Quan Thương

Chương 249: Trái tim thiếu nữ




Lâm Tuyền chọn một tháp chuông cao hơn một trăm mét Anh, kéo Trần Thần leo lên, leo được một nửa thì bàn tay Trần Thần nắm trong tay Lâm Tuyền toát mồ hôi lạnh, một tay thì tóm áo y, người run lẩy bẩy, chỉ muốn xuống, nhưng cơ hội ở bên Lâm Tuyền không có nhiều, cắn răn đi lên đỉnh tháp, thiếu chút nữa phải ôm lấy Lâm Tuyền, nhắm tịt mắt không dám mở ra.
Đỉnh tháp hoàn toàn không có cái nóng như ở phía dưới, gió thổi lồng lộng, phóng mắt nhìn bốn xung quanh, hồ nước dập dờn sóng biếc, rừng phong đỏ au sắc lá, khung cảnh tráng lệ say lòng người.
Lâm Tuyền nắm lấy tay Trần Thần, nhẹ giọng nói:
- Mở mắt ra đi, nhìn một lúc sẽ ổn thôi.
Trần Thần dán sát người vào Lâm Tuyền, trái tim có dòng nhiệt nóng ấm lan tỏa, sợ hãi dần dần bị rửa trôi, mùi vị của Lâm Tuyền khiến cô ngây ngất, nghe lời y nói, mở mắt ra như trong cơn mê, nhìn cảnh sắc phía dưới không kìm được thốt lên:
- Oa, thật là đẹp, chẳng trách Tiểu Sơ cứ ép em lên đây, nhưng em không dám.
Lâm Tuyền cảm nhận được sự mềm mại ấm áp kinh người của cơ thể thiếu nữ Trần Thần, khắc chế xung động muốn siết chặt cô vào người, lui về phía sau một bước.
Trần Thần cũng nhận ra động tác của hai người quá thân mật, lỗ tai đỏ lên, buông tay ra, tức thì như suối nguồn dũng khi bị rút sạch, cảm giác sợ hãi váng vất ập tới, run run nói:
- Cho em nắm tay anh được không?
Lâm Tuyền cười nắm tay Trần Thần, dắt cô ra lan can, để gió mát thổi tung y phục tóc tai, kể mấy câu chuyện vui phân tán sự chú ý của cô, ngắm phong cảnh mùa hè đẹp mê người đó, cho tới giờ ăn cơm mới xuống tháp.
Trần Thần làm nũng:
- Buổi chiều anh phải đưa em tới đây, buổi tối cũng thế, em muốn ngắm hết cảnh đẹp trong ngày ở nơi đây, nếu không anh về nước rồi, em không dám lên đó nữa.
Lâm Tuyền chỉ biết gật đầu:
- Hình như tác dụng của anh lớn quá nhỉ?
Trần Thần cười tươi như hoa:
- Còn lớn hơn anh tưởng tượng đấy.
Hoàng hôn Lâm Tuyền và Trần Thần lại treo lên đỉnh tháp, lần này Trần Thần chuẩn bị máy ảnh, say sưa chụp ảnh tới khi Trần Vũ gọi tới, Trần Thần thu máy ảnh lại, nói:
- Tiểu Ba, chúng ta xuống thôi, chị họ em tới rồi.
Lâm Tuyền dù chuẩn bị tinh thần trước, song hít sâu mấy hơi mà không bình tĩnh lại được, lúc này đến lượt y phải mượn sức của Trần Thần khắc phục nội tâm trong lòng, nắm lấy tay cô, tới tận khi Trần Vũ thở dốc đi tới tháp chuông cũng quên cả buông tay Trần Thần ra.
Trần Vũ nhìn Lâm Tuyền nắm tay Trần Thần thì sững người, không tin nổi.
Trần Thần hết sức tự nhiên thoát khỏi bàn tay của Lâm Tuyền, nói với Trần Vũ:
- Chị, em nói sẽ cho chị một niềm vui bất ngờ phải không, anh ấy tới Anh hôm kia, hiện giờ em không còn sợ tháp chuông nữa. Giờ em mới biết đứng ở trên đó cảnh sắc thật mê người …
Trần Thần cứ nói ríu rít mất một lúc nhận ra phản ứng khác thường của cả hai.
Trần Vũ và Lâm Tuyền đứng cách nhau một quãng, nhìn nhau trong im lặng. Ánh nắng sót lại của buổi chiều tà chiếu, cũng chiếu lên người Trần Vũ, làm toàn thân cố như dát thêm lớp ánh vàng, đẹp như mộng ảo, Lâm Tuyền không biết ba lâu rồi không nhìn thẳng vào đôi trong veo ấy, bốn mắt gặp nhau sóng lòng trào dâng, mặc cho Trần Thần nói liên hồi….
Nhớ ngày quấn quit bên nhau, đâu ai ngờ tới một lúc nào đó, chỉ nói một câu cũng khó khăn như vậy.
Rốt cuộc Trần Vũ lên tiếng phá vỡ im lặng trước, nói nhỏ:
- Chuyện ở trong nước em nghe rồi.
Trái tim Lâm Tuyền trầm hẳn xuống, y cảm nhận được trong giọng nói của Trần Vũ có tình tự lạ, một sự lạnh nhạt xem thường, điều y sợ nhất đã thành sự thực, đột nhiên không biết nói gì hơn:
- Ừ.
- Chuyện gì thế?
Trần Thần hết nhìn người này tới nhìn người kia, tò mò hỏi:
- Chị và Tiểu Ba làm sao thế?
- Công ty của Lâm Tuyền có chút mâu thuẫn với Lệ Cảnh.

Trần Vũ lạnh nhạt giải thích:
- Á.
Trần Thần che miệng kêu lên, lo lắng nhìn Lâm Tuyền:
- Bác cả lòng dạ hẹp hòi, chị, chị phải bảo với bác cả, không được bắt nạt Tiểu Ba, dù sao thì anh ấy cũng là bạn học của chị.
Trần Vũ cười buồn:
- Anh ấy không bắt nạt Lệ Cảnh đã là may lắm rồi.
Nghe Trần Vũ nói có chút mỉa mai, Lâm Tuyền thấy lòng chua chát vô cùng, vậy là cô ấy không hiểu gì cả, hướng mắt lên nhìn ánh chiều tà đằng xa, y sang đây là để giải thích cho Trần Vũ, nhưng lúc này không muốn giải thích gì hết nữa.
Trần Thần cảm thấy hai người này có gì đó không bình thường, Trần Vũ không chịu nói, quay sang nắm tay Lâm Tuyền hỏi:
- Chuyện gì vậy anh?
- Không có gì đâu.
Lâm Tuyền cười gượng, ánh khuôn mặt Trần Vũ dưới ánh hoàng hôn, vẫn khuôn đó, thậm chí còn quyến rũ hơn, nhưng ánh mắt sao mà xa lạ, cố gắng trấn tĩnh nói:
- Em đã nói vậy thì anh sẽ không can thiệp vào tổng công ty xây dựng Tĩnh Hải nữa.
Từ tháp chuông đi xuống, Lâm Tuyền không ở lại ăn cơm, đi xe taxi về trang viên, tâm trạng hết sức chán chường, toàn thân cảm thấy như hư thoát, vốn tưởng rằng mình đã đủ kiên cường khi đối diện với Trần Vũ, không ngờ vẫn yếu ớt như thế.
Nhìn bóng lưng Lâm Tuyền xa dần, cảm giác bóng lưng đó thật lẻ loi, tim Trần Thần như thắt lại:
- Chị, rốt cuộc Tiểu Ba và Lệ Cảnh có ân oán gì, sao Tiểu Sơ cũng giấu em.
- Không liên quan gì tới em.
Trần Vũ đem những lời nghe được từ chỗ Điền Lệ kể ra:
- Nội tâm của Lâm Tuyền không ai nhìn thấu được, em tránh anh ta xa một chút.
Cô cũng không biết vì sao lại nói thế, có lẽ vừa rồi nhìn thấy Lâm Tuyền và Trần Thần thân mật với nhau, trong lòng ghen tị.
Trần Thần lắc đầu dứt khoát:
- Không thể nào, nhất định là Điền Lệ nói láo, Lệ Cảnh không thù không oán với anh ấy, anh ấy không cần, cũng sẽ không làm thế.
- Anh ấy sẽ làm thế.
Trần Thần càng bảo vệ Lâm Tuyền, Trần Vũ càng ghen tị:
- Chị và Lâm Tuyền sống với nhau một thời gian, sau đó chị bỏ anh ấy ...
- Cái gì?
Trần Thần sững sờ nhìn Trần Vũ không chớp, những lời này còn làm cô khó tin hơn cả lời vừa nghe về Lệ Cảnh, Liên hợp Tĩnh Hải về Lâm Tuyền.
- Đúng thế đấy, chuyện này trừ Điền Lệ và Trương Đào thì không ai biết, khả năng Trương Giai Minh phát giác ra điều gì đó. Liên hợp Tĩnh hải hai năm qua luôn luôn sinh sự gây khó dễ cho Lệ Cảnh, có lẽ em không tin, Liên hợp Tĩnh Hải trong tay Lâm Tuyền hiện có lẽ là tập đoàn tài chính hùng mạnh nhất Tĩnh Hải, nhưng rốt cuộc nó mạnh tới đâu thì trừ anh ta ra, không ai biết cả.
Trần Thần vẫn lắc đầu quầy quậy:
- Không thể nào, Tiểu Ba không phải loại người đó, em tin anh ấy, chị dù chia tay anh ấy thì anh ấy cũng không bao giờ làm thế, nhất định là có nguyên nhân khác.
- Chị cũng mong là có nguyên nhân khác.
Trần Vũ tỏ ra cực kỳ vô tình:
- Thời gian chị ở bên anh ấy là thời khắc mấu chốt nhất của Liên hợp Tĩnh Hải, nhưng anh ấy chuyện gì cũng dấu chị, giấu cả người bạn học sớm chiều ở bên anh ấy, Liên hợp Tĩnh Hải lớn mạnh nhanh như thế, nhất định phải dùng thủ đoạn phi thường, tâm cơ anh ấy sâu như thế , chẳng lẽ em nhìn thấu được à?
- Năm xưa là chị bỏ anh ấy, hiện giờ chị không có tư cách trách anh ấy.
Giọng nói của Trần Thần mang chút tức giận:
Lời của Trần Thần như mũi dao xoáy vào tim Trần Vũ, cô nhìn chăm chú vào Trần Thần hỏi:
- Em thì biết gì về anh ta mà nói, chị lại không hiểu anh ta hơn em sao? Người con gái kề gối vai ấp còn chẳng hiểu anh ấy thì em biết gì? Em gặp anh ấy bao nhiêu lần, nói được bao nhiêu câu?
- Đúng em không biết gì hết, không biết anh ấy thích gì, không biết anh ấy làm gì, nhưng em không nhìn bề ngoài của anh ấy như chị, Tiểu Ba có trái tim dịu dàng, em không cần biết chuyện bác cả ra sao, chị và anh ấy thế nào, em biết anh ấy không bao giờ làm những điều Điền Lệ nói, vì có chị, anh ấy sẽ không làm thế.
- Em thích anh ấy sao?
- Chị, chị nói gì vậy chứ.
Trần Thần nhảy dựng lên, mặc dù phủ nhận dứt khoát, song cô hiểu trái tim mình, đúng thế không một chàng trai nào thu hút cô hơn Lâm Tuyền, song Lâm Tuyền chỉ coi cô như em gái, cô hài lòng như thế, chỉ sợ đi xa hơn sẽ không quay đầu lại được.