Quãng Thời Gian Tươi Đẹp Của Chúng Ta

Chương 13




Yêu” và “thích” thời niên thiếu là cái gì, là vui vẻ, là ngưỡng mộ, là tiếc nuối hay là vô tình lạc trong cảm xúc chợt vui chợt buồn? Hoặc cũng có thể là mỗi ngày thỉnh thoảng lại ngồi một mình bật cười ngây ngô?

Mông lung, hỗn độn, mơ hồ, ... Cho nên đại đa số mọi người đều sẽ bỏ qua hoặc chính bản thân họ lựa chọn bỏ qua.

"Từ Gia Tu, dù thế nào thì trước kia tôi với anh cũng coi như là... bạn học mà."

Lục Già oán trách một câu, khóe miệng hơi nhếch lên lộ ra lúm đồng tiền cực kỳ đáng yêu, Từ Gia Tu có chút ngứa tay muốn sờ một cái. Anh tùy ý để Lục Già kéo áo sơmi của mình, thầm nghĩ: Cô muốn anh nói cái gì đây, đã là một trong “những người xung quanh” rồi thì cũng không nên quấy rầy cô, không phải sao?

Từ Gia Tu lơ đãng đưa ra hai lý do, một là anh chưa kịp gọi, hai là có gọi nhưng cô không nghe thấy.

Lục Già không tin tưởng cho lắm: "Căn bản là anh chưa từng nhìn thấy tôi đi."

Từ Gia Tu nghe vậy chỉ cười cười, nhìn xuống bàn tay Lục Già đang lôi lôi kéo kéo áo sơmi của mình, anh do dự một chút rồi trực tiếp cầm lấy mu bàn tay cô, sau đó —— hất ra. Cô cũng không phải con cái hay cháu chắt của anh, tại sao kéo áo người ta rồi mãi mà không chịu thả thế.

Xin lỗi nha... Lục Già đặt tay lại trên mặt bàn, nâng ly trà lên uống một ngụm.

Từ Gia Tu cũng bưng chén lên uống ngụm nước, đè xuống cảm xúc đang phập phồng ở đáy lòng. Anh không nói dối cô, quả thực anh có nhìn thấy cô vài lần, nhưng không phải chỉ là vô tình nhìn thấy khi đi trên đường. Anh thấy Lục Già ba lần, lần nào cũng ở trong hoặc gần trường Đại học của cô.

Lần đầu tiên là khi anh đến tham gia Hội đọc sách của trường cô. Cô có vẻ rất bận rộn trong khâu tổ chức, bên cạnh luôn có vài đàn em đi theo chờ sai bảo. So với hồi ở trung học, Lục Già trông càng thêm tươi sáng, dù đang mặc cái áo T-shirt đồng phục của Hội sách nhưng vẫn rất dễ nhận ra. Từ Gia Tu đứng cách cô không xa, cô vội vàng đi lướt qua anh, không liếc mắt nhìn đến một cái. Anh quay đầu lại, thầm nghĩ: anh khó nhận ra đến thế sao?

Lần thứ hai là lúc các bạn học cũ của trung học Đông Châu mời anh ăn cơm. Từ Gia Tu chủ động nhắc tới tên cô để bạn học gọi điện mời, bạn học lắc đầu nói: "Ngày hôm qua đã mời rồi nhưng người ta có hẹn." Sau đó, khi quay về trạm xe bus anh nhìn thấy cô, ở rất xa, có hai người.

Lần thứ ba...

Kỳ thực, trước kia anh và cô cũng không quá thân thuộc, không phải tình nhân, cũng không phải bạn bè, thậm chí ngay cả bạn cùng lớp cũng không phải. Mỗi ngày hai người bọn họ có thể gặp nhau nhiều nhất là vào thời gian nghỉ giữa giờ, anh và các nam sinh trong lớp đứng dựa vào lan can hành lang, sau đó các nữ sinh của lớp bên cạnh sẽ đi ngang qua chỗ này để tới toilet. Anh và đại đa số nam sinh đều có thói quen đứng tụ tập ở bên ngoài hành lang nhìn chăm chú những người đi qua.

Ngoài ra, Lục Già còn viết một bức thư tình thuộc dạng “hàng loạt” cho anh, loại hành động “mèo nhỏ bắt cá” này không có gì đáng nhắc đến ...

Bữa tối đã dùng xong, Diệp Ngang Dương gọi nhân viên phục vụ ra tính tiền, sau đó dựa vào quan hệ người quen mà được giảm giá 10%. Từ Gia Tu đút một tay vào túi quần, thân hình cao lớn đi ở bên cạnh Lục Già, như chợt nhớ ra điều gì, anh mở miệng nói: "Nếu lần sau cô muốn tới chỗ này, cứ gọi điện thoại cho tôi."

Á?

"Có thể chứ?" Lục Già phản ứng khá nhanh, khi Từ Gia Tu gọi món còn không do dự từ chối cô cơ mà, sao bây giờ lại đồng ý chứ. Tuy cô sẽ không thực sự gọi điện thoại cho anh nhưng vẫn cảm kích nói một câu: "Cám ơn."

"Chuyện nhỏ thôi." Từ Gia Tu nói, còn nhắc nhở thêm, "Cô sẽ không quên chỗ này chứ?"

Lục Già lắc đầu, lại nghĩ đến tin nhắn viết một danh sách dài các vật phẩm cần mua kia của Janice, cô không biết lát nữa phải mở miệng như thế nào mới ổn đây?

Bốn người cùng đi ra khỏi nhà hàng hàng đầu của Đông Châu, đi qua hai ngọn đèn đường rồi dừng lại ở trước đường cái. Từ Gia Tu nhìn đồng hồ một chút, nói thẳng: "Tôi và Lục Già về trước đây."

Diệp Ngang Dương không có ý kiến gì cả, vỗ bả vai Từ Gia Tu hai cái rồi nói: "Tôi cũng có hẹn đi uống rượu với mấy người Bàn Tử, đi trước."

"Hẹn gặp lại mọi người." Diệp Ngang Dương thoải mái quay người bước đi.

Lục Già nhìn Diệp Ngang Dương, cảm thấy có phải cậu ta đã quên cái gì hay không. Cô biết Diệp Ngang Dương không ở chung cư Thanh Niên, cậu ta đi trước cũng không sao, nhưng vậy còn Kiều Lệ? Ném lại cho Từ Gia Tu à?

Đúng lúc này, Diệp Ngang Dương đi được mấy bước bỗng quay đầu lại: "Kiều Lệ, cô không ở chung cư Thanh Niên phải không? Cô gọi xe về luôn đi, nhớ lấy hóa đơn nhé, Ốc Á sẽ thanh toán."

Kiều Lệ: "..."

Lục Già đảo mắt nhìn xung quanh, nếu Từ Gia Tu là bạn trai cô thì có lẽ cô sẽ kêu anh đưa Kiều Lệ về, đáng tiếc lại không phải. Cô cũng chỉ là một người đi nhờ xe mà thôi. Lục Già đành phải hướng về phía Kiều Lệ vẫy vẫy tay: "Giám đốc Kiều, hẹn gặp lại."

Khóe miệng Kiều Lệ co rút: "... Hẹn gặp lại."

Sau đó chỉ còn hai người, Lục Già nhìn Từ Gia Tu, ngượng ngùng mở miệng: "Ờm... Tôi muốn đi mua một số thứ mang về."

Thường thì Từ Gia Tu cũng không phải là người khó nói chuyện: "Mua cái gì, cùng đi đi."

Trong trung tâm thương mại có một cửa hàng thuộc chuỗi hệ thống Watsons, bởi vì những món đồ Janice muốn mua đều là sản phẩm của nữ nên có thể mua hết ở chỗ này. Lục Già nói Từ Gia Tu cứ đứng ở bên ngoài chờ cô, cô sẽ mua tốc chiến tốc thắng. Từ Gia Tu không nói gì, Lục Già xách giỏ lên chạy vọt vào, nhanh tay lấy hết thứ này đến thứ nọ, được một đống lớn, vậy mà gói băng vệ sinh nằm trong túi mua hàng vẫn nhìn thấy được.

Lục Già không còn là nữ sinh nhỏ nữa, nhưng khi tầm mắt Từ Gia Tu quét đến vài thứ trong túi thì vẫn có chút lúng túng. Có lẽ là bởi Từ Gia Tu là bạn học của cô đi. Lục Già còn nhớ rõ một việc xảy ra trước kia, cô và một người bạn nữa cùng nhau đi toilet. Khi đi ngang qua hành lang trước lớp của Từ Gia Tu, “gói bánh” trong túi của bạn nữ kia chẳng may rớt ra khỏi túi... Quả là khủng khiếp, nhóm người của Từ Gia Tu như thể bị trúng gió, cười đến ngã trái ngã phải, ngay cả Từ Gia Tu không hay cười mà bả vai cũng không ngừng rung rung. Trong trường hợp này thì có nữ sinh nào dám quay lại nhặt chứ, đám người vô duyên kia còn thi nhau lớn tiếng nhắc nhở: "Ê, lớp 9, các cậu rớt “đồ” này!" Tiếp đến lại là một tràng cười ầm ĩ.

Sau sự kiện đó, bạn nữ kia không bận tâm chút nào, nhưng Lục Già mỗi lần đi toilet đều giấu thật kỹ "gói bánh" của mình, quyết không để Từ Gia Tu cùng đám nam sinh kia nhìn ra manh mối.

Hiện tại cẩn thận nghĩ lại, lúc trước Từ Gia Tu cũng không phong độ cho lắm.

Lục Già lấy một chai đồ uống đưa cho Từ Gia Tu, anh đợi cô lâu như vậy, cô cũng nên mời anh uống chút gì đó mới phải.

Từ Gia Tu nhếch mắt lên nhìn nhìn cô một chút rồi nhận lấy cái chai, vặn mở nắp, sau đó lại đưa lại cho cô.

Lục Già: "..."

Ôi trời, ý cô không phải muốn anh mở nắp giúp mình mà~!

——

Tại phòng 913 của chung cư Thanh Niên, Janice một bên trò chơi, một bên đan áo len. Hai cái chân to thao tác trên chiếc điều khiển từ xa nằm ở dưới thảm, điều khiển từ xa dùng WiFi kết nối với TV trên tường. Sau đó cứ đan xong hai hàng thì nhân vật trên TV tinh thể lỏng lại đấm đá vài cái, hành động thuần thục rất có tiết tấu.

Lục Già nhìn một màn này mà trợn mắt há mồm, Janice quay đầu sang, tươi cười hớn hở: "Bảo bối, cuối cùng cô cũng về rồi."

Lục Già đem mua túi đồ lớn đặt trên bàn trà, không thể tin nổi vừa chơi vừa làm thế này mà nhân vật của Janice vẫn full cột máu: "Cô không phải nhìn màn hình liên tục hả?" Sao có thể chơi giỏi như vậy chứ?

"Ừ." Janice vui vẻ mặt mũi hồng hào, nhìn cô cười nói, "Thỉnh thoảng mất máu một tí để nâng cao kháng lực cũng tốt."

Cô phục!

Lục Già tiến đến bên Janice xem cái áo len vẫn chưa hoàn chỉnh của mình, có chút hạnh phúc cảm khái một câu: "Nhìn đẹp quá."

"Đương nhiên, tôi làm bằng cả trái tim cơ mà." Janice cầm lấy áo len hỏi, "Có muốn tôi đan thêm hình con vật hay gì gì đó không?"

Hai mắt Lục Già sáng rực lên: "Có thể không?"

Janice nghĩ nghĩ: "Không thể, tôi làm xấu lắm."

Lục Già uể oải cầm lấy một quyển sách ngồi xuống sofa, đột nhiên nhớ ra lại hỏi Janice: "Janice, cô biết Kiều Lệ chứ? Có phải bạn gái của Tiểu Diệp tổng không?"

"Kiều —— Lệ? Làm sao có thể!" Janice phủ nhận rất nhanh, hiển nhiên là biết rất rõ về Kiều Lệ, "Cô ta cũng làm ở Khoa Vũ mà, trước kia còn nộp đơn xin vào phòng thị trường của Ốc Á nhưng lão đại không cho. Sau này không biết làm sao lại chơi với Tiểu Diệp tổng. Nói tóm lại, cũng là do Tiểu Diệp tổng không bỏ qua được người đẹp thôi, kiểu như dây thì dễ, bỏ thì khó ấy."

Lục Già há mồm, hóa ra sự tình không như cô suy nghĩ. Nhưng mà đã vứt đi không được thì sao tối nay còn hẹn nhau đi ăn cơm? Lục Già có chút xem thường, tên Diệp Ngang Dương này, trước sau như một, lúc nào cũng trêu hoa ghẹo nguyệt. Bỗng dưng cô lại nhớ đến hai tuần lễ mang sữa đến tặng kia, càng thêm khẳng định phỏng đoán của mình.

Có điều, dường như năng lực làm việc của Kiều Lệ cũng không tệ, cô hỏi Janice: "Vì sao Từ Gia Tu không cho..." Lời vừa thốt ra khỏi miệng, Lục Già chợt phát hiện ra lúc này mình lại dành sự quan tâm tới Từ Gia Tu.

Janice liếc cô một cái: "Lục Già, có phải cô cảm thấy Ốc Á rất dễ xin vào hay không?"

Vấn đề này, Lục Già thành thật gật đầu. Đúng là cô nghĩ như vậy, ít nhất thì cũng không khó vào.

Bộ dạng của Janice vô cùng đau đớn: "Lục Già, không phải tôi thổi phồng gì đâu, nhưng không nói đến thành phố Đông Châu, chỉ là trong khu Cao Tân này thôi, danh tiếng tam đại nam thần của Ốc Á thật sự rất lớn, cho nên số phụ nữ muốn gia nhập vào Ốc Á không hề nhỏ. Còn Kiều Lệ ấy à, cô ta dựa vào cái gì mà làm việc trong Ốc Á chứ ——" Janice dừng một chút rồi nói, "Cô ta cũng chẳng phải bạn học thời trung học của lão đại, có đúng hay không?"

Lục Già mỉm cười, giải thích cho bản thân: "Tôi vào bằng thực lực."

"Bảo bối đừng nóng giận." Janice cười ha hả, "Tôi chỉ đưa ra ví dụ so sánh thôi mà."

Có đôi khi, phụ nữ được so sánh với một người khác sẽ sinh ra cảm giác thỏa mãn. Lục Già nghe xong lời của Janice nói, tự nhiên nội tâm lại dâng lên một cảm xúc thỏa mãn khó tả, rõ ràng đây là một loại cảm xúc hẹp hòi, nhỏ mọn nhưng cô vẫn không nhịn được vui vẻ mà nhướng mày. Lục Già ho nhẹ hai tiếng rồi đứng lên: "Tôi có mua trà gừng cho cô đấy, đừng quên uống nha."

Nói xong, Lục Già hí hửng chạy lên lầu, Janice cúi người mở túi ra, lấy hộp trà gừng bên trong ra nhìn nhìn. Khi thấy được hai chữ "Ấm cung" (*) thì khóe miệng giật giật, nhìn về phía cầu thang rống to: "Lục Già, cô vũ nhục tôi!"

(*) Ấm cung: là một từ để chỉ việc chăm sóc cơ thể từ bên trong của phái nữ, là một phương pháp điều dưỡng khi tử cung bị nhiễm lạnh.

Một thân dương khí tràn trề như Janice cô, cần “ấm” với chả “cung” cái gì chứ!

Trên lầu, Lục Già rửa mặt xong thì nhàm chán nằm ở trên giường lăn lộn một hồi, lúc này Từ Gia Tu lại gửi đến một cái tin nhắn. Cô xem tin xong thì gửi cho Từ Gia Tu một hình icon mặt cười, đang định tắt máy đi ngủ thì di động lại có tin nhắn mới, Từ Gia Tu gửi tiếp cho cô một cái icon, đó là một hình trái tim nho nhỏ, vô cùng đơn giản, không còn hình nào khác.

Có thể là Từ Gia Tu chỉ lễ phép trả lời cô thôi, Lục Già không dám suy nghĩ nhiều. Nằm nghĩ vẩn vơ thêm một lúc, đột nhiên lại nhớ tới một việc vừa xấu hổ lại vừa buồn cười.

Ngày 1/5, Mạnh Điềm Điềm được như ý nguyện cùng đi chơi với Chung Tiến, còn cô thì bị lão Lục dẫn đến lớp huấn luyện môn vật lý của thầy Trương. Đó là lớp huấn luyện mà nhà trường tổ chức cho các học sinh tham dự kỳ thi quốc gia, nội dung học thực sự quá khó đối với cô. Cả đội chuẩn bị dự thi chỉ có hai mươi ba người, trong đó có hai mươi nam sinh và ba nữ sinh. Lục Già là người ngồi dư ra, lão Lục chỉ đơn giản nhét cô ngồi cùng để cô cảm thụ được cái gọi là khó khăn, kích thích ý chí học tập của cô.

Kể ra cũng hay, số tiền cô tiết kiệm trước đó không cần dùng đến, tổng cộng hơn bốn trăm đồng giữ làm của riêng. Mỗi lần đếm tiền Lục Già đều tự kỷ với ý nghĩ "Tuy rằng không có tình yêu nhưng mình thật giàu có". Trước khi tới lớp huấn luyện, cô nhét tờ 100 đồng vào túi quần Jeans để tăng thêm sức mạnh, trấn an tinh thần khi gặp Từ Gia Tu.

Kết quả là lo lắng lại biến thành xui xẻo, khi cô cùng mấy bạn nữ trong lớp huấn luyện đi dạo quanh sân thể dục trở về thì tờ 100 đồng kia lại không thấy đâu! Lục Già bần thần cả người, đó là tờ 100 đồng, 100 đồng đấy~!

Cô không dám nói cho thầy Trương biết, nhưng mấy nữ sinh đi cùng cô vẫn nói cho ông nghe. Các cô cũng cảm thấy đánh mất 100 đồng là một việc rất lớn; sau khi thầy Trương biết cũng tới an ủi cô một phen, còn nhân tiện nói ra việc này trước lớp học.

"Buổi sáng hôm nay Lục Già có đánh mất 100 đồng ở sân thể dục, nếu các em có nhặt được thì trả lại cho bạn nhé. Mặt khác các em phải chú ý giữ tiền hay đồ có giá trị của mình cẩn thận. Các em xem hiện tại bạn học Lục Già đau lòng như thế nào."

Thầy Trương nói xong, Lục Già xấu hổ còn hơn cả đau lòng, úp nửa mặt xuống bàn không ngóc đầu lên nổi. Một vài bạn học nhiệt tình trong lớp chạy qua an ủi cô, cũng hỏi chi tiết xem đánh rơi một tờ 100 đồng hay là hai tờ 50 đồng. Đối với sự thương tâm của Lục Già, bọn họ ít nhiều cũng có chút cảm thông.

Từ Gia Tu cũng đi tới chỗ này nhưng không phải là quan tâm đến Lục Già, mà là nói với nam sinh ngồi bên cạnh cô: "Đi, chúng ta xuống dưới chơi đá bóng."

Cô quay mặt sang hướng khác, tiếp tục khổ sở.

Kết quả, sau khi Từ Gia Tu chơi bóng trở về, sự tình đột nhiên lại có chuyển biến —— Từ Gia Tu nhặt được tiền của cô. Anh ném cho cô tờ 100 đồng, giọng điệu thật không khách khí: "Lần sau cẩn thận một chút."

Thấy Từ Gia Tu có tinh thần “không nhặt được của rơi” như thế, Lục Già vội vàng đứng lên, vừa cảm kích vừa ngượng ngùng nói: "Từ Gia Tu, cám ơn." Một trăm đồng tiền của cô đã quay về rồi, mà còn do Từ Gia Tu nhặt được, chỉ có điều Từ Gia Tu vĩnh viễn sẽ không biết được số tiền đó là do cô cố ý tiết kiệm để dành cho anh.

Đột nhiên, Lục Già cảm thấy cái gọi là tình yêu gì đó mờ mịt quá, tiền vẫn là chân thực nhất.

Từ Gia Tu quay về chỗ ngồi của mình, rất nhiều bạn học vây quanh anh hỏi: "Từ Gia Tu, cậu nhặt được ở đâu thế?"

Từ Gia Tu không nói rõ địa điểm, Lục Già lén lút liếc anh một cái, sau đó nghe thấy anh trào phúng trả lời: "Có người ăn ở đều tại trường học, không biết giữ nhiều tiền thế để làm gì..."

Lục Già đỏ mặt, trong lòng có hơi tức giận: Anh không thích cô thì thôi, còn không cho cô giả bộ một chút được à!

Ngày nghỉ lễ 1/5 kết thúc, ngày thứ hai, sau khi hoàn thành lễ chào cờ, lão Lục cầm microphone thông báo: "Sáng nay, một bạn học lớp 10 có nhặt được một số tiền, nếu bạn nào mất tiền thì đến phòng giáo vụ xác nhận số tiền bị mất thì có thể nhận về."

...

Lục Già nằm ở trên giường, giờ nhớ lại đột nhiên lại nghĩ tới một khả năng ——

Nếu hiện tại cô hỏi Từ Gia Tu về chuyện 100 đồng năm đó, có phải là có chút đường đột hay không?

Chắc là không đâu, dù sao giúp người vốn là chuyện tốt mà. Ánh mắt Lục Già bỗng nhiên sáng lên.