Quân Tử Có Cửu Tư

Chương 10: Bất an.




Dịch: Minovan

Quả nhiên,sau bữa ăn, Trần Minh Mặc gọi Cố Cửu Tư vào thư phòng.

Cô nghĩ rằng ông sẽ hỏi mình về chuyện của Thư Hoạ , không ngờ rằng ông lại nói đến chuyện khác.

“Vài ngày nữa, Mộ Bạch sẽ dẫn cô đến sòng bài, đến lúc đó cô phải khiến nó thua, dù gì cũng là con gái của vua bài ngày đó, chắc có thể làm tốt chứ?”

Nghe thấy hai từ Vua bài này, cả người cô bỗng nhiên run lên, sự mất không chế như vậy cũng chỉ xuất hiện trong một khoảnh khắc, rất nhanh, cô đã bình tĩnh trở lại.

Nơi gọi là sòng bài đó cũng không phải sòng bài bình thường, bốn người ngồi lại với nhau, ai thắng thì vị trí trống sẽ thuộc về người đó, người thắng có thế thoải mái sắp xếp người của mình vào vị trí kia. Mấy năm nay, cô ở bên cạnh Trần Mộ Bạch đã chứng kiến sự thăng trầm của nhiều người sau những ván bài đó, người thăng chức, người xuống ngựa, mà mục đích cô đến đó là để bảo đảm cho Trần Mộ Bạch có thể thắng. Khả năng đánh bài của cô vốn rất tốt nhưng cũng rất ít người biết, từ trước đến nay cô cũng không bao giờ khoe ra. Mỗi lần giả làm bạn gái Trần Mộ Bạch, cô đều đứng ở một bên, vào những lúc quan trọng nhất thì kịp thời nhắc nhở Trần Mộ Bạch. Hai người họ lúc đánh bài có thể nói là cực kỳ ăn ý.

Đương nhiên lại càng không có ai biết cô là con gái của Vua bài vang danh một thời.

Thật ra, khả năng đánh bài của Trần Mộ Bạch cũng rất tốt, anh đánh rất bình tĩnh, trong lúc đánh bài là lúc tính cách của con người bộc lộ rõ nhất, vậy mà anh vô cùng đúng mực, không hoảng hốt, không vội vàng, thế nhưng lúc nên ra tay thì cũng ra tay rất quả quyết..

Những phương diện khác Cố Cửu Tư có thể không so sánh được, thế nhưng trên bàn đánh bài không ai có thể trở thành đối thủ của cô, cô dường như biết được ba người trước mặt mình có những lá bài gì, sẽ đánh như thế nào, nếu đánh ra quân bài khác thì sẽ có kết quả như thế nào, cô cực kỳ rõ ràng. Đây cũng là kết quả của việc ba cô huấn luyện cô từ nhỏ.

Suy cho cùng thì cô đối với Trần Mộ Bạch và Trần Minh Mặc cũng không phải hoàn toàn vô dụng, nếu đã hữu dụng đương nhiên sẽ không bị vứt bỏ, cô sẽ an toàn.

Chỉ là… Cố Cửu Tư cảm thấy khó hiểu.

Trần Minh Mặc dường như hiểu được suy nghĩ của cô, “Cô muốn hỏi gì thì hỏi đi.”

Thế nhưng cô chỉ cụp mắt, lắc đầu.

Tâm tình của ông dường nhưng cũng khá tốt, tiếp tục hỏi cô, “Có phải cô không hiểu vì sao, ta lại chặn bước đường của con trai mình như vậy?”

Cô chần chừ một lúc, mới mở miệng hỏi, “Tôi không hiểu, rõ ràng trong mắt ông, Mộ thiếu đã là người thừa kế, tại sao trong những thời khắc quan trọng nhất, ông đều khiến anh ấy gặp phải trở ngại không tiến thêm được nữa.”

Trần Minh Mặc đột nhiên cười, “Cô sẽ hiểu thôi.”

Mãi cho đến khi cô rời khỏi thư phòng, Trần Minh Mặc vẫn không hề nhắc đến chuyện của Thư Họa, không rõ là vì ông rất yên tâm với cô nên mới thấy không cần thiết phải hỏi hay vì ông đã bắt đầu có suy nghĩ hoàn toàn vứt bỏ cô tìm một người khác, hoặc đây mới chính là điểm cao siêu nhất của Trần Minh Mặc, ông càng không nhắc đến, đối phương càng cảm thấy sợ hãi, càng phải nhanh chóng hoàn thành cho tốt.

Vẻ mặt của cô ngưng trọng từ lúc bước ra khỏi thư phòng, trong lòng lại mơ hồ có dự cảm không tốt, lại không nói được không tốt ở chỗ nào.

Đây chỉ là một chuyện nhỏ, Trần Minh Mặc hà tất phải gọi cô đến tận nơi để phân phó, gọi một cuộc điện thoại không phải sẽ xong rồi sao, ông ta cố tình gọi cô đến thư phòng chỉ vì chuyện này thôi?

Cố Cửu Tư cứ đi như vậy không ngờ đã đi được rất xa, lúc hoàn hồn lại mới chợt nhận ra tuyết đã rơi từ lúc nào không hay, trên mặt đất đã tràn ngập một màu trắng xóa, dường như tuyết có khuynh hướng càng lúc càng rơi nhiều hơn.

Cô không biết Trần Mộ Bạch đã đi đâu, không biết tối nay có dự định về nhà hay không, chỉ có thể thuận theo con đường nhỏ này đi tìm anh.

Hoa viên Vương phủ rất rộng, cảm giác phương hướng của cô lại rất kém, cô lượn tới lượn lui ở trong viện đã bắt đầu cảm thấy mơ hồ. Đi qua một hòn giả sơn, cô dường như thấy được cái gì đó, vẻ mặt trắng bệch vội vàng lùi về sau hai bước, trốn ở đằng sau hòn giả sơn.

Đúng là sợ cái gì thì cái đó đến.

Trần Mộ Bạch đang cười đùa, nói gì đó với Mạnh Lai, Trần Tĩnh Khang đứng ở một góc cách anh ta không xa không gần, có cảm giác như không hề tồn tại.

Vẻ mặt anh tuấn của Trần Mộ Bạch dưới ánh đèn mờ ảo lại vô cùng dịu dàng, ngay đến cả nụ cười kia cũng cực kỳ ấm áp, đột nhiên có một khoảnh khắc nào đó, cô thực sự cho rằng Trần Mộ Bạch đối với Mạnh Lai là vừa gặp đã yêu.

“Tiết mục mẹ kế con chồng này, khẩu vị cũng thật nặng, đúng không?”

Đang lúc cô xuất thần, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người đàn ông, hơi nóng phun vào tai cô, hơi thở nguy hiểm mà xa lạ của người đàn ông dọa cô giật cả mình, mạnh mẽ trốn tránh rồi quay đầu lại nhìn.

Ai biết được Trần Mộ Vân lại không hề có ý định buông tha cô mà đột nhiên sáp lại gần, híp mắt đánh giá cô từ trên xuống dưới, “Cố Cửu Tư, lúc cô mới đến Trần gia vẫn chỉ là một con nhóc thôi, hai năm nay quả thực là càng lớn càng có mùi vị riêng rồi.”

Vừa nói vừa nhìn chằm chằm vào ngực cô, dường như có thể xuyên thấu qua lớp áo rất dày nhìn thấy được gì đó vậy, ý đồ cực kỳ dễ nhận ra. Những người phụ nữ ở bên cạnh anh ta đều là những người tham hoan, phụ nữ quá chủ động, sau một thời gian sẽ khiến người khác cảm thấy vô vị, mà Cố Cửu Tư, xinh đẹp lại lạnh lùng như vậy ngược lại khiến anh ta càng ngày càng hứng thú, càng không đoạt được càng kích thích dục vọng chinh phục của đàn ông.

Cố Cửu Tư lạnh lùng nhìn sang chỗ khác, “Đại thiếu gia, xin tự trọng.”

Trần Mộ Vân dường như không hề để ý một chút nào đến thái độ vừa rồi của cô, cười rộ lên, “Hai chữ tự trọng này vốn không tồn tại ở Trần gia, cô nhìn lão gia xem, cả đời ông ấy có biết bao nhiêu phụ nữ chứ, già rồi mà vẫn còn kiếm được một cô vợ trẻ như vậy, còn có các bác các chú, có ai là không có người ở ngoài? Nói không xa, liền ngay cả bây giờ, nhìn đi!”

Nói xong liền ám hiệu cho cô nhìn về phía sau.

Có lẽ là do tuyết rơi khá dày, đường lại trơn chợt, Mạnh Lai không đứng vững liền trượt chân một cái, Trần Mộ Bạch rất nhanh đã đưa tay ra đỡ cô ta, cô ta cũng thuận thế mà dựa vào trong lòng Trần Mộ Bạch, từ góc này nhìn qua, vừa mập mờ vừa ấm áp.

Trần Mộ Bạch tìm một thời cơ thích hợp liền thản nhiên đẩy Mạnh Lai ra, lại còn rất quan tâm mà dặn dò một câu, “Cẩn thận.”

Lúc này, mặt Mạnh Lai ửng hồng, thẹn thùng rời đi, bước chân vừa vội vàng vừa hoảng loạn, chắc là đã bị Trần Mộ Bạch làm cho rối loạn rồi.

Mạnh Lai vừa bước ra khỏi viện, Trần Mộ Bạch lập tức không cười nữa, cởi chiếc áo khoác đang mặc trên người, chê bai vứt cho Trần Tĩnh Khang đứng cách đó không xa, rút một tờ giấy ướt lau thật kỹ tay vừa mới chạm vào Mạnh Lai, rồi vứt vào thùng rác ngay bên cạnh, còn Trần Tĩnh Khang thì ôm áo khoác rời đi

Cô chợt thấy cái bệnh cuồng sạch sẽ của người đàn ông này có phải đã đến mức độ gần như biến thái, không thế cứu chữa được rồi hay không.

Đồng thời cảm thấy ý nghĩ “vừa gặp đã yêu” lúc nãy của mình quả thực rất nực cười, đạo hạnh của cô đúng là thấp thật. Sao cô có thể quên được chứ, Trần Mộ Bạch không phải là một người thật lòng, tất cả những việc mà anh làm chỉ để báo thù Trần Minh Mặc mà thôi. Từ trước đến nay, anh luôn coi chuyện báo thù, đả kích Trần Minh Mặc là nhiệm vụ của mình, bất kể ai có thể lợi dụng, anh đương nhiên sẽ không bỏ qua, thủ đoạn như thế nào cũng có thể ra tay.

Có lẽ bản thân cô cũng chỉ là một quân cờ anh dùng để đả kích lại Trần Minh Mặc mà thôi.

“Xem đủ chưa? Xem đủ rồi thì ra đây đi!” Bóng lưng Trần Mộ Bạch đối diện với hòn giả sơn ở đằng sau, mở miệng nói.

Cố Cửu Tư than nhẹ một cái, chỉ đành nhắm mắt bước từ hòn giả sơn ra.

Trần Mộ Vân ngược lại không có chút ngại ngùng nào của kẻ vừa bị tóm được khi nhìn lén, rất ngang nhiên mà đi ra, vỗ vỗ bàn tay còn luôn miệng kêu hay, “Thật ra, từ trước đến nay tôi vẫn nghi ngờ không biết cậu có thực sự là con của ông ấy không, thế nhưng bây giờ thì tôi tin rồi, ngay đến cả sở thích phụ nữ cũng giống nhau, đúng là con trai ruột thịt mà!”

Mấy từ cuối cùng bị anh ta nói đến mức vô cùng kỳ quặc, nghe ra cực kỳ quái gở.

Gương mặt đẹp đẽ tinh xảo của Trần Mộ Bạch ngập tràn vẻ mỉa mai và coi thường, nhìn cũng không thèm nhìn Trần Mộ Vân lấy một cái.

Trần Mộ Vân dường như cũng không thèm để ý mà hỏi tiếp, “Em ba này, cậu có thấy Mạnh Lai rất giống một người không?”

Ai ngờ được rằng vẻ mặt của Trần Mộ Bạch đột nhiên trở nên vô cùng lạnh lẽo, quay sang nhìn anh ta.

Dường như Trần Mộ Vân không ngửi được tí mùi thuốc súng nào, tiếp tục nói, “Tôi cũng không nói cô ta giống ai, cậu hốt hoảng làm gì?”

Vẻ mặt của anh lại bình tĩnh như thường, ánh mắt lại lướt nhẹ qua anh ta, ngay đến giọng nói cũng không nhận ra có gì khác lạ, “Trần Mộ Vân, đừng cho rằng bản thân có nhà họ Đổng chống lưng là có thể chó cậy chủ, trong nhà này vẫn chưa đến lượt anh lên tiếng đâu.”

Trần Mộ Vân cũng phát cáu, “Thế cũng không đến lượt cậu nói đâu! Dù tôi có nói gì cũng là đại thiếu gia danh chính ngôn thuận của nhà họ Trần, mẹ của tôi là bà Trần, mẹ của cậu chả là cái thá gì, chết rồi vẫn còn không được bước vào cửa Trần gia!”

Cố Cửu Tư khiếp sợ, cô không biết Trần Mộ Vân ám chỉ Mạnh Lai giống ai, lại có thể phá vỡ được vẻ nhã nhặn của Trần Mộ Bạch ngay trong một khoảnh khắc.

Không biết Trần Tĩnh Khang đã quay lại từ lúc nào, trong tay ôm theo một chiếc áo khoác mới, cậu ta hiểu rõ tính tình của Trần Mộ Bạch, cũng không tiến lên khuyên ngăn gì mà chỉ im lặng khoác áo lên trên người anh.

Kết cục cũng giống như dự liệu của bọn họ, Trần Mộ Vân vốn không phải là đối thủ của Trần Mộ Bạch.

Anh giận dữ nhưng vẫn nở nụ cười, “Bà Trần cũng chỉ có cái danh phận này thôi, chắc hẳn là bị chết lạnh trên chiếc giường lạnh lẽo như hầm băng đó, cho đến lúc chết ông ta cũng không muốn nhìn bà ta một lần.”

“Cậu!” Trần Mộ Vân còn chưa kịp nói gì, Trần Mộ Bạch đã xoay người, “À, ngại quá, tôi quên mất, đại thiếu gia cũng chỉ là đồ bỏ đi, không đáng trêu chọc, sợ là vừa đụng qua sẽ vỡ mất.”

“Trần Mộ Bạch!” Trần Mộ Vân tức giận gào lớn, xuyên qua những bông tuyết nho nhỏ mà kích thích màng nhĩ của mỗi người bọn họ, vậy mà anh chỉ xoa xoa lỗ tai, giống như không nghe thấy liền rời đi.

Cố Cửu Tư và Trần Tĩnh Khang đang đi đằng sau anh một đoạn, Trần Tĩnh Khang mới thăm dò hỏi anh một câu, “Thiếu gia, tối nay có về không?”

Trần Mộ Bạch vẫn quay lưng lại với bọn họ, giọng nói bình tĩnh, “Không về, cậu về nghỉ ngơi đi. Cố Cửu Tư ở lại, tôi có chuyện cần nói.”

Trần Tĩnh Khang nhìn cô với ánh mắt chúc cô may mắn rồi liền bỏ đi ngay tại một cái ngã rẽ gần đó.

Vẻ tàn ác của Trần Mộ Bạch dường như vẫn chưa hết, quay người lại nhìn cô, khí thế rất bức người, trên môi lại cong lên một nụ cười, “Sao nào? Tôi với Trần Minh Mặc em đều không thèm để vào mắt, nên chuẩn bị bám víu Trần Mộ Vân rồi?”

Cô hơi nhíu mày, sao anh nói chuyện vẫn cứ khó nghe như vậy.

Anh khoác trên vai một chiếc áo lông cừu, bên trong mặc một chiếc áo len mỏng cổ chữ V, trong thời tiết ẩm ướt đầy tuyết đêm như vậy, lại trông đẹp đến dị thường, ánh mắt đen láy thâm thúy như phản chiếu lại những bông tuyết đang tung bay, cực kỳ mê hoặc lòng người, nhưng vừa mới mở ra thì ngay lực tức lại hóa thành những con dao lạnh lẽo bay đến.

Anh nhìn cô chằm chằm một lúc, “Cố Cửu Tư, em làm việc cho Trần Minh Mặc rốt cuộc là vì lý do gì? Vì tiền? Vì thế? Hay vì cái khác?”

“Cố Cửu Tư” Anh nắm chặt lấy cổ tay cô, hai mắt hẹp dài đen nháy kia lúc này ngập tràn băng sương, vô cùng lạnh lẽo, giống như thuận theo đuôi mắt mà bay lên vậy.

Lực trên cổ tay càng lúc càng mạnh, cô không nhịn được đau đớn mà kêu một tiếng, “Trần Mộ Bạch…”

Anh cực kỳ hung ác trợn mắt nhìn cô, “Cố Cửu Tư, mấy năm nay, em cũng tiến bộ không ít, em nên hiểu tôi đang nhắc nhở em cái gì!”