Quay Lại Vẫn Thấy Anh

Chương 33: Say




Càng về đêm, không khí lễ hội càng đẩy lên cao, người đổ về Thác Bạt càng đông hơn. Có những đứa trẻ cao chưa tới một thước tung tăng theo cha mẹ đi xem hội, có những người già dù đã không còn sức để chơi đùa nữa nhưng vẫn góp vui bằng vài câu hát, hay những món đồ tinh xảo mà họ bày ở gian hàng của mình, và cũng có những cặp tình nhân nắm tay nhau, trao ánh mắt tình tứ như không khí này vốn chỉ dành riêng cho họ. Nếu ai đó không biết, còn tưởng Kiến Hoa và Lệ Dĩnh là người yêu của nhau. Trong mắt họ bây giờ chỉ có chỗ để dành cho đối phương, không một thứ gì khác có thể xen vào giữa. Mà chính xác thì chính họ đang yêu nhau chỉ là cả hai đều chưa dám thổ lộ.

Kiến Hoa nắm chặt tay Lệ Dĩnh kéo sát về phía anh. Khoảng cách giữa hai người dường như không còn nữa. Lệ Dĩnh còn ngượng ngùng tìm kiếm một điểm nào khác để tránh nhìn vào mắt Kiến Hoa. Từ mắt, mũi đến bờ môi của anh hiện giờ đều có ma lực hút cô vào trong đó.

"Ở đây rất đông, em tuyệt đối không được buông tay anh" - Kiến Hoa dịu dàng dặn dò Lệ Dĩnh. Anh không muốn cô lại biến mất khỏi tầm mắt mình. Câu nói tưởng chừng như đơn giản nhưng lại chứa cả ý tứ thâm sâu của Kiến Hoa. Anh đang nắm tay cô, nhất định sẽ nắm chặt, sẽ không để cô đi đâu cả.

"Được" - Lệ Dĩnh gật đầu e lệ, cô cảm nhận được sự ấm áp của anh đang truyền sang cô từ bàn tay nắm chặt đó. Cô không muốn và chắc chắn sẽ không buông tay anh. Ban nãy khi cô bị lạc mất mọi người, khoảnh khắc cô gọi anh và anh cứ thế xuất hiện ôm cô trong lòng, Lệ Dĩnh cảm nhận được sự an toàn và che chở chưa bao giờ có trước đây. Chỉ khi ở bên anh cô mới có cảm giác này. Chính là cảm giác muốn tin tưởng, giao phó cho một người đàn ông.

Sự thẹn thùng qua đi, xung quanh bây giờ náo nhiệt như vậy. Hai người họ nắm tay nhau cùng hòa vào không khí tưng bừng một năm chỉ có một lần. Bây giờ chỉ có hai người, quên mọi thứ đi, chỉ như vậy ở bên nhau là được.

Kiến Hoa lách từng dòng người dọn đường để Lệ Dĩnh có thể thoải mái đi bên cạnh anh mà không gặp cản trở gì. Tay ngày một nắm chặt hơn, đến mức Lệ Dĩnh còn đưa mắt nhìn anh, không lẽ anh sợ cô lại lạc mất nên mới nắm chặt như vậy. Lệ Dĩnh mỉm cười hạnh phúc với ý nghĩ của mình, nhưng vẫn chú ý theo Kiến Hoa không rời nửa bước.

Bọn họ bị lôi kéo sự chú ý tới một đám đông đang quây thành vòng tròn, chính giữa còn có một giàn treo nhiều loại hoa quả cao phải tới hai thước là ít. Rất nhiều cặp nam nữ đang rất háo hức tham gia trò chơi gì đó, xung quanh vang lên tiếng cổ vũ không ngừng.

"Waaaa, đáng yêu quá"

Lệ Dĩnh thích thú thốt lên khi thấy một con thỏ bông màu trắng lớn bằng cả người cô treo trên dây, bên cạnh còn có mười một con thú nhồi bông khác, đều tượng trưng cho mười một con giáp còn lại.

"Em thích sao?" - Kiến Hoa thấy bộ dạng hạnh phúc của Lệ Dĩnh liền có ý nghĩ lấy nó cho cô, vì quả thật anh thấy nó cũng thật đáng yêu.

"Phải, sư phụ, chúng ta lấy nó được không?" - Lệ Dĩnh gật đầu lia lịa, ánh mắt long lanh hiện rõ vẻ nghịch ngợm. Và đương nhiên Kiến Hoa cũng không lý gì mà không đáp ứng cô.

"Được" - Anh mỉm cười chiều lòng Lệ Dĩnh. Xem ra đây là lần đầu tiên cô muốn anh làm việc gì đó. Hơn nữa việc này cũng đơn giản như vậy. Anh nào có thể không đồng ý.

"Đôi bạn trẻ, muốn lấy thú bông sao?" - Nhận thấy ý muốn của Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, một người đàn ông đã luống tuổi, mặc y phục của người dân tộc lại gần họ hỏi han.

"Đúng vậy, làm thế nào chúng tôi mới có thể lấy được nó"

Kiến Hoa gật đầu xác nhận, trong khi Lệ Dĩnh vẫn háo hức không thể rời mắt khỏi mấy con thú nhồi bông dễ thương đó. Người đàn ông nọ vui vẻ giải thích:

"Chỉ cần thắng trò chơi là được. Nếu hai người thắng sẽ được tự ý chọn hai con mà hai người thích"

Tới đây thì một thói quen nữa của Kiến Hoa lại bị phá bỏ. Trước đây anh cũng đâu thích tham gia mấy trò chơi bao giờ, các chương trình thực tế cũng ít nhận. Vậy mà bây giờ chỉ vì muốn lấy được con thỏ bông và để thấy được nụ cười của ai đó thì thói quen cũng chỉ là thứ yếu. Nghe tới trò chơi, Lệ Dĩnh bỗng xị mặt thất vọng, cô vốn là hố đen của trò chơi rồi, chơi trò nào, thua trò đó. Nếu bây giờ hai người phải chơi, phần thua rõ ràng cô nắm chắc rồi.

"Sư phụ, em chơi mấy trò này không giỏi đâu" - Lệ Dĩnh đung đưa tay Kiến Hoa, giờ vẫn đang nắm tay cô thừa nhận. Vẻ mặt tội nghiệp đó khiến Kiến Hoa thấy cũng thật buồn cười. Là cô đang lo mình không biết chơi sẽ ảnh hưởng đến anh đây mà. Nhưng biết làm sao, anh muốn lấy nó cho cô, nhất định sẽ làm được.

"Em chỉ cần tin anh là được rồi"

Đêm nay, những lời nói của Kiến Hoa không hiểu là vô tình hay hữu ý đều có tác động mạnh đến Lệ Dĩnh. Nghe anh nói vậy, cô cũng chỉ còn bước thuận theo, sư phụ nói thế nào thì thế đó.

"Em tin anh"

"Có điều, trò chơi này chỉ những cặp tình nhân mới chơi được" - Người đàn ông nọ nhìn một lượt qua Kiến Hoa và Lệ Dĩnh, sau đó thêm vào một câu. Nhận thấy sự khó hiểu trên gương mặt họ, người đàn ông liền giải thích thêm. Đối với những tộc người thiểu số ở đây. Họ có một truyền thống, các cô gái chỉ để cho chàng trai chạm vào mình nếu đối phương là tình nhân của cô ta. Còn nếu không tuyệt đối sẽ "nam nữ thụ thụ bất thân". Trò chơi này cần phải tiếp xúc nam nữ, dĩ nhiên phải là tình nhân mới được chơi.

"Trò này chúng tôi có thể chơi được" - Mặc cho lời của người đó, Kiến Hoa dứt khoát. Không để ý bên cạnh mặt Lệ Dĩnh ửng hồng, anh nói vậy đâu khác nào thừa nhận hai người là tình nhân. Nói rồi anh kéo Lệ Dĩnh vào giữa vòng tròn, sẵn sàng cho trò chơi.

Thực tế trò chơi lại không phức tạp như bọn họ nghĩ. Cái chính chỉ là phải dùng sức một chút. Thu Vây là ngày lễ của những người nông dân mà, nên mọi thứ đều liên quan đến những thứ ngày thường vẫn gắn bó với họ cả.

Trò chơi rất đơn giản, cách cái giàn hoa quả ở chính giữa chừng hơn chục thước có một chiếc bàn, trên đó úp mười tấm thẻ. Trên mỗi tấm thẻ viết một loại hoa quả đều đang được treo trên chiếc giàn đó. Kiến Hoa sẽ đứng dưới chiếc giàn, việc của Lệ Dĩnh là làm cách nào càng nhanh càng tốt, lật từng tấm thẻ, xem bên dưới nó viết tên loại hoa quả nào, sau đó nhanh chóng chạy tới chỗ Kiến Hoa để lấy loại đó. Nhưng cái giàn này cao hơn hai thước, Kiến Hoa không được với tay tự mình lấy, mà anh phải bằng cách nào đó bế Lệ Dĩnh lên lấy được thứ cần thiết. Nếu trong thời gian một hồi chuông mà họ có thể hoàn thành thì phần thưởng sẽ là của họ.

Trò chơi này xem ra cũng thật dễ quá đi, Lệ Dĩnh thở phào khi nghe người đàn ông phổ biến. Bảo cô đấu sức với ai thì cầm chắc cô sẽ thua rồi. Nhưng chuyện này dính tới đồ ăn, là sở trường của cô. Trước khi vào trò chơi hai người họ còn bàn bạc xem Kiến Hoa sẽ bế Lệ Dĩnh thế nào để có thể dễ dàng lấy được thứ viết trên tấm thẻ. Còn may là Lệ Dĩnh nhẹ bẫng, Kiến Hoa chẳng mấy khó khăn để bế cô lên cao quá đầu anh, đủ để với lấy mấy thứ hoa quả treo trên đó.

"Sư phụ, lên cao thêm một chút nữa" - Lệ Dĩnh léo nhéo phía trên, với mãi mà tay cô chưa thể chạm đến chùm nho treo lủng lẳng trên đó.

"Sư phụ...lại sang phải"

Lệ Dĩnh luôn miệng, Kiến Hoa cũng vui vẻ làm theo từng chỉ dẫn của cô. Xung quanh mọi người đều hò reo rất nhiệt tình. Anh rõ ràng còn nghe thấy tiếng ai đó cảm thán "cô ấy dễ thương quá" hay "bọn họ thật đẹp đôi"...khiến khóe môi anh nhếch lên thích thú.

Cứ thế, cứ thể từng tấm thẻ được lật lên, Lệ Dĩnh lại chạy như gió đến bên Kiến Hoa, tự nhiên giơ hai tay lên để anh có thể dễ dàng bế cô lên. Trò chơi này xem ra cũng thật thú vị. Lệ Dĩnh cười không ngớt, trong khi Kiến Hoa cũng không khó để nhận ra, đã lâu rồi anh mới có thể vui như vậy. Hồi chuông kéo dài mười hai tiếng nhưng khi tiếng thứ chín vang lên thì hai người họ đã hoàn thành cả mười tấm thẻ rồi. Món đồ thứ mười vừa được lấy xuống, khi Lệ Dĩnh vẫn còn yên vị trong vòng tay Kiến Hoa thì tiếng vỗ tay không ngớt đã vang lên. Lúc đó phải nói cô còn vui hơn cả khi nhận được hồng bao trong Tết Nguyên đán vậy.

"Chúc mừng hai người, tôi chưa thấy cặp tình nhân nào chơi trò này ăn ý như vậy đó"

Lệ Dĩnh nhìn Kiến Hoa cười khúc khích, mà anh cũng ra vẻ rất đắc ý. Bao nhiêu năm lăn lộn trong nghề này rồi. Anh luôn quan niệm sống với những gì mình có, không tranh đua. Nhưng đây là lần đầu tiên anh ăn thua một trò chơi như thế, chỉ vì một con thú bông.

"Anh đã nói sẽ thắng mà" - Kiến Hoa nháy mắt với Lệ Dĩnh, trước giờ anh đã nói đều sẽ thực hiện được. Hơn nữa đó lại là nói với cô.

"Hai người chọn hai món quà đi"

"Sư phụ, em chọn nhé" - Lệ Dĩnh chờ đợi cái gật đầu của Kiến Hoa liền thích thú chọn lựa. Trông hai người bây giờ nếu nói không phải người yêu, thực không ai có thể tin được. Trò chơi đã kết thúc từ lâu rồi, ở đây cũng đâu phải chen chúc mà Kiến Hoa vẫn nắm tay Lệ Dĩnh không buông. Mà cô cũng chẳng thấy điều gì lạ ở đây cả, cứ như mọi chuyện bình thường như nó vẫn vậy.

"Tôi muốn con thỏ trắng và con dê ở bên cạnh đó"

Người đàn ông quay đi, rồi nhanh chóng trở lại đem theo phần thưởng cho người dành chiến thắng. Lệ Dĩnh háo hức ôm lấy cả hai, mà trông nó nhuốt gọn cả người cô. Con thỏ này là dành cho cô, con con dê kia, đương nhiên là dành cho sư phụ rồi. Lệ Dĩnh cảm thán, trò chơi này cũng thật thuận tiện, một công đôi việc. Cả hai cùng có quà đem về.

Sự xuất hiện của hai con thú nhồi bông to bự cũng không khiến hai người đó rời nhau ra. Kiến Hoa ôm con dê của mình một bên, Lệ Dĩnh cũng ôm thỏ con của cô một bên. Còn một tay, trước giờ vẫn chưa từng rời ra khỏi bàn tay Kiến Hoa.

Được một đêm thoải mái đi xem hội, Kiến Hoa cũng chiều lòng mọi sở thích của Lệ Dĩnh. Cô muốn vào chỗ nào, anh đều theo cô. Nào là xem múa sư tử, cô cũng nán một chút. Người ta thi thổi sáo...cô cũng coi một lượt. Dù chẳng phải người dân bản xứ ở đây, cô cũng bắt chước người ta đốt một chiếc đèn hoa đăng thả xuống dòng Quây Sơn. Kiến Hoa thắc mắc thì cô nói người ta đốt đèn để cầu mùa màng, còn cô đốt đèn để cầu cho bộ phim sẽ thành công. Chỉ có điều, một tâm nguyện nữa cô cũng cầu khi thả đèn hoa đăng mà không nói với anh, đó là cầu hạnh phúc.

"Sư phụ, chúng ta qua bên đó đi" - Lệ Dĩnh lại thấy một đám đông náo nhiệt khác đang vây xung quanh một cột lửa lớn, ca múa linh đình. Tiếng trống cùng tiếng lục lạc đan xen nhau lại thu hút Lệ Dĩnh. Cô cứ thế lật đật kéo anh theo.

Bên đó, họ đang ăn mừng một năm mưa thuận gió hòa cùng những thành quả mà họ thu được hơn một năm qua. Mùi lửa cháy, mùi hương núi rừng lan tỏa trong không khí, mùi rượu gạo đặc trưng của dân bản xứ hòa quyện với nhau tạo nên một hương thơm đặc trưng quyến rũ chỉ Quảng Tây mới có. Một năm cũng chỉ có một ngày này để vui chơi, nói rượu mà bọn họ cất trong nhà cả năm đều mang hết ra đây một ngày hôm nay cũng không ngoa. Đã là người tộc thiểu số ở đây thì đến đứa trẻ con cũng biết uống rượu. Những người xung quanh ai ai cũng cầm một bát, mấy cô gái mặc trang phục truyền thống rất sặc sỡ cứ chốc lại đi một vòng rót rượu cho mọi người. Họ quan niệm, càng nhiều người tới chung vui, thì năm sau sẽ càng tốt hơn nữa.

Lệ Dĩnh và Kiến Hoa mới vào liền được chào đón rất nồng nhiệt. Chẳng mấy khi có người ngoài tới thăm vùng đất hẻo lánh này. Hai đứa trẻ còn xung phong giữ tạm dùm cho cô hai con thú bông để hai người rảnh tay. Cô gái rót rượu ban nãy lại gần hai người, đưa họ hai chiếc bát sành to gần bằng bàn tay, rồi rót rượu mời hai người.

"Sư phụ, em có thể uống không?" - Lệ Dĩnh cầm bát rượu nhưng vẫn chưa dám uống. Nếu cô uống rồi, có chuyện gì sẽ rất khó coi.

"Có thể" - Kiến Hoa gật đầu đồng ý. Hôm nay vui như vậy, uống rượu chúc mừng cũng đâu có gì. Hơn nữa, có anh ở đây, chuyện gì anh cũng có thể gánh được.

Kiến Hoa rất từ tốn, nhấp môi cảm nhận từng chút một. Anh vừa uống vừa chú ý đến Lệ Dĩnh vậy mà cô nhắm mắt uống một hơi cạn ra điều rất sảng khoái. Giọt rượu mát lạnh chạm tới vị giác của Lệ Dĩnh, cô liền cảm thấy vị ngọt ngọt, nhưng không quá sắc. Mùi thơm nhưng không nồng. Rượu đến cổ họng rồi mới thấy cay cay, hơi nóng mới kéo đến. Sau đó khi nhuốt hoàn toàn lại thấy cảm giác thanh thanh dễ chịu, khiến cho người ta chỉ muốn uống thêm.

Người dân tộc tính cách rất hào sảng. Một chung rượu, kết bằng hữu. Họ chào đón Kiến Hoa và Lệ Dĩnh như những vị khách quý của quê hương họ. Kiến Hoa, Lệ Dĩnh cũng hòa mình trong sự nồng nhiệt ấy. Tất cả cùng nắm tay nhau ca hát xung quanh đống lửa. Vòng này qua vòng khác, đếm sơ sơ từ khi bọn họ tới đây cô gái rót rượu cũng đi qua đi lại được năm sáu vòng rồi. Và mỗi lần như thế bát rượu của bọn họ lại được rót đầy, mà Lệ Dĩnh cũng tích cực uống hết không chừa một giọt.

Cột lửa cháy hừng hực soi rọi gương mặt đang đỏ bừng lên vì rượu của Lệ Dĩnh. Rượu này ban đầu có vẻ uống thấy ngọt và thanh. Nhưng uống đến năm sáu bát như thế, tửu lượng của Lệ Dĩnh chắc cũng không cầm được. Kiến Hoa cảm nhận thấy bàn tay của Lệ Dĩnh đang nóng lên, ánh mắt cô cũng mơ màng, nụ cười cũng chợt ngây ngô hơn ban nãy. Thỉnh thoảng lại quay sang nhìn anh mà không hề thấy điểm cuối trong đáy mắt cô. Đến khi bước chân Lệ Dĩnh chậm hơn, nhịp điệu cũng loạng choạng hơn, Kiến Hoa liền đưa cô trở ra mỏm đá lớn ngay gần dòng Quây Sơn, tựa lưng vào ngọn núi sừng sững. Ở đây, có thể nhìn thấy toàn bộ khung cảnh của lễ hội Thác Bạt.

"Sư phụ, em muốn đi chơi tiếp" - Lệ Dĩnh phụng phịu níu tay Kiến Hoa, cô lại dùng ánh mắt thỏ con với anh. Lòng Kiến Hoa lại chùng xuống. Mỗi lần cô như vậy anh không cách nào từ chối cô.

"Nhưng em say rồi, chúng ta về thôi" - Kiến Hoa tình cảm vuốt nhẹ bên má cô đã ửng hồng vì men rượu. Cái ánh mắt mơ hồ này của cô càng quyến rũ anh.

"Em...đâu...có..." - Lệ Dĩnh cong môi cự nự, cô đâu say, nhưng lời kháng nghị của cô bị đứt đoạn bởi những tiếng nấc cụt liên hồi.

"Em còn nói, uống đến bị nấc rồi" - Kiến Hoa sủng nịnh nhéo má Lệ Dĩnh. Anh mới chiều cô một chút mà đã uống rượu say tới mức này. Còn Lệ Dĩnh cứ vài giây lại nấc cụt một tiếng "hức" kèm theo bộ mặt nũng nịu rất dễ thương khiến Kiến Hoa không khỏi bật cười.

"Em muốn uống nước"

Uống quá nhiều rượu khiến Lệ Dĩnh thấy khát, cô mơ hồ theo bản năng muốn uống nước. Say rồi mà còn muốn chạy lung tung. Cũng không thèm quan tâm người đang đứng trước mặt cô trái tim đang đập nhanh cơ nào. Lệ Dĩnh chưa kịp quay đi liền bị Kiến Hoa kéo lại.

"Không cần, anh có cách chữa nấc cho em"

Gương mặt hai nười họ đối diện nhau bây giờ chỉ tính tới từng li. Lệ Dĩnh không hiểu ý của Kiến Hoa là gì, còn tưởng anh đi lấy nước cho cô hay có cách nào khác. Cô cười ngây ngất ra điều rất mong đợi. Kiến Hoa không thể nào cưỡng lại biểu cảm này của cô thêm nữa, anh bất ngờ đặt lên môi cô một nụ hôn mãnh liệt, mùi của rượu, mùi của hơi thở, mùi của tình yêu...anh đều cảm nhận được. Mặc cho Lệ Dĩnh xoe tròn mắt kinh ngạc, hai tay cô lững lờ đặt trên lưng anh, Kiến Hoa cứ lướt đi trên làn môi mát lạnh của cô, mà Lệ Dĩnh hoàn toàn không hề chống cự. Nụ hôn dây dưa mãi không thôi, tới khi cô lại nấc cụt một tiếng chen ngang, Kiến Hoa đành chịu rời môi cô trong sự xấu hổ, ngượng ngùng lên đến cực điểm của Lệ Dĩnh.

"Sư phụ, đây là mơ hay là thật" - Lệ Dĩnh rúc đầu vào ngực Kiến Hoa, ngây thơ thắc mắc, sư phụ lại hôn cô nữa. Giống như hôm trước, nhưng lần này thật hơn, mà dường như môi của sư phụ cũng lưu lại lâu hơn.

"Đương nhiên là thật"

Kiến Hoa âu yếm nựng má cô. Đây đương nhiên là thật, mà nếu là mơ, anh cũng sẽ biến nó thành sự thật. Lệ Dĩnh còn chưa định hình được tình huống mơ ảo này thì Kiến Hoa lại tiến tới, môi anh một lần nữa thiêu đốt bờ môi mỏng manh của cô. Anh siết chặt eo Lệ Dĩnh sát thân mình, một tay luồn qua những lọn tóc thơm mùi oải hương của cô. Triền miên cuốn lấy bờ môi của Lệ Dĩnh. Bao nhiêu tình yêu, bao nhiêu kìm nén của anh, bây giờ đều đặt trong nụ hôn dành cho cô.

Lệ Dĩnh từ từ nhắm mắt, cô bắt đầu đáp lại nụ hôn của Kiến Hoa. Môi cô khẽ mở ra để mặc anh trêu đùa. Toàn thân cô mềm nhũn, trọng tâm đều dồn về phía anh. Cô thích cảm giác được anh ôm trọn trong lòng, cô thích được cảm nhận hơi thở ấm áp của anh. Nụ hôn này, không cần biết là mơ hay thật...cô muốn được chìm đắm trong nó, vì bây giờ...cô đang hạnh phúc