Quay Về Đời Đường Làm Lưu Manh

Chương 92: Mua bán nô lệ




Ngày hôm sau, sau khi moi móc được thông tin từ trong miệng Khuynh Trường, biết được cuộc sống tập tính của Xuất Trần, cùng một vài phương diện phải chú ý khác, Lục Tiểu Thanh đã vinh hạnh trở thành nha hoàn bên người Xuất Trần. Lục Tiểu Thanh vẫn như trước mặc một thân nam trang, một bên chải đầu cho Xuất Trần, một bên nhịn không được ai thán cho vận mệnh của mình, tối hôm qua sau khi trả giá một chuỗi dạ minh châu, rốt cục cũng đổi lấy được phần công tác được mỗi người trong phủ này ước ao, hoặc cũng có thể nói là phần công tác mà mọi người trong thiên hạ ước ao.

Trừng mắt nhìn mái tóc bạch kim trong tay, bỏ lược xuống, tóc trơn bóng thế này cần gì phải chải, hắn muốn thể hiện rõ mình hiện giờ là nha hoàn của hắn đây mà, trong lòng nảy lên ý xấu, trực tiếp giật dây buộc tóc của hắn xuống, sau đó vẻ mặt kinh hoàng luống cuống nói: "Ai nha, Xuất Trần, ta vụng về gỡ tóc ngươi xuống mất rồi, phải làm sao bây giờ? Ta xem ta thật sự là làm không tốt công tác hầu hạ người này, nếu không ngươi tìm một người khác làm công việc này đi?"

Xuất Trần đưa lưng về phía Lục Tiểu Thanh không để ý tới động tác cố ý đó của nàng, nói với Khuynh Tường vẫn đứng ở một bên: "Mấy ngày nay ta cũng chưa có qua xem xét tường thành đang sửa chữa ở phía Thành bắc, hôm nay qua đó xem." Vừa nói vừa đứng lên.

Lục Tiểu Thanh vừa nghe vậy, ngay tức giữ chặt lấy áo Xuất Trần nói: "Xuất Trần a~, hai người muốn lên phố phải không?"

Lúc này Xuất Trần mới quay đầu lại mỉm cười nhìn Lục Tiểu Thanh, cũng không nói gì, Lục Tiểu Thanh cười hắc hắc nói: "Có thể mang ta theo được không, ta nhưng một chút cũng không biết Lăng Tiêu thành này rốt cuộc là cái dạng gì?"

Xuất Trần đưa tay ra tiếp nhận áo choàng lông cừu Khuynh Tường đưa qua, thờ ơ nói: "Đã là người bên người ta tất nhiên là phải theo ta đi ra ngoài, bất quá nếu ngươi không muốn ở bên cạnh ta, ta cũng không cưỡng cầu, nhưng là trong phủ cũng có quy củ, hạ nhân không được tùy ý đi ra ngoài."

Lục Tiểu Thanh lập tức chuyển tới trước mặt Xuất Trần, nghiêm trang đưa hai ngón tay chỉ lên trời lập lời thề: "Ai nói ta không muốn ở bên cạnh ngươi? Ai nói như vậy chứ ta đây không bao giờ nói như thế, Xuất Trần nhà ta là một người vô cùng tốt, lớn lên lại có dung mạo tuyệt trần như thế này, tính tình lại tốt như thế, người như thế biết đi đâu mà tìm được đây, cư nhiên còn có người còn không thích ở bên cạnh hắn, Xuất Trần ngươi nói cho ta biết, ta sẽ giết chết cái tên không biết phân biệt tốt xấu kia, gọi cái tên không biết đối nhân xử thế kia ra đây cho ta. Xuất Trần, ta một lòng can tâm tình nguyện vì ngươi máu chảy đầu rơi, một lòng xả thân vì ngươi, vì nghĩa sát sinh, thẳng tiến không lùi bước, giúp bạn không tiếc cả mạng sống, sống chết có nhau, cho nên, Xuất Trần đi đến đâu, ta liền đi theo tới đó." Vừa nói vừa trực tiếp khoác lấy cánh tay Xuất Trần, cười cực kỳ ngọt ngào.

Xuất Trần buồn cười nhìn Lục Tiểu Thanh, con ngươi màu hổ phách lóng lánh sáng rọi động lòng người, thấy Lục Tiểu Thanh nói cực kỳ hiên ngang lẫm liệt, không khỏi ha ha cười nói: "Một khi đã như vậy, ngươi cần phải nhớ kỹ những lời ngươi đã nói ngày hôm nay đấy." Lục Tiểu Thanh gật đầu lia lịa, những thành ngữ như thế này ta còn nhiều mà, nếu muốn nghe ta sẽ nói cho ngươi nghe, chỉ cần ngươi dẫn ta đi ra bên ngoài dạo phố là được.

Ra khỏi Dật Bắc Vương phủ, thẳng đến khi đi qua nửa con phố, Khuynh Tường nghiêm mặt đi theo ở phía sau, trong mắt không che giấu được ý cười, nhìn Lục Tiểu Thanh kéo tay Xuất Trần, nữ tử này thật sự là rất thần.

Đi theo Xuất Trần đi bộ ở trên đường, Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tò mò hết nhìn đông lại nhìn tây, thỉnh thoảng lôi kéo Xuất Trần hỏi đông hỏi tây, Xuất Trần một mực duy trì cười mỉm, rất kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc của nàng. Khuynh Tường đi theo một bên thấy người chung quanh nhìn bọn họ vừa tôn kính lại vừa tò mò, trong mắt còn có tiếc nuối, làm cho hắn cảm thấy cực kỳ buồn cười.

Nhìn Lục tiểu Thanh vận một thân nam trang, tác phong cử chỉ nhanh nhẹn, cực kỳ giống một nam tử, dáng người lại gầy yếu đơn bạc chỉ cao đến vai Vương nhà mình, nhìn qua thật sự là vừa nhu nhược lại vừa thanh lệ, Vương ở bên cạnh không cần phải nói, dung mạo tuyệt sắc thiên hạ cùng khí chất xuất trần kia, chính là một nam tử dù ở giữa vạn người vẫn vô cùng nổi bật.

Cho dù có đặt mỗi người ở một nơi, cả hai người bọn họ cũng đều hấp dẫn ánh mắt của người xung quanh, lúc này lại còn đi cùng nhau, một nam tử lôi kéo một nam tử đi ở trên đường cái, sự chấn động cùng tuyệt mỹ không thể nghi ngờ sẽ làm rung động lòng người, nhìn ánh mắt thất vọng cùng ca ngợi của những người xung quanh, Khuynh Tường thật sự không thể nhịn được cười. Thể nào cái tin Vương gia nhà mình cư nhiên lại là Long Dương Chi Phích khẳng định sẽ truyền khắp toàn bộ Mạt Hạt cho mà xem, mà mỹ danh sau một đêm đã trở thành nam sủng của Lục Tiểu Thanh này cũng sẽ được truyền khắp thiên hạ, đây chính là người duy nhất thân mật bên cạnh Vương, chí ít bây giờ chính là như thế.

"Xuất Trần, chỗ đó bán cái gì vậy? Chúng ta đi qua đó nhìn xem đi." Lục Tiểu Thanh tinh mắt nhìn thấy phía bên kia có dựng một đài cao, có rất nhiều người đứng ở trên, phía dưới lại quây thành mấy vòng tròn toàn người là người, không khỏi lôi kéo Xuất Trần trực tiếp chạy về phía đó, Xuất Trần cũng để tùy nàng, cùng nàng đứng ở phía sau một đống người.

Chỉ thấy trên đài rộng bốn mươi đến năm mươi m², hiện tại có rất nhiều người đứng trên đó, một nam tử mặt râu ria, dáng người khôi ngô, trong tay cầm một cây roi da, như tháp sắt đứng ở giữa đài, cao giọng nói: "Nô lệ mới tới, nô lệ mới tới, có hứng thú thì đến đây nhìn một cái a~, đây chính là nô lệ mà chúng ta tuyển chọn từ An Đông trở về, bảo đảm là mặt hàng tốt, bỏ lỡ sẽ không có."

Lục Tiểu Thanh nhất thời vừa giật mình vừa tò mò, nhìn về phía nam tử cùng nữ tử đứng ở phía sau người nọ, chỉ thấy phía sau có bốn mươi đến năm mươi người, nữ chiếm đa số, đại khái có ba mươi người, ngoài ra là một số ít nam tử trẻ tuổi, sự háo sắc nổi lên, Lục Tiểu Thanh không nhìn mấy chục nữ tử kia, mà chỉ nhìn về phía mấy nam tử này, bất quá tất cả đều cúi đầu, không có nhìn thấy bộ dạng của bọn họ.

Lục Tiểu Thanh không khỏi kéo kéo tay áo Xuất Trần, nhỏ giọng nói: "Nơi này còn lưu hành bán nô lệ sao?"

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tò mò nhìn hắn, trong ánh mắt không có phẫn hận cũng không có bất bình, chính là đơn thuần cảm thấy tò mò, không khỏi gật đầu nói: "Đúng vậy, giao dịch nô lệ là hợp pháp."

Vừa nghe Xuất Trần nói giao dịch là hợp pháp, Lục Tiểu Thanh không khỏi cắn phải đầu lưỡi, đầu năm nay thật là có chuyện buôn bán nô lệ như thế này a~, mình được mở rộng tầm mắt rồi, không khỏi hưng phấn nói: "Ta cũng muốn mua một tên mang về, hắc hắc, nô lệ a, đây chính là ngành kinh doanh đã bị tuyệt chủng, không mua một tên thật là rất có lỗi với bản thân mà."

Nam tử ở trên đài cao giọng nói: "Hiện tại sẽ bán nữ nô trước, xem trọng ai là phải xuống tay mua ngay." Dứt lời cũng không nhiều lời nữa, vung roi da lên đánh xuống dây chăng xung quanh đài hai phát, lập tức có người kéo mười nữ nô tiến lên phía trước, bắt buộc các nàng ngẩng đầu lên, Lục Tiểu Thanh chỉ thấy trong mắt những nữ tử này không đau không hận, mặc dù có chút đáng thương nhưng lại quyết không oán hận, không khỏi thầm nghĩ: "Thật đúng là vui vẻ chịu đựng a~, xem ra những người này thật đúng là tình nguyện chấp nhận vận mệnh của mình, không cần phải cứu người như vậy."

Trên đài, dưới đài thay nhau ra giá, Lục Tiểu Thanh thấy vài nữ tử kia lớn lên cũng không có gì đặc biệt, không khỏi nói: "Mắt nhìn thật sự không được tốt lắm." Khuynh Tường trừng Lục Tiểu Thanh một cái nói: "Những người này mua về là để sử dụng ngay, muốn dễ nhìn làm cái gì, chỉ tổ cái gì cũng đều không biết làm."

Lục Tiểu Thanh lập tức hung hăng trừng lại hắn, tên Khuynh Tường chết tiệt này chẳng phải là đang nói mình tuy dễ nhìn nhưng cái gì cũng không biết làm hay sao, thật tức chết người mà, lại phản bác không được, quả thật mình trừ bỏ diện mạo ra thật đúng là cái gì cũng tệ.

Trên đài nữ nô còn đang bị tranh đoạt, hai người nói mấy câu đã bị bán luôn, bất quá Lục Tiểu Thanh cũng không nhìn trúng một người nào, Xuất Trần ở một bên cũng không can thiệp, trên mặt vẫn mang theo nụ cười mỉm, đứng ở xa xa, mấy người đứng ở bên ngoài đám người, cho nên tạm thời không có ai chú ý đến ba người bọn họ.

Sau khi đã bán hết nữ nô, Lục Tiểu Thanh bị đẩy lên phía trên, ngay lập tức mặt bừng bừng hưng phấn nhìn lên phía trên đài, Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh vẻ mặt tràn ngập hứng thú, khẽ nói: "Sao, muốn mua một nam nô mang về sao?"

Lục Tiểu Thanh gật đầu lia lịa, dắt tay Xuất Trần kéo lên phía trước thêm một chút nữa, trong mắt Xuất Trần chợt lóe ý cười, cúi người nói ở bên tai Lục Tiểu Thanh: "Có phải hay không muốn mua về để làm ấm giường?"

Lục Tiểu Thanh nhất thời quay đầu lại, thấy Xuất Trần đang nhìn mình cười trêu tức, lập tức nở nụ cười t khí, kéo thấp đầu Xuất Trần xuống, khẽ nói ở bên tai hắn: "Ta biết là ngươi thích, nên ta mới cố ý mua cho ngươi, ngươi xem ta đối với ngươi thật tốt nha, đợi lát nữa ngươi cần phải cảm ơn ta đó." Vừa nói vừa cố ý chui vào trong lòng Xuất Trần, người chung quanh không có nhìn thấy dung mạo của Xuất Trần, lại thấy hai nam nhân ở giữa ban ngày ban mặt ôm nhau thân mật như thế, không khỏi đều nhìn họ đầy ái muội.

Xuất Trần thấy Lục Tiểu Thanh tươi cười vì đã thực hiện được gian kế, lập tức duỗi hai tay ôm lấy Lục Tiểu Thanh vào trong lòng, cúi đầu khẽ cười nói ở bên tai Lục Tiểu Thanh: "Ta không cần, ta chỉ cần ngươi làm ấm giường cho ta là được rồi." Lục Tiểu Thanh ngay tức khắc há hốc mồm, người này có phải là Dật Bắc Vương không vậy, nghe nói hắn không phải là rất chú ý đến hình tượng hay sao? Như thế nào hôm nay ngược lại lại dùng chiêu này trêu đùa mình, liếc mắt thấy Xuất Trần cười vô cùng vui vẻ, không khỏi rùng mình một cái, lắc mình một cái giãy ra khỏi lòng Xuất Trần, một phát bắt được tay của Khuynh Tường đẩy hắn tới trước mặt, tạo khoảng cách giữa hai người, đúng là thất bại thảm hại mà, chưa đùa giỡn được người khác, ngược lại còn bị Xuất Trần trêu đùa, ta ngất.

Hung hăng trợn mắt nhìn Khuynh Tường cùng Xuất Trần đang cười vô cùng xấu xa một cái, Lục Tiểu Thanh nhắm mắt làm ngơ nhìn về phía trên đài cao, lúc này năm mươi nô lệ còn lại có vài người, Lục Tiểu Thanh lập tức hết sức chăm chú, dù thế nào hôm nay cũng phải mua được một tên mang về.

Ánh mắt đảo qua trên đài còn lại vài người, đột nhiên có một bóng dáng hấp dẫn ánh mắt của Lục Tiểu Thanh, chỉ thấy nam tử kia cúi thấp đầu, trên người chi chít vết thương, cả chân cả tay đều bị trói bởi xiềng xích, dù như thế nào cũng không làm lu mờ được khí chất lạnh lùng kia, Lục Tiểu Thanh lập tức cảm thấy hứng thú, sử dụng toàn bộ sức mạnh chen lên, nói: "Ngẩng mặt lên, để cho ta nhìn xem ngươi trông như thế nào?"

Lão bản thấy Lục Tiểu Thanh ăn mặc sang trọng, quần áo vừa không giống chủ tử cũng không giống nô bộc, dung mạo lại vô cùng xinh đẹp, lắc mình một cái tiến lên tự nâng mặt nam tử khí chất độc đáo kia lên, vẻ mặt tươi cười nói: "Công tử thật là tinh tường, đây chính nô lệ dễ coi nhất trong đám nô lệ lần này của ta, chỉ là tính tình có chút quật cường, song điểm này cũng không phải là vấn đề gì nghiêm trọng."

Lục Tiểu Thanh không để ý đến người nọ lải nhải, chú ý nhìn vào gương mặt đang bị nâng lên kia, wow, lại là một mỹ nam tử, trên gương mặt tái nhợt kia là ngũ quan góc cạnh rõ ràng, kiên cường, khỏe mạnh, một đôi mắt màu lam giống như ngọc bích, vô cùng lạnh lùng.

Thật là trái tim băng giá, trong cặp mắt kia toát ra vẻ không cam lòng cùng lãnh khốc, tựa như một con sư tử bị thương đang bị nhốt ở trong lồng sắt, có móng vuốt nhưng lại không giãy ra được.

Người chung quanh ở lúc khuôn mặt kia được nâng lên đều rít một hơi, không phải khiếp sợ vì gương mặt kia rất mỹ, mà là bị cặp mắt lạnh thấu xương đó làm cho toàn thân phát run, nửa ngày đều không có một người nào lên tiếng, lão bản đứng ở trên đài vội hỏi: "Công tử, ngài thấy thế nào?"

Lục Tiểu Thanh liên tục gật đầu nói: "Tướng mạo cũng đẹp, so với ta còn đẹp hơn." Vừa nói vừa bám vào dây chun căng xung quanh đài, cố sức nhảy lên trên, chạy đến chỗ nam tử bị trói kia, lão bản kia thấy cũng chỉ là một công tử nho nhã yếu đuối, nên khi Lục Tiểu Thanh nhảy lên cũng không có phản đối, tên nam nô này nhưng là một món hàng phỏng tay, bán ở mấy chỗ đều không có bán được, tranh thủ có thể ở Lăng Tiêu thành bán đi liền bán luôn, nếu không nuôi lâu như vậy mình sẽ là người bị chịu thiệt.

Lục Tiểu Thanh đi đến trước mặt nam tử kia, thấy người nọ cư nhiên cao hơn mình một cái đầu, không khỏi nói: "Không có việc gì lớn lên cần cao như vậy để làm gì? Sao chẳng có một người nào thấp hơn ta thế này, tất cả đều cao quá mức, thật là."

Nam tử kia mặt lạnh lùng không một tia biểu cảm nhìn Lục Tiểu Thanh, trong mắt lóe lên tia sắc bén như là muốn đem người trước mắt đông chết vậy, Lục Tiểu Thanh chính là người đã miễn dịch với loại ánh mắt đông lạnh này, trước có Vô Diễm, sau có cái tên Vương gia chết tiệt kia, hiện tại ánh mắt này tính là gì cơ chứ.

Đi vòng quanh nam tử này một vòng, Lục Tiểu Thanh vỗ vỗ bờ vai của hắn nói: "Quả là không tệ, dáng người rất chuẩn." nam tửu chợt nghiêng người, tránh né cùng Lục Tiểu Thanh tiếp xúc, trong ánh mắt lại càng lộ ra vẻ hung ác trừng Lục Tiểu Thanh, giống như đang cảnh cáo Lục Tiểu Thanh không nên đụng vào hắn. Lục Tiểu Thanh nhướng mày, lập tức tiến thêm một bước, một tay chụp lên trên vai hắn, trợn to mắt khiêu khích nhìn nam tử đó.

Nam tử kia vẻ mặt chán ghét, dưới chân khẽ động, nhìn như muốn đá chân của Lục Tiểu Thanh vậy, bất đắc dĩ trên cổ chân có xiềng xích, cho nên chỉ phát ra tiếng leng keng, căn bản không thương tổn gì được đến người, lão bản kia sắc mặt căm hận mắng: "Lá gan cũng thật là lớn, dám động tay động chân với khách nhân." Roi da trên tay vung lên hướng về đầu người nọ đánh xuống.

Lục Tiểu Thanh vội chặn tay lão lại, lão bản kia thấy Lục Tiểu Thanh ngăn mình, vội thu roi da lại, nàng nói: "Ta mua người này, ngươi tạm thời không được động tay động chân cho ta, người của ta cũng không phải là để cho ngươi đánh đập." lão bản kia nghe Lục Tiểu Thanh lên tiếng muốn mua món hàng ế ẩm này của mình, lập tức vẻ mặt tươi cười nói: "Sao dám, sao dám, về sau tên nô lệ này chính là của đại gia ngài, chúng ta làm sao có thể động tay động chân với người của ngài được. Đại gia, ngài nếu đã thích tên nô lệ này, ta liền bán cho ngài, hai mươi lượng bạc là đủ rồi."

Hai mươi lượng, ăn cướp à, người này các ngươi thu vào tay tuyệt đối không tốn tiền, hiện tại cư nhiên lại muốn hai mươi lượng, thật sự là mua bán một vốn bốn lời mà, Lục Tiểu Thanh trừng lão bản kia nói: "Ngươi giảm giá xuống một chút, ta nhưng cũng không thể để mình bị chịu thiệt như thế được, ngươi xem đi, người này đã bị các ngươi biến thành như thế này, sau khi mua hắn về ta còn không biết phải mất bao nhiêu tiền để chữa trị vết thương cho hắn nữa đây, ngươi nói ta nên khấu trừ bao nhiêu đây?"

"Thành ra cái dạng này là do tên tiểu tử này tính tình quật cường, ta xem đại ngài quả thật là thích hắn, ta trừ bớt cho ngài hai lượng vậy, mười tám lượng bạc."

"Tính tình của hắn mà các ngươi còn không đào tạo được, ta trở về lại phải mất một khoản tiền để tìm người dạy dỗ......"

"Mười lăm lượng"

"Vừa rồi hắn thân là nô lệ mua bán của ngươi, cư nhiên dám đá khách nhân, ngươi......"

"Mười hai."

......

"Năm lượng, không bớt được nữa, bớt nữa ngay cả tiền vốn chúng ta cũng không thu về được." lão bản vẻ mặt đen thui tức giận trừng Lục Tiểu Thanh, người này cực kỳ giỏi trả giá, đưa ra một chuỗi dài lý do, mà chung quanh người xem náo nhiệt như vậy, cũng chả có ai có ý định mua tiểu tử này, mình đành chịu thiệt lần này vậy.

Lục Tiểu Thanh vừa lòng gật đầu, không thể đuổi tận giết tuyệt, ít nhất cũng phải để cho người ta kiếm được một chút tiền, lập tức ánh mắt bắn phá đám người, trên người mình cũng không có bạc, đành phải tìm Xuất Trần hỗ trợ trả tiền vậy, lại phải thiếu nợ tiền hắn rồi, chưa đến hai ngày mình đã nợ hắn không biết là bao nhiêu rồi.

Còn chưa có tìm thấy Xuất Trần ở giữa đám người đông lúc nhúc này, thì một giọng nói lạnh lùng truyền đến: "Ta ra giá năm mươi lượng mua hắn." Lục Tiểu Thanh lập tức theo tiếng nhìn lại, đáng chết, cư nhiên lại là cái tên Vương gia khát máu chết tiệt kia, chính là kẻ đã đánh mình một chưởng ngày hôm ấy, làm hại mình bị nội thương, phải ăn viên thuốc mà Xuất Trần cấp cho mới thấy khá hơn, tên chết tiệt, Khuynh Nam Vương chết tiệt, Gia Luật Cuồng Sở Cuồng chết tiệt.

Lục Tiểu Thanh híp mắt nhìn hắn, Gia Luật Cuồng Sở chậm rãi tiêu sái đi lên đài, ánh mắt nhưng lại di chuyển nhìn Lục Tiểu Thanh, ánh mắt kia mang theo xâm lược, mang theo lạnh lùng, mang theo áp bức. Lục Tiểu Thanh nhất thời cảm thấy mùa đông chết tiệt này càng lạnh hơn.

Lão bản kia vừa nghe thấy người này ra giá năm mươi lượng, lập tức nịnh bợ nói: "Được, được, được, nô lệ này liền thuộc về vị đại gia này."

Lục Tiểu Thanh nhất thời cả giận nói: "Ta đã mua, ngươi cư nhiên còn dám bán cho người khác."

Lão bản kia còn chưa kịp nói, Gia Luật Cuồng Sở từng bước một đi đến trước mặt Lục Tiểu Thanh: "Mua bán nô lệ cũng có quy luật riêng, ai trả giá cao hơn thì sẽ được, ngươi không có giao tiền, như vậy nô lệ này ta còn có tư cách mua."

Lục Tiểu Thanh một phen kéo người mình đã nhìn trúng ra phía sau lưng, trừng Gia Luật Cuồng Sở nói: "Được, ta ra năm mươi mốt lượng."

"Một trăm lượng." Gia Luật Cuồng Sở cũng không thèm nhìn nô lệ ở phía sau Lục Tiểu Thanh, một đôi mắt khát máu âm trầm, bình tĩnh nhìn Lục Tiểu Thanh.

"Một trăm lẻ một lượng." Lão Tử đấu với ngươi, Lục Tiểu Thanh không chút nào tỏ ra là mình yếu thế, trừng lại hắn, ngươi nghĩ rằng đôi mắt hổ phách của ngươi có thể dọa chết ta sao, ngươi cứ chờ mà xem, trình độ hù dọa của Lục Tiểu Thanh ta lớn như thế nào.