Quốc Sắc Sinh Hương

Chương 47




Trước cửa chính Sở vương phủ, cao cao một đôi pháo đỏ đốt vẫn không chưa xong, bởi vậy người mới tạm thời không thể vào cửa.

Đám nam khách cũng chắn ở bên kia xem náo nhiệt, mấy tiểu cô nương Tống Gia Ninh trốn ở góc hành lang căn bản cái gì cũng nhìn không tới, Đoan Tuệ công chúa tùy ý làm bậy đã quen, là người thứ nhất chạy ra ngoài, muốn đến bên cạnh nhìn, có nàng dẫn đầu, Vân Phương cùng với ba cô nương choai choai khoảng mười tuổi khác nhìn nhìn nhau, cũng lẽo đẽo chạy theo.

Tống Gia Ninh tay nhỏ vịn cột trụ hành lang, do dự một chút, cuối cùng vẫn rút chân về.

Nàng không dám đi, ở nơi này xem đi, có thể thấy bao nhiêu thì xem bấy nhiêu, trước cửa đều là đại quan kinh thành có mặt mũi, vạn nhất không cẩn thận đạp trúng ai thì làm sao bây giờ?

Tay vịn cột trụ hành lang, Tống Gia Ninh tận lực nhón chân lên, đầu người nhốn nháo, Tống Gia Ninh thấy được kế phụ nhà mình như hạc giữa bầy gà, mặt mỉm cười đứng ở bên trái trong đám quan viên. Tống Gia Ninh vô thức tìm kiếm bóng dáng quen thuộc khác, chợt nhận ra một bên mặt tuấn mỹ như tiên, trong nháy mắt lại bị bóng người chặn mất.

Tống Gia Ninh nghĩ tới buổi sáng nghe được tiếng xe ngựa, nhìn nhìn lại náo nhiệt nơi cửa ra vào, Tống Gia Ninh có chút hiếu kỳ tâm tình lúc này của Thọ vương, ngoại trừ thay Sở Vương cao hứng, đại khái cũng có vài phần chua xót nhỉ? Cha ruột không tứ hôn cho hắn, chỉ có thể trơ mắt nhìn các huynh trưởng hỉ bào gia thân, động phòng hoa chúc.

Suy nghĩ miên man, pháo rốt cuộc đã đốt xong, sau một hồi âm thanh ồn ào, trước cửa vòng vây mọi người bỗng nhiên như thủy triều thối lui ra hai bên, nhượng lại một mảnh đất trống lớn. Tống Gia Ninh nhãn tình sáng lên, cả thân thể cũng áp vào cột trụ hành lang, đầu thò ra liếc trộm. Sở Vương đi trước dắt tân nương đi vào, Sở Vương vốn có dáng vẻ không tầm thường, hôm nay một thân hỉ bào đỏ thẫm, phong lưu phóng khoáng, khóe mắt đuôi mày đều là ý cười. Tân nương tử đầu phủ khăn tân nương, đi rất chậm, tư thái linh lung, lung lay sinh động.

Tống Gia Ninh ngơ ngác nhìn qua tân nương, từ biệt từ tiết thượng tị năm trước, nàng đã một năm chưa gặp lại Phùng Tranh, không biết Phùng tỷ tỷ còn nhớ nàng hay không. đang nghĩ ngợi, trong tầm mắt lại xuất hiện mấy đạo thân ảnh, nhị hoàng tử Duệ Vương đi theo sau lưng một nam nhân xa lạ đi ở bên trái, phía bên phải là Thọ vương không có Vương Phi và Tứ hoàng tử.

Ánh mắt của Tống Gia Ninh, định trên người Thọ vương, hai người tuy rằng ở sát vách, nhưng lần trước gặp mặt vẫn là tháng 11 năm ngoái. Trong nháy mắt trên dưới một trăm ngày trôi qua, Thọ vương giống như lại cao lớn hơn một đoạn, hắn mười bảy tuổi, trẻ trung trên mặt càng lúc càng mờ nhạt, lông mày thanh tuyển dần dần đã có một chút ý vị lăng lệ ác liệt, càng giống Đế Vương cao cao tại thượng kiếp trước Tống Gia Ninh nhìn thấy trong cung.

Nhìn đến nhập thần, đối phương bỗng nhiên nhìn sang phía bên nàng.

Tống Gia Ninh trái tim xiết chặt, lập tức lùi đầu về, trái tim bịch bịch nhảy loạn, cũng không dám xem náo nhiệt nữa, dẫn Kim quế bước nhanh quay về phía hậu viện. Sau lưng Sở Vương, Vương Ph, Triệu Hằng chậm rãi đi về phía trước, ánh mắt lại bị một vòng ở dưới mái hiên góc đối diện hấp dẫn. Nha đầu béo lui quá nhanh, hắn không thấy rõ khuôn mặt, nhưng Triệu Hằng biết rõ, tiểu cô nương mặc bối tử màu đỏ hải đường nhanh chóng đào tẩu kia, là nàng.

Thân ảnh nhỏ nhắn xinh xắn biến mất, Triệu Hằng thu hồi ánh mắt, nhìn huynh trưởng và chị dâu Vương Phi đi ở phía trước, Triệu Hằng bỗng nhiên rất muốn biết, nha đầu béo lén lút chạy tới, là muốn nhìn Vương Gia đón dâu náo nhiệt, hay là, muốn nhân cơ hội liếc hắn một cái?

Tuổi còn nhỏ, nhưng hành động làm ra cuối cùng cũng có thể câu dẫn hứng thú người khác.

~

Vái xong Thiên Địa, một đôi người mới muốn nhập động phòng, đám nam khách dừng lại, Sở Vương dắt tân nương tử đi về hướng phòng tân hôn hậu viện.

Các nữ quyến sớm chờ ở trong viện, đồng loạt hành lễ, Sở Vương cười vang: "Miễn lễ."

Bầu không khí lần nữa thoải mái hơn, Vương Gia Vương Phi trở ra, Tống Gia Ninh đỡ Thái phu nhân không nhanh không chậm đi vào trong, dừng lại rồi, Tống Gia Ninh chờ mong nhìn chằm chằm vào tân nương tử.

Phía dưới khăn tân nương, Phùng Tranh khẩn trương mà trong lòng bàn tay đổ mồ hôi, nhìn vạt áo nam nhân gần ở trước mắt, Phùng Tranh nóikhông nên lời trong lòng rốt cuộc là cảm thụ gì. Trước tiết thượng tị năm trước, nàng chưa bao giờ nghĩ tới bản thân sẽ có một ngày được một vị Vương Gia vừa ý, trong cung tuyển tú, khuê nữ nàng tránh không khỏi, nhưng Phùng Tranh cũng không cảm thấy nàng có thể lên làm Vương Phi, thẳng đến khi thánh chỉ truyền đến, Tuyên Đức Đế tứ hôn nàng cho Sở Vương.

Phùng Tranh thế mới biết, Sở Vương thật sự vừa ý nàng, thích đến mức muốn cưới làm Vương Phi, nhưng, hai người chỉ chung sống ngắn ngủi hơn một canh giờ, nói lời có thể đếm được trên đầu ngón tay, Sở Vương vốn biết rõ nàng là dạng cô nương gì, càng nghĩ, Sở Vương thật sự thích, chỉ có gương mặt này của nàng.

Phùng Tranh một chút cũng cao hứng không nổi, hôm nay Sở Vương có thể thích khuôn mặt nàng, ngày mai gặp được người đẹp hơn, khẳng định cũng sẽ dễ dàng động tâm. Phùng Tranh muốn gả cho một nam tử toàn tâm toàn ý với nàng, không cầu đại phú đại quý, chỉ cầu cả đời an ổn đầu bạc răng lông. Hôm nay gả cho Sở Vương làm Vương Phi, chờ đợi của nàng, nhất định sẽ là một viện tử oanh oanh yến yến, lục đục với nhau tranh thủ tình cảm.

một khắc khăn tân nương được vén lên, trái tim Phùng Tranh như nước đọng, may trên mặt thoa tầng một son phấn, bằng không thì chỉ là một gương mặt tái nhợt, sẽ dọa hỏng tân lang. Nhưng Sở Vương chờ mong ngày này đã hơn một năm, kinh diễm qua đi, bởi vì cách quá gần, hắn vẫn nhạy cảm bắt được khổ sở trong mắt tân nương tử.

một năm nay, Sở Vương nhớ thương, là cái liếc mắt Phùng Tranh trừng hắn trong xe ngựa. hắn thích Phùng Tranh lớn mật và tiểu đanh đá, hắn cho rằng Phùng Tranh sẽ vô cùng cao hứng làm Vương Phi của hắn, trước mắt tân nương tử hắn vui vẻ lấy vào lại là một gương mặt đau khổ, sắc mặt Sở Vương nhất thời lạnh lẽo, vô cùng khó coi.

Nữ quan chủ trì hôn sự của Sở Vương nhìn thấy, trong lòng lộp bộp rơi xuống, cái khó ló cái khôn trêu ghẹo nói: "Diện mạo Vương Phi so với thiên tiên, Điện hạ nhìn sửng sốt phải không? Vương Phi bị người xấu hổ rồi kia."

Có nàng ta ngắt lời, Sở Vương cuối cùng nhớ lại bây giờ không phải là lúc chất vấn, trong nháy mắt thừa dịp hoàn toàn vén khăn tân nương kia, dùng thanh âm chỉ có tân nương tử có thể nghe thấy nói: " LàmVương Phi không vui?"

Phùng Tranh thân thể cứng đờ, ý thức được đây là địa phương nào, nàng kịp thời tỉnh táo lại, cố gắng giả bộ dáng vẻ xấu hổ.

Sở Vương lúc này mới nghiêng người, để một phòng nữ quyến nhìn Vương Phi của hắn đẹp đến mức nào.

Mọi người đương nhiên khen ngợi một phen.

Tống Gia Ninh hai đời lần đầu tiên nhìn thấy tân nương tử, ngày mẫu thân tái giá nàng cũng không thể có mặt, giờ này khắc này, nhìn mũ phượng phục trang đẹp đẽ trên đầu Phùng Tranh, nhìn trang sức tinh xảo trên mặt Phùng Tranh, Tống Gia Ninh kinh diễm qua đi, trong lòng thập phần hâm mộ, khát vọng lớn nhất trong kiếp trước của nàng, chính là có thể mặc giá y chân chân chính chính gả một lần.

không có được chính là tốt nhất, Tống Gia Ninh xem ra, có thể nở mày nở mặt xuất giá, chính là phúc khí lớn nhất của nữ nhân. Cho nên, lúc ánh mắt khó chịu của Phùng Tranh chuyển qua phía bên nàng, Tống Gia Ninh cười tự đáy lòng, bên trong mắt hạnh long lanh chứa hâm mộ và chúc phúc phát ra từ đáy lòng.

Trái tim đắng chát của Phùng Tranh không khỏi có chút ấm áp, ít nhất, trong nhà này có một người thật sự quan tâm nàng, sau này có lẽ có thể qua lại.

~

Màn đêm buông xuống, các tân khách tản đi, Sở Vương uống đến một thân toàn mùi rượu, lung la lung lay đến phòng tân hôn.

Phùng Tranh cúi đầu ngồi ở trên giường, tay nhỏ siết thật chặc, hạ quyết tâm Sở Vương làm cái gì nàng cũng không phản kháng.

Sở Vương thích nhìn nàng trừng mắt, không thích bộ dạng trầm lặng hiện tại của nàng, kéo một cái ghế đặt đối diện Phùng Tranh, hắn đặt mông ngồi xuống, cúi đầu, nhìn chằm chằm vào Phùng Tranh nói: "Gả cho bổn vương, ủy khuất nàng sao? Bày loại sắc mặt này cho bổn vương xem."

Trong hơi thở của hắn tất cả đều là mùi rượu, hun đến Phùng Tranh đỏ mặt. Nhớ lại lúc trước khi xuất giá mẫu thân tha thiết dặn dò, Phùng Tranh lắc đầu, liếc hắn một cái, rủ mắt nói: "Có thể gả cho Vương Gia, là phúc phận dân nữ đã tu luyện ba đời..."

nói còn chưa dứt lời, Sở Vương bỗng nhiên hừ lạnh một tiếng, dựa vào thành ghế, tức giận nói: "Ta là người không thích ép buộc, nếu như nàng thậtsự không thích ta, ta đây gọi người đưa nàng về nhà, hôn sự coi như không có gì."

Phùng Tranh như rơi vào hầm băng, khó có thể tin ngẩng đầu.

Sở Vương làm nàng cao hứng thành như vậy, trùng trùng điệp điệp phả ra mùi rượu, mặt cứng ngắc đứng dậy, đi nhanh ra ngoài. Nhưng ngay khi hắnsắp bước ra cửa phòng trong, sau lưng bỗng nhiên truyền đến tiếng khóc đè nén không được, đầu tiên là trầm thấp, đi theo liền không thể kìm nén nổi, liên tục càng không ngừng khóc thút thít.

Sở Vương nhíu mày, quay đầu lại, thì thấy nàng nằm sấp trên giường, khóc đến bả vai thon gầy rung rung, một cô nương gầy teo nho nhỏ, không khỏi khiến người thương tiếc.

Sở Vương nhịn không được đi trở về vài bước, vừa muốn dỗ dành hai câu, nhớ lại là Phùng Tranh tức giận hắn trước, Sở Vương lần nữa dừng lại, tức giận nói: "Là nàng không muốn cho gả ta, hiện tại ta thả nàng trở về, nàng không vui thí thôi đi, ỷ lại ta đây mà khóc cái gì?" Khóc đến đáng thương như vậy, giống như hắn khi phụ nàng, trả đũa lại nàng vậy.

Phùng Tranh khóc đến thở không ra hơi, nghe nam nhân dám nói ra lời nói vô lại"Nàng vô cùng cao hứng rời khỏi", Phùng Tranh đau khổ lập tức chuyển thành lửa giận, mãnh liệt ngẩng đầu, tóc tai bù xù trừng tròng mắt chất vấn: "Vương Gia không thích ép buộc, năm trước tuyển tú vì sao phải muốn ta làm Vương Phi của chàng? Hôm nay ta cũng vào cửa rồi, Vương Gia lại muốn ta đi, không biết còn tưởng rằng ta không tốt ở đâu bị người đuổi ra ngoài, ngài là có chủ tâm muốn giết chết ta sao!"

Nàng một câu so với một câu giọng nói càng cao, búi tóc tán loạn, đôi mắt lóe sáng dọa người.

Sở Vương hích chính là nhiệt tình cay độc này của nàng nàng, Phùng Tranh nổi giận với hắn, hắn lại không tức giận, hai ba bước tiến đến trước mặt Phùng Tranh, vươn tay ôm tân nương tử dùng cái chết để đe doạ vào trong ngực, nói năng lộn xộn dụ dỗ nói: "Ta thương nàng còn không kịp, ở đâu cam lòng bắt nàng chết? Được rồi được rồi, nàng chỗ nào cũng không đi, ở lại nơi này, cả đời làm Vương Phi cho ta!"

"Ta không thèm!" Phùng Tranh dùng sức giãy giụa, vừa tránh vừa khóc: "Ai mà thèm làm Vương Phi cho chàng? Ta chỉ muốn gả cho người một lòng với ta, là chàng không nên chọn ta, để cho ta vây ở Vương Phủ chỗ nào cũng không đi được, mỗi ngày nhìn chàng sủng ái đống tiểu thiếp kia!"

"Ta khi nào có tiểu thiếp hả?" Sở Vương oan uổng, ôm thật chặt người muốn chạy nói.

Phùng Tranh xùy một tiếng, hai mắt đẫm lệ trừng mắt hắn nói: "hiện tại không có sau này cũng sẽ có, chàng háo sắc như vậy, ai biết sau này có đoạt mỹ nhân khác đi vào hay không?"

Sở Vương oan uổng nói không ra lời, sau nửa ngày mới nói: "Ta háo sắc hồi nào? Thời gian trước lòng ta đau bên cạnh Tam đệ không có ai, cố ý mua hai nữ nhân gầy Dương Châu cho hắn, Tam đệ không muốn, ta liền đuổi hai nữ nhân này, ta nếu háo sắc, còn không thu tự mình dùng?"

Phùng Tranh không tin, tiếp tục giãy giụa.

Nàng bị hắn ôm, uốn qua uốn lại làm Sở Vương muốn bùng nổ, rất thích Phùng Tranh đùa nghịch tức giận như vầy, Sở Vương trực tiếp ấn người vào trong giường, vừa kéo quần áo tân nương tử vừa thở hổn hển nói: "Ta là háo sắc, ta liền lấy sắc của nàng! Cho nàng đi nàng không đi, hiện tại muốn đi cũng không có cửa đâu!"

nói xong một đầu bổ nhào xuống, ngăn chặn miệng Phùng Tranh còn muốn chửi bậy, một hồi mãnh liệt hôn.

Trong lúc nhất thời, thanh âm giãy giụa, tiếng chửi bậy, tiếng màn lay động, đồng thời vang lên, bay ra ngoài cửa sổ, trêu chọc nha hoàn hầu hạ trong nội viện.

Tác giả có lời muốn nói: ho khan một cái, bởi vì là ca ca chị dâu, cho nên phần diễn có hơi nhiều, sau này loại này sẽ không nhiều nữa đâu!