Quay Về Quá Khứ

Chương 5




Kỵ sĩ gia tộc Prince vây kín quanh Hearst, bọn họ giơ kiếm lên chăm chú nhìn vào lũ kỵ sĩ trước mặt, tình hình hết sức căng thẳng.

Lúc này một kỵ sĩ của Gris tiến lại, gã thấp giọng báo cáo với Gris.  Khi nghe thấy nội dung gã báo lại Gris lộ ra nét mặt vui mừng, hắn ta ra hiệu đồng ý. Tên kỵ sĩ kia quay ra ngoài hô lên, rất nhiều binh lính lãnh địa Gris dũng mãnh tiến vào đại sảnh. Lũ binh lính này bình thường không có việc thì không có tư cách tiến vào đại sảnh của một thành chủ, hơn nữa lãnh địa gia tộc Prince cũng có binh lính riêng, như vậy, binh lính của Gris xuất hiện ở đây chứng tỏ binh lính của gia tộc Prince đã mất đi sức chiến đấu.

“Prince, dưới quyền lực của Thượng Đế, binh lính của ngươi đã buông vũ khí, bọn họ không muốn phục vụ cho ma quỷ!” Gris đắc ý dào dạt nói ra tin tức không hề tốt đối với Hearst.

Gris nhìn bọn kỵ sĩ vẫn đứng chung quanh Hearst, “Những kỵ sĩ, các ngươi còn vì tên ma quỷ này mà đối nghịch với thần sao? Chẳng lẽ các ngươi muốn làm cho linh hồn của mình vĩnh viễn rơi vào địa ngục ư?”

Ầm, ầm, có mấy kỵ sĩ của gia tộc Prince ném kiếm trong tay, sau đó, trong tiếng trách cứ của những đồng đội khác, ủ rủ đứng qua một bên. Một thành chủ có được không nhiều kỵ sĩ, trong chốc lát Hearst đã mất đi hơn một nửa sức chiến đấu. Tuy nhiên, còn lại đều là những kỵ sĩ trung thành, trong đó có người thường, cũng có con cháu của các gia tộc phù thủy nhiều thế hệ đi theo ông.

“Các ngươi còn chờ cái gì?”  Gris không hài lòng khi bọn kỵ sĩ của mình cứ tiếp chần chừ.

Trong lòng lũ kỵ sĩ của Gris vẫn hơi sợ hãi, tuy rằng thâu tóm lãnh địa là chuyện bọn họ vẫn thường làm, hơn nữa việc gia tộc Prince có phải là phù thủy hay không còn chưa chắc chắn, nhưng mà, bọn họ đều rất sợ hãi chuyện đó là thật… Nếu vậy, ai đánh trước, kẻ đó có thể sẽ trở thành đối tượng nguyền rủa của phù thủy!

Dưới sự thúc giục của Gris, mấy tên kỵ sĩ nhìn thoáng qua nhau không hẹn mà cùng ra tay. Những kị sỹ của gia tộc Prince cũng đánh trả, bọn họ và lũ kỵ sĩ của Gris lao vào chiến đấu.

Gris ở quát tháo chỉ huy kỵ sĩ của mình cố gắng chiến đấu, mà đám linh mục Giáo khu đi cùng ông ta thì ở một bên ngâm nga kinh thánh.

Còn những thánh điện kỵ sĩ, con bài thắng lợi lần này của Gris, toàn bộ đều không thèm để ý cảnh chiến đấu trước mắt. Người thủ lĩnh tóc xám không biết đang suy nghĩ cái gì, hai người tóc đen và tóc vàng còn lại dường như cảm thấy rất hứng thú với trang trí nơi đây… Tóm lại, cả ba người đều không đặt lực chú ý vào cuộc chiến đang diễn ra, nhưng mà, dù chỉ đứng một bên cũng tạo cho người ta một áp lực vô hình.

Chiến đấu thời kì vũ khí lạnh rất tàn khốc, mỗi một lần đao kiếm giao nhau có thể sẽ mang đi một mạng sống… Dù kỵ sĩ gia tộc Prince dũng cảm và không sợ chết, nhưng ít không thắng được nhiều, gia tộc Gris trừ những kỵ sĩ cao cấp ở ngoài, ngay cả bọn binh lính bình thường cũng xông vào cuộc chiến, rất nhanh đã có người ngã xuống. Rốt cục có người không kiềm nén được nữa, tại thời điểm gặp phải nguy hiểm chết người đã sử dụng pháp thuật.

“Mau nhìn, quả nhiên bọn họ là ma quỷ!” Gris kêu to, việc gia tộc Prince là phù thủy ông ta nửa tin nửa ngờ, nhưng đây lại là một cái cớ tốt để thâu tóm lãnh địa Prince. Bây giờ điều đó lại được chứng thực, có nghĩa là khi chuyện lần này kết thúc hắn ta sẽ rất nổi danh!

Nhìn thấy đám kỵ sĩ nao núng không dám tiến lênvì đối thủ sử dụng pháp thuật, Gris lại lớn tiếng khuyến khích, “Những kỵ sĩ dũng cảm của ta, trước mặt những thánh điện kỵ sĩ vĩ đại, các ngươi hãy bày ra sự dũng cảm của mình đi!”

Đám kỵ sĩ của Gris không khỏi chấn động! Phía sau bọn họ còn có thánh điện kỵ sĩ, những người được khen là khắc tinh của phù thủy, nhất là vị thủ lĩnh kia, nghe nói có địa vị rất cao trong thánh điện kỵ sĩ… Tất cả kỵ sĩ lấy lại tinh thần nhào vào chiến đấu.

Hai bên giao chiến, khí thế rất quan trọng, khi kỵ sĩ của Gris càng có thêm động lực vì có thánh điện kỵ sĩ phía sau, kỵ sĩ gia tộc Prince vì đồng đội phản bội và ngã xuống, kẻ địch có người trợ giúp mạnh mẽ chưa ra tay mà tinh thần bị đả kích nghiêm trọng. Dưới trạng thái này, gia tộc Prince ngoài Hearst ra, hai vị kỵ sĩ còn lại thì thương tích chồng chất.

Trốn từ ở một nơi bí mật gần đó, Snape âm thầm nhíu mày, tình huống gia tộc Prince rất không ổn. Snape cầm thật chặt đũa phép giấu ở trong tay áo, đây không phải là đũa phép ban đầu của anh, đũa phép của anh tất nhiên không cùng anh quay về ngàn năm trước, cây đũa phép này là của một vị tổ tiên gia tộc Prince mà anh tìm thấy trong kho chứa đồ.

Bởi vì không phải đũa phép phù hợp, anh chỉ có thể sử dụng thuận tay mà thôi. Cơ thể chưa khỏe hẳn, pháp lực không đầy đủ, ngay cả đũa phép cũng không thích hợp, mà kẻ địch lại là thánh điện kỵ sĩ được lịch sử ghi nhận đã từng đả kích phù thủy nghiêm trọng, trong lòng Snape đang đánh giá khả năng cứu người ngay trước mặt đối thủ là bao nhiêu.

Thế nhưng đột biến luôn xảy ra làm cho người ta không kịp phản ứng! Rốt cuộc bọn thánh điện kỵ sĩ lúc đầu vẫn không đếm xỉa đến đã ra tay!

Hai gã thánh điện kỵ sĩ tóc đen và tóc vàng chuyển động, thoắt hiện giữa kỵ sĩ của gia tộc Prince và Gris đang chiến đấu, hai kỵ sĩ cuối cùng của gia tộc Prince rất nhanh ngã xuống trên tay kỵ sĩ tóc vàng.

“Với sự tôn trọng dành cho một kỵ sĩ chân chính, hãy khiến bọn họ mau chóng chấm dứt chiến đấu để được yên giấc vĩnh viễn, dù cho bọn họ không phải là con dân của Thượng Đế!” Kỵ sĩ tóc vàng nhìn hai kỵ sĩ ngã xuống nói như thế.

Khi kỵ sĩ tóc vàng giải quyết xong hai kỵ sĩ cuối cùng của gia tộc Prince, thánh điện kỵ sĩ tóc đen liền tấn công Hearst. Dù ngay từ đầu Hearst được các kỵ sĩ bảo vệ ở giữa, nhưng trong quá trình chiến đấu kịch liệt diễn ra, ông đã sớm giơ kiếm tham chiến từ lâu. Dù sao cũng đã lớn tuổi, ông đã sớm rơi vào tình trạng kiệt sức. Thế nhưng lòng cảnh giác của ông vẫn rất mạnh, vào lúc thánh điện kỵ sĩ tóc đen xông tới, ông lập tức giơ kiếm đón đỡ!

Loảng xoảng một tiếng, hai kiếm chạm nhau, Hearst cảm thấy lòng bàn tay run lên, ông thật không ngờ đối phương lại mạnh như vậy. Xem ra chỉ bằng kỹ thuật không thể chiến thắng đối thủ, Hearst biết hôm nay có thể là ngày sống cuối cùng của ông, nhưng ông vẫn muốn chiến đấu đến tận giây phút cuối cùng.  Ông muốn dùng hết khả năng giữ tất cả ở trong tòa thành, kéo dài thời gian để Severus và Carey chạy trốn. Vì thế Hearst vận dụng pháp thuật đã từng bị ông quên lãng.

Đầu tiên là dùng thần chú che chắn chặn nhát kiếm chém tới, tiếp theo, những thần chú nào ông nhớ được đều bị quăng ra. Dù sao cũng là con cháu gia tộc máu trong, tuy pháp thuật không mạnh, nhưng cũng có thể chặn bớt những đòn tấn công của thánh điện kỵ sĩ tóc đen. Trong nháy mắt xoay người, Hearst cảm giác được nguy hiểm đã đến!

Một nhát kiếm sắc bén đánh úp về phía ông, lần thứ hai ông lập tức vận dụng thần chú che chắn thay mình cản lại, không ngờ lần này thanh kiếm có thể phá tan lá chắn pháp thuật của ông! Hearst khó khăn cúi đầu, một thanh kiếm phong cách cổ xưa xuyên qua ngực của ông, máu tươi từ thân kiếm chảy xuống.

“Thật xưng đáng là người nắm chức quân đoàn trưởng tương lai, Germany Terracina.” Kỵ sĩ tóc vàng tán thưởng, mỗi lần anh nhìn thấy kỵ sĩ tóc xám ra tay đều rất chấn động.

“Anh quá chậm!” Kỵ sĩ tóc xám vẫn không có ra tay chậm rãi thu hồi kiếm nói, kỵ sĩ tóc đen bộ dáng chăm chú tiếp thu.

“Ông nội!” Vào lúc kiếm đâm vào cơ thể Hearst, Carey kinh hoảng kêu lên làm lộ ra trên lầu có người.

Snape cắn răng, bất chấp việc tiếp tục nghĩ cách cứu giúp tốt nhất, anh một tay bắt lấy Carey trực tiếp độn thổ tới đại sảnh! Snape ôm theo Carey dùng một cách vượt quá tưởng tượng của người thường hiện ra trước mặt mọi người, phù thủy áo choàng đen, tóc đen, con ngươi đen, vẻ mặt lạnh nhạt xuất hiện, điều này làm cho những kỵ sĩ bình thường của Gris không khỏi lui về phía sau một bước. Mà tương phản với bọn họ, ba thánh điện kỵ sĩ từ ba hướng khác nhau tiến đến vây quanh nhóm người Snape.

Snape đỡ lấy cơ thể lảo đảo của Hearst, tay kia thì nắm chắc Carey chuẩn bị tiếp tục độn thổ. Anh định mang theo một già một trẻ rời khỏi tòa thành Prince. Tuy rằng anh chỉ có thể độn thổ tới một địa phương gần bên ngoài tòa thành, nhưng cuối cũng vẫn có thể rời khỏi nơi đây, điều này đồng nghĩa với việc truy binh không kịp đuổi theo trong chốc lát.

Không ngờ ngay khi Snape định độn thổ lần thứ hai, anh phát hiện không cách nào sử dụng được.

“Ngươi và lũ phù thủy gà mờ vừa rồi không giống nhau nha, ngươi biết cách thức di chuyển đặc biệt của phù thủy. Nhưng mà, quên nói với ngươi, chung quanh tòa thành này đã bị chúng ta bố trí trận pháp hạn chế loại năng lực này của ngươi. Nói cách khác, ngươi chỉ có thể di chuyển trong tòa thành này mà thôi, ngài phù thủy!” Thánh điện kỵ sĩ tóc vàng mỉm cười giải thích.

“Thì đã sao.” Giọng nói trầm khàn khàn vang lên, Snape giơ đũa phép trong tay. Anh vốn là một kẻ đáng chết, chẳng qua, không biết vì nguyên nhân gì đã kéo dài hơi tàn của anh trong thời gian khá lâu, như vậy hôm nay đồng quy vu tận với những người này thì đã sao?

“Severus, nghĩ cách đưa chúng ta đi tới hầm cất giữ.” Tựa trên vai Snape,  Hearst cúi đầu nói.

Snape mặt không biểu cảm, anh nhanh chóng giơ lên đũa phép, “Avada Kedavra!”

Gã thành chủ Gris kia bỗng nhiên ngã xuống đất. Bởi vì thành chủ đột nhiên ngã xuống chết, khiến cho kỵ sĩ dưới tay Gris kinh hoảng, hiện trường trở nên hỗn loạn.

Ba vị thánh điện kỵ sĩ kia dĩ nhiên không bị ảnh hưởng, bọn họ vững chắc đứng ở vị trí của mình.

“Serpensortia.” Sau thần chú của Snape, một con rắn hổ mang kịch độc ngẩng đầu hiện ra trước người anh, con rắn độc này nhanh chóng nhào tới bọn thánh điện kỵ sĩ.

Tranh thủ bọn thánh điện kỵ sĩ giải quyết con rắn, Snape mỗi tay một người giữ lấy ông cháu Hearst độn thổ!

“Người này thật không đơn giản.” Giải quyết xong con rắn độc, bọn thánh điện kỵ sĩ đứng chung một chỗ, kỵ sĩ tóc vàng đánh giá Snape.

Kỵ sĩ tóc đen vẫn im lặng, mà thủ lĩnh tóc xám lại khó có lúc mở miệng nói, “Màu đen thật đẹp.”

“A, chẳng lẽ Germany Terracina vĩ đại đã động lòng, quân đoàn trưởng nhất định sẽ tức giận.” Vẻ mặt kỵ sĩ tóc vàng hơi sợ nói.

Dù độn thổ ra khỏi tòa thành là không thể, nhưng ở trong tòa thành thì vẫn được. Trong nháy mắt biến mất khỏi đại sảnh, ba người Snape xuất hiện trong hầm cất giữ. Buông tay hai người kia ra, Snape quỳ trên mặt đất thở hổn hển, pháp lực của anh chưa khôi phục, vừa rồi dùng những pháp thuật đó đã là hết sức, bây giờ anh có thể cảm nhận được ngực và bụng của mình đang rất đau.

“Ông nội.” Vừa mới thoát khỏi cảm giác không thoải mái do độn thổ, Carey nhào tới ngay bên người ông nội của mình.

Sau khi ổn định hơi thở Snape cũng tới bên cạnh Hearst, là một người trải qua rất nhiều chiến đấu, chứng kiến rất nhiều cái chết, Snape chỉ cần liếc mắt một cái là có thể nhìn ra thời gian dành cho Hearst đã không còn nhiều.

Nghĩ nghĩ, Snape lấy ra độc dược bổ sung pháp lực lúc trước mới điều chế xong muốn cho Hearst uống, không ngờ Hearst lại từ chối. “Ta đã không còn nhiều thời gian, độc dược này hãy giữ lại cho con và Carey đi.”

Hearst bảo Snape giúp ông ngồi thẳng lên, ông lão giờ phút trông rất tỉnh táo, không có cảm giác như đang bị thương, nhưng mà Snape biết đây là hồi quang phản chiếu.

“Ta đã không còn nhiều thời gian, cho nên các con hãy nghe ta dặn mấy việc sau cùng này.” Hearst nhìn Snape và Carey.