Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1000: Cởi áo cho lão gia




Sở Hoan thấy cặp mông vểnh lên của Tố Nương, yết hầu không khỏi nhúc nhích một chút, càng có cảm giác cổ khô lưỡi nóng, hơn nữa còn có một luồng tinh lực bốc lên từ bụng dưới.

Sở Hoan thường nghe người ta nói lòng yên tĩnh thì sẽ thấy mát mẻ ngay, trong lòng thầm nghĩ kẻ nói lời này khẳng định không có nữ nhân bên cạnh. Nếu có một tiểu thê tử khêu gợi nằm bên cạnh, cô nam quả nữ thì sợ là lòng có yên tĩnh kiểu gì cũng chẳng mát nổi. Hắn tự nhận thấy tố chất tâm lý của mình cũng không phải tệ lắm, cũng không phải cái loại nam nhân vừa thấy nữ nhân là mơ mồ nhưng giờ phút này, hai tay đặt lên vòng eo của Tố Nương, xoa bóp nhẹ nhàng, bên cạnh là cặp mông đang hiện lên lồ lồ dưới váy vẫn khiến cho thân thể Sở đại nhân hơi có phản ứng. Hắn cảm thấy bắt đầu khô hết lưỡi rồi.

Tố Nương không phải là nữ nhân ngốc, hơn nữa những thời điểm thế này, hai người đều trở nên đặc biệt mẫn cảm. Tay Sở Hoan tuy đang xoa bóp ở vòng eo nhưng tựa hồ đã chậm rãi hướng về cặp mông chắc mẩy kia rồi. Trái tim Tố Nương lúc này đang đập thình thịch, nhắm mắt lại, hô hấp dồn dập nhưng lại cảm thấy rất rõ là bàn tay của Sở Hoan đang cách cặp mông mình càng ngày càng gần.

Tiểu thê tử cũng không biết cặp mông của mình có lực hấp dẫn lớn với nam nhân thế nào, bởi căng thẳng nên vòng eo nhúc nhích, cặp mông kia cũng chuyển động theo, dáng dấp yểu điệu. Cổ họng Sở Hoan nhúc nhích hai lần, hỏi nhỏ:

- Có cảm thấy đỡ hơn chút nào không?

Trái tim Tố Nương đập rất nhanh, chỉ ừ khẽ một tiếng. Giọng mũi của nàng giống như rên rỉ, vô cùng dụ người.

Sở Hoan chỉ cảm thấy người càng nóng hơn, trong lòng đã nghĩ, Tố Nương vốn là thê tử của mình, sớm muộn gì cũng là người của mình. Mình sao lại phải nhẫn nại khổ cực như vậy? Lòng hắn nóng lên, bỗng nghiêng người, nhoáng một cái đã nằm lên giường, cưỡi lên cặp mông của Tố Nương.

Hành động lần này vô cùng đột ngột, Tố Nương bất thình lình cảm thấy Sở Hoan cưỡi lên mông mình, lấy làm kinh hãi kêu lên ai nha một tiếng, theo phản xạ có điều kiện là muốn giãy dụa. Lại nghe thấy Sở Hoan dùng một loại giọng điệu như ra lệnh nói:

- Không được nhúc nhích, ngoan một chút!

Tố Nương vốn đang định giãy dụa mạnh nhưng nghe thấy lời nói của Sở Hoan uy nghiêm bá đạo, lập tức không dám chuyển động, ngoan ngoãn nằm sấp, nhất thời còn không dám thở mạnh.

Trong nháy mắt khi Sở Hoan ngồi lên mông Tố Nương liền có cảm giác như ngồi lên mây, chỉ thấy mông Tố Nương mềm mại vô cùng, đúng là êm như bông vậy.

Chỉ trong tích tắc, vốn Tiểu tổng đốc đã có phản ứng giờ liền cứng ngắc như đá. Hắn vừa ngồi một cái, tiểu tổng đốc liền phẫn nộ vươn cao, luồn ngay vào khe môn Tố Nương, bị hai bờ mông kẹp chặt.

Sở Hoan chỉ cảm thấy máu huyết bốc lên bừng bừng. Tố Nương lại càng mẫn cảm hơn Sở Hoan, đương nhiên biết món đồ gì đang kẹp giữa khe mông mình, cảm thấy nó cứng rắn lại nóng bừng, thân thể không khỏi nổi da gà, nhất thời không thích ứng được, không nhịn được mà hơi lắc mông nhè nhẹ. Thân thể Sở Hoan đã cúi xuống, tiến tới bên tai Tố Nương, tiếng nói vô cùng uy nghiêm:

- Bảo nàng không được cử động, nàng không nghe thấy sao?

Tố Nương không dám cử động nữa, tiếng nói mang theo một tia nức nở:

- Ta... Ta không cẩn thận. Xin lỗi!

Lúc này Sở Hoan làm gì có tâm trạng mà xoa bóp bên hông Tố Nương nữa, bàn tay đã thuận lợi đặt lên ngực nàng rồi. Thân thể hắn nằm trên Tố Nương, hai tay đưa ra phía trước, mỗi tay nắm một bên. Nắm bộ ngực mềm mại của Tố Nương trong tay, loại cảm giác đã lâu không thấy kia lại ập tới.

Tại thời điểm ở kinh thành, ngoài chuyện chính chưa được làm ra thì tổng đốc đại nhân đã xem hết thân thể của Tố Nương rồi, cũng mày mò qua hết rồi. Hắn biết mông Tố Nương không chỉ tròn mẩy mà bộ ngực lại càng vừa trắng vừa to, một tay không thể nào nắm hết được. Bộ ngực Lâm Lang vốn đã không nhỏ, sờ vào đầy cảm giác nhưng nếu so với Tố Nương thì đúng là còn kém một chút. Hai đám thịt mềm mại này ở trong tay, dù còn cách một tầng vải nhưng cảm giác vẫn mềm mại vô cùng, không hề có chút cảm giác cứng nào. Đây cũng bởi xiêm y của Tố Nương đều có chất liệu tốt, lụa rất mỏng, thế nên dù cách một tầng xiêm y nhưng vẫn có cảm giác.

- Chỗ này có đau không?

Sở Hoan ghé vào tai Tố Nương, vừa hít hương thơm trên người nàng vừa hỏi nhỏ.

Tố Nương cảm thấy hai tay Sở Hoan nhào nặn tùy ý bộ ngực của mình, thậm chí còn cảm thấy ngón tay của hắn đang vân vê đầu nhũ hoa vô cùng có kỹ xảo. Hai con thỏ bạch lớn mềm mại đang biến ảo ra đủ loại hình dáng trong tay Sở Hoan. Nàng cất giọng run run nói:

- Chỗ ... Chỗ nào cơ?

Hai ngón tay Sở Hoan đồng thời vuốt qua ngực nàng, nói nhỏ:

- Chỗ này!

Trong nháy mắt khi hắn vuốt qua, toàn thân Tố Nương như bị điện giật, thân thể rất muốn vặn vẹo nhưng lại không quên mệnh lệnh của Sở đại lão gia, không được lộn xộn. Hơi thở của nàng bắt đầu gấp gáp, khiến người ta có thể nghe thấy rõ ràng, nháy mắt lại, cắn cặp môi đỏ nhưng cũng không dám không trả lời câu hỏi của Sở đại lão gia, cuối cùng cũng phải rụt rè nói:

- Nhột!

Sở Hoan nói:

- Ta hỏi nàng có đau hay không chứ không phải hỏi nàng có nhột không!

- Đau!

Tố Nương cảm thấy toàn thân nóng lên. Nàng cảm thấy nam nhân đúng là rất kỳ quái, bình thường thì đường hoàng trịnh trọng, nhìn qua vô cùng phong độ, dáng vẻ đường đường, nói chuyện đắn đo suy nghĩ nhưng một khi động tình thì lại biến thành khinh bạc, ngay cả nói chuyện cũng mang theo cạm bẫy ám muội, dường như là khiến nữ nhân càng lúng túng sẽ khiến hắn càng hài lòng vậy.

Nàng nghĩ thầm hay mỗi trượng phu đều đối xử với thê tử như vậy, vừa cố ý khiêu khích lại vô cùng bá đạo. Nhưng Tố Nương lại cảm thấy trong xương mình dường như cũng không ghét Sở Hoan làm thế, trái lại còn hơi yêu thích, thậm chí chờ đợi Sở Hoan càng bá đạo hơn.

Hai tay Sở Hoan nhào nặn hai phần mềm mại kia, cảm xúc mười phần. Mũi hắn kề sát cổ phấn của Tố Nương, giống như muốn hút sạch hương thơm trên người Tố Nương ra vậy. Vì không để sức nặng toàn thân mình đặt hết lên người Tố Nương, hai chân hắn tách ra chống xuống, nhưng hạ bộ lại vẫn kề sát trên cặp mông chắc mẩy của nàng, hơn nữa thân dưới còn nhúc nhích. Tiểu tổng đốc chui vào khe thịt mềm mại mười phần kia, ma sát bên trong cặp mông căng tròn đó vô cùng có nhịp điệu. Tuy rằng vẫn chưa tìm kiếm được đào nguyên, thâm nhập u cảnh nhưng chỉ thế này cũng khiến máu huyết toàn thân Sở Hoan căng phồng, cảm thấy kích thích không nói ra lời.

Tố Nương dường như không chịu nổi sự khiêu khích này, tuy rằng Sở đại lão gia đã căn dặn nhưng vẫn không tự chủ được mà uốn éo vòng eo, run giọng nói:

- Đừng, đừng mà!

- Đừng cái gì?

Sở Hoan nằm trên người Tố Nương, môi đã tiến tới sát tai Tố Nương, ngửi hương thơm tỏa ra từ mái tóc nàng, không nhịn được liền hôn nhẹ lên vành tay nàng. Lỗ tai Tố Nương rất mỏng, trông như trong suốt. Tố Nương cảm thấy đầu lưỡi Sở Hoan kích thích trên vành tai mình, đầu lưỡi nóng bỏng khiến toàn thân nàng rung động, giống như sắp co giật vậy. Nàng vùi đầu vào gối, cố gắng không để mình động đậy mạnh, khiến lão gia không thoải mái, lại nghe thấy lão gia hỏi bên tai mình:

- Nàng không muốn làm gì thì nói cho ta nghe. Có phải nàng không muốn ta làm vậy với nàng không?

Miệng Tố Nương ưm một tiếng như nói mê nhưng lại không biết trả lời thế nào, dù đúng là không thích ứng lắm khi bị Sở Hoan khiêu khích, cảm thấy toàn thân tê dại thế như lại khiêu khích này lại vô cùng kích thích. Kỹ thuật của Sở Hoan tựa như vô cùng, đầu kích thích ở những nơi mẫn cảm nhất trên thân thể Tố Nương. Điều này khiến thân thể Tố Nương có phản ứng rất mạnh. Nàng đã cảm thấy giữa hai chân mình ướt nhẹp từ lâu, đã sớm kẹp chân lại, sợ Sở Hoan nhìn thấy mình chảy ra nhiều nước như thế lại cười mình. Nếu nàng trả lời Sở Hoan là muốn thì sự ngượng ngùng của nữ nhân lại không cho phép, vạn vạn lần không nói ra được. Nhưng nếu nói là không muốn thì lại không giống ý nghĩ trong lòng. Nếu Sở Hoan coi là thật mà rời đi thì giống như lần trước, nửa đêm mình lại phải cố gắng dỗ dành cho bản thân ngủ đi vậy.

- Sao lại không trả lời?

Sở Hoan cắn tai Tố Nương, tiếp tục khiêu khích. Chẳng biết vì sao, bình thường thì thôi, Sở Hoan dù sao đối với Tố Nương cũng hơi kính trọng. Tuy hai người đúng là phu thê nhưng Sở Hoan vốn vẫn không thể quên người thê tử này đã từng lớn lên với mình. Hơn nữa Tố Nương có ân huệ với Sở gia. Vì lẽ đó, Sở Hoan bình thường cũng không dám khinh bạc Tố Nương. Nhưng chỉ cần ở một mình với tiểu thê tử này, vào thời điểm vui vầy, thấy dáng vẻ ngượng ngùng của nàng thì trong lòng hắn liền sinh ra tâm tư muốn cố ý khiêu khích. Sở Hoan cảm thấy mình vẫn còn hơi tưng tức. Vừa nghĩ tới tiểu thê tử ngày xưa từng khua tay múa chân với mình giờ lại giống như con cừu non tùy ý để mình dạy dỗ thì trong lòng Sở Hoan cũng cảm thấy rất kích thích và khoái trá:

- Trả lời ta đi. Có muốn tiếp tục không?

Tố Nương vùi trán vào trong gối, chỉ có thể nói:

- Ta không nói!

Sở Hoan nghe vậy, khóe miệng hiện lên ý cười. Tiểu thê tử này đúng là đang bị cuốn hút rồi, không nói là đừng, mà lại nói là "không nói". Tâm tư đã sáng tỏ, lửa tình hừng hực nhưng Sở Hoan vẫn để tâm tới thân thể Tố Nương, nói nhỏ bên tai nàng:

- Thân thể thế nào rồi? Có thể động phòng hay không?

Mặt Tố Nương không dám ngẩng lên khỏi gối, chỉ ừ một tiếng, lại sợ Sở Hoan không nghe được nên phải gật gù. Sở Hoan nghe thấy Tố Nương nói vậy, lúc này mới yên tâm, vươn người lên đứng dậy.

Tố Nương cảm thấy thân thể nhẹ bẫng, Sở Hoan cũng rời khỏi người mình, lúc này trong lòng quýnh lên, thầm nghĩ chẳng lẽ nhị lang nghe lầm lời nói của mình, nghĩ thân thể mình còn chưa khỏe, cho nên không đành lòng tiếp tục, nhất thời hơi thất vọng, trong lòng cũng thầm oán trách, nghĩ nhị lang sao nghe chẳng kỹ. Mình đã nói rõ ràng là ừ rồi, thế mà hắn còn không nghe thấy. Bình thường hắn thông minh như vậy, đã làm đại lão gia, vẫn mà sao lần này lại ngốc như thế? Nhưng nàng cũng không thể gọi hắn tiếp tục, trong lòng đang oán trách thất vọng thì lại nghe thấy tiếng nói uy nghiêm của Sở Hoan vang lên:

- Tố Nương, dậy cởi áo giúp lão gia đi!

Tố Nương ngẩn ra, cuối cùng nghiêng đầu nhìn lại. Chỉ thấy Sở Hoan đứng trên giường, người thẳng, hai tay giang ra, giống như đế vương uy phong lẫm lẫm, đôi mắt đang nhìn mình, bĩu môi nói:

- Nào, cởi áo cho lão gia!

Dáng vẻ hắn cao cao tại thượng, thô bạo mười phần.