Quay Lại Phía Sau, Nhìn Anh

Chương 7: Nuông chiều em (3)




Anh cầm vai to, nói to:" Em giận anh cái gì nói nhanh đi anh còn sửa chứ. Em cứ như thế này làm sao anh sống nổi" Cô nghe những lời anh nói liền phì cười:" Cái cô Ly gì của anh ý, cô ta bảo em xa anh ra. Em sợ em gần anh thì em gặp nhiều nguy hiểm không lường được thôi. Mà hôm nay em mệt, đang ngủ cô ta phá đám như vậy nên rất khó chịu." " Em đừng lo, anh sẽ bảo vệ em mà" Anh vừa nói vừa ôm cô vào lòng, còn cô thì cứ dẫy dụa thoát ra khỏi anh. Nhưng cô cũng cảm động thật, mà hình như cô đáp lại tình cảm của anh thật rồi. Mới quen nhau mà cô đã yêu anh ư? Tình yêu sét đánh có thật! Cô liều mình hỏi:" Anh đây có phải đang tỏ tình với em đúng không?" " Hmmm..." " Anh trả lời đi..." "Cứ cho như thế đi" Buông cô ra, anh nói bằng giọng ngọt ngào:" Anh không biết nói câu yêu em có phải quá sớm hay không nhưng mà từ lúc anh gặp em đến bây giờ anh chỉ muốn bên em, muốn bảo vệ em và chăm sóc em. Anh thích em" "Hm..." Cô đang định nói nhưng anh che miệng cô không cho cô nói " Em đừng nói gì cả, anh sợ em nói ra anh thất vọng nên cứ coi như anh chưa nói gì đi. Lúc nào em thích anh thì em nói ra." Cô và anh nhìn vào mắt nhau, cứ nhìn như vậy mãi. Đột nhiên cô nghiêng đầu của mình hôn "Chụt" vào má anh. Anh cũng mỉm cười, anh không cho cô nói thì cô dùng hành động để nói lên vậy. Anh ôm cô thật chặt xoay vòng" Buông em ra để em đi thay áo, nhanh lên không anh bị ướt bây giờ" 

Đợi cô thay áo xong cả hai tung tăng nắm tay đi về lớp mang cặp đi về. Giờ này mọi người trong trường đã ăn xong hết và đi về lớp nghỉ ngơi hoặc có lớp chiều không có tiết sẽ đi về, anh và cô là một trong số lớp đó. Lấy xe đón cô đưa cô đến cửa hàng sang trọng để ăn vì cả hai chưa cả, anh thì từ sáng luôn. Gọi món ăn ra, cô gắp vào dĩa anh đồ ăn:" Sáng nay anh chưa ăn gì, anh ăn nhiều vào nhé" Nhìn họ thật hạnh phúc, tình yêu chớm nở. Ăn xong anh không đưa cô về nhà mà đưa cô đến bãi cỏ rộng lớn, trải dài và xanh mướt. Có nhiều bông hoa bồ công anh bay trong gió, chiếc cây cổ thụ to và có nhiều tán lá che mát một khoảng đất được anh chọn làm nơi ngồi nghỉ. Cả hai cứ ngồi vậy, lắng nghe tiếng chim hót, tiếng gió thổi, tiếng lá xào xạc,... Thật thơ mộng. " Anh hãy kể cho em nghe về gia đình anh đi" Cô bắt đầu chuyện trò với anh. " Nếu em muốn nghe thì anh sẽ kể. Ba anh lấy mẹ anh là vợ lẽ, người vợ đầu của ba không sinh được đứa con trai để thừa kế tài sản của gia đình. Hồi đó họ nhà anh bắt phải có con trai, nhưng sau này họ nghĩ lại thì con gái cũng có thể cai quản được nên mới bỏ điều đó đi. Người vợ đầu của ba anh không sinh được người con nào, bà đã mất trong một vụ tai nạn xe. cuộc đời bà rất bi kịch. Nhưng khi mẹ anh về làm dâu không được mọi anh chị em họ hàng quý mến mà họ chỉ mong bà không sinh ai hết để có thể chiếm được hết số tài sản lớn kia. Khi anh sinh ra có rất nhiều người muốn giết anh, không để cho anh tồn tại. Có một chuyện anh nghĩ cần nói thật cho em biết, nhưng nói ra có thể em sẽ rời xa anh nhưng anh vẫn phải nói. Em muốn nghe chứ?" " Anh cứ nói hết ra, không sao cả" " Khi lớn lên đến tận bây giờ anh luôn bị nhăm nhe nên ba anh đã lập ra một băng đảng thế giới ngầm. Sau này anh sẽ thừa kế tất cả, cả tài sản và băng đảng đó. Đó là lý do có rất nhiều cô gái theo anh, họ mồi chài tiền, mọi thứ của anh. Anh tin em không phải người như vậy, anh yêu em và cả con người em. Em có sợ anh không?" " Đương nhiên sợ, sợ anh nguy hiểm, sợ anh sẽ chết. Em không sợ anh là