Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1010: Mẹ con




Hoàng hậu trở lại nội cung, cung nhân thấy vẻ mặt hoàng hậu ngưng trọng hiếm có. Nhiều năm như vậy, đám người trong cung đều biết hoàng hậu ôn hòa khiêm tốc, hầu như chưa bao giờ nổi giận.

Bây giờ vì sao hoàng hậu lại khổ não như thế? Cung nhân cũng không phải không hiểu, thế nhưng không ai dám nói nhiều một câu.

Hoàng hậu ngồi yên lặng trên giường, nhìn hoa mai ngoài cửa sổ.

Nghe thấy tiếng bước chân vang lên phía sau, hoàng hậu cũng không quay đầu lại, mãi tới khi tiếng bước chân dừng lại phía sau thì hoàng hậu mới quay đầu. Chỉ thấy Tề Vương Doanh Nhân đã quỳ xuống lễ bái. Hoàng hậu đưa tay kéo hắn lên, dịu dàng nói:

- Tới ngồi cạnh mẫu hậu đi.

Doanh Nhân vô cùng ngoan ngoãn ngồi xuống cạnh hoàng hậu, nhìn thấy vành mắt hoàng hậu hơi ửng hồng thì nhíu mày:

- Mẫu hậu khóc sao?

- Không có.

Hoàng hậu vội cầm khăn lụa vàng lau khóe mắt.

- Chỉ là vừa rồi có thứ gì đó bay vào mắt thôi.

Tề Vương lập tức nói:

- Hài nhi gọi thái y tới!

Hắn đang định đứng dậy, hoàng hậu đã kéo ta hắn, lắc đầu nói:

- Cũng không có vấn đề gì, con không cần lo lắng.

Sắc mặt Tề Vương hơi khó coi, nói:

- Mẫu hậu, hài như không phải là đứa bé lên ba, cũng không phải không hiểu chuyện gì. Có một số việc dù là người mù cũng có thể nhìn ra. Hài nhi không phải người mù, tất nhiên thấy rất rõ ràng.

Hoàng hậu cau mày liễu:

- Doanh Nhân, ngươi muốn nói gì?

- Gần đây mẫu hậu vẫn luôn buồn phiền. Hài nhi hỏi cung nhân, sức ăn của mẫu hậu cũng giảm nhiều, ban đêm gần đây thường xuyên tỉnh giấc. Tất cả những thứ này hài nhi đều biết nguyên nhân.

Tề Vương nhìn chăm chú vào khuôn mặt đoan trang mỹ lệ của hoàng hậu:

- Đều là bởi con hồ ly tinh kia!

Hoàng hậu đột nhiên biến sắc, mắng nhỏ:

- Câm miệng!

- Mẫu hậu sợ ả sao?

Hai hàng lông mày Tề Vương Doanh Nhân nhíu chặt, trong mắt hiện lên vẻ giận dữ:

- Ả chỉ là một Hồ nữ được Phùng Nguyên Phá đưa về, chỉ là loại nữ tử man bang, dựa vào sắc đẹp mê hoặc phụ hoàng. Yêu nữ như vậy không phải là một hồ ly tinh thì là gì?

Hoàng hậu kéo tay Tề Vương, đưa tay muốn bịt miệng hắn.

- Doanh Nhân, đừng nói bậy. Đó là phi tử của phụ hoàng ngươi. Nói chuyện như vậy là phạm thượng, nếu để phụ hoàng ngươi biết...

- Biết thì làm sao?

Không đợi hoàng hậu nói xong, Doanh Nhân đã cười lạnh nói:

- Chẳng lẽ phụ hoàng biết thì còn muốn chém đầu ta sao? Mẫu hậy, phụ hoàng và người từng tương kính như tân, nhưng hiện tại lại không thể so với trước đây, ngày đêm ở cùng yêu nữ kia. Tất cả đều là do yêu nữ kia gây nên. Hài nhi hận không thể...

Mắt hắn lóe lên sát cơ, nắm chặt nắm tay.

Trong mắt hoàng hậu hiện lên vẻ hoảng sợ, nhìn khắp mọi nơi một chút, cũng không thấy cung nhân nhưng vẫn bất an như trước, nói nhỏ:

- Doanh Nhân, con có biết con đang nói gì không? Sao con có thể nói ra những câu như thế được?

- Mẫu hậu, lẽ nào người cứ chịu như thế mãi?

Doanh Nhân cắn chặt hàm răng:

- Thân phận của người cao quý, đúng là nữ nhân tôn quý nhất trên đời này. Phụ hoàng không thể đối xử như vậy với người. Một tiện tỳ hồ nữ càng không có tư cách cướp đi sự quan tâm của phụ hoàng dành cho người.

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào Doanh Nhân, một lát không nói gì, hồi lâu mới thở dài:

- Doanh Nhân, đây là chuyện người lớn, con không cần quản nhiều. Mẫu hậu chỉ hy vọng con có thể bình an là tốt rồi!

- Bình an!

Doanh Nhân lắc đầu nói:

- Mẫu hậu, người còn hiểu rõ hơn hài nhi. Hài nhi nếu đã là hoàng tử thì dù muốn cầu bình an cũng không cầu được.

Hoàng hậu nhíu mày liễu. Doanh Nhân lại nói.

- Mẫu hậu hẳn còn nhớ tới hai năm trước, hài nhi từng bị thích khách ám sát tại Tây Sơn đạo chứ?

Hoàng hậu nắm chặt tay Doanh Nhân:

- Sau này con phải cẩn thận!

- Hài nhi bị ám sát tại Tây Sơn đạo, mẫu hậu có biết là do người phương nào gây nên không?

Doanh Nhân chậm rãi nói:

- Lúc trước hài nhi đi tới Trung Nghĩa trang là bởi Thái Tử để lại mật thư báo hài nhi tới. Ở Trung Nghĩa trang, thích khách đã chuẩn bị sẵn. Trước khi hài nghi tới đó, không ai biết hài nhi sẽ đi đâu. Nhưng thích khách lại biết trước hành tung của hài nhi, thậm chí chuẩn bị sẵn rất sớm ở đó. Mẫu hậu, người nói xem, chủ sử đứng sau màn là ai? Không phải đã quá rõ ràng rồi à?

Hai tay hoàng hậu hơi run:

- Con hoài nghi Thái tử sai khiến người ám sát con sao?

- Thật ra hài nhi đã nên sớm biết đáp án này rồi.

Doanh Nhân nắm chặt nắm đấm.

- Thế nhưng nhiều năm qua như vậy, Thái tử vẫn khoác bộ mặt giả nhân giả nghĩa với hài nhi, che chở cho hài nhi rất nhiều. Nhưng giờ hai chân hắn què rồi, trái tim cũng biến thành độc ác. Hài nhi vẫn bị bộ mặt giả nhân giả nghĩa của hắn lừa dối, tuy rằng đáp án đã rõ ràng nhưng vẫn không tin hắn lại có tâm tư hại chết hài nhi. Cho tới khi xuất hiện chuyện kia, đầu óc hài nhi mới trở nên rõ ràng. Hắn viết mật thư bảo hài nhi tới Trung Nghĩa trang chính là để hài nhi đi vào cạm bẫy, muốn hại chết hài nhi ở Trung Nghĩa trang. Cho nên thích khách mới chuẩn bị trước ở đó rồi!

Hoàng hậu nắm tay Doanh Nhân, cảm thấy tay Doanh Nhân đã bắt đầu lạnh dần.

- Tam ca sau khi điên rồi, Thái tử căn bản không nhớ tới tình huynh đệ, phái người sỉ nhục hắn.

Ánh mắt Doanh Nhân lóe lên hàn quang.

- Mẫu hậu có biết là hài nhi đã nghe nói, ngay mấy ngày trước đây, Thái tử phái người đưa cho tam ca một vò rượu, nói là rượu ngon thượng đẳng, muốn tam ca uống sạch vò rượu kia không còn một giọt. Nhưng rượu trong kia chỉ là giả, căn bản chẳng phải rượu ngon mà chỉ là nước đái ngựa!

Trong con ngươi hoàng hậu lóe lên tia sáng bất đắc dĩ, thân thể cũng hơi run.

- Chuyện như vậy hầu như mỗi ngày đều xảy ra. Thái tử không ra mặt nhưng phái người hai ba ngày lại sỉ nhục tam ca một lần. Lúc trước hắn không phải đối thủ của tam ca, tranh đấu với tam ca rơi vào thế hạ phong, trong lòng vẫn còn oán khí, vì lẽ đó bây giờ đòi lại của tam ca cả gốc lẫn lãi.

Doanh Nhân chậm rãi nói:

- Mẫu hậu, hiện tại hài nhi đã xuất cung mở phủ, môn hạ cũng nhiều hơn, hiểu được nhiều điều hơn. Nếu hài nhi đã ở vào vị trí này thì nhất định phải tranh đấu với Thái tử tới một mất một còn. Đạo lý rất đơn giản. Nếu hài nhi thua thì chỉ sợ còn thảm hơn cả tam ca. Thái tử miệng nam mô, bụng một bồ dao găm, nếu hài nhi bại trong tay hắn thì mẫu hậu thử nghĩ xem, hài nhi còn có thể bình an sao?

- Doanh Nhân, mẫu hậu đi gặp phụ hoàng ngươi, để ngươi rời kinh thành có được không?

Hoàng hậu vuốt ve khuôn mặt Doanh Nhân:

- Đại Tần vạn dặm giang sơn, để phụ hoàng ban cho ngươi một khối đất phong, rời xa kinh thành, không nên tranh đấu với Thái tử. Chỉ cần Thái tử không cảm thấy bị uy hiếp thì hắn sẽ không đối xử với ngươi như vậy.

- Mẫu hậu, người cảm thấy điều này có thể không?

Doanh Nhân cười khổ:

- Người vốn là một nữ nhân cơ trí anh minh, nhưng sao lại biến thành hồ đồ mất rồi? Đại Tần dù có vạn dặm giang sơn nhưng cuối cùng thì cũng vẫn là thiên hạ của Đại Tần. Hài nhi dù rời kinh thành ngàn dặm thì đã sao nào? Từ cách đối xử của Thái tử với tam ca thì đúng là kẻ khẩu phật tâm xà, lòng dạ nhỏ hẹp, chịu thiệt tất báo thù. Hắn đã sinh tâm hiềm khích với hài nhi, đợi hắn kế thừa đại thống, người cảm thấy hắn sẽ bỏ qua cho hài nhi sao? Nếu thật sự hắn muốn ra tay với hài nhi thì dù hài nhi ở ngoài ngàn dặm cũng không chạy thoát được độc thủ của hắn.

Con ngươi hoàng hậu lấp lánh, giọng nói mang theo một tia đau khổ:

- Chuyện đã tới mức này rồi sao?

- Mẫu hậu, phụ hoàng tại sao lại để hài nhi xuất cung mở phủ vào thời điểm này, lẽ nào trong lòng người thật không rõ ràng sao?

Doanh Nhân hạ thấp giọng nói:

- Tam ca không xong, phụ hoàng lại lo lắng thế lực của Thái tử càng lúc càng lớn, cuối cùng sẽ không bị khống chế, uy hiếp tới hoàng vị của người. Vì thế nên phụ hoàng mới nhất định phải tìm một người ra tranh đấu với Thái tử. Trước kia tam ca tranh đấu với Thái tử, triều thần chia làm hai phái, đối lập lẫn nhau. Thật ra sự lựa chọn của phụ hoàng không nhiều, chỉ có thể chọn hài nhi!

Vành mắt hoàng hậu ửng hồng:

- Mẫu hậu xưa nay đều không hy vọng ngươi bị cuốn vào tranh đoạt hoàng quyền. Mẫu hậu vẫn muốn chờ ngươi lớn lên, khẩn cầu phụ hoàng ngươi cho ngươi một mảnh đất phong. Chúng ta bất kể ai kế thừa đại thống, chỉ sống bình an trong đất phong của mình là được rồi!

- Mẫu hậu, kinh thành không yên ổn, thiên hạ cũng không yên ổn.

Tuy rằng vừa xuất cung mở phủ không lâu nhưng trên mặt Doanh Nhân đã nhanh chóng không còn vẻ trẻ con, trở nên trưởng thành rất nhiều.

- Lại nói hài nhi không thể rời kinh thành, dù có rời được thì chưa chắc đã sống ổn!

Hắn nhìn chăm chút vào hoàng hậu, giọng nói hạ thấp tới cực điểm:

- Huống chi nếu thật sự có người muốn rời kinh thành thì cũng tuyệt đối không phải là hài nhi. Thiên hạ này vốn hẳn phải thuộc về hài nhi.

- Con nói cái gì?

Hoàng hậu chấn động toàn thân.

- Mẫu hậu, ngoại tổ phụ con là hoàng đế Đại Tần. Cha con là hoàng đế Đại Tần. Vạn dặm giang sơn này ngoài hài nhi ra thì còn nên thuộc về ai chứ?

Doanh Nhân nắm chặt nắm tay:

- Hài nhi nói rồi, người là nữ nhân tôn quý nhất thiên hạ. Phụ thân của người là hoàng đế Đại Hoa đế quốc. Trượng phu người là hoàng đế Đại Tần đế quốc. Một nữ nhân phiên bang có tư cách gì mà cướp đi trượng phu của người?

Khuôn mặt vốn đoan trang nghiêm nghị của hoàng hậu bỗng hiện lên vẻ kinh hãi:

- Hoa Nhị, con, con làm sao biết được?

- Mẫu hậu định gạt hài nhi cả đời sao?

Doanh Nhân cười khổ nói:

- Hài nhi nhắc tới Trung Nghĩa trượng, mẫu hậu có thể không quen nhưng nó có một cái tên khác mà mẫu hậu nhất định không quên!

Hoàng hậu nhìn chằm chằm vào mắt Doanh Nhân. Chỉ nghe Doanh Nhân gằn từng tiếng:

- Mẫu thân còn nhớ Trung Hiếu biệt viện chứ?

- Trung Hiếu biệt viện?

Hoàng hậu đọc khẽ một lần, lập tức thân thể run bần bật, thất thanh nói:

- Đúng, đúng là nơi đó!

- Hài nhi vẫn còn chưa kể tỉ mỉ cho mẫu hậu chuyện kia, chỉ sợ khiến mẫu hậu nhớ lại chuyện cũ, khiến mẫu hậu thương tâm.

Doanh Nhân nói nhỏ:

- Trung Hiếu biệt viện đúng là biệt viện của Hán Dương Quốc, Trung Hiếu Lăng Vương năm xưa. Trước khi Hán Dương Quốc bị công diệt, mẫu hậu từng ở tại Trung Hiếu biệt viện một thời gian, hơn nữa còn có người chí thân của mẫu hậu ở đó, đương nhiên mẫu hậu không thể quên!

Lúc này hoàng hậu đã không thể khống chế, nước mắt lăn xuống khóe mắt, run giọng nói:

- Con, con đều biết rồi. Nói như thế thì con đã ... Đã gặp hắn sao? Hiện tại hắn vẫn tốt chứ?

Nàng nhắm mắt lại:

- Đã hai mươi năm ta chưa từng gặp hắn!

- Một trăm sáu mươi ba dũng khí Đại Hoa đế quốc hầu như bị diệt toàn quân tại trận chiến ở Trung Hiếu biệt viện.

Tiếng nói của Doanh Nhân hơi run rẩy.

- Mẫu hậu, nói như thế, tất cả những gì người kia nói đều là sự thật sao?