Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1092: Thi Họa Song Hành




Người đưa tin của Trương Thúc Nghiêm trông hơi ra vẻ, chỉ dẫn theo hai tùy tùng, khuôn mặt phong trần mệt mỏi, quần áo phủi cát, trong cái nhìn soi mói của Hồ Tông Mậu, y bước vào trong phòng quỳ gối nói:

- Tiểu nhân Hoàng Ngọc Đàm, bái kiến Hồ Tướng quân!

- Hoàng Ngọc Đàm?

Hồ Tông Mậu hơi nghiêng mình về phía trước:

- Ngươi chính là vị cuồng sinh nổi danh Kim Châu Hoàng Ngọc Đàm?

- Đúng vậy, tiểu nhân chính là Hoàng Ngọc Đàm.

Mọi người nhìn nhau đầy kinh ngạc.

Hà Khôi vốn đã định đi, lại nhìn Hoàng Ngọc Đàm dò xét vài lần mới chậm rãi lên tiếng:

- Theo ta được biết, cuồng sinh Hoàng Ngọc Đàm tính tình cuồng vọng, mặc dù đầy bụng tài học nhưng mắt cao hơn đầu. Từ khi Đại Tần ta lập quốc, Hoàng Ngọc Đàm đã có nhiều lời phỉ báng, mấy lần hạ ngục, thậm chí còn gửi bản tấu lên triều đình, Thánh thượng rất thưởng thức tài hoa của Hoàng Ngọc Đàm, đặc chỉ đặc xá…. Nhiều năm trước, cuồng sinh Hoàng Ngọc Đàm đã không biết tung tích, nhiều người nói Hoàng Ngọc Đàm đã sớm không còn tại nhân thế…

Hoàng Ngọc Đàm đứng dậy, hai tay khép lại trong tay áo, bình tĩnh đáp:

- Tục nhân nói vậy vốn là nghe đồn nói bậy, Hoàng mỗ vẫn đang sống yên ổn ngay trước mắt ngài. Chỉ là có rất nhiều người không quen nhìn những việc Hoàng mỗ làm, chỉ mong Hoàng mỗ sớm chết đi. Nhưng Hoàng mỗ không chết, để cho bọn họ thấy, hiện giờ Hoàng mỗ sống cực kỳ thoải mái.

Hồ Tông Mậu cũng nghi ngờ hỏi:

- Ngươi thực sự là Hoàng Ngọc Đàm?

Y ngẩng đầu đáp:

- Hồ Tướng quân có tin không?

Hồ Tông Mậu thở dài:

- Thực ra bổn tướng không tin lắm. Ai cũng nói Hoàng Ngọc Đàm mắt cao hơn đầu, bất khuất hơn người, trước kia triều đình đã mời chào nhưng Hoàng Ngọc Đàm ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn phần thưởng triều đình ban thản nhiên không chớp. Hôm nay Hoàng Ngọc Đàm lại trở thành một kẻ đưa tin, ngươi bảo bổn tướng tin làm sao?

Hoàng Ngọc Đàm vuốt vuốt râu, thản nhiên đáp:

- Cổ ngữ có nói, chim khôn biết chọn cây mà đậu, Trương Tướng quân thật lòng đối đãi với Hoàng mỗ, đương nhiên Hoàng mỗ nguyện ý giúp ngài một tay.

- Trương Thúc Nghiêm có mặt mũi lớn như vậy sao?

Hồ Tông Mậu vẫn nghi ngờ:

- Ngươi nói ngươi là Hoàng Ngọc Đàm, có chứng cứ gì không?

- Có vẻ Hoàng mỗ rát nổi tiếng?

Người đưa tin Hoàng Ngọc Đàm cười lên ha hả:

- Đường đường là Hoàng Ngọc Đàm, cần gì phải giả mạo?

Hà Khôi lắc đầu nói:

- Đương nhiên có tên, Hà mỗ cực kỳ sùng kính Hoàng Ngọc Đàm, ai nấy đều biết. Trước kia được xếp trong số ba đại văn sĩ Tây Bắc, được xưng Tây Bắc Tam Tinh, đại danh như vậy, kẻ giả mạo thực sự không ít.

Hoàng Ngọc Đàm cười nhạt một tiếng, không nói gì.

Hà Khôi và Hồ Tông Mậu liếc nhau, bước lên hai bước:

- Nếu ngươi thực sự là Hoàng Ngọc Đàm, đương nhiên sẽ có tài.

- Không sai.

Hồ Tông Mậu lập tức tiếp lời:

- Bổn tướng đã từng nghe nói, Hoàng Ngọc Đàm thi họa song tuyệt, hơn nữa chữ lại rất đẹp, quan trọng nhất là, bổn tướng đã từng nghe nói, Hoàng Ngọc Đàm có thể một tay viết sách một tay vẽ tranh, thi họa song thành, độc nhất vô nhị.

Dừng một lát, lão vuốt vuốt râu, nhìn thẳng vào ánh mắt Hoàng Ngọc Đàm:

- Bổn tướng cho ngươi một cơ hội chứng minh thân phận của mình!

- Xem ra Hồ Tướng quân cũng nghi ngờ Hoàng mỗ!

Hoàng Ngọc Đàm thở dài.

Hồ Tông Mậu lắc đầu nói:

- Hoàng tiên sinh đừng trách tội, hiện giờ là thời điểm đặc biệt, chúng ta không thể không cẩn thận. Nếu ngươi thực sự có thể vừa đọc sách vừa vẽ tranh, bổn tướng sẽ tin ngươi là Hoàng Ngọc Đàm. Đối với Hoàng tiên sinh, tuy bổn tướng chỉ là một kẻ thô tục nhưng cũng có lòng sùng kính. Chỉ cần ngươi có thể chứng minh thân phận của mình, đương nhiên bổn tướng sẽ đối đãi như khách quý, tuyệt không dám thất lễ chút nào.

Hoàng Ngọc Đàm cười nhạt, thở dài:

- Nếu không có cách nào chứng minh thân phận của mình, có phải cái đầu của Hoàng mỗ sẽ không thể ở đây nữa?

Hồ Tông Mậu cười nói:

- Nếu không có cách nào chứng minh thân phận của mình, cũng chỉ có thể là mạo danh thế thân. Hoàng tiên sinh vốn là một người được sùng kính vô cùng, mặc kệ y sống hay chết, bổn tướng tuyệt không cho phép bất kỳ một ai giả danh lừa bịt xúc phạm tới danh hào của y. Nếu có ai dám mạo danh giả trang, bổn tướng cũng chỉ có thể xử lý việc này giúp Hoàng tiên sinh, để cho kẻ mạo danh hoàn toàn biến mất!

Y liếc mắt ra ý một cái, mấy phó tướng ngồi đó lập tức đứng dậy, “Xoẹt xoẹt”, một vài người đã rút đao cầm tay, như lang như hổ chăm chăm nhìn Hoàng Ngọc Đàm.

- Xem ra Hoàng mỗ không có sự lựa chọn nào khác.

Hoàng Ngọc Đàm lắc đầu tự giễu:

- Bao nhiêu người cầu danh trục lợi, là người nổi tiếng chưa hẳn đã là tốt.

Hà Khôi vẫy tay:

- Người đâu, lấy giấy và bút mực!

Hai cái bàn lớn được bày trong nội đường, trên bàn có giấy lớn, hai bộ văn chương được sắp ra đầy đủ, có người mài mực. Hồ Tông Mậu bắt một tay sau lưng, một tay kia nâng lên, như cười như không nói với Hoàng Ngọc Đàm:

- Hoàng tiên sinh, mời thi triển tài nghệ!

Hoàng Ngọc Đàm nhìn giấy bút trên bàn nhưng không bước lên, cứ đứng đó xuất thần nghĩ gì đó. Thấy y bất động, Hà Khôi hỏi:

- Hoàng tiên sinh, hay là đã quá lâu, tay đã cứng, quên mất tuyệt nghệ của mình?

Vài phó tướng lạnh lùng nhìn Hoàng Ngọc Đàm, bầu không khí lập tức lặng xuống.

Hoàng Ngọc Đàm lắc đầu, thở dài một tiếng, bước ra, hai tay trái phải đồng thời chấp bút. Mọi người vây quanh tứ phía, chỉ thấy y cầm bút lên nhưng không động thủ, hơi ngẩng đầu, nhắm mắt lại tựa như đang nghĩ gì. Xung quanh hoàn toàn yên tĩnh, chỉ nghe tiếng mọi người hít thở. Đột nhiên thấy Hoàng Ngọc Đàm mở to hai mắt, hai tay cùng động, hai cây bút lông sói cùng múa trên mặt giấy.

Mọi người đều không nói được gì, chỉ thấy Hoàng Đàm viết như bay. Không biết sau bao lâu, y đồng thời thu bút, đặt bút lông sói xuống, lùi lại hai bước, khí định thần nhàn, mặt không biểu tình, không nói lời nào.

Hà Khôi bước lên, nhìn bộ chữ kia, khe khẽ đọc:’

- Thập ngũ tòng quân chinh,

Bát thập thuỷ đắc quy.

Đạo phùng hương lý nhân:

“Gia trung hữu a thuỳ?”

“Dao vọng thị quân gia,

Tùng bách trủng luỹ luỹ.”

Thố tòng cẩu đậu nhập,

Trĩ tòng lương thượng phi.

Trung đình sinh lữ cốc,

Tỉnh thượng sinh lữ quỳ.

Thung cốc trì tác phạn,

Thái quỳ trì tác canh.

Canh phạn nhất thì thục,

Bất tri di a thuỳ .

Xuất môn đông hướng vọng,

Lệ lạc triêm ngã y.

(Tòng quân thuở mười lăm,

Tám mươi mới lại làng.

Đường gặp đồng hương, hỏi:

“Trong nhà có ai chăng?”

“Xa kia nhà ông đó,

Mộ có tùng bách quanh.”

Thỏ chạy vào hang chó,

Trĩ trên cầu bay nhanh.

Trong sân đầy kê lúa,

Bên giếng quỳ mọc xanh.

Nấu cơm, đem lúa giã,

Hái quỳ, nấu làm canh.

Cơm canh một lát thành,

Nào còn biết đưa ai.

Ra cửa đông xa ngóng,

Ướt áo, lệ rơi dài.)

Mọi người nhìn nhau, ở đây phần lớn là người thô tục, không hiểu được thi từ nho nhã thế này, nhưng ai cũng nhìn rõ rành rành, người đưa tin này quả thực hai tay cùng múa, thi họa cùng thành, cho dù không hiểu ý tứ trong đó nhưng môn tuyệt kỹ này đã khiến cho mọi người tâm phục khẩu phục. Lúc này, không còn ai nghi ngờ nữa, tất cả đều xác định được người đưa thư này chính là Hoàng Ngọc Đàm.

Hà Khôi thầm đọc lại: “Thập ngũ tòng quân chinh” sắc mặt cực kỳ cảm khái, lại nhìn sang bức họa kia, nhìn kỹ một lát mới hỏi Hoàng Ngọc Đàm:

- Tiên sinh, đây là bức họa của đại danh họa thời Hán Thu Nguyệt sĩ nữ đồ?

Hoàng Ngọc Đàm thở dài:

- Đúng vậy, Thu Nguyệt sĩ nữ đồ được họa bởi bút pháp thần kỳ của bậc tiên hiền, Hoàng mỗ vô cũng kính phục. Hôm nay chỉ vẽ lại, chỉ là bắt chước, không có được thần thái như bức họa kia!

Hà Khôi cũng quay sang thi lễ thật sâu với y, hổ thẹn nói:

- Hoàng tiên sinh đại giá quang lâm, Hà mỗ có mắt không tròng, đắc tội đắc tội, kính xin Hoàng tiên sinh chớ trách!

Hoàng Ngọc Đàm lắc đầu nói:

- Không cần làm vậy. Hôm nay chỉ là một phụ tá dưới trướng Trương Tướng quân, chỉ là một kẻ thô tục, không dám nhận lễ lớn như vậy!

Hồ Tông Mậu thấy Hà Khôi như vậy, sắc hoài nghi đã tan thành mây khói, bèn tiến lên, giữ chặt tay Hoàng Ngọc Đàm cười ha ha:

- Hoàng tiên sinh, Hồ mỗ thô tục vũ phu, thất lễ thất lễ. Tới đây, mời ngồi!

Lão kéo tay Hoàng Ngọc Đàm ấn xuống ghế. Tuy hôm nay Hồ Tông mậu chiếm thành Hạ Châu, nhưng ở Tây Bắc này, danh khí của lão còn xa không theo nổi Hoàng Ngọc Đàm. Lúc này kéo Hoàng Ngọc Đàm lại bên cạnh, ngồi ngang hàng ngang ghế, cảm thấy đây là một chuyện vô cùng có mặt mũi.

Thấy thủ hạ thuộc cấp vẫn còn cầm đao, giận tái mặt quát:

- Một đám đầu dài không có mắt, đây là Hoàng Ngọc Đàm Hoàng tiên sinh, con mẹ nó tất cả thu đao lại cho lão tử!

Mọi người nào dám nhiều lời, vội vàng thu đao.

Hồ Tông Mậu phất phất tay:

- Các ngươi lui xuống cả đi, ra đầu thành canh gác một chút, đừng có lơ là sơ suất!

Các tướng lĩnh vâng mệnh lui xuống, chỉ có một mình Hà Khôi còn ở lại.

- Hoàng tiên sinh, vạn lần ngài đừng trách tội! – Hồ Tông Mậu nhiệt tình nói – Đại danh của tiên sinh đã được nghe từ lâu, chỉ là xưa nay tiên sinh không màng danh lợi, ít tiếp xúc với người, ta đã tới Tây Bắc nhiều năm nhưng chưa bao giờ được gặp mặt tiên sinh. Hà Khôi, còn không rót rượu!

Hà Khôi bước lên cầm bầu rượu rót ra mấy chén. Hoàng Ngọc Đàm vẫn vô cùng bình tĩnh, bát phong bất động, lúc này mới nói:

- Vào thời điểm bất thường, Hồ tướng quân cẩn thận cũng không có gì sai.

Hà Khôi ngồi xuống bên cạnh hỏi:

- Hoàng tiên sinh, sao ngươi lại trở thành môn hạ của Trương Tướng quân? VỚi tài cán và danh vọng của ngươi, muốn được triều đình ban cho một chức quan cũng là chuyện dễ dàng. Dù sao… Chu Lăng Nhạc Chu Tổng đốc bên kia nhất định sẽ đối đãi với Hoàng tiên sinh như khách quý!

Hoàng Ngọc Đàm cười lạnh:

- Được triều đình ban cho một chức quan? Nếu Hoàng mỗ có tâm tư như vậy chỉ sợ đã sớm làm quan trong triều rồi, hà tất đợi đến hôm nay?

Hà Khôi hơi xấu hổ, cười làm lành:

- Tiên sinh nói đúng lắm, bất quá…

Không đợi y nói xong, Hoàng Ngọc Đàm đã ngắt lời:

- Ta biết ngươi muốn nói gì. Đã không làm ban sai của triều đình sao còn muốn làm ban sai môn hạ của Trương Tướng quân? Đạo lý rất đơn giản. Thứ nhất, Trương Tướng quân đã từng có ân tình với Hoàng mỗ, nếu đã là ân tình đương nhiên cũng không nhiều lời nữa. Thứ hai, hôm nay Trương Tướng quân đã không còn là nanh vuốt của triều đình, Hoàng mỗ đi theo ngài cũng không phải ra sức vì triều đình!

Hồ Tông Mậu cười ha ha:

- Vì sao tiên sinh nói vậy? Trương Tướng quân là võ tướng triều đình, đương nhiên vẫn là người của triều đình.

Hoàng Ngọc Đàm hỏi ngược lại:

- Hồ Tướng quân thực sự nghĩ vậy?

Hồ Tông Mậu sững sờ, nhưng vẫn hơi ngượng ngùng cười dáp:

- Đương nhiên là vậy.

Bỗng nhiên Hoàng Ngọc Đàm đứng dậy, trong ánh mắt kinh ngạc của Hồ Tông Mậu, đứng thẳng người:

- Hồ Tướng quân, hôm nay Hoàng mỗ tới là với thân phận người đưa tin của Trương Tướng quân, được Trương Tướng quân nhờ vả, tới diện kiến Hồ Tướng quân bàn bạc quân vụ.

Hồ Tông Mậu và Hà Khôi liếc nhau hỏi:

- Quân vụ? Hoàng tiên sinh, không biết Trương Tướng quân phái ngươi đến là cần làm chuyện gì?

Hoàng Ngọc Đàm nghiêm nghị nói:

- Có phải Hồ Tướng quân cảm thấy lực lượng của một mình Tốn Tự Doanh các ngươi có thể ngăn cản được hai vạn binh mã của Sở Hoan? Có phải Hồ Tướng quân chưa bao giờ nghĩ đến việc cần viện binh tương trợ?

Sắc mặt Hồ Tông Mậu khá hơn, vuốt râu nói:

- Hoàng tiên sinh có ý là Trương Tướng quân chuẩn bị phái binh trợ giúp?

Lão cười hắc hắc, đầy tự tin nói:

- Chỉ là, không dối gạt Hoàng tiên sinh, từ khi có được Hạ Châu Thành, bổn tướng chưa từng nghĩ đến việc cầu binh viện trợ. Bổn Tướng quân nghĩ, Sở Hoan đã sớm hãm thành nguy cấp, thành Hạ Châu đã được phòng thủ kiên cố. Sở Hoan chỉ cần gặm một cái sẽ phải để lại một cái răng. Chờ tới khi răng trong miệng hắn gãy sạch, bổn tướng cũng cam đoan thành Hạ Châu vẫn phòng thủ kiên cố nguyên!