Quốc Gia Từ Chối Bảo Vệ Em

Chương 7: Gấu Trắng tiên sinh




Lục Kỳ biến sắc, sắc mặt hắn không dễ nhìn cho lắm

Bởi vì hai người họ giằng co mà thần sắc mọi người đều có chút thay đổi, còn có chút xấu hổ. Điền lão sư tính mở miệng nói vài câu cho không khí hòa hoãn thì Tạ Minh Triệt đứng lên: “ Tôi tự biết gia thế của mình không liên quan đến công việc của mình “ ánh mắt của Tạ Minh Triệt xuyên qua làn khói nồng đậm nhìn về phía thanh niên đang cởi mắt kính đứng kia, âm thanh lãnh đạm: “ Tôi ngoài làm ở tổ chữa trị văn vật ra còn đầu tư thêm một công ty châu báu, thỉnh thoảng sẽ giúp bọn họ giám định một ít châu báu”

“Thực xin lỗi, tôi không giống với phỏng đoán ác ý của cậu, tôi là dựa vào năng lực của mình” hắn môi mỏng hơi cong, lại tản ra sự lạnh lẽo như băng: “ Cậu không thỏa mãn với hiện tại là chuyện của cậu, sẽ không ai hỏi đến, đừng tìm một cái cớ đàng hoàng nữa”

Tạ Minh Triệt chữ chữ như đao, không một chút lưu tình,đem Lục Kỳ văn nhã kia nói đến sưng sỉa mặt mày, mặt Lục Kỳ đỏ bừng, cả người cứng đờ tại chỗ, lời phản bác nơi cổ họng không cách nào thốt ra.

Bởi vì nhớ tới cô gái nhỏ trong túi, Tạ Minh Triệt không muốn ở lại thêm chút nào, hắn gật gật đầu với vài vị lão sư, lại nói với Điền Vinh Sinh: “ Lão sư, ta xin phép đi trước “

Sau đó xoay người liền trực tiếp đi ra phòng.

Bên kia Lê Tiêu như ở trong mộng mới tỉnh, lúc này mới đẩy đẩy Lâm Uy bên cạnh, hạ giọng nói: “Uy Uy, mau đi a!”

Lâm Uy ngón tay nắm chặt mép váy, mắt thấy Tạ Minh Triệt đi ra ngoài, nàng mím môi, trên mặt khó nén mất mát. Cuối cùng, nàng lắc lắc đầu, thấp giọng nói: “Lần này…… Trước thôi bỏ đi.”


không khí trước mắt chung quy là không quá thích hợp.

Tạ Minh Triệt đi đến hầm để xe vừa vặn có một người đi từ hướng ngược lại. Người nọ một thân tây trang, diện mạo thanh tuấn, đeo mắt kính gọng vàng, cử chỉ tao nhã. Khi hắn lướt qua Tạ Minh Triệt bỗng nhiên dừng bước

“ Vị tiên sinh này “ – hắn gọi với theo Tạ Minh Triệt

Tạ Minh Triệt quay đầu lại liền thấy hắn đang đặt ánh mắt lên túi áo khoác tây trang của mình. Có thể do thấy Tạ Minh Triệt nhíu mày nên hắn khó khăn thu hồi ánh mắt, lộ ra nụ cười ôn hòa: “ không có việc gì, quấy rầy rồi”. nói xong hắn xoay người đi tới thang máy bên kia.

Tạ Minh Triệt nhìn theo bóng hắn đã đi xa, ánh mắt vẫn bình thản lãnh đạm. Lúc này, A Yên rục rịch tỉnh lại,dường như nàng nghe thấy âm thanh quen thuộc?? Tạ Minh Triết vừa mới mở cửa xe ngồi vào ghế lái thì thấy A Yên thò đầu từ túi mình ra, ánh mắ không tự chủ phát ra một tia nhu hòa, ngón tay thon dài chọc chọc vào đỉnh đầu nàng. A Yên đã sớm quen với động tác trêu đùa của hắn , nàng ôm thấy ngón tay hắn nhón chân nhìn xung quanh xe

Tạ Minh Triết nhìn rõ ý định của nàng: “ Tìm cái gì”

A Yên không tìm thấy bóng dáng quen thuộc, không khỏi có chút mất mát: “ Ta còn tưởng hổ mập tới đây”

Hổ mập???

“ Ai?” Tạ Minh Triệt nhíu mày

“ hắn là bạn tốt của tôi” A Yên vừa nhắc đến mắt, cặp mắt kia liền trong suốt lấp lánh, nàng ôm ngón tay Tạ Minh Triết: “ hắn là một con gấu trắng! Lớn lên đặc biệt đáng yêu”

Nghe thấy hai chữ “ Gấu trắng” này, Tạ Minh Triệt sững sờ trong chốc lát, rồi sau đó mới nhớ ra, ý của nàng, hẳn là con gấu trúc bây giờ đi

“ Nhiều năm rồi tôi chưa được gặp hắn” Cảm xúc của A Yên trùng xuống

Tạ Minh Triệt không nói gì, môi mỏng không tự chủ mím thành một đường thẳng, đem A Yên bỏ vào trong túi, khởi động xe.

A Yên lùi lại vào túi hắn , rõ ràng nàng cảm nhận được, dường như hắn tức giận a … Nhưng mà, giận cái gì mới được chứ, nàng gãi gãi cái ót đầy mơ hồ.

Lúc quay về chung cư, Tạ Minh Triệt không nghỉ ngơi, đi thẳng vào phòng bếp. Bởi vì A Yên ăn không nhiều nên hắn chỉ làm cho nàng chút ít thịt bò

A Yên vừa gặm thịt bò vừa nhìn qua khe cửa thư phòng, nhòm trộm Tạ Minh Triệt đang ngồi trước máy tính.

hắn chăm chú nhìn vào laptop, môi mỏng không tự chủ hơi mím mím, một bộ dáng rất là nghiêm túc. A Yên có chút tò mò.Sau khi nàng ăn hết miếng thịt bò cuối cùng liền lén lén lút lút chạy đến thư phòng. Đầu tiên nàng dừng ở cửa thư phòng, đưa cặp mắt đen lúng liếng xoay chuyển quan sát một chút sau đó mới chạy vào. Tạ Minh Triệt thuận tay cầm lấy nhấc chén sứ xanh trên bàn lên nhấp một ngụm, lúc nhìn xuống liền thấy A Yên đang men theo ống quần hắn từng chút từng chút bò lên. Thân hình nho nhỏ mặc một chiếc áo cộc màu vàng chanh phối với chiếc quần yếm cao bồi màu lam, bím tóc đen nhánh sau lưng lắc lư lúc ẩn lúc hiện, hai tay non mềm trắng mịn ôm lấy chân hắn , giống như một con búp bê sứ mỏng manh.

Tạ Minh Triệt duỗi tay ra, túm lấy cổ áo nàng đặt lên trên bàn. A Yên thành thật chịu số phận bị xách gáy, cho đến khi bị đặt trên mặt bàn, đối diện với cặp mắt phượng lãnh đạm kia thì thân thể nàng cứng ngắc. “ Tôi, tôi chỉ muốn nhìn xem anh đang làm gì thôi…”

Nàng chớp chớp đôi mắt tròn tròn, cắn môi, tiếng nói như cũ mềm mềm mại mại. Tạ Minh Triệt khẽ hất hàm, ý bảo A Yên tới xem. A Yên xoay người, liền thấy trên màn hình máy tính hiện ra ảnh chụp.

trương Ngọc Quan âm


“Ta đang làm việc, đừng nghịch” Nàng đang nghiêng đầu nhìn ảnh chụp Ngọc Quan âm, hắn bỗng nhiên vươn ngón tay thon dài lộ rõ khớp xương chọc chọc vào gương mặt phì nộn như trẻ con của nàng.Làn da nàng mềm mại trơn bóng không khỏi làm hắn hứng thú,hắn không nhịn được chọc thêm vài cái. A Yên vội vàng xoay người, đem mặt mình giấu đi “ Ta biết rồi mà”

Có lẽ là do ánh đèn trong thư phòng hơi vàng khiến cho cả người hắn đều nhiễm một tầng ấm áp, cho nên giờ phút này trong mắt của A Yên, cặp mắt phượng vốn luôn trầm lạnh như sương kia tựa như có tia ấm áp ôn nhu từng chút từng chút len lỏi vào


Ngũ quan tinh tế thường ngày của hắn giờ phút này lại lộ ra vẻ mạnh mẽ,bá đạo. Thế mà cố tình là tính cách của hắn rất lạnh lùng, đôi mắt phượng mang theo băng tuyết ngàn năm, trời sinh mang theo một cảm giác xa cách.

Nhưng giờ phút này A Yên lại cảm thấy hơi thở của hắn mang theo sự ôn nhu khó nói

Chẳng lẽ là ảo giác của nàng? A Yên mơ mơ màng màng suy nghĩ nhưng cũng không muốn biết rõ hơn

“ Món hôm nay anh ăn là món gì vậy?” A yêu bỗng nhiên nhớ tới hương vị cay cay hôm nay nàng ngửi thấy


Tạ Minh Triết ngẩn ra: “ Hửm”

“ Là cái món mà anh đi ăn với mọi người đó..” Hương vị thật là câu người, nàng thật sự không quên được

“ cô muốn ăn món đó à?” Tạ Minh Triệt

“Ân” A Yên gật đầu thật mạnh sau đó ôm lấy ngón trỏ của hắn cọ cọ gương mặt phì nộn,đôi mắt to tròn chớp chớp mang theo mong đợi::” Có thể không ?”

Tạ Minh Triệt thật sự rất hưởng thụ việc nàng cố tình lấy lòng mình như vậy, sau khi suy nghĩ một hồi hắn gật đầu đồng ý: “ Lần sau sẽ đưa cô đi ăn”

“ Oa!” A Yên kích động nhảy dựng lên. Tạ Minh Triệt nhìn dáng vẻ cao hứng nhảy nhót trên bàn của nàng, ánh mắt vốn luôn lãnh đạm lại tan ra một chút

Cuộc sống của hắn vốn luôn đơn điệu, ngột ngạt, không hề có màu sắc. Vốn nghĩ đến,hắn sớm đã hình thành thói quen rồi. Nhưng khi cô gái nhỏ này đánh bậy đánh bạ mà xông vào thì cuộc sống tẻ nhạt vô vị của hắn dường như có thêm màu sắc tươi mới.

hắn bỗng nhiên nghĩ: ‘như thế này hình như cũng tốt đó chứ’.

Mấy ngày tiếp theo Tạ Minh Triết lại không mang A Yên đi làm.Nàng cũng không nháo không quấy, lần trước hắn mang nàng đi , nàng cũng hiểu công việc của hắn thực sự rất bận rộn, nàng cũng sợ quấy rầy đến hắn làm hắn phân tâm trong công việc

Chỉ là……

A Yên một tay chống cằm, nhìn TV truyền phát tin tức hình ảnh nhàm chán, không nhịn được thở dài một hơi. Nàng lại rất muốn cùng vị trạm ngọc đại thúc trò chuyện.

Ở trên sô pha lăn một cái, A Yên há miệng oa oa ngáp một cái, dụi dụi đôi mắt có chút ướt át. Trong người cảm thấy có chút mệt. A Yên ngả lưng vào cái đệm mềm mại mơ mơ màng màng mà đi vào giấc ngủ.

Nàng giống như đang ở trong giấc mộng. Trong mộng có chiếc mông trắng thật to, lông xù.Thả vào nàng cái rắm. A Yên thực tức giận, đi lên liền giựt một miếng lông đuôi của hắn , “Bạch Pi rắm của người thật sự quá thúi!”

“Yên yên, yên yên ngươi tỉnh tỉnh!”

“Yên yên?”

Lúc A Yên bị chọc tỉnh, mở mắt ra thấy khuôn mặt tuấn tú mang mắt kính gọng vàng còn chưa phản ứng kịp

Ân?

Nàng đột nhiên trừng lớn hai mắt: “Hổ Mập?!”

Nàng lộn nhào một cái liền ngồi dậy, đôi mắt đen láy nhìn chằm chằm vào chàng trai tuấn tú trước mặt, lập tức không nhịn được mà òa khóc lên thành tiếng: “ Oa…. Hổ Mập, có phải ta đang nằm mơ hay không?”


Khuôn mặt thanh tuấn dịu dàng của chàng trai hiện lên vẻ xấu hổ, hắn ngồi xổm xuống, thở dài một hơi: “ Yên Yên, ngươi có thể quên cái tên này của ta đi được không”

hắn với tay lấy một tờ giấy định đưa cho A Yên nhưng suy xét đến hình thể của nàng, liền xé ra một mẩu nhỏ đưa cho nàng. A Yên tiếp nhận khăn giấy, thanh âm còn xen chút nức nở:

“Làm sao vậy? Lúc trước ta cho ngươi lấy tên này ngươi rõ ràng đặc biệt cao hứng!”

Chàng trai bị câu nói kia của nàng làm cứng họng, nửa ngày mới nói ra một câu: “…… Thời đại thay đổi rồi.”

Dưới mắt kính là một ánh mắt nhu hòa như gió xuân, đầu ngón tay của hắn nhẹ chạm vào đầu A Yên, nhẹ nhàng thở dài: “ Ngươi ngủ nhiều năm như vậy, làm thế nào lại tỉnh lại lúc nào, mà sao lại chỉ lớn có một chút như vậy?”

Cách nhiều năm không gặp, hiện tại gặp được bằng hữu của mình, A Yên thật sự muốn đem hết ủy khuất dốc lòng kể lể cho hắn

“ Bản thể của ta trước đây bị vỡ vụn, khôi phục linh lực chậm lắm”

“Nhiều năm như vậy, ta nhìn chằm chằm vào người Tạ gia, khoảng thời gian trước ta cảm nhận được linh lực của ngươi dao động, liền biết ngươi hẳn là tỉnh……” hắn dừng một chút, lại nói: “Hai ngày trước ở bãi đỗ xe, ta rõ ràng cảm ứng được ngươi ở trên người nam nhân kia, cho tới hôm nay, ta rốt cuộc tìm được ngươi.”

“Yên tâm, nếu ta đã tới, liền sẽ không để ngươi duy trì thân hình như vậy.” Ngữ khí của hắn cùng mấy trăm năm trước giống nhau, ôn hòa,nhẹ nhàng, chậm rãi

“Ô ô ô Hổ Mập ngươi cũng thật tốt với ta nha!” A Yên cảm động mà khóc ướt cả tờ giấy ăn.

“…… Mong ngươi quên mất tên này, cảm ơn.” Nam nhân giật giật khóe miệng, có chút không thể nhẫn nại được.

“Ta không thể! Đây là bằng chứng cho tình bạn của chúng ta!”

“…… Muốn hay không suy xét một chút tuyệt giao?