Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 27: Lộ diện




Mấy ngày chỉ có hai người cùng cùng quay phim với nhau lại trôi qua quá nhanh chóng khiến trong lòng họ dấy lên một chút tiếc nuối. Đêm hôm đó, khi Kiến Hoa đưa Lệ Dĩnh về tới Giang Tử Đằng thì đã gần một giờ sáng. Nhưng xem ra chẳng ai mệt mỏi cả, bước chân mỗi người cũng chần chừ không muốn trở về phòng mà muốn nán lại một chút, lại thêm một chút nữa. Phải tới khi Kiến Hoa khẽ đẩy cô về dãy Hạ thì Lệ Dĩnh mới chịu bước lên tầng, sau đó còn cố níu kéo một cái nhìn về phía Kiến Hoa trong bóng tối. Những lúc vui vẻ, háo hức họ chỉ tự nhiên cảm thấy hạnh phúc...nhưng những lúc trầm mặc như vậy cả hai đều không biết nói gì vì trái tim đang rung động mãnh liệt trong lồng ngực. Tính ra đây là lần đầu tiên hai người chủ ý ở riêng bên nhau. Kể có khi những người yêu nhau thực sự cũng ít ra ngoài vào giờ đó. Vậy mà giờ nửa đêm, hai người với danh phận thầy trò lại lẻn ra ngoài, cũng xem như hẹn hò lắm chứ. Chỉ với ý nghĩ như vậy cũng khiến Kiến Hoa và Lệ Dĩnh mất ngủ đêm hôm đó.

Trở về phòng, mặc dù cánh cửa sổ hai bên vẫn mở, nhưng không ai dám đứng ở đó nhìn đối phương cả. Không hẹn mà gặp, cả hai trùng hợp tựa lưng vào tấm vách ngay bên cạnh cửa sổ, nhưng trái tim chỉ muốn vượt qua khe cửa đó sang bên kia. Cũng đêm hôm ấy, cánh cửa sổ phòng Lệ Dĩnh cũng không thấy đóng lại. Trái tim cô muốn mở ra một lần nữa, và dành trọn cho Kiến Hoa.

...

Đảo Đài Loan...

Căn nhà ba tầng màu xanh nhạt tọa lạc trong một khu dân cư tĩnh lặng. Có thể thấy những người sống trong khu này đều muốn tìm kiếm sự an tịnh nên mới tìm đến một nơi xa trung tâm phồn hoa của Đài Bắc. Ở đây có ánh mặt trời luôn chiếu đến sớm nhất Đài Bắc, có hương vị mằn mặn nhưng mát rượi của biển cả, có sự rộng lớn mà có thể ôm ấp trái tim cô độc của mỗi người...và có sự yên bình dành cho những người muốn tìm kiếm nó.

Bên ngoài căn nhà còn có một khu vườn nhỏ trông ra thì được chăm sóc rất tỉ mỉ, chắc hẳn chỉ có thể là bàn tay của một người phụ nữ. Dàn hoa run rực rỡ đủ màu sắc leo từ hàng rào lên tới tận chót tầng ba. Cũng như bao ngôi nhà khác xung quanh đây, căn nhà này vẫn thường đóng kín cửa, thế nên ai lo chuyện nhà đó, cũng chẳng ai biết bên trong căn nhà này vốn vẫn thường có náo nhiệt vì một cô tiểu thư đã gần ba mươi tuổi.

"Hoắc Tố Thu, con đứng lại cho mẹ" - Hạ Tuyết Lan nheo mắt nhìn con gái của bà, như thấy chính bản thân mình hồi trẻ. Nhưng sự nền nã, khéo léo của bà thì chắc chắn Tố Thu không có được.

"Ai da, mẹ à, mẹ giữ con hoài vậy?" - Tố Thu lên giọng trách móc, cô cũng đã gần ba mươi tuổi rồi, vậy mà cứ khi nào bước chân khỏi Đài Loan đều bị mẹ cô cầm chân.

"Không được, con phải ở Đài Bắc. Hoa Kiệt đã có Tuấn Kiệt và anh con lo rồi. Không có con cũng đâu chết" - Mẹ cô nói rất dứt khoát, ánh mắt bà ánh lên sự kiên định mà đã từng thấy ở Kiến Hoa.

Kiến Hoa mới từ tầng hai trở xuống, đã sắp xếp kỹ càng chuẩn bị cho một chuyến đi khác. Những diễn viên phụ đã trở lại đoàn, còn anh và Lệ Dĩnh lại rời Quảng Tây với lịch trình riêng. Đáng ra anh cũng không đột nhiên trở về Đài Loan như vậy nếu Tố Thu không làm một việc khiến anh và Tuấn Kiệt không kịp trở tay.

Vốn dĩ bọn họ dự định sang năm mới sẽ chuyển văn phòng Hoa Kiệt đến Thượng Hải, lâu nay vẫn đặt ở Đài Loan nên nhiều lúc có chút bất tiện. Cả ba đều đã bàn bạc thống nhất. Nhưng đùng một cái Tố Thu thông báo họ sẽ chuyển ngay trong tháng này. Và cô sẽ đi trước sắp xếp. Địa điểm, thủ tục đều đã làm xong. Tuấn Kiệt vô cùng khó hiểu sao Tố Thu lại vội vàng muốn chuyển văn phòng như vậy. Nhưng giữa Kiến Hoa với Tố Thu, anh vẫn là chiều cô, nên cứ theo thế mà làm. Còn Kiến Hoa, đơn giản chỉ là nhận được thông báo, việc đã rồi, anh đành phải theo thôi.

Tố Thu vừa thấy Kiến Hoa đã vội túm lấy cứu cánh cho mình.

"Anh hai, anh nói có phải em nên tới Thượng Hải không?"

Tố Thu một mực đòi tới Thượng Hải ở, tiện thể trông nom Hoa Kiệt. Cũng bởi vì thỉnh thoảng khi có lịch trình quan trọng Tuấn Kiệt đều sẽ đi cùng Kiến Hoa, hay vì Tuấn Kiệt cũng đã có gia đình, không thể ở mãi Thượng Hải. Vậy nghiễm nhiên cô trở thành lựa chọn tối ưu nhất. Nhưng mẹ cô lại không nghĩ vậy, tuổi này rồi, bà vẫn là muốn kìm chân cô ở Đài Loan, tìm một tấm chồng mà gả đi thì hơn. Vợ chồng bà có ba người con, một đứa thì mải mê cống hiến sức mình làm cảnh sát, một đứa thì làm nghệ sĩ, lại thêm một cô con gái tính tình quái gở...biết đến khi nào mới có thể được bế cháu.

Giữa mẹ và em gái, Kiến Hoa không biết theo phe nào, tốt nhất anh cứ nhắm mắt, để mẹ anh quyết thôi.

"Mẹ đồng ý thì anh thấy không vấn đề" - Kiến Hoa vu vơ đáp lời, câu trả lời nửa nọ nửa kia này của anh cũng thật khiến Tố Thu tức chết.

"Anh hai..., anh đừng quên nếu không có em thì anh còn lâu mới biết Lệ Dĩnh độc thân mà theo đuổi người ta nhé." - Tố Thu đột ngột đổi giọng, chốc đã từ cẩu khẩn dễ thương sang một chút đe dọa rồi.

Câu nói của cô vừa thốt ra, cả mẹ cô cùng Kiến Hoa đều thay đổi sắc mặt. Kiến Hoa bị nói trúng điểm yếu ậm ờ cho qua, nhưng nét ánh mắt của mẹ anh thực sự khó đoán, khóe miệng còn hơi cong lên, rõ là một nụ cười. Bình thường nếu nghe vậy, thì những bà mẹ khác sẽ phải đều ngạc nhiên mới đúng, huống chi Kiến Hoa đã rất lâu rồi chưa từng theo đuổi cô gái nào. Thế nhưng, phản ứng của bà lại không hề hiện lên sự bất ngờ, thay vào đó là một tia thích thú khó hiểu. Bà không cần biết nội tình câu chuyện thế nào, nhưng lần này con gái bà làm rất tốt.

"Như vâỵ cũng không được, con phải ở đây. Vài hôm nữa đi xem mặt." - Mẹ Kiến Hoa vẫn nghiêm mặt như không hề có chuyện gì.

Lời mẹ cô như đả kích rất lớn đến Tố Thu, cô bỗng nhẩy cẫng lên phản đối, ra điều rất ấm ức:

"Không được. Ngoài Lạc Thành ra, con sẽ không thích người khác. Lần này con nhất định phải đi Thượng Hải"

Tố Thu buột miệng, nhưng cô cũng không cần che giấu mục đích của mình nữa. Chỉ cần mò mẫm weibo của Lệ Dĩnh một chút là cô có thể tra ra Lạc Thành, thế nên chuyện Lạc Thành ở nơi nào dĩ nhiên cũng không khó. Trùng hợp là anh ta lại ở Thượng Hải. Đó chính là nguyên nhân khiến Tố Thu vội vã muốn chuyển văn phòng đến Thượng Hải như vậy.

"Lạc Thành nào?" - Cả Kiến Hoa và mẹ anh đều đứng hình quay sang nhìn Tố Thu. Bỗng dưng đã mọc đâu ra một người mà cô thích đến cãi lại cả mẹ mình rồi. Mẹ cô cố ý dò hỏi, con gái bà trước nay đều cố chấp theo đuổi Tuấn Kiệt, tới khi người ta lấy vợ rồi mới chịu lui, mà giờ vừa mới nói đã thích ai đó. Không phải là chuyện bà vẫn mong sao.

"Tố Thu, có phải em nói tới là Lạc Thành hôm trước tới đưa kẹo cho Tiểu Dĩnh không?" - Kiến Hoa nghi ngờ, trên đời sao có thể trùng hợp như thế. Nhưng với em gái anh, thì yêu ngay từ cái nhìn đầu tiên cũng có thể lắm chứ.

"Ph...phải" - Tố Thu lí nhí trong miệng, thật không biết cô cũng có lúc có bộ dạng ẹ thẹn như vậy.

Cái tên "Lạc Thành" tưởng chừng như xa lạ với cả chính Kiến Hoa và mẹ anh nhưng lại có một giá trị rất lớn. Kiến Hoa trong lòng dường như đã đồng ý hùa theo Tố Thu, chỉ đợi mẹ anh. Nhưng cả hai đâu biết, Lạc Thành là ai, thậm chí bà còn rõ hơn rất nhiều. Chỉ cái tên đó thôi cũng có thể khiến bà an tâm rồi. Sự thay đổi quay ngoắt của bà khiến cả hai cùng kinh ngạc:

"Được, cho con đi. Tuy nhiên phải thường xuyên về đây. Hai anh con không ở nhà, không lẽ để ba mẹ chán chết sao"

Kiến Hoa còn chưa kịp hiểu nổi sự đổi ý bất ngờ của mẹ anh thì Tố Thu đã la hét ầm ĩ, nhảy cẫng lên ôm mẹ cô rồi nhanh chóng xách vali đi mất, như thể nếu ở lại thêm sợ mẹ cô sẽ đổi ý vậy. Mẹ cô còn lắc đầu nhìn theo, liệu Lạc Thành đó có thể kìm chân con gái bà được không.

Tố Thu vừa ra khỏi cửa thì Khang Vũ lại bước vào.

"Hoa ca, chúng ta đi thôi. Sau lịch trình này có thể ghé qua Tứ Xuyên như anh dặn"

"Được. Mẹ, con đi đây" - Kiến Hoa gật đầu, qua loa ôm mẹ anh một lần rồi bước ra ngoài.

"Đợi đã"

Mẹ anh chợt nhớ ra điều gì đó, gọi với lại, vội vàng vào bếp lấy một bọc nhỏ được gói rất cẩn thận, nhưng bên ngoài vẫn ngửi thấy một mùi thơm rất ngọt, dúi vào tay Kiến Hoa.

"Con trai, lấy lòng một cô gái thì mứt quả hồng không phải là một lựa chọn tệ đâu" - Lời nói của bà chứa đầy hàm ý. Kiến Hoa cũng đôi phần hiểu ra, khi nãy Tố Thu nói như vậy, chắc mẹ anh cũng vài phần đoán được con trai bà đang theo đuổi một cô gái rồi. Nhưng bên trong này là mứt quả hồng, cũng thật quá trùng hợp đi.

"Mẹ biết làm loại mứt này sao. Nó là đặc sản của Tứ Xuyên mà" - Kiến Hoa nhìn mẹ anh với ánh mắt nghi hoặc. Không thể bỗng nhiên có sự trùng hợp như vậy được. Nhưng mẹ anh đang nghĩ gì, anh thật tính không ra.

"Con đừng quên mẹ sinh ra ở Tứ Xuyên. Chút chuyện vặt này có thể làm khó mẹ con được sao?"

Bà vốn xuất thân từ gia đình gia giáo ở Tứ Xuyên, sau này theo ba anh mới tới Đài Loan làm dâu. Món này đương nhiên bà phải biết. Hơn nữa, con dâu tương lai của bà lại thích nó, dù mất công một chút nhưng đáng làm lắm chứ.

Kiến Hoa còn nhớ lần trước Lệ Dĩnh đã gọi điện muốn nhờ anh mua mứt quả hồng, món đặc sản của Tứ Xuyên nhưng không được, nên lần này anh có việc gần đó, tiện thể sẽ mua cho cô. Vậy mà giờ còn chưa đi đã có mứt quả hồng đem đến tận tay, xem ra, Tứ Xuyên cũng không cần tới nữa rồi.

Thượng Hải,...

Lệ Dĩnh mệt mỏi tựa thiếp đi sau băng ghế ô tô, bên cạnh Nancy tranh thủ kiểm tra lại lịch trình của cô. Nhiều khi đóng phim còn không có cảm giác vất vả bằng việc chạy lung tung qua lại như thế này. Lệ Dĩnh vừa mất cả buổi để chụp hình, phỏng vấn với tạp chí Bride. Cả buổi thay đến cả chục bộ váy cưới lớn gấp mấy lần người cô, lớp trang điểm cũng liên tục phải thay đổi càng khiến Lệ Dĩnh thấy uể oải. Tuy là diễn viên, nhưng mỗi lần trang điểm cô lại có cảm giác không được thoải mái. Dù đang ngủ mà Lệ Dĩnh vẫn nắm chặt chiếc điện thoại trong tay, thỉnh thoảng chiếc xe rung lên khi đi qua chỗ đường xấu nhưng khiến cô nhầm tưởng là điện thoại của mình, Lệ Dĩnh lại mơ hồ đưa lên nhìn, liệu có khi là ai đó nhắn tin cho cô. Cô không muốn bỏ lỡ.

"...Nếu tình yêu của chúng ta là một cuốn sách

Anh nhất định sẽ gặp em ở những trang đầu tiên..."

Tiếng chuông điện thoại ngọt ngào quen thuộc của Lệ Dĩnh rung lên, ngay lập tức cô bật dậy như trước đó chưa từng ngủ say như thế. Người có thể khiến tâm tình cô như vậy, bây giờ đâu thể có ai khác ngoài Kiến Hoa.

"Sư phụ" - Lệ Dĩnh vui mừng bắt máy, lúc đó Nancy còn dò xét đánh một cái nhìn sang cô. Suốt cả chặng đường về từ studio, Nancy bên cạnh nói gì cô đều không nghe thấy, vậy mà người ta mới gọi điện thoại đã vội vàng bắt máy. So với cô gái đêm nọ còn rơi nước mắt nói "có thể thích sư phụ không?" hoàn toàn là hai người khác biệt.

Lệ Dĩnh cũng không cần quan tâm đến nội dung cuộc điện thoại, chỉ cần là bây giờ anh đang gọi điện cho cô. Như vậy thôi cũng đủ rồi. Từ đêm hôm cùng nhau tới chợ Liêu Xá ở Quảng Tây, hai người chưa ở bên nhau thêm lần nào nữa. Vậy mà sau đó liền phải rời đến Thượng Hải, cô bây giờ không giấu diếm chính bản thân mình, là cô đang nhớ anh.

"Tiểu Dĩnh, anh hết kẹo rồi. Em đi Thượng Hải có thể mua cho anh không?" - Kiến Hoa thật không thể tìm ra lý do nào để gọi điện cho cô vào lúc này, nên túm đại lấy lý do ngộ như vậy. Nhưng anh tìm lý do nào hợp lý hơn không tìm, lại nghĩ đến kẹo. Còn không nhớ rằng đêm hôm trước chính anh là vì thích thú người bán kẹo ở chợ Quảng Tây nói hai người là người yêu vì trông rất hạnh phúc nên mới hào phóng mua cả khay kẹo thỏ trắng ở đó. Đoán chắc trong túi anh giờ này vẫn còn không ít. Mà giờ còn làm bộ lấy cớ để gọi điện cho cô. Nam thần đã gần bốn mươi tuổi, lấy cớ này để gọi điện cho một cô gái, cũng thật chưa từng gặp.

Nhưng cũng phải nói là kẹo thỏ trắng cô cho anh có hiệu quả. Lấy nó thay thuốc lá cũng tốt lắm chứ. Bây giờ những lúc ở một mình, thay vì trầm tư suy nghĩ, lại không biết bản thân mình đã hút hết bao nhiêu thuốc lá thì Kiến Hoa lại ăn kẹo. Không ít lần nhìn cái kẹo xinh xắn trong tay mà mỉm cười. Kẹo chỉ là phụ, Lệ Dĩnh mới là điều khiến anh có thể trút bỏ được những ưu phiền luôn giăng quanh anh. Chỉ cần nghĩ đến cô, sẽ không cần phải hút thuốc lá nữa.

"Không thành vấn đề. Anh muốn ăn bao nhiêu cũng được. Vậy khi nào anh tới" - Lệ Dĩnh thắc mắc, điều cô quan tâm cũng chỉ có khi nào anh về.

"Tối mai anh trở lại. Anh cũng có một món quà cho em" - Kiến Hoa mân mê tấm vải bọc chỗ mứt mà mẹ anh gửi gắm cho con dâu của bà, thoáng ý mỉm cười. Khang Vũ đang lái xe, qua tấm gương hậu cũng có thể thấy được nét hạnh phúc trên gương mặt của Kiến Hoa bây giờ. Hai người họ bây giờ mới chỉ là bạn diễn, nếu sau này họ yêu nhau, chắc chắn Kiến Hoa sẽ còn hạnh phúc hơn bây giờ rất nhiều. Anh quả thật rất mong được thấy ngày đó. Làm trợ lý cho Kiến Hoa lâu nay, anh biết trái tim của Kiến Hoa cũng cần được sưởi ấm rồi.

"Chiều mai em cũng về. Nhất định sẽ mua kẹo cho anh" - Thanh âm của Lệ Dĩnh qua điện thoại Kiến Hoa có thể thấy được là đang vui vẻ, nhưng bộ dạng cô trong mắt Nancy lúc này một từ "vui vẻ" không thể nào tả hết được. Lệ Dĩnh vừa nghe điện thoại, vừa nhìn vu vơ qua cửa sổ, ngón tay trỏ lại vẽ từng hình thù bất định lên cửa kính...cử chỉ đó chỉ có ở những cô gái đang yêu, và khi cô gái đó đang nói chuyện với người yêu của cô mà thôi.

Cuộc điện thoại chỉ ngắn ngủi như vậy nhưng cũng đủ để Kiến Hoa và Lệ Dĩnh cảm thấy bây giờ không có điều gì có thể khiến họ thấy mệt mỏi nữa. Cả hai cùng ngồi trên ô tô lao vút trên đường nhưng tâm tình lại chỉ đang nghĩ về đối phương. Kiến Hoa lấy trong túi ra một chiếc kẹo, nhìn nó ngây ngất hồi lâu rồi mới chịu bỏ nó vào miệng. Mà chiếc kẹo hôm nay, anh cảm thấy dường như ngọt hơn mọi ngày.

...

Chiếc ô tô đưa Lệ Dĩnh ra khỏi Thượng Hải phồn hoa, náo nhiệt. Những ánh đèn hoa lệ buổi tối trên đường phố Thượng Hải dần bật lên nhưng cũng không kịp đuổi theo bóng chiếc xe đang lướt đi càng xa khỏi đó.

Chiếc xe dừng lại bên ngoài một ngôi nhà cổ kính, tuổi thọ của nó xem ra chắc chắn gấp mấy lần của Lệ Dĩnh rồi. Xung quanh đều làm từ gỗ. Mặc dù ngôi nhà không lớn nhưng lại cho người ta cảm giác người sống trong ngôi nhà này nhất định không phải người tầm thường. Mấy ngôi nhà gần đó trông cũng tựa như vậy, nhưng cách rất xa nhau. Nhà nhỏ, chỉ có vườn là rộng. Cũng dễ hiểu, đây là ngoại ô, người ta ra đây sống chính là muốn tìm sự thanh tịnh, vừa là muốn có không gian hơn với thiên nhiên.

Bên trong, hai người đàn ông ở hai thế hệ khác nhau đang nói chuyện. Người đàn ông lớn tuổi hơn đang chăm chú tỉa một chậu hoa cảnh, người còn lại thì sắp xếp một số giấy tờ khác.

"Lạc Thành, chuyện đó tiến triển thế nào rồi" - Người lớn tuổi hơn lên tiếng, chòm ria đã bạc một nửa của ông rung lên với dáng vẻ rất mong đợi một tin tốt lành.

"Rất tốt thưa chủ tịch. Hình như còn có em gái của anh Hoắc tham gia vào nữa. Chúng ta cũng không cần đẩy, thuyền sẽ tự trôi thôi" - Dù đã đi theo chủ tịch Giang bao năm nay, anh cũng được xem như người thân. Nhưng mỗi lần trả lời chuyện gì, Lạc Thành vẫn cúi đầu giữ khuôn phép cho bản thân mình. Ở anh hiện lên sự nguyên tắc khó lay chuyển, cũng là sự mạnh mẽ, kiên định lẫn thâm sâu khó lường. Có lẽ, điểm đó đã cuốn hút Tố Thu.

"Tốt lắm, cứ để chúng tự nhiên. Ngày đó cũng không còn xa nữa. Tôi có thể được gặp lại bằng hữu rồi" - Chủ tịch Giang mỉm cười vui vẻ. Lăn lộn trên thương trường lâu nay, cái gì ông cũng có, chỉ thiếu một gia đình. Mà điều đó, chỉ Lệ Dĩnh mới có thể cho ông.

Cuộc nói chuyện chợt gián đoạn, tiếng "bíp" vang lên báo rằng có người mới qua cửa. Từ xa ông đã thấy bóng dáng nhỏ bẻ của người mà ông yêu mến xuất hiện. Lúc này một người vốn nổi tiếng nghiêm khắc, đáng sợ như Giang Chấn mới nở một nụ cười hiền từ và bao dung.

"Cha, con tới rồi. Thành ca, anh vẫn còn ở đây à?" - Lệ Dĩnh chạy vội tới, khoác tay Giang Chấn nũng nịu. Lại quay sang vẫy tay với Lạc Thành.

"Vất vả như thế mà lại tới đây thăm cha sao?" - Giang Chấn yêu thương vuốt mái tóc dài của Lệ Dĩnh. Những lần Lệ Dĩnh đến thăm ông không nhiều, nhưng mỗi lần đều khiến ông thấy hạnh phúc.

"Lần trước mừng thọ cha con bận quay phim ở Quảng Tây không tới được, lần này sao có thể không tới"

Ngày đó Lệ Dĩnh còn bận lên núi Phổ Nghi bắt cá lăng hồng với Kiến Hoa để làm quà mừng thọ cho chủ nhân của Giang Tử Đằng mà. Nhưng cô đâu biết, thực ra, quà mừng thọ chính ra cô đã tặng rồi. Mà vị chủ nhân đó lại đang đứng ngay trước mặt cô.

"Vậy quà mừng thọ của ta đâu?" - Chủ tịch Giang vẫn cố tình trêu chọc như ông không hề liên can gì. Lạc Thành bên cạnh hắng giọng một cái nín cười.

"Í...cái đó...hay là con tặng cha kẹo thỏ trắng được không?" - Lệ Dĩnh cười xòa định lấp liếm, nói là đến thăm mà quà cũng không đem theo. Trên đời này cũng chỉ có mình cô.

"Cái đó con để dành mang đến Quảng Tây tặng cho người khác đi" - Giang Chấn khoanh tay, lắc đầu. Ông biết món quà này là dành cho người khác mà.

Lệ Dĩnh nũng nịu phân bua, nhìn quanh một lượt, căn nhà của cha cô hôm nay có khác so với những lần trước cô tới đây.

"Ai da, cha lại chọc con. Mà sao lần này nhà của cha có khác, trồng nhiều hoa hơn thì phải"

"Đúng vậy. Con không thích sao? Hay là ở Quảng Tây đã ngắm "hoa" chán rồi nên giờ không còn mặn mà nữa?" - Giang Chấn còn cố tính nhấn mạnh chữ "hoa" trong ý tứ của mình. Thì đúng là cả tháng qua ở Quảng Tây, con gái ông ngày ngày thấy Kiến Hoa, ở bên người ta quay phim mà. Giờ thấy không thích mấy điều nhỏ nhặt này cũng là điều dễ hiểu. Lệ Dĩnh cũng không biết là vô tình hay cố ý mà cha cô nói vậy, nhưng bị nói trúng tim đen rồi, cô chỉ còn biết cười trừ, lỉnh sang chuyện khác.

Nói chuyện hồi lâu, Lệ Dĩnh cũng phải rời khỏi đó trở về. Ánh mắt Giang Chấn lại bịn rịn theo dõi. Những lúc như vậy thật quá ngắn ngủi, nhiều khi ông đã hối hận khi không đặt Lệ Dĩnh trong sự bao bọc của mình. Như vậy có thể ngày ngày thấy cô vui vẻ cười đùa, tận hưởng những gì đáng là của cô.

Lệ Dĩnh mới đi khỏi, không khí trong căn nhà giữa hai người đàn ông lại chùng xuống.

"Chủ tịch, Tiểu Tịch nói Lệ Dĩnh trong làng giải trí không vui vẻ gì. Bị chèn ép rất nhiều. Không có chống lưng, lại cũng không ít chửi bới trên mạng. Vì sao ngài vẫn để cô ấy tiếp tục ở trong đó. Mà nếu không, vì sao ngài không ra mặt, nếu có Giang thị, tình trạng này sẽ không thể xảy ra. Ít nhất thì Lệ Dĩnh sẽ được thoải mái hơn".

Lạc Tiểu Tịch là em gái út của Lạc Thành trong tám anh chị em. Thực chất Tiểu Tịch hiện làm việc gì ngay cả anh cũng không biết. Chỉ biết là công việc của em gái anh ngày nào cũng ôm lấy chiếc máy tính, điện thoại reo liên tục. Và không hiểu bằng cách nào đó, những thông tin về làng giải trí mà anh cần Tiểu Tịch đều cho anh rất đơn giản. Vì thế, những chuyện liên quan đến Lệ Dĩnh, anh không mất quá nhiều công sức cũng có thể báo cáo cho chủ tịch. Giang Chấn cũng rất thích Tiểu Tịch, nếu không phải tính của em gái anh lúc nào cũng ham mê với máy tính thì ông đã để cô phụ trách mảng thông tin ở Giang thị rồi.

"Lạc Thành, cậu quen biết Tiểu Dĩnh bao nhiêu năm rồi?"

"Từ lúc ngài đưa cô ấy từ Hà Bắc lên Bắc Kinh, cũng được mười năm rồi ạ" - Lạc Thành trầm ngâm suy nghĩ, anh biết Lệ Dĩnh từ khi cô vẫn là một cô bé chưa biết chú ý đến bản thân mười năm về trước.

"Cậu theo tôi mười lăm năm, biết con bé mười năm. Con bé cũng thân thiết gọi cậu một tiếng "Thành ca", vậy mà cậu lại không hiểu con bé"

"Ý của ngài là?"

"Cậu nghĩ sao mà tôi lại không cho con bé biết tôi là chủ tịch của Giang thị, mà chỉ là một lão già rảnh rang thích trồng hoa. Vì sao tôi vẫn thường không thích ra mặt báo chí gì đó. Tôi là vì không muốn con bé có áp lực. Chắc chắn nó sẽ muốn tự đi trên đôi chân của mình. Tôi chỉ là nhận phân phó của bằng hữu đưa con bé lên Bắc Kinh, còn mọi chuyện đều do nó tự xoay sở. Tôi chỉ có thể cho nó tình yêu của bậc cha mẹ. Sau này, tôi muốn cho mọi người biết Giang Chấn này tự hào vì có một đứa con nuôi ưu tú, mạnh mẽ như vậy...chứ không phải muốn người ta thấy Triệu Lệ Dĩnh có một người cha nuôi giàu cỡ nào, cậu hiểu không? Con đường con bé tự chọn, nó sẽ tự đi. Tôi không thể, cũng không cần phải giúp"

Giang Chấn giải thích như vậy, Lạc Thành đã hiểu tâm ý của ông. Có người cha nào lại không suy nghĩ cho con gái mình, không muốn những gì tốt đẹp nhất cho nó. Nhưng cách yêu thương tốt nhất chính là lặng lẽ ở bên theo dõi từng bước đi con mình, lặng lẽ động viên, và những lúc có thể thì giang rộng vòng tay ấm áp che chở cho chúng. Như vậy mới là tình yêu. Như vậy cũng chính là hạnh phúc, y như khoảnh khắc Lệ Dĩnh cất giọng gọi ông một tiếng "cha" mười năm về trước.