Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1202: Vách Núi




Bóng đêm phủ kín, không gian hoàn toàn yên tĩnh. Lúc này ở bên bờ hồ, hơn mười người nằm rạp trên mặt đất nhìn ngọn núi cao sừng sững chọc trời.

Mảnh trăng cong cong đã nhô lên màn trời, ánh sáng dịu nhẹ phủ khắp mặt hồ yên tĩnh, mặt hồ nước hơi gợn sóng, những con sóng lấp loáng nối đuôi nhau. Không gian vô cùng yên ắng. Đám người bò trên mặt cỏ, ngẩng đầu ngước lên vách núi, có thể thấy loáng thoáng vài đốm lửa trên đỉnh.

Đó là vài khe hở sau núi Hồ Lô, nhưng cũng đã bị canh phòng nghiêm mật.

Cuối cùng Cừu Như Huyết cũng quay người lại, hơi vẫy vẫy tay, một đám người nhẹ nhàng bò lại gần vây quanh gã. Một bên mắt còn sót lại của Cừu Như Huyết ánh lên tia sắc lạnh, gã khẽ nói:

- Lần này mọi người đến đây để làm một việc vô cùng quan trọng. Lúc trước có nhiều bất tiện nên không nói rõ được, kính mong chư vị thông cảm.

- Cừu đại ca, huynh gọi bọn ta đến, đó chính là coi trọng bọn ta.

Một người ghé sát lại, nói khẽ:

- Chúc Thanh Diệp này vẫn luôn nợ huynh một món ân tình, chưa có cơ hội báo đáp, lần này được huynh triệu hoán, xông pha khói lửa, ta đây chết không chối từ.

Người này là Chúc Thanh Diệp, mở võ quán ở thành Sóc Tuyền.

Chúc Thanh Diệp rất có thế lực ở Việt Châu, tam giáo cửu lưu đều có mối quan hệ với gã. Lúc trước đi theo Mã Tiên Cô, đối nghịch với Sở Hoan, cũng may Cừu Như Huyết xuất hiện, Chúc Thanh Diệp và Cừu Như Huyết là bạn cũ, nên đã đi theo.

- Chúc huynh đệ, cái gọi là nhân tình, không cần thiết phải nhắc lại.

Cừu Như Huyết nói khẽ:

- Hôm nay chư vị có thể tới, đủ thấy các vị hảo huynh đệ đều coi trọng nghĩa khí, nhưng... chuyện đêm nay, không phải chuyện thường, vạn phần nguy hiểm... !

Lập tức có người nói:

- Cừu lão đại, bọn ta đây có người nào là không lăn ra từ trong đống người chết, những ngày tháng liếm máu trên lưỡi đao cũng đã từng trải qua, hung hiểm gì cũng không doạ được bọn ta.

Cừu Như Huyết cười hắc hắc, lúc này mới nói:

- Nếu vậy thì Cừu mỗ an tâm rồi.

- Cừu đại ca, huynh rốt cuộc muốn chúng ta làm gì?

Có người hỏi.

Cừu Như Huyết nói:

- Mọi người chắc hẳn đã thấy núi cao bên kia, không có đường để đi, chỉ có vài chỗ cứ điểm, nhưng cũng vô cùng khó đi. Chư vị gan lớn tài cao cũng chưa hẳn không thể vượt qua, nhưng nếu chúng ta muốn xông vào cứ điểm, tất nhiên sẽ kinh động những người khác trên núi, tất cả giống như kiếm củi ba năm thiêu một giờ... !

- Cừu lão đại, huynh nói là chúng ta lên núi từ mặt sau này?

- Không sai.

Cừu Như Huyết thần sắc nghiêm nghị:

- Các huynh cũng thấy đó, muốn lên núi không có đường khác, chỉ có thể leo vách đá lên núi, vách đá này hiểm trở dị thường, ngay cả Cừu mỗ cũng không dám chắc có thể leo lên, không chú ý một chút sẽ từ phía trên té xuống, chỉ sợ là sẽ tan xương nát thịt... !

Mọi người không kìm được đều hướng về phía vách đá dựng đứng. Trong bóng đêm, vách núi dường như gắn sát với màn trời, nghĩ đến việc leo từ nơi này lên, có mấy người hơi biến sắc.

Thấy vậy, Cừu Như Huyết nói khẽ:

- Chư vị có thể đi theo Cừu mỗ đến đây đã là hết lòng hết nghĩa rồi. Cừu mỗ trước nay không ép ai làm gì bao giờ. Lời nói thật cũng đã nói, vách đá này không phải ai cũng có thể leo lên, có lẽ Cừu mỗ lần này cũng phải táng thân ở đây, cho nên Cừu mỗ tuyệt không làm khó dễ chư vị, nếu có ai không muốn, hiện tại rời đi khỏi còn kịp... Bây giờ các vị rời khỏi, Cừu mỗ có thể hiểu được, quyết không cho rằng các vị không màng tình nghĩa, càng không cảm thấy các vị nhát gan vô năng. Mọi người còn có gia đình, còn có thê nhi phải nuôi, lần này mạo hiểm, không thể phải chuyện thường, có thể rút lui.

Mọi người thấy khung cảnh bên kia, cũng biết lời Cừu Như Huyết nói không phải giả. Vách núi cheo leo trước mặt cũng không phải người bình thường có thể leo lên.

Lúc trước khi Cừu Như Huyết triệu tập một đám giang hồ cố nhân, mọi người đặt nghĩa khí lên đầu, nghe Cừu Như Huyết nói có việc muốn nhờ giúp đỡ, tất nhiên là không chút do dự chạy đến tương trợ, lúc này mới biết là muốn leo lên vách đá.

Sau một hồi trầm mặc, Chúc Thanh Diệp rốt cuộc cũng lên tiếng nói trước:

- Cừu đại ca, nếu là những chuyện dễ dàng thì ân tình của huynh ta đâu có cơ hội báo đáp. Lần này tiểu đệ bất cứ giá nào cũng phải theo huynh đánh cược một lần.

Chúc Thanh Diệp vừa nói xong, tức khắc bên cạnh có mấy người nhiệt huyết dâng lên, rối rít nói:

- Cừu lão đại, người tới thì cũng tới rồi, thời điểm này rút lui, tuy huynh không quở trách chúng ta nhưng chúng ta cũng sẽ tự xem thường chính mình.

Có mấy người còn đang do dự lúc này cũng không do dự nữa, ánh mắt đều kiên định.

Cừu Như Huyết thở dài:

- Nhận được sự tương trợ chư vị, Cừu mỗ này xin đa tạ mọi người. Có vài lời, mặc dù là những câu không cát lợi, nhưng Cừu mỗ xin được nói ở đây, nếu còn sống trở về, lợi lộc chắc chắn không thể thiếu mọi người, tuyệt sẽ không bạc đãi mọi người. Nếu có huynh đệ nào gặp bất trắc, mọi người cứ việc yên tâm, chúng ta nhất định sẽ chăm sóc thỏa đáng người nhà của các vị, sẽ không để cho bọn họ chịu một chút ủy khuất nào. Cừu Như Huyết xin để lời này ở đây, cho dù lần này Cừu mỗ này có phải nạp mạng, người nhà của các vị vẫn sẽ có người chăm sóc tốt cho họ, điểm này, các ngươi cứ việc yên tâm.

Mọi người cũng biết lời hứa của Cừu Như Huyết đáng giá nghìn vàng, nói ra chắc tựa như núi.

Vốn có mấy người trong lòng còn đang lo lắng một khi xảy ra chuyện, người nhà họ sẽ xử lý như thế nào, nghe Cừu Như Huyết nói như vậy, liền không do dự nữa.

Cừu Như Huyết thấy mọi người tâm ý đã quyết, không do dự nữa, nói khẽ:

- Bây giờ ta sẽ phát thiết trảo cho mọi người, tất cả mọi người chuẩn bị tốt, đó là công cụ leo núi.

Đầu tiên gã dẫn mọi người lại gần hồ nước, sau đó không chút do dự, lập tức lặn xuống hồ. Sau lưng hai ba mươi người cũng theo sát phía sau, giống như một đàn cá sấu, nhao nhao bơi vào trong hồ.

...

...

Không khí trên núi Hồ Lô hết sức khẩn trương.

Trên núi, sơn phỉ gần như nín thở, hoàn toàn yên tĩnh, Cầu tướng quân sớm đã sắp xếp ổn thỏa, mọi sự đã chuẩn bị, chỉ còn chờ quan binh tấn công.

Cầu Kiêu bên đỉnh Húc Nhật vẫn là phòng thủ trọng địa, ở đây giữ lại bảy tám chục người, đều là những binh sĩ dũng mãnh. Nhiệm vụ của bọn họ chính là giữ vững cầu Kiêu. Chỉ vẻn vẹn một cây cầu, bảy tám mươi người đủ để khiến nơi đây được phòng vệ vững như tường đồng vách sắt.

Trên tháp đá hai bên cầu treo, cung tiễn thủ cũng đã trận địa sẵn sàng đón quân địch.

Tiếng trống trận rốt cuộc cũng vang lên ầm ầm trong đêm tối. Sơn phỉ trên núi và quan binh dưới núi cơ hồ trong cùng một lúc đều thở phào một cái.

Trong bầu không khí áp lực đến tận cùng này, chẳng bằng kéo ra chiến tấm màn chiến để cho người ta thoải mái.

Trong tiếng trống trận, rất nhanh bên Sở Quân đã có một đội quân xuất trận. Sở Hoan cũng không vì Cấm vệ quân Tổng đốc là thân quân của mình mà để cho bọn họ tạm gác lại phía sau.

Hoàn toàn ngược lại, muốn rèn luyện ra một đội quân chân chính khiến người khác kiêng nể, huấn luyện nhiều đến mấy cũng không so được với việc tham dự vào thực chiến khốc liệt.

Đội quân xuất phát đầu tiên là đội Sơn Tự Doanh của Cấm vệ quân. Đội Sơn Tự Doanh là binh cầm tấm chắn, tay trái cầm khiên, tay phải cầm đao.

Hơn 200 binh lính của đội xếp thành một hàng ngang, tấm chắn dựa vào tấm chắn, hợp thành một bức tường đồng vách sắt.

Vương Hàm mặc áo giáp thống lĩnh, mặc dù thời gian đảm nhiệm chức thống lĩnh đội Sơn Tự Doanh không lâu, nhưng y vốn xuất thân từ Cấm vệ quân, rất nhanh liền có thể hòa nhập vào với Sơn Tự Doanh.

Lúc này Vương Hàm đang ở trong hàng ngũ, tay trái cầm khiên, tay phải cầm đao, y cùng binh sĩ tề bước hướng về phía trước.

Chỉ có đồng sinh cộng tử cùng binh sĩ, mới có thể làm cho binh sĩ tín nhiệm và tôn kính.

Trong tiếng trống trận thôi thúc, sức mạnh chưa từng có từ trước đến nay của Sơn Tự Doanh tựa như một đạo tường đồng vách sắt chậm rãi hướng về phía sơn trại.

Sau Sơn Tự Doanh, mười mấy chiếc xe khổng lồ được đẩy ra.

Loại này xe cơ quan thiết kế vô cùng tinh diệu, lực cơ quan cực mạnh, có thể bắn ra đạn sắt nặng nề, chỉ là giá thành đắt đỏ, đây cũng là bảo bối lớn nhất mà Đông Phương Tín lưu cho sở hoan.

Bánh xe phát ra tiếng kêu lét két, một cỗ xe mà cần mười hai tên binh sĩ cường tráng mới có thể đẩy được.

Cầu tướng quân nhìn ánh lửa lấp lánh của quân Sở bên đỉnh Lạc Nhật, lại lắng nghe tiếng trống trận truyền tới dồn dập của quan quân, hai tròng mắt dưới lớp mặt nạ lạnh lùng dị thường.

Một người chạy như bay tới, là Triệu Phong chủ của đỉnh Lạc Nhật, chắp tay bẩm:

- Tướng quân, đội quân bên ngoài đỉnh Lạc Nhật đã bắt đầu di chuyển, bọn họ không đốt đuốc, rất đông người, tất cả đều là bộ binh, hướng đỉnh Lạc Nhật bên này mà đi tới.

Cầu tướng quân cười lạnh lùng, nói:

- Không đốt đuốc, là lo sợ bại lộ mục tiêu, không dám sử dụng kỵ binh, là lo lắng ngựa hí sẽ khiến chúng ta biết rõ... !

Dừng một chút, gã hỏi:

- Cách nơi này có còn xa lắm không?

- Trong vòng mười dặm.

Triệu Phong chủ bẩm:

- Chỉ cần với tốc độ nhanh, bọn họ rất nhanh liền có thể đến.

- Được.

Cầu tướng quân nắm tay thành quyền:

- Truyền lệnh xuống, để cho mọi người chuẩn bị sẵn sàng, Phó Cương... !

Phó Cương vẫn luôn đứng cạnh vội vàng nói:

- Có thuộc hạ.

- Cửa đá này, bổn tướng vẫn để ngươi đến mở.

Cầu tướng quân nghiêm nghị nói:

- Đợi đến lúc người ngựa của bọn hắn tiến vào trong hàng rào, ngươi đóng cửa đá lại, phá hủy cơ quan, để cửa đá không thể mở ra.

Phó Cương khẽ giật mình.

Cửa đá này vốn là một cơ quan có thiết kế cẩn thận, Cầu tướng quân sau khi quan binh tiến vào liền đóng cửa đá phá hủy cơ quan, vậy thì quan binh sẽ bị giam chân tại trại Lạc Nhật.

Lạc Nhật trại bố trí rất nhiều cạm bẫy, trong tình huống này, quan binh không hề biết tình hình lại tiến vào, như vậy chẳng khác gì hổ lao vào lồng.

Phó Cương biết rõ, cho dù quan binh có tránh được giặc núi thì bọn họ cũng vẫn giống như dê đợi làm thịt. dưới sự bố trí cẩn thận của Cầu tướng quân, thứ quan phải đối mặt không phải là giặc núi mà là cạm bẫy.

Phá hủy cơ quan cửa đá, cũng chính là chặt đứt đường lui của quan binh.

Cầu tướng quân muốn đem những quan binh kia đưa vào chỗ chết.

- Vâng, thuộc hạ tuân mệnh.

Phó Cương không dám do dự.

Triệu Phong chủ nghe được tiếng trống dồn dập không dứt bên đỉnh Húc Nhật không khỏi cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Tướng quân, ngọn núi chính bên kia... Sẽ có biến cố không?

Cầu tướng quân lắc đầu nói:

- Tiếng động bên kia càng lớn, lại càng chứng minh bọn họ cố tình gây chú ý, chỉ cần cầu treo trong tay chúng ta, bọn họ trừ phi mọc cánh, nếu không tuyệt đối không thể bay qua vực sâu.

Bên cạnh một người khác cười nói:

- Triệu Phong chủ, lúc Đông Phương Tín còn sống, không phải chúng ta không được chứng kiến, bọn họ cuối cùng còn không phải chật vật mà lui, tướng quân bày mưu nghĩ kế, lần này nhất định phải để cho Sở Hoan nếm thử sự lợi hại của chúng ta.

Triệu Phong chủ nhận ra người này, người này là Vương Phong chủ của đỉnh Tê Hà.

Thấy Cầu tướng quân trấn định tự nhiên, Triệu Phong chủ không còn lo lắng nữa.

Lúc này, đám người Cừu Như Huyết đã bơi đến bên cạnh vách đá, chân vách đá chìm trong hồ nước, nhìn về nơi xa vách đá, cũng đã là che trời đứng vững, giờ phút này đang ở dưới vách đá, ngẩng đầu lại nhìn, đã không cách nào trông thấy toàn cảnh dãy núi, chỉ có thể nhìn thấy phía trên tràn rẫy những mỏm đá như răng nanh như quái thú, có người trong lòng đã sinh ra kinh hãi, tay không dám trèo lên đỉnh núi, thật sự là nguy hiểm cực kỳ. Không ai dám chắc mình thật sự có thể trèo lên vách đá hay không.