Quân Vi Hạ

Chương 30: Không thể chia lìa




Lời vừa nói ra, toàn bộ những người ngồi ở phía sau bình phong đều đồng loạt nhìn sang Ngụy thị. Sắc mặt Ngụy thị trắng nhợt, bởi vì chuẩn bị cho đầu xuân sang năm tách ra ở riêng, quả thật là nàng đã động tay động chân sửa lại đống sổ sách này một chút. Nhưng tại sao Trình Tu Nho lại biết những khoản từ hai năm trước?

“Đồ cưới của thế tử đã mất bốn vạn lượng rồi, bây giờ còn chưa tới cuối năm, tiền lời của các thôn trang, cửa hiệu còn chưa đưa đến, tự nhiên liền thiếu.” Ngụy thị hít sâu một hơi, lạnh lùng nói.

Trình Tu Nho lấy ra sổ sách mà nhị thẩm đưa cho hôm trước, “Đây cũng là sổ sách ghi chép vào mùa thu.”

Nghe thấy câu này, Ngụy thị liền biết Lâu Cảnh đã nắm trong tay sổ sách năm kia, lập tức hiểu được đây là do nhị thẩm động tay động chân, không khỏi hung hăng trừng qua.

“Lẽ nào phu nhân đã lấy phần bạc này để tính vào đồ hồi môn của mình rồi?” Khi biết mình sẽ bị phân mỏng gia sản, nhị thẩm đã hậm hực không vui, hiện giờ lại nghe Ngụy thị ăn bớt mất nhiều ngân lượng để làm của riêng như vậy, không khỏi càng thêm tức giận, lập tức không chút yếu thế mà trừng trở lại.

“Ngươi…” Ngụy thị hận nhất là chuyện người khác lấy đồ hồi môn của nàng ra mỉa mai. Phủ Vĩnh Ninh bá đã sớm xuống dốc, đồ hồi môn của nàng kém hơn mẫu thân Lâu Cảnh rất nhiều, cũng chính vì vậy mà hai chị em dâu này mới nhìn không nổi nàng, thường thường châm chọc, khiêu khích.

Nhị thúc và tam thúc cũng lộ ra vài phần bất mãn. Nhị thúc Lâu gia lập tức nói: “Đại ca, chúng ta là thân huynh đệ, ngươi là con trai trưởng, vốn đã được phân hai phần gia sản, sao vẫn còn tham của chúng ta?”

“Thật đúng là Diêm vương gia không chê quỷ gầy!” Tam thúc đi theo than thở.

Lâu Kiến Du cảm thấy rất mất mặt, lúc này liền để tiên sinh phòng thu chi của hắn cùng với Trình Tu Nho đứng ngay tại đây kiểm tra sổ sách, cao giọng nói: “Kiểm tra ngay tại đây đi, ta muốn xem ai dám động tay động chân vào quỹ chung.”

Vừa dứt lời, bên kia bình phong chợt vang lên tiếng thét chói tai của một nha hoàn, “Phu nhân!” Ngụy thị bỗng nhiên lăn đùng ra ngất, mụ mụ quản sự bên cạnh vội vàng đem người đỡ lấy, dùng sức ấn huyệt nhân trung nằm giữa mũi và miệng.

“Quốc công gia, phu nhân đã bất tỉnh!” Tiểu nha hoàn khóc hô.

Đại cữu mẫu đứng dậy, nhìn nhìn sắc mặt của Ngụy thị, “Cô gia, nhanh chóng thỉnh thái y đến đây đi.”

“Ân hừ hừ…” Ngụy thị lập tức hừ hừ tỉnh lại.

“Đỡ phu nhân về phòng nghỉ ngơi đi.” Lâu Kiến Du nhanh chóng ra lệnh, không hề có ý tứ muốn thỉnh thái y. Nếu bây giờ hắn thỉnh thái y đến bắt mạch, chẳng phải sẽ lộ ngay chuyện Ngụy thị mang thai hay sao?

Mọi người nghe vậy không khỏi hai mặt nhìn nhau, một nhận thức mới về địa vị của kế phu nhân ở trong lòng An quốc công Lâu Kiên Du cứ thế ra đời.

Lúc này chỉ cần so sánh giữa hai sổ cái là được, cho nên Trình Tu Nho rất nhanh liền hoàn thành. Đích xác là bởi vì mua đồ cưới cho Lâu Cảnh nên đã tiêu phí bốn vạn lượng bạc, nhưng so với năm kia thì vẫn thiếu mất hai vạn lượng, một số điền trang và cửa hiệu nhỏ cũng không thấy. Lâu Kiến Du sầm mặt, nhịn không được mà quăng sổ sách trong tay xuống đất.

Sau khi công bố toàn bộ gia sản hiện có, việc phân chia gia sản bắt đầu.

Trình Tu Nho đã sớm chuẩn bị tốt đồ vật muốn lấy, không có gì ngoài tế điền, sản nghiệp tổ tiên, cái thôn trang nào có thu hoạch tốt, cửa hàng nào kiếm được nhiều tiền, hắn đều tra đến nhất thanh nhị sở.

“Thuộc hạ đã tính qua, tuy số này không đủ ba thành, nhưng đều ở phụ cận kinh thành…” Trình Tu Nho lấy một danh sách từ trong người ra, đưa cho Lâu Cảnh xem qua.

Lâu Kiến Du nhìn tư thế này của hai người, rõ ràng đã sớm tính toán tốt để đoạt ba thành gia sản của hắn, liền tức đến run người, “Đã ra riêng, tự nhiên là do phụ thân định đoạt việc chia gia sản, làm gì có chuyện để ngươi lựa tam lấy tứ?”

“Lời này của phụ thân không đúng rồi.” Lâu Cảnh cười cười cầm tờ danh sách đưa cho Lâu Kiến Du, “Nhi tử đã bảo Trình tiên sinh chọn đấy, cũng không phải là mấy cái có thu hoạch tốt nhất. Chỉ là nhi tử sẽ sống trong thâm cung nhiều năm, không tiện quản lý những cái ở xa thôi.”

Trong ngự thư phòng, Thuần Đức đế và tả tướng đang thảo luận về việc phong hào cho Tiêu Thừa Quân thế nào.

Phong hào của thân vương thường thường liên quan đến đất phong, tỷ như Tấn vương có đất phong ở Tấn Châu, Thục vương có đất phong ở Vu Thục. Đương nhiên nhị hoàng tử Tiêu Thừa Cẩm cũng giống vậy, bởi vì thân thể không được tốt, khi phong vương xuất cung vẫn cư trú ở núi Tĩnh Di, phong hào liền là Tĩnh vương.

Như vậy, nếu phế đi Thái tử vị, phong hào của Tiêu Thừa Quân cũng đồng nghĩa với việc Hoàng Thượng sẽ quyết định đất phong của y ở nơi nào.

“Tháng sau Tĩnh Nam hầu sẽ về kinh, Đông Nam liền không có người trông coi, theo vi thần…” Triệu Đoan quan sát sắc mặt của Thuần Đức đế, thấy vẫn bình thường, liền thử nói: “Không bằng phong Mân vương.”

Thuần Đức đế sửng sốt, chậm rãi nhíu mày. Lúc trước hắn tước đoạt binh quyền của Tĩnh Nam hầu là vì muốn làm suy yếu mẫu gia Hoàng hậu, ngăn chặn thế lực của Thái tử. Nhưng hiện giờ hắn muốn phế Thái tử, việc làm này cũng không còn ý nghĩa; mặt khác, hàng năm giặc Oa vẫn tàn sát bừa bãi vùng Đông Nam, nếu không có ai trấn thủ thì dễ phát sinh đại sự. Hiện tại để Tiêu Thừa Quân cai quản Đông Nam cũng rất thích hợp, chỉ là…

“Đông Nam hẻo lánh, dân cư thưa thớt…” Lúc này, Thuần Đức đế càng cảm thấy thực xin lỗi Thái tử.

“Nếu dân cư ít, cho đất phong lớn hơn một chút là được.” Triệu Đoan rủ mắt nói.

Thuần Đức đế thở dài, chậm rãi gật gật đầu.

“Hoàng Thượng có viết chiếu chỉ ngay không ạ?” Triệu Đoan không nhanh không chậm hỏi han, bàn tay giấu dưới ống tay áo không ngừng đổ mồ hôi. Nếu việc này mà để kéo dài thì… chắc chắn không xong. Hắn thập phần hiểu rõ vị quân vương này, chỉ cần qua đêm nay thôi, người này sẽ bị ai đó nói động mà sửa lại chủ ý. Huống chi hiện giờ Thuần Đức đế độc sủng Trần quý phi, buổi chiều mà qua Loan Nghi cung thì việc này liền hỏng bét.

“Viết đi!” Thuần Đức đế khó có khi sảng khoái mà quả quyết một hồi, phất tay để tả tướng ngồi ngay trong ngự thư phòng viết ý chỉ.

Trong phủ An quốc công, bởi vì ý kiến về việc phân chia cửa hàng cùng điền sản của Lâu Kiến Du và Lâu Cảnh khác nhau, nên mọi người phải thương thảo đến tận trưa mới tính là định xong. Quản gia đúng hạn dọn cơm, Lâu Kiến Du không có khẩu vị gì, nhưng Lâu Cảnh lại ăn rất vui vẻ, thậm chí còn ăn nhiều thêm một bát.

“Lĩnh Nam có cây vải, pha trà, ủ lấy hương rượu rất tốt.” Sau khi dùng qua cơm trưa, mọi người cùng ngồi uống trà, chờ Trình Tu Nho dọn sổ sách mang đi, đại cữu mẫu liền nói chuyện Lĩnh Nam, “Năm nào cũng vậy, vào lúc cây vải chín, Hầu phủ thường lấy chúng làm nguyên liệu nấu ăn, vải xào với thịt, ăn rất ngon.”

“Ta cũng nghe nói trái vải ở Lĩnh Nam thơm ngon nổi tiếng. Chỉ tiếc là sau khi hái xuống, loại quả này thường không để được lâu, qua hôm sau sẽ hỏng. Chúng ta sống ở kinh thành, chỉ sợ cả đời cũng không được nếm thử hương vị của nó.” Nhị thẩm có xuất thân không thấp, vẫn là có chút kiến thức.

“Cũng không đến mức đó, chỉ cần đặt chúng trong nước đá là có thể để vài ngày.” Đại cữu mẫu hơi hơi mỉm cười, còn nói thêm về phong cảnh và hoa trái đặc trưng của vùng Lĩnh Nam. Nhị thẩm và tam thẩm đều lộ ra ánh mắt hâm mộ, các nàng là phu nhân ở kinh thành, cả đời cũng không thể đi quá xa nhà. Còn Bình Giang hầu phu nhân thì theo trượng phu chinh chiến, một đường đi từ kinh thành đến Lĩnh Nam, tất nhiên là có kiến thức rộng hơn các nàng rất nhiều.

“Cữu cữu, không phải người đã nói sẽ mang rượu vải đến đây cho ta sao?” Lâu Cảnh nghe nhóm phu nhân nói chuyện phía sau bình phong, liền sực nhớ ra, cười cười hỏi nhị cữu.

“Đi vội quá nên quên rồi.” Từ Triệt nhìn cháu trai lại bắt đầu giở trò muốn đòi đồ vật của hắn, nhịn không được mà nở nụ cười, “Biết ngươi thích, ta đặc biệt mang theo hai vò lớn đến đây, ngươi nhớ rõ phải mang cho Hoàng hậu nương nương một chút đấy.”

“Oa, nhị cữu cũng biết mấy lễ tiết này sao?” Lâu Cảnh cười hì hì hỏi. Nhị cữu nhà hắn đã một đống tuổi rồi mà không chịu thành thân, mỗi ngày chỉ ra ngoài đánh tộc Man với sơn tặc, thật không ngờ lại biết cả mấy cái lễ này!

“Ta là nghĩ, Hoàng hậu sinh ra và lớn lên ở Đông Nam, cũng sẽ thích uống rượu vải.” Nhị cữu rũ mắt, thấp giọng lầu bầu nói.

Lâu Cảnh nhướng mày, ngẫm lại thấy cũng đúng. Hoàng hậu Kỷ Chước vốn lớn lên ở Đông Nam, dùng rượu vải đi lấy lòng phụ hậu cũng là một ý kiến hay.

Việc còn lại phải làm trong ngày hôm nay, chính là Lâu Cảnh đưa toàn bộ danh sách gia sản được chia cho Tam lão thái gia xem, còn về phần đối chiếu sổ sách, mấy công việc tỉ mỉ tiếp theo thì chỉ cần giao cho Trình Tu Nho đến làm là được.

Sau khi chép lại danh mục tài sản và viết xong các loại giấy tờ chuyển nhượng, Lâu Cảnh để Nhạc Nhàn đi đến nha môn lấy dấu quan ấn xác minh. Tri phủ nghe thấy đây là chuyện của Thái tử phi, không nói hai lời liền nhận lấy làm ngay. Còn chưa đến hai canh giờ, mọi người đã thấy Nhạc Nhàn mang giấy tờ có ấn quan phủ trở lại.

Cơ nghiệp lớn như vậy mà chỉ dùng thời gian một ngày đã phân chia xong. Thủ đoạn lôi đình của Lâu Cảnh đều bị các thành viên Lâu gia xem trong mắt, ánh mắt nhìn hắn cũng thêm vài phần kiêng kị.

Hoàng hôn dần buông xuống, Lâu Cảnh mang tâm tình vui sướng mà trở về Đông Cung.

Lúc này đã đến giờ dọn cơm tối, nghe nói Thái tử điện hạ đang ở điện Sùng Nhân, còn nhắn Thái tử phi tự mình dùng cơm, không phải chờ y, Lâu Cảnh liền nhướng mày, rót đầy một bình ngọc rượu vải, chạy đi tìm Thái tử phu quân.

“Chiếu thư đã viết xong, định phong hào là ‘Mân vương’, ngày mai sẽ chiêu cáo thiên hạ.” Thái Dịch chỉ vào chữ ‘Mân’ trên bàn, nói với Tiêu Thừa Quân.

Tiêu Thừa Quân hơi hơi vuốt cằm, “Nhắc Dương Hựu Đình điều ngươi đến lục bộ thôi.” Lại bộ thượng thư Dương Hựu Đình chính là chú của Thái Dịch, điều một phó chiêm sự của phủ chiêm sự tiến vào lục bộ cũng không phải là việc khó gì. Lúc trước lão nhân gia đem Thái Dịch nhét vào Đông Cung, cũng là vì để hắn học hỏi kinh nghiệm.

“Điện hạ!” Thái Dịch nghe vậy, lập tức quỳ xuống, “Thần nguyện đi theo điện hạ đến đất phong.”

Tiêu Thừa Quân xua tay, “Ta biết ngươi trung tâm, nhưng Đông Nam thực sự là nơi ngươi không nên đi.”

Thái Dịch buồn bã cúi đầu rời khỏi điện Sùng Nhân, vừa ngẩng đầu lên liền thấy Thái tử phi đã đứng trước cửa từ bao giờ, không khỏi cả kinh. Người trong Đông Cung, không ai dám ngăn đường của Thái Tử phi, bởi vậy, đến tột cùng là Lâu Cảnh đã đứng trước cửa bao lâu, bọn họ căn bản không thể nào biết được.

“Thái đại nhân!” Lâu Cảnh mỉm cười chào hỏi hắn, không nhìn ra bất luận tình tự gì trên gương mặt xinh đẹp kia.

Mỗi lần nhìn thấy Thái tử phi, Thái Dịch liền cảm thấy có một cảm giác nguy hiểm không nói lên lời, thậm chí hắn còn có chút không dám nhìn thẳng vào ánh mắt lạnh lùng và sáng như sao kia, vội vàng hành lễ rồi rời đi.

“Sao ngươi lại đến đây?” Tiêu Thừa Quân đứng dậy, đưa mảnh giấy viết chữ ‘Mân’ trên bàn đến gần ngọn nến, nhìn nó từ từ biến mất trong ngọn lửa. Đêm nay y không muốn trở về điện Bát Phượng, chỉ muốn ngồi yên lặng một chút, lại không dự đoán được Thái tử phi sẽ tự mình tìm đến đây.

Điện Sùng Nhân rất trống trải, ánh nến chập chờn đem bóng dáng của Tiêu Thừa Quân kéo ra thật dài, thoạt nhìn rất cô tịch.

“Cữu cữu vừa mang cho ta bình rượu vải, muốn tìm điện hạ uống một chén.” Lâu Cảnh quơ quơ bình bạch ngọc trong tay, chậm rãi đến gần Thái tử điện hạ.

Tiêu Thừa Quân quay đầu lại, liền thấy Thái tử phi nhà mình cười như không cười mà nhìn y, dưới ánh nến mờ ảo, đôi mắt đẹp như thêm sâu thẳm. Thái tử điện hạ trầm mặc một lúc lâu, cuối cùng cất tiếng: “Ngươi cũng nghe được?”

“Nghe được cái gì?” Lâu Cảnh đặt bình rượu lên bàn nhỏ, tiến đến trước mặt Tiêu Thừa Quân: “Thần chỉ nghe chính miệng điện hạ nói ra.”

Tiêu Thừa Quân thở dài thật sâu, chậm rãi nói: “Phụ hoàng đã viết xong chiếu chỉ rồi, Thái tử vị của ta không còn nữa.”

Lâu Cảnh im lặng, thật lâu sau mới nói: “Không phải điện hạ đã sớm quyết định như thế sao?”

Trước đây Thái tử điện hạ đã nói qua, phượng hoàng niết bàn, dục hỏa trùng sinh, đó là nói cho hắn biết, nếu là vạn bất đắc dĩ, liền để Hoàng Thượng phế y, tìm một lối đi khác. Tuy mấy ngày nay trong triều không yên ổn, nhưng Lâu Cảnh cũng tuyệt đối không dự đoán được, Thái tử sẽ bị phế nhanh như vậy.

Tiêu Thừa Quân ngẩn người, bàn tay dưới ống tay áo đột nhiên nắm chặt, thanh âm vẫn bình tĩnh: “Một tháng này thật ủy khuất ngươi, sau khi chiêu cáo thiên hạ, hai ta sẽ không còn là phu thê nữa.” Nguyên lai là chính mình quá lo lắng…

Lâu Cảnh hơi hơi vuốt cằm, thanh âm có chút trầm thấp, “Ta biết.”

Trong thiên hạ chỉ có Hoàng Thượng và Thái tử là có thể cưới nam thê, một khi mất đi Thái tử vị, hôn ước của bọn họ liền không có đáp số… Lâu Cảnh có thể khôi phục lại thân phận thế tử An quốc công, đồng thời có quyền kế thừa tước vị An quốc công, cưới vợ sinh con, con cháu đầy đàn. Mà Tiêu Thừa Quân cũng có thể cưới Vương phi, cho dù được phục lập, tái giá Thái tử phi cũng không nhất định là Lâu Cảnh, có thể cưới một nam tử khác.

“Từ nay về sau, chúng ta nước sông không phạm nước giếng, việc đoạt vị, ngươi đừng nhúng tay vào.” Tiêu Thừa Quân xoay người, khoanh tay nhìn cột trụ sơn đỏ khắc hình rồng phía trước, không hề nhìn Lâu Cảnh.

Phủ An quốc công chính là trâm anh thế gia, lấy năng lực của Lâu Cảnh, ngay cả khi không tham gia vào cuộc chiến tranh giành ngôi vị của các hoàng tử, dù người bước lên ngai vàng là bất cứ ai, thì cũng đều muốn mượn sức của hắn. Lâu gia có một gia chủ như vậy, tất nhiên là có thể tiếp tục hiển hách trong cả một khoảng thời gian rất dài, thật không cần đi theo một Thái tử đã bị phế như y, ngày ngày phải mưu tính, lo lắng hãi hùng.

Lâu Cảnh nhìn bóng dáng của Tiêu Thừa Quân, trầm mặc không nói.

“Đương nhiên, nếu ngươi nguyện ý tiếp tục làm thần tử của ta, ta cũng không muốn buông tha cho một nhân tài như vậy. Chính là, ngươi cần biết rõ ràng.” Tiêu Thừa Quân nín thở, vô luận là người phía sau trả lời thế nào, giữa bọn họ đã được định trước là không có tình cảm sâu đậm nào khác ngoại trừ tình quân – thần.

“Tạ điện hạ thương xót.” Lâu Cảnh thản nhiên nói, xoay người hướng ra cửa đại điện bước đi.

Tiêu Thừa Quân nghe tiếng bước chân sau lưng xa dần, chậm rãi nhắm nghiền hai mắt, trái tim như đang bị người khác lấy đi một khối lại một khối, đau đến tê dại.

Đột nhiên, một loạt tiếng bước chân dồn dập lại gần, Tiêu Thừa Quân còn chưa kịp xoay người lại, liền bị một lực mạnh mẽ cuốn qua, nặng nề mà bị đè lên cột trụ phía trước.

Sống lưng đập lên cây cột rất mạnh khiến Tiêu Thừa Quân bật ra một tiếng đau đớn, đang định ngẩng đầu, đã bị người giữ chặt sau gáy, hung hăng mà hôn lên môi, “Ưm…” Thái tử điện hạ không khỏi mở to hai mắt nhìn.

Đôi môi mỏng hơi lạnh gắt gao khóa trụ đôi môi ấm áp của Thái tử, liên tục ma sát, cắn mút. Lâu Cảnh có chút thô bạo mà bóp chặt cái cằm của người trong ngực, ép y phải mở miệng ra. Mùi sữa thơm ngọt ngào nháy mắt tràn ngập đầu lưỡi, hắn có chút mê muội mà tiếp tục xâm nhập, quét tới quét lui mọi góc trong vách tường mềm mại kia, thẳng tới khi đoạt hết hương vị của kẹo sữa mật ong mới chậm rãi tách ra.

“Ngươi…” Tiêu Thừa Quân từng ngụm từng ngụm mà thở dốc, nụ hôn vừa rồi giống như bão tố suýt nữa đoạt sạch hô hấp của y.

Lâu Cảnh vươn một tay chống lên cây cột, giữ Thái tử điện hạ nằm trong khuỷu tay mình, dùng ngón cái chậm rãi vuốt ve đôi môi có chút sưng đỏ, “Điện hạ bội tình bạc nghĩa, nên chịu trừng phạt.”

“Bội tình bạc nghĩa?” Thái tử điện hạ có chút phản ứng không kịp.

“Trước kia ngươi đã nói thế nào? Đợi sau khi đăng cơ, sẽ tùy ý cho ta đi hay ở, hiện giờ còn chưa đăng cơ, ngươi đã không cần ta?” Lâu Cảnh vô cùng ủy khuất nói.

“Ta…” Tiêu Thừa Quân trừng mắt nhìn, rốt cục hiểu được, Thái tử phi là không muốn cùng mình tách ra! Niềm vui bất ngờ khiến y ngẩn người, trố mắt thật lâu. Sau đó Thái tử điện hạ lại nhịn không được thở dài, cụp mắt xuống, “Ngươi… tội gì chứ?”

Lâu Cảnh kéo cánh tay vẫn rủ bên người của Thái tử điện hạ, vuốt ve bàn tay vẫn gắt gao nắm chặt kia, tách các ngón ra, đặt lên lồng ngực mình, “Ta cũng không muốn như vậy, nếu là trước kia, ta tất nhiên là tiêu diêu tự tại. Ai làm hoàng đế cũng thế, Lâu Cảnh ta nhất định có thể giữ được Lâu gia tam thế không suy… Nhưng mà hiện tại, chỉ cần phải rời khỏi ngươi, nơi này… liền đau đớn vô cùng.”

Lâu Cảnh đang rất tức giận, muốn trừng phạt Tiêu Thừa Quân.

Đầu chương sau sẽ là trận chiến giành quyền chủ động của hai người… ai sẽ đè ai…

Một đoạn H nhẹ như gió thoảng… ka ka ka.

Ừm, các bạn có thể đọc sơ cứu người bị ngất ở đây, huyệt nhân trung được minh họa rõ lắm ^-^.

(1) nhất thanh nhị sở: phân tích rõ ràng từng li từng tý.