Quận Vương Phi Phúc Hắc

Chương 2: Uống trà xem diễn




Edit:..Lam Thiên..

Trầm Ly Tuyết bình yên vô sự trở lại Phủ Thừa Tướng làm cho cả phủ khiếp sợ!

Thừa Tướng Trầm Minh Huy nhìn sang gương mặt Trầm Ly Tuyết có sáu bảy phần giống Lâm Thanh Trúc, lại nhìn ngọc bội gia truyền của Trầm thị nhẵn mịn trong suốt như nước, trong ánh mắt vui mừng thoáng hiện lên kinh ngạc nhè nhẹ.

Trầm Ly Tuyết xem rất rõ ràng, Trầm Minh Huy nhìn thấy nàng, kinh ngạc nhiều hơn là vui mừng!

Thân sinh nữ nhi mất tích nhiều năm như vậy trở về, không phải nên vui mừng nhiều hơn kinh ngạc sao? Tại sao Trầm Minh Huy lại trái ngược với người khác như vậy?

Thừa tướng phu nhân mặt đầy ý cười nhưng chưa đạt tới đáy mắt: “Lão gia, đại hỏa ngập trời năm đó đã đem toàn bộ nhà chính thiêu hủy, Ly Tuyết có thể còn sống, nhất định là được trời xanh phù hộ!”

Bên ngoài nghe vào sẽ thấy thừa tướng phu nhân là đang vì Trầm Ly Tuyết bình an trở về mà cao hứng, nhưng tinh tế suy nghĩ, nàng là đang hoài nghi, Trầm Ly Tuyết không có khả năng sống sót qua trận đại hỏa kia năm đó.

Trầm Ly Tuyết không tiếng động cười lạnh, mười lăm năm trước, một trận đại hỏa vô duyên vô cớ xảy ra khiến cho Trầm Ly Tuyết, Lâm Thanh Trúc và Trầm Minh Huy bị thất lạc.

Nhiều năm sống thận trọng, làm cho nàng ngửi được mùi vị âm mưu, đang tìm cơ hội chuẩn bị nói bóng nói gió một chút, không nghĩ tới thừa tướng phu nhân lại chủ động đưa lên cửa, ngược lại khiến nàng giảm bớt một phen động tác: “Vô duyên vô cớ làm sao có thể bốc cháy?” Mười lăm năm trước, Trầm Ly Tuyết mới ra đời, đối với nguyên nhân bốc cháy, nàng tự nhiên không biết.

“Trời hanh vật khô, tiểu hài tử nghịch ngợm không cẩn thận đốt lửa...” Trầm Minh Huy nói ra nguyên nhân bốc cháy phủ nha điều tra ra mười lăm năm trước.

Trầm Ly Tuyết hạ mí mắt: “Sau khi đại hỏa được dập tắt, các ngươi có tìm được thi thể không?”

Trầm Minh Huy lắc đầu, than nhẹ một tiếng: “Không tìm thấy!”

“Nếu đã không tìm được thi thể, vì sao xác định ta và mẫu thân đều đã chết?” Ánh mắt Trầm Ly Tuyết hiện lên tinh quang, cười như không cười, không tìm thấy thi thể, liền tuyên bố người đã chết, cái này cũng không khỏi quá mức võ đoán.

“Lúc ấy gió rất lớn, lửa cháy rất mạnh, toàn bộ nhà chính đều bị đốt thành một mảnh phế tích, ta nghĩ mẹ con hai người đã bị đốt thành tro.” Trầm Minh Huy giống như nhớ lại sự việc bi thảm năm đó, giọng nói trầm thấp: “Thương tâm tuyệt vọng, ngày thứ ba ta liền rời khỏi nhà cũ, đi tới biên quan nhậm chức.” Ngắn ngủn nói mấy câu liền thuận tiện giải thích luôn nguyên nhân hắn vội vàng rời khỏi Thanh Châu.

“Nếu gió mạnh, lửa lớn, vì sao chỉ cháy một mình phòng của ta và mẫu thân mà những phóng khác lại bình yên vô sự?” Không phải Trầm Ly Tuyết đa tâm, mà là chuyện thật sự rất kỳ lạ.

“Lúc ấy, ở Thanh Châu chúng ta ở tại Tam Hợp Viện, ngươi và mẫu thân ở tại chính viện, gió thổi hướng bắc hơn nữa lại lớn, nên không lan sang hướng hai nhà kế ở hướng đông và hướng tây...” Trầm Minh Huy nói chi tiết.

“Mười mấy năm qua, tại sao ngài lại không về nhà cũ tế bái? Sau khi mẫu thân qua đời, ta lẻ loi một mình ở tại Thanh Châu, nếu không phải gặp được Nam Cung Thế Tử, ta cũng không biết ngài đang ở Kinh Thành.” Trầm Ly Tuyết lau lau khóe mắt có lẽ là thật sự có nước mắt, thời điểm nàng tỉnh lại, Thanh Châu đất đai cằn cỗi, dã thú nổi loạn điên cuồng,Trầm Ly Tuyết và Lâm Thanh Trúc vẫn chờ ở nơi đó nhưng Trầm Minh Huy lại không thèm trở về nhìn một lần.

Đáy mắt Trầm Minh Huy nổi lên vài phần áy náy: “Kinh thành quá nhiều công việc, ta không thoát thân ra được, bất quá, hàng năm ta đều để Nhã Dung ( tên tự của thừa tướng phu nhân) tới nhà cũ ở Thanh Châu tế bái mẹ con các ngươi...”

Thừa tướng phu nhân Lôi thị tươi cười hòa ái phụ họa lời nói của Trầm Minh Huy: “Mười lăm năm qua, hàng năm ta đều tới Thanh Châu bái tế, chưa từng bỏ quên...”

“Vậy thì thật sự là kỳ lạ, ta và mẫu thân vẫn ở tại căn nhà đối diện nhà cũ của chúng ta, như thế nào lại chưa từng nhìn thấy qua phu nhân?” lời Trầm Ly Tuyết nói đều là thật, nhà cũ bị cháy, mẹ con Lâm Thanh Trúc vẫn ở lại Thanh Châu chờ Trầm Minh Huy, không có chuyển đi xa.

“ Thân thể mẫu thân luôn không tốt, mỗi ngày đều nằm ở trên giường, xuyên thấu qua cửa sổ nhìn về nhà cũ, nếu phu nhân trở về, mẫu thân khẳng định có thể nhìn thấy, cho dù mẫu thân không biết ngươi là ai nhưng nhìn thấy có người bái tế ở nhà cũ, nàng cũng nhất định sẽ tò mò tiến lên hỏi, chứ sẽ không giống như hiện tại, cùng phụ thân bỏ lỡ mười lăm năm...”

Trầm Ly Tuyết giọng điệu bi thương, lặng lẽ véo cánh tay của chính mình, miễn cưỡng nặn ra vài giọt nước mắt, trong lúc lơ đãng liếc mắt, nàng phát hiện Nam Cung Khiếu đang ngồi ở ghế trên, hứng thú nhìn nàng: tại sao bộ dáng Nam Cung Khiếu giống như đang xem diễn, chẳng lẽ hắn đến tướng phủ không phải vì đưa chính mình trở về, mà là đến xem náo nhiệt?

Trầm Ly Tuyết cùng Lôi thị xung đột đúng như ở trong dự tính của Nam Cung Khiếu, sự tình cũng vẫn đang phát triển theo hướng hắn dự đoán, khóe miệng nhẹ cong lên một độ cong hoàn mỹ: Trầm Ly Tuyết thực thông minh, nữ nhân trong Tướng Phủ cũng thật giảo hoạt, nàng có thể tính kế dã thú hung ác nhưng cũng chưa chắc sẽ thắng được người có quỷ kế đa đoan, luân phiên đánh giá một phen, ai thua ai thắng, còn chưa thể biết được, bất quá, có thể khẳng định Tướng Phủ thật náo nhiệt, nhất định sẽ càng ngày càng phấn khích.

“Khụ, khụ, khụ!” Thừa tướng phu nhân mất tự nhiên ho nhẹ vài tiếng: “Ta sợ thấy cảnh bi thương nên mỗi lần đều là ở xa xa tế bái tỷ tỷ...”

Trầm Ly Tuyết nháy nháy mắt, biết rõ còn cố hỏi: “Phu nhân là thiếp thất của phụ thân ta, như vậy có cùng chúng ta ở qua chung nhà cũ chưa?”

Ánh mắt Lôi thị hiện lên một tia chán ghét nồng đậm, nàng là chính thê Trầm Minh Huy cưới hỏi đàng hoàng, làm sao có thể so sánh với loại thiếp thất lên phù chính thấp kém kia, nhưng lại ngại dáng vẻ quý phu nhân nên không thể phát tác: “Không có, sau đại hỏa, lão gia đi tới kinh thành, ta mới gả cho hắn.”

“Nếu ngài chưa từng ở qua nhà cũ, vậy ngài tới nhà cũ tế bái làm sao có thể thấy cảnh sinh tình?” Trầm Ly Tuyết trăm phần trăm xác định, Lôi thị căn bản chưa từng tới nhà cũ ở Thanh Châu, hàng năm rời khỏi kinh thành nhưng không đi bái tế mà là đi đâu thì cũng chỉ có chính nàng là rõ ràng nhất.

“Lão gia thường xuyên nói với ta chuyện của tỷ tỷ nên ta đã âm thầm đem tỷ tỷ làm thành tri kỷ, tất nhiên là không muốn nhìn thấy nơi nàng chết, tránh tăng thêm thương tâm...” Lôi thị nói một phen hợp tình hợp lý, làm cho người ta tìm không thấy một chút sơ hở nào.

Trầm Ly Tuyết mỉm cười: không hổ là thừa tướng phu nhân, có thể giỏi nói bao biện!

“Phụ thân, nương!” kèm theo giọng nữ thanh thúy duyên dáng, một đạo bóng hình xinh đẹp yểu điệu đi vào phòng khách, y phục màu xanh nhạt buộc vòng quanh thân hình lung linh của nàng, trên váy thêu hoa thủy tiên tươi mát càng thêm hiện ra thân hình nhỏ bé mềm mại của nàng, trên tóc vấn kiểu đóa mã kế chỉ dùng một cây trâm ngọc lưu ly đính trụ, mỉm cười toát lên vẻ đẹp tươi mát mà thanh nhã tự nhiên, thật sự là đẹp khuynh quốc khuynh thành.

Trầm Ly Tuyết dương môi cười nhạt, mỹ nữ đệ nhất kinh thành quả nhiên danh bất hư truyền, một cái nhăn mày, một cái cử động, đều có thể làm say lòng người, dẫn dắt tầm mắt của vô số người.

Dọc theo đường đi, Nam Cung Khiếu lải nhải nói cho Trầm Ly Tuyết nghe tất cả mỹ nhân trong kinh thành, mà người hắn nói tới nhiều nhất chính là thiên kim Tướng phủ này, thông minh, xinh đẹp, ôn nhu, thanh nhã, cơ hồ hắn đem tất cả những lời khen gợi đều dùng lên trên người nàng, đừng nói là nam nhân, liền ngay cả Trầm Ly Tuyết là nữ tử cũng đều đối nàng có vài phần tò mò.

“Doanh Tuyết!” Nhìn Trầm Doanh Tuyết nhẹ nhàng tới đây, ánh mắt Trầm Minh Huy lóe lên tự hào và sủng ái.

Trầm Ly Tuyết nháy mắt liền hiểu được, khó trách từ lúc nàng trở lại Tướng phủ, Trầm Minh Huy luôn thờ ơ lạnh nhạt, có nữ nhi vĩ đại Trầm Doanh Tuyết như vậy, hắn đương nhiên không có khả năng lại đối với một người bình thường như nàng coi trọng. Diễn Đàn Lê Qúy Đôn, Edit:..Lam Thiên..

“Gặp qua Nam Cung thế tử!” Trầm Doanh Tuyết dịu dàng hành lễ, thanh âm giống như chim hoàng oanh ca xướng, vô cùng êm tai.

“Trầm tiểu thư không cần đa lễ!” Nam Cung Khiếu nhẹ mân mê chén nước trà trong tay, lặng lẽ nhìn sang Trầm Ly Tuyết và Trầm Doanh Tuyết, ánh mắt lóe lên ý cười vui vẻ, lại có trò hay để nhìn.