Quân Vương

Chương 13




Biên tập: Mặc Nhiên

————————————–

Lúc Phượng Quân tỉnh lại liền cảm giác thân thể cực kỳ mệt mỏi. Mặc dù thần trí thanh minh, nhưng cũng ẩn ẩn cảm giác đầu óc choáng váng, đợi đến lúc hắn nhận thức rõ bản thân đang ở nơi nào, những hình ảnh đáng thổ thẹn tối qua cũng nhất nhất hiện lên trước mắt.

“A…” Hắn cười nhẹ một tiếng không rõ nghĩa, cũng không biết có nên tự mỉa mai mình không đây.

“Đại điện hạ đã tỉnh?”

Ngoài trướng có một thân ảnh mơ hồ, nghe tiếng thì chính là Vương công công vẫn thường hầu hạ bên người Phượng Vũ.

Phượng Quân đằng hắng mấy tiếng thông cổ họng, hỏi “Hoàng thượng đã vào triều?”

“Vâng.” Vương công công vén rèm lên.

Xem ra để tránh phiền phức, Phượng Vũ chỉ chừa lại Vương công công ở chỗ này hầu hạ.

Phượng Quân tiện tay kéo kiện áo đơn che giấu vết tích trên người mình, nói “Ta muốn về cung.”

“Cung” ở đây hiển nhiên là chỉ tẩm cung của đại hoàng tử. Nếu thân phận của hắn chưa bị bại lộ, hẳn là hắn có thể tiếp tục ở lại tẩm cung chủa chính mình?

Vương công công đáp, “Hoàng thượng có phân phó, nếu đại điện hạ muốn hồi cung, liền cho nô tại theo ngài hầu hạ. Bất quá vừa rồi hoàng hậu nương nương bảo người đến triệu kiến, trước khi ngài hồi cung còn phải sang chỗ của hoàng hậu đã.”

Bồn tắm đã chuẩn bị sẵn sàng, Phượng Quân bước vào tẩy trừ thân thể, nghe Vương công công nói, không khỏi nghi hoặc nhướn đôi mày kiếm, “Hoàng hậu muốn gặp ta?”

Tuy nói hoàng hậu trên danh nghĩa là mẫu hậu của hắn. Nhưng thứ nhất, hoàng hậu từng đối với việc mẫu thân Lạc quý phi của hắn được hoàng thượng sủng ái mà sinh bất mãn; thứ hai, hắn chính là người có năng lực nhất trong việc cạnh tranh ngôi thái tử, thành ra hoàng hậu cũng không thân cận với hắn. Trước đây mỗi lần hắn hồi cung cũng chỉ chiếu theo cấp bậc lễ nghĩa mà sang thỉnh an một chút, lúc này lại triệu kiến hắn để làm gì?

Vương công công hai tay nâng xiêm y sạch sẽ đứng cạnh bồn tắm, thấy Phượng Quân có vẻ không giải thích được, nhân tiện nói, “Người hoàng hậu nương nương muốn gặp là… Quân phi.”

Nghe vậy, nét mặt Phượng Quân lập tức cứng đờ, khựng người một lát rồi nói, “Khỏi đi, nói ta thân thể không khỏe.”

Hoàng hậu muốn gặp Quân phi, đơn giản là muốn ra oai phủ đầu, trước mặt tân phi kiến tạo uy nghi của chủ nhân hậu cung. Mà hắn cũng chẳng phải là một phi tử muốn tranh giành sủng ái gì, gặp hoàng hậu chắc cũng không cần thiết.

Phượng Quân lau khô thân thể, đang muốn thay y phục, lại thấy Vương công công mang đến chính là bạch y khinh sa đêm qua “Quân phi” mặc trong yến tiệc, nhíu nhíu mày, “Ở đây không còn y phục khác?”

“Nô tài nghĩ điện hạ nên đến thỉnh an hoàng hậu nương nương một lần.”

“Cái gì?” Phượng Quân lộ vẻ hờn giận.

Vương công công vội vàng nói, “Ngài hiện là tân phi, nếu không đến thỉnh an hoàng hậu nương nương, hậu quả rất khó lường. Hiện tại ở hậu cung, điện hạ làm theo quy củ vẫn tốt hơn.”

Phượng Quân ngẩn ra, Vương công công nói cũng có đạo lý. Cửa cung như cửa biển, đắc tội hoàng hậu chẳng khác nào tự đi tìm phiền phức. Trong hậu cung hoàng hậu có nhiều tai mắt, hành sự nên cẩn thận một chút vẫn tốt hơn.

Thầm thở dài một cái, hắn nói, “Mang mặt nạ tới.”

Đeo mặt nạ lên, hắn chính là Quân phi.

Phượng Quân dẫn theo Vương công công đến tẩm cung của hoàng hậu cầu kiến, được cung nhân cho biết hoàng hậu cùng Thiệu quý phi đang ở tiểu đình giữa hồ trong ngự hoa viên thưởng nhạc, mời hắn cũng đến đó thưởng thức.

Phượng Quân bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là đi theo cung nhân đến tiểu đình giữa hồ.

Hỏa Phượng quốc chỉ có hai mùa, xuân và đông, một năm có những tám tháng bị tuyết trắng bao phủ, chỉ còn bốn tháng để vạn vật sinh sôi nảy nở. Sở dĩ Hỏa Phượng quốc tôn thờ “hỏa” cũng là vì thế.

Hiện tại đang là giữa xuân, dương quang ấm áp, ngựa hoa viên rực rỡ sắc màu, tiểu đình giữa hồ truyền ra thanh âm du dương dễ nghe của huyền cầm, phảng phất như tiên cảnh chốn nhân gian.

“Tham kiến hoàng hậu nương nương.” Phượng Quân cung kính mà thong dong hành lễ.

“Tới, ban tọa.” Hoàng hậu nương nương mỉm cười nhìn hắn một cái. (ban tọa: cho phép ngồi)

“Tạ ơn hoàng hậu.” Phượng Quân liền an tĩnh ngồi xuống.

Hoàng hậu liếc mắt thấy Vương công công theo Phượng Quân tới, giấu diếm thanh sắc nói, “Các ngươi đều lui xuống cả đi, ta muốn cùng Thiệu phi, Quân phi hảo hảo nói chuyện.”

Cung nhân đều thối lui khỏi tiểu đình ba trượng, chỉ để lại nhạc sư ở trong đình tiếp tục tấu đàn.

Thiệu quý phi là một người khéo léo, thân thiết cười với Phượng Quân, “Quân phi ngươi mới vào cung, nếu có việc gì cần hỗ trợ, cứ tới tìm ta đừng ngại.”

“Đa tạ.” Phượng Quân thản nhiên nói.

Hắn đường đường một võ tướng lại cùng nữ tử hậu cung ngồi chỗ này nhàn thoại việc nhà, nghĩ đến thật buồn cười!

Phượng Quân cầm lấy chén rượu, tình cờ che đi hào khí của mình, ngửa cổ uống cạn.

Hoàng hậu nhìn hắn một chút, nói “Hoàng thượng lần này lập phi vội vàng, ngay cả với ta cũng không nói trước, có thể thấy ngài ấy yêu thích ngươi hơn hẳn người khác.”

“Cũng nhờ hoàng thượng tin yêu.” Phượng Quân ứng phó nói, trong lòng không khỏi muốn cười to.

Hận ý của Phượng Vũ đối với hắn mới đúng là hơn hẳn người khác.

“Bất quá, cho dù hoàng thượng thích ngươi cỡ nào, có chút chuyện ta vẫn phải nói rõ.” Trên mặt hoàng hậu vẫn là tươi cười hòa ái.

Phượng quân nói, “Thỉnh hoàng hậu cứ nói.”

“Ngươi cùng hoàng thượng nhận thức ra sao ta có thể mặc kệ, dù sao nam nhân trong thiên hạ đều thích mới mẻ, nhưng ta cũng phải biết được ngươi là người thế nào. Trong cung đột nhiên thêm vào một người không biết từ đâu ra, ta không thể mặc kệ được.” Hoàng hậu nâng tách trà, dùng nấp gạt gạt lá trà, nhìn như khinh mạn.

“Ta… họ Lạc, tên Quân.” Phượng Quân chính là nói thật, nếu cha ruột của hắn là nghĩa tử của Lạc gia, vậy hắn hiển nhiên sẽ mang họ Lạc.

“Họ Lạc?” Hoàng hậu tựa như nghĩ tới chuyện gì không thoải mái, đôi mày phượng hơi nhíu lại, nhưng rất nhanh liền che giấu, lại hỏi, “Người nơi nào?”

“Người Đô thành.”

“Trong nhà còn những ai?”

“Không còn ai hết, phụ mẫu đều đã từ trần, cũng không có huynh đệ tỷ muội.” Trả lời như thế, Phượng Quân mới đột nhiên phát hiện, thì ra mình bây giờ thật sự là cô độc.

“Niên kỷ của ngươi?”

“Hai mươi.”

“Hai mươi à, cùng tuổi với đại hoàng tử.” Hoàng hậu khẽ hừ một tiếng, ngụ ý bất mãn đối với việc lập phi này của Phượng Vũ.

Phượng Quân cái gì nên nói đều đã nói, trong lòng lại có chút lo lắng hoàng hậu sẽ hỏi tiếp những vấn đề mà hắn không đáp được.

“Nam tử hai mươi tuổi đều đã cưới vợ sinh con, ngươi vì sao vẫn lẻ loi một mình?” Hoàng hậu có điều không rõ, nam phi trước mắt chẳng những không hề mềm mại đáng yêu mà còn quá tầm thường, tuấn tú cũng không có. Tầm mắt cực cao như Phượng Vũ sao lại để ý đến người này? Hơn nữa nếu gọi là luyến đồng, thì đối tượng hai mươi tuổi đã là quá lớn. Để một nam tử như vậy ở tại hậu cung, chẳng lẽ hoàng thượng không lo lắng hắn sẽ dâm loạn cung đình?

Đối với vấn đề này của hoàng hậu, đáp án trong lòng Phượng Quân đã có sẵn từ lâu.

“Lòng ta chỉ thuộc về một người, không phải người nọ sẽ không cưới.”

Trên mặt hắn chợt hiện ra thần tình nhu hòa, khiến Thiệu quý phi nhịn không được bất thốt lên, “Vậy vì sao ngươi còn tiến cung?”

Phượng Quân cười cười, “Người nọ là hoàng thượng.”

“A…” Thiệu quý phi giật mình chẳng biết nói gì, nam nhân này cư nhiên lại dám nói với nàng và hoàng hậu hắn yêu hoàng thượng… Liền len lén nhìn biểu tình hoàng hậu một chút.

Khóe môi hoàng hậu cong lên, “Ngươi đã vì hoàng thượng mà cam tâm tình nguyện vào cung làm phi tần, vậy cũng tốt. Bất quá ngươi phải biết, hậu cung là nơi của nữ tử, rất khó nói sẽ không xảy ra những chuyện ngoài ý muốn…”

“Chuyện ngoài ý muốn?” Phượng Quân đột nhiên có dự cảm bất an.

“Nam nữ ở chung, có rất nhiều chuyện không khống chế được. Nếu đợi sự tình không thể vãn hồi xảy ra rồi mới hối hận thì đã muộn, vì vậy chúng ta nghĩ ra một phương pháp khá tốt để đoạn tuyệt hậu hoạn.” Hoàng hậu liếc nhìn cung nữ đứng ngoài tiểu đình một cái, cung nữ nọ vội vàng chạy vào.

“Bảo Hồ công công bên kia chuẩn bị một chút.”

“Vâng, nô tỳ cáo lui.”

Cung nữ rời đi xong, hoàng hậu lần thứ hai mỉm cười với Phượng Quân, nói. “Đao pháp tịnh thân của Hồ công công là tốt nhất trong cung, ngươi yên tâm, sẽ không đau lâu lắm đâu.”