Quận Vương Phi Phúc Hắc

Chương 14: Cường ngạnh ép hắn uống dược




Edit:..Lam Thiên..

Thân thể nam tử run lên nhè nhẹ, y phục ở ngực bị tay phải của hắn nắm thành một đoàn, khuôn mặt tuấn mỹ do đau đớn nên có chút vặn vẹo, giọt mồ hôi lạnh to như hạt đậu bao phủ cái trán, trong tròng mắt màu đen lóe lên nồng đậm thống khổ, môi mìm chặt không nói được một lời.

Trầm Ly Tuyết nhướn mi, đều đã đau đến mức sống không bằng chết nhưng vẫn không rên lấy một tiếng, lực nhẫn nại quả thật rất mạnh.

Nhìn sang bát dược trên bàn gỗ, Trầm Ly Tuyết thử dò xét đi từng bước về phía trước, chân vừa chạm đất trong nháy mắt, nam tử đột nhiên ngẩng đầu, trong đôi mắt màu đen tràn ngập đề phòng và sát ý, tay trái ngưng tụ nội lực định hướng Trầm Ly Tuyết đánh qua...

Nháy mắt, thân thể mảnh khảnh của Trầm Ly Tuyết đã đi tới trước mặt nam tử, nàng vươn tay chế trụ cổ tay trái của hắn: "Ta không phải địch nhân của ngươi, ngươi không cần đề phòng ta như vậy, vừa rồi ta đột nhiên xông vào, quấy rầy ngươi uống thuốc, hiện tại ta bù lại sai lầm của chính mình!"

Đưa bát dược vẫn còn đang bốc hơi tới trước mặt nam tử, nam tử không nói gì, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Trầm Ly Tuyết:

Một thân y phục màu lam nhạt, tóc dài đen nhánh dùng một cây trâm ngọc đơn giản vấn lên, tươi mát tự nhiên, xinh đẹp nhưng không dung tục, lông mi thật dài khẽ nhếch, trong ánh mắt màu đen tràn đầy lãnh ý mãnh liệt, giống như tuyết trên cao nguyên vĩnh viễn không thay đổi...

Trong ánh mắt sắc bén của nam tử mơ hồ hiện lên một tia cảm xúc phức tạp!

"Công tử, nếu ngươi còn tiếp tục trì hoãn, dược sẽ nguội lạnh!" Trầm Ly Tuyết không thích xen vào việc của người khác nhưng nàng xông vào trì hoãn thời gian uống thuốc của nam tử khiến nam tử phát bệnh, đau đến mức ngay cả khí lực cầm bát dược cũng không có, nàng cũng không thể không quản không hỏi cứ thế bỏ đi.

Nam tử vẫn như trước không nói một lời, nhìn chằm chằm Trầm Ly Tuyết một lát, đột nhiên hắn nhắm mắt, giống như tiểu hài tử cáu kỉnh, nghiêng đầu đi, rời xa chén dược: hắn không uống!

"Ngươi..." Trầm Ly Tuyết tức giận nghiến răng nghiến lợi, quật cường cái gì mà quật cường, đã phát bệnh thành bộ dáng này, nếu còn không uống dược, sẽ đau chết mất!

Ngoài phòng, mặt trời đã nhô cao, thời gian không còn sớm, Trầm Ly Tuyết còn phải nhanh chóng chạy về Tướng phủ đối phó với Lôi thị, nàng không rảnh ở trong này cùng nam tử tiêu phí thời gian, nếu nam tử này đã không chịu phối hợp vậy nàng đành phải mạnh bạo.

Vươn tay nắm lấy cằm của nam tử, Trầm Ly Tuyết không chút lưu tình đem bát dược hung hăng đổ vào miệng hắn: nàng không muốn thiếu nợ người ta, bát dược này là do nàng trì hoãn, vậy nàng phải làm cho hắn uống hết, về phần sau khi uống dược xong hắn muốn sống muốn chết cùng nàng không có quan hệ!

Nam tử đã không còn khí lực, không thể ngăn cản Trầm Ly Tuyết hung ác, đôi mắt sắc bén lãnh khốc hung hăng trừng mắt nhìn Trầm Ly Tuyết: nữ tử này cư nhiên dám cường ép hắn uống dược... tốt, tốt, tốt!

Một lát sau, bát dược đã thấy đáy, Trầm Ly Tuyết âm thầm nhẹ nhàng thở ra, sự tình huề nhau, nàng có thể yên tâm rời đi.

Trầm Ly Tuyết đứng dậy muốn đi, cổ tay mảnh khảnh đột nhiên bị người gắt gao nắm chặt, nàng dùng sức hất hai cái nhưng chẳng những không thể hất ra còn bị nắm chặt hơn, Trầm Ly Tuyết ăn đau, quay đầu, đối diện với đôi mắt tối đen của nam tử, trong suốt như nước lại sâu thẳm giống như đáy hồ, ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt dấu diếm nguy hiểm: "Dám cường ép bổn vương uống dược, ngươi còn muốn bình yên vô sự rời đi!"

Trầm Ly Tuyết thản nhiên cười: "Chỉ cần là ta muốn đi, sẽ không có người có thể ngăn được!" Dứt lời, nàng ngưng tụ toàn bộ khí lực đánh ra một chưởng, hung hăng đánh vào ngực nam tử.

Vừa rồi ngực nam tử bị đau, tuy rằng đã uống thuốc nhưng thương thế cũng chưa khỏi hẳn, nơi đó hiện tại là nhược điểm lớn nhất của hắn, Trầm Ly Tuyết công kích, nam tử khẳng định sẽ tránh né, nàng liền có thể nhân cơ hội thoát ly khỏi kiềm chế của hắn.

Không nghĩ tới, nam tử đứng im không nhúc nhích, đôi mắt sắc bén của Trầm Ly Tuyết có chút híp lại, một chưởng kia của nàng, cư nhiên không khiến hắn di chuyển nửa phần...

Mùi tùng hương như có như không quanh quẩn ở chóp mũi, Trầm Ly Tuyết đột nhiên ngẩng đầu, dung nhan tuấn mỹ của nam tử gần trong gang tấc, cùng nàng cách một khoảng cách chưa đến hai ly thước (2cm), trong đôi mắt màu đen rõ nét chiếu ra bóng dáng của nàng, hơi thở ấm áp của hắn phun lên mặt khiến nàng có chút ngứa ngáy khó chịu: "Nội lực của ngươi quá nhỏ yếu!"

Không phải nội lực của nàng quá yếu, mà là căn bản là không có! Trầm Ly Tuyết rất nhanh lui về phía sau vài bước, cùng nam tử kéo ra một khoảng cách, nàng đến từ hiện đại, căn bản không tu tập qua nội lực, so với nội lực thâm hậu của người cổ đại, nàng bị rơi vào thế hạ phong!

Nam tử tiến gần thêm một bước, bàn tay to thoáng dùng sức một chút, cổ tay của Trầm Ly Tuyết bị niết sinh đau, dùng sức giãy dụa, nhưng tay của nam tử giống như sinh trưởng ở trên cổ tay của nàng, vô luận nàng giãy dụa như thế nào cũng đều tránh không được.

Trầm Ly Tuyết tức giận trừng mắt nhìn nam tử: "Ta không có đắc tội ngươi đi!" Hắn làm gì chỉnh nàng ác như vậy!

"Ngươi vừa rồi niết cổ tay ta, cường ép ta uống dược!" Lời nói của Nam tử lãnh khốc giống như hàn băng mùa đông.

Không biết có phải do nhìn thấy lỗi của Trầm Ly Tuyết hay không, thời điểm nam tử nói những lời này, cổ tay nàng càng bị niết đau: "Ta là vì cứu ngươi, nếu ta không ép ngươi uống dược, hiện tại ngươi làm sao có thể hảo hảo đứng ở nơi này!" Sớm biết hắn mang thù như vậy, nàng sẽ không cứu hắn, để mặc cho hắn ngồi ở chỗ này tự sinh tự diệt!

"Nếu không phải do ngươi đột nhiên xông vào quấy rầy, ta làm sao lại cần ngươi tới cứu!" Lời của nam tử từng chữ tựa như châu ngọc, không chút nào nhượng bộ.

Trầm Ly Tuyết nói không lại hắn, đành phải lấy lui mà tiến: "Ngươi có thể cho ta đổi tay hay không?, tay trái của ta đã muốn không còn cảm giác, ta cũng không muốn biến thành người tàn phế!"

Trên cổ tay trắng nõn của Trầm Ly Tuyết hiện lên hai dấu tay xanh tím, bàn tay nhỏ bé cũng bởi vì máu không lưu thông mà biến sắc,  ở chỗ sâu nhất trong đôi mắt màu đen của nam tử nhanh chóng xẹt qua một tia rối rắm, bàn tay nắm chặt tay trái của Trầm Ly Tuyết cùng lúc buông lỏng ra.

Khóe miệng Trầm Ly Tuyết khẽ giơ lên một tia cười quỷ dị, chùy thủ giấu trong tay áo trượt xuống tay phải, hung hăng chém vào cánh tay nam tử, đặt chủy thủ ở trong tay áo rất thuận tiện cho việc đánh lén.

Lưỡi đao sắc bén cắt qua ống tay áo nam tử, nam tử theo bản năng nhanh chóng buông lỏng tay, Trầm Ly Tuyết bắt ngay cơ hội, nắm lấy cái bàn bên cạnh ném vào nam tử, sau đó xoay người nhanh chóng chạy ra khỏi phòng: nam tử này võ công cao cường lại vô cùng thích mang thù, lấy thực lực hiện tại của nàng căn bản không thể trêu vào nhưng lẩn tránh thì không thành vấn đề!

Trầm Ly Tuyết ra khỏi phòng, nhanh chóng chạy về phía trước, nghĩ tới tám tên sát thủ chết ở trong rừng cây, Trầm Ly Tuyết cười lạnh, có qua mà không có lại chính là thất lễ, Lôi thị đã tặng nàng tám tên sát thủ làm lễ vật, nàng dù thế nào cũng nên chuẩn bị một phần đại lễ đưa lại cho Lôi thị mới tốt, sắc trời vẫn còn sớm, nàng vẫn kịp trở về Tướng phủ tặng lễ vật!

Trầm Ly Tuyết rời đi, bạch y nam tử cũng không vội vàng đuổi theo, chỉ tao nhã tiêu sái rời khỏi căn nhà gỗ, ánh sáng mặt trời ấm áp chiếu lên thân thể hắn, vì hắn phủ lên một tầng sắc thái thần bí: "Ám vệ!"

"Chủ tử!" Trong nháy mắt, hai người hắc y nhân xuất hiện ở trước mặt nam tử, quỳ một gối xuống giọng điệu cung kính.

"Vừa rồi nữ tử kia chạy đi nơi nào?" Khóe miệng nam tử có chút giơ lên, ánh mắt màu đen sắc bén sâu không thấy đáy: giữa bọn họ còn chưa có tính xong, hắn làm sao có thể để cho nàng chạy thoát khỏi hắn dễ dàng như vậy.

Ám vệ chỉ chỉ phương hướng Trầm Ly Tuyết biến mất: "Hồi chủ tử, nàng đi bên kia!" Trước kia, sau mỗi lần chủ nhân phát bệnh, cảm xúc đều phi thường hung bạo, nhưng hôm nay, tâm tình của hắn tựa hồ thực không tệ...

Nam tử nhìn sang rừng cây dày đặc, ở chỗ sâu nhất trong ánh mắt hiện lên một chút cân nhắc, đó là phương hướng trở lại kinh thành, nữ tử kia và hắn cùng đường: "Đuổi theo!"

Tám tên sát thủ toàn bộ đều đã chết, Trầm Ly Tuyết ở trong rừng cây thông suốt một đường nhanh chóng đi về phía trước, sau hai chén trà nhỏ nàng rời khỏi rừng cây, nơi này cách kinh thành khoảng bảy, tám mươi dặm, nếu nàng chạy, căn bản không kịp trở về cấp Lôi thị tặng lễ, nàng đang chuẩn bị ngăn đón một chiếc xe ngựa trở về kinh thành liền có một chiếc xe ngựa  quen thuộc lọt vào ánh mắt.

"Xuân Hoa, ngươi nói Trầm Ly Tuyết đã chết chưa?" Thu Nguyệt ngồi ở trên xe ngựa, lắc lư hai cái chân ngắn, nhàn nhã cắn hạt dưa.

"Hẳn là đã chết rồi, sát thủ này lợi hại như vậy, Trầm Ly Tuyết bị đuổi theo, làm sao có thể còn sống!" Xuân Hoa nhẹ nhàng dựa vào xe ngựa, nhàm chán ngáp dài, ánh mắt xinh đẹp lóe lên từng trận buồn ngủ.

"Sát thủ này cũng thật là, như thế nào còn chưa đem thi thể của Trầm Ly Tuyết tới, chúng ta cũng tốt trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ..."

"Đúng vậy!" Thu Nguyệt phun vỏ hạt dưa ra, oán hận nói: "Lại trì hoãn nữa, sinh thần của phu nhân sẽ kết thúc, phần tiền thưởng của hai chúng ta thế nào còn lấy được..."Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, edit:...Lam Thiên..

Xuân Hoa thở dài, ánh mắt đột nhiên sáng ngời: "Trì hoãn một chút cũng không sao, chúng ta có thể hạ trên mặt Trầm Ly Tuyết thêm vài đao, làm cho thê thê thảm thảm, hoàn toàn thay đổi, phu nhân cao hứng, khẳng định sẽ cho hai chúng ta gấp đôi tiền thưởng..."

"Hai người các ngươi hy vọng ta chết như vậy!"

Thanh âm trong trẻo lạnh lùng vang vọng bên tai, Xuân Hoa, Thu Nguyệt đột nhiên chấn động, khó có thể tin chậm rãi quay đầu nhìn lại, nháy mắt sắc mặt trắng bệch...