Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1334: Dục Đắc Nhất Nhân Tâm




Sở Hoan để Mị Nương ngồi xuống ghế rồi đi tìm viên đá đánh lửa, thắp sáng ngọn đèn dầu. Ánh lửa sáng lên, Sở Hoan lườm Mị Nương một cái, chỉ thấy trên khuôn mặt xinh đẹp một vẻ tức giận, tất nhiên là vô cùng tức giận rồi.

Mị Nương mặc một bộ áo gấm màu tím, mùa đông rất lạnh, Mị Nương là người miền Nam, người miền Nam rất khó thích nghi với cái rét căm căm của Tây Bắc, bộ áo gấm này là do Sở Hoan đặc biệt sai người chuẩn bị.

Chiếc áo này không hề giống với trang phục lúc trước có chút khêu gợi của nàng, những đường cong gợi cảm của nàng được giấu đi sau bộ áo gấm, chỉ có đôi lông mày phong tình, bất luận như thế nào cũng không thể che giấu nổi.

Nửa mặt bên trái vẫn là mặt nạ Lưu Vân màu đỏ, Sở Hoan đã quen với khuôn mặt của Mị Nương như vậy, hắn không biết liệu sẽ có một ngày nào đó có cơ hội tháo chiếc mặt nạ Lưu Vân của Mị Nương xuống để nhìn thấy khuôn mặt hoàn chỉnh của nàng hay không. Nhưng chỉ với nửa khuôn mặt tươi cười, cũng đã đủ để quyến rũ thiên hạ rồi, nửa khuôn mặt bị che đi càng làm tăng thêm vẻ kiều diễm bí ẩn của nàng.

Dưới ánh sáng ngọn đèn, mặt nạ Lưu Vân tỏa ánh sáng lung linh, tỏa sáng cả khuôn mặt, làn da trắng như tuyết dưới ánh đèn, như thêm nét đỏ ửng nhàn nhạt, xinh đẹp lạ thường.

Sở Hoan ngồi đối diện Mị Nương, cách nhau một cái bàn, giống như thầy giáo và học sinh, chỉ là thái độ của hai người, không phải là thầy giáo và học sinh.

- Nói thật đi, còn muốn ta hỏi sao?

Sở Hoan dựa lưng vào ghế, bắt chéo chân lên:

- Thẳng thắn sẽ được khoan hồng, kháng cự sẽ nghiêm trị. Hồng Xà Hầu, thành thật khai báo, đến thư phòng của ta, có phải là muốn tìm viên đá không?

Đôi mắt Mị Nương đảo một vòng, nàng cười, nói:

- Huynh nghĩ nhiều rồi, muội giờ cũng không thể trở về Hà Bắc, cũng không báo cáo với Vương Thiên Thanh được, còn muốn kiếm viên đá bỏ đi đó làm gì?

Nàng tươi cười như hoa, dưới ngọn đèn dầu, kiều diễm không gì sánh được, rung động lòng người.

Cũng may, Sở Hoan đã hết sức quen thuộc với nàng, không như những người đàn ông khác, gặp khuôn mặt này của Mị Nương nhất định sẽ động lòng, định thần lại chút, ăn nói ý tứ hơn, nói:

- Không nên cười với ta, ta hỏi ngươi, sau khi khỏi bệnh, không rời đi, không phải là muốn ở lại mà là muốn tìm đồ ở chỗ ta?

Mị Nương khuôn mặt ngẩn ngơ cười quyến rũ, kinh ngạc nhìn Sở Hoan, trong mắt có chút kỳ quái, rất nhanh, thần sắc trở nên lạnh như băng, âm thanh cũng rất lạnh:

- Ngươi đã cho rằng như vậy thì xử lý thế nào, tùy ngươi, ta không có lời nào để nói.

- Có ý gì?

Sở hoan cau mày:

- Ngươi thừa nhận ở lại là có ý đồ?

- Đúng vậy, từ khi ta quen ngươi, đã có ý đồ cả rồi.

Mị Nương cắn chặt cặp môi đỏ mọng, oán hận nhìn Sở Hoan, lập tức quay mặt đi chỗ khác. Nàng hơi ngước đầu như cổ con thiên nga trắng nõn đang ngẩng lên trong ánh đèn, mang theo vài phần cao ngạo.

Sở Hoan thấy nàng vừa nãy còn tươi cuời như hoa, chốc lát đã lạnh như băng, có chút kỳ lạ, thanh âm ôn hòa một chút, nói:

- Đừng nói nhảm, chúng ta từ từ nói chuyện.

Mị Nương liếc nhìn Sở Hoan, nói:

- Đây là nói chuyện? Cột hai tay của ta, giống như thẩm tra phạm nhân vậy, có phải ngươi coi ta là tội phạm không? Dù ta có là tội phạm, ngươi cũng không có quyền bắt ta!

- Là sao?

- Bổn cô nương ta đã không muốn để ngươi bắt giữ, ngươi có thể dễ dàng bắt ta sao?

Mị Nương tức giận:

- Đổi lại là người khác, giờ đã chết bởi thuốc độc của ta rồi...

Sở Hoan liền giật mình.

Thật ra, sau khi phát hiện là Mị Nương, ra tay bắt nàng, hắn thật lòng không muốn đối mặt với một đối thủ luôn có đề phòng thế này.

Lúc này bỗng nhiên nhớ ra, Mị Nương là một cao thủ về độc dược, vừa rồi bản thân thật sơ sẩy, nếu Mị Nương thật sự muốn hạ độc thì chính mình cũng chưa chắc có thể thoát được.

Thấy khóe mắt Sở Hoan sáng lên, Mị Nương hơi nghiêng về phía trước, thản nhiên nói:

- Thế nào? Không dám phủ nhận? Nếu ta thực sự là trộm, thì sẽ không để ngươi bắt được. Thôi được rồi, ngươi hãy thả ta ra trước đã, chuyện hôm nay, ta bỏ qua cho ngươi!

Sở Hoan dở khóc dở cười:

- Bỏ qua cho ta? Liễu Mị Nương, ngươi phải hiểu rằng, hôm nay là ngươi sai hay ta sai? Nửa đêm canh ba lén lút mò vào thư phòng của ta, ngươi còn nói khoác mà không biết ngượng, ngươi thật là hết thuốc chữa rồi.

- Hết thuốc chữa thì hết thuốc chữa, giờ tính sao?

Mị Nương bộ dạng không quan tâm:

- Ta mệt rồi, nói đi, ngươi muốn xử ta thế nào? Muốn nhốt ta vào đại lao hay thả ta ra? Dù là thế nào, cũng phải để cho ta ngủ một giấc đã.

- Giờ còn muốn ngủ?

Sở Hoan hừ lạnh một tiếng, thần sắc lại nghiêm túc trở lại:

- Ta hỏi ngươi, viên đá đó, đối với các ngươi rốt cuộc quan trọng như thế nào?

Mị Nương mở trừng mắt, chớp chớp đôi lông mày thật dài, nghi ngờ nói:

- Viên đá thì làm được cái gì? Haiz, Sở đại nhân, người hỏi ta nhiều lần như vậy, ta thật sự không biết, chúng ta lần trước đến, chỉ là theo mệnh lệnh của Vương Thiên Thanh, viên đá rốt cuộc quan trọng thế nào, ta cũng không biết. Chỉ là nghe bọn họ nói, việc này liên quan đến vận mệnh của nước Tần, tìm được viên đá, Tần Quốc tất sẽ bị diệt vong.

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào mắt Mị Nương, hỏi:

- Thật không?

Mị Nương gật đầu, ngoan ngoãn nói:

- Thật, người ta không lừa ngươi đâu...!

- Nhưng ta cảm thấy ngươi đang nói dối.

Sở Hoan tiếp tục nói:

- Hồng Xà Hầu, ngươi thần thông quảng đại, nếu thật sự không biết viên đá kia quan trọng như thế nào, vì sao đêm nay lại quay lại đây tìm kiếm? Ngươi đã nói không quay lại Hà Bắc nữa, không cần phải báo cáo kết quả với Thiên Thanh Vương nữa, vì sao vẫn không quên được viên đá đó?

- Ây za, người này nói mãi mà sao vẫn không hiểu nhỉ.

Mị Nương giậm chân một cái, uốn éo nhúc nhích cơ thể:

- Ta đã nói không phải tìm đá mà là tìm sách mà, ngươi vẫn không tin?

Sở Hoan cười nhạt đứng dậy, chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Mị Nương, ngửi thấy hương thơm nhàn nhạt trên người Mị Nương, khẽ nói:

- Ta thực sự không tin, Liễu Mị Nương ngươi trong lòng nghĩ như thế nào, ta không thể hiểu được.

- Ồ...!

Nét mặt Mị Nương thoáng ý cười:

- Ngươi muốn biết trong lòng ta nghĩ gì? Ngươi... ngươi không ở trong lòng ta, làm sao biết được ta nghĩ gì?

- Ta đương nhiên biết, ngươi không hề rời đi, e rằng chỉ vì viên đá kia. Không đúng, không phải e rằng mà là khẳng định.

Sở Hoan thản nhiên nói.

Mị Nương khẽ thở dài:

- Lẽ nào ngươi không thấy rằng, ta ở lại, là vì... là vì muốn ở bên ngươi sao?

Nàng nói xong, cúi đầu xuống, có chút ngượng ngùng.

Sở Hoan biết Mị Nương rất giảo hoạt, lúc mưa lúc nắng, rất khó đoán được suy nghĩ của nàng, nhàn nhạt hỏi:

- Trong lòng ngươi, ta hẳn là không bằng viên đá kia?

Mị Nương oán hận nhìn Sở Hoan, cắn chặt nôi, do dự một chút, cuối cùng nói:

- Ngươi muốn nói thế nào thì cứ nói, ngươi nói không bằng viên đá thì không bằng viên đá.

- Ngươi muốn ta tin ngươi, dám thề không?

- Thề?

- Ta hỏi ngươi, ngươi phải thành thật trả lời, nếu lừa dối, thì... thì...

Sở Hoan cắn răng, cuối cùng không nói nữa.

- Nếu lừa dối thì chết không yên, Ngũ lôi oanh đỉnh được không?

Mị Nương cười lạnh nói:

- Được, ngươi hỏi, nếu bổn cô nương không muốn trả lời thì không trả lời.

Sở Hoan đến trước mặt Mị Nương, gần nàng trong gan tấc, dừng mắt lại ở khuôn mặt kiều diễm của nàng, nhìn vào đôi mắt to tròn trong veo của nàng, trái tim Sở Hoan không kìm được nhảy lên. Mị Nương mỉm cười, nói:

- Hỏi đi? Muốn hỏi gì?

Màn đêm u tĩnh, bốn bề im lặng.

Sở Hoan dừng ánh mắt trên khuôn mặt Mị Nương, do dự một chút, cuối cùng hỏi:

- Ngươi... ngươi ở lại đây, rốt cuộc là vì cái gì?

Mị Nương dứt khoát trả lời:

- Bổn cô nương tuyệt đối không trả lời.

- Chột dạ?

Mị Nương ngước cổ, nói:

- Không có gì là chột dạ cả, chỉ là không muốn trả lời.

- Vậy thì tốt, ta lại hỏi ngươi, trong lòng ngươi, viên đá quan trọng hơn hay ta quan trọng hơn?

Sở Hoan nhẹ giọng hỏi, chẳng biết tại sao lại hỏi câu này, Sở Hoan tự nhiên cảm thấy trong lòng bắt đầu hồi hộp.

Mị Nương khẽ giật mình, cúi đầu xuống, không nói lời nào.

- Lại từ chối trả lời?

Sở Hoan cau mày nói:

- Mị Nương, nếu ngươi một mực không hợp tác, ta... ta chỉ có thể dùng cách khác.

- Cách khác?

Mị Nương ngẩng đầu:

- Cách gì?

Sở Hoan cười như không nói:

- Ngươi thấy thế nào?

Khuôn mặt Mị Nương mờ mịt, lắc đầu, vô tội nói:

- Không biết, người ta rất ngốc, Sở đại nhân, hay là người nhắc cho ta biết đi?

- Nghiêm túc một chút, ta đang thẩm vấn ngươi.

Sở Hoan hắng một tiếng, trầm giọng nói:

- Ta hỏi ngươi lần cuối, ngươi không có quyền từ chối trả lời, phải trả lời ta, Liễu Mị Nương, nói thật đi... Ngươi thích ta?

Mị Nương nhìn Sở Hoan một lát, bỗng nhiên cười rộ lên, hỏi:

- Sở đại nhân, lúc thẩm vấn phạm nhân, đều hỏi vấn đề này?

- Trả lời ta!

Sở Hoan nhìn chằm chằm vào đôi mắt Mị Nương:

- Đây là vấn đề quan trọng, ngươi phải trả lời... phải thành thật trả lời.

Mị Nương khẽ thở dài:

- Tâm tư của người ta, ngươi vẫn chưa hiểu sao?

- Không hiểu.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ta muốn chính miệng ngươi nói ra.

Mị Nương nhìn Sở Hoan một cái, do dự một chút, cuối cùng nói:

- Vậy ngươi hãy trả lời ta trước, ngươi... trong lòng ngươi có ta hay không, ngươi... ngươi rốt cuộc có thích ta không?

- Thích.

Sở Hoan vô cùng thoải mái:

- Lúc ở Đại Mạc, ta không biết, lúc ở Trác Nhan Bộ, ta cũng không biết, nhưng sau này ta đã biết, có lẽ lúc đi ra Đại Mạc, ta... trong lòng ta không thể quên được ngươi...!

Mị Nương ngơ ngác nhìn Sở Hoan, không ngờ Sở Hoan lại biết ăn nói như vậy, ánh mắt nàng chớp chớp, hai trong mắt cuối cùng hiện ra vẻ ôn nhu, cúi đầu xuống, cuối cùng nói:

- Nếu không thích ngươi, ta sẽ không cùng ngươi đến Tây Quan. Lúc ở Đại Mạc, ngươi không bỏ ta lại, ta... ta biết trong lòng không thể quên được ngươi!

- Yêu thương một người, suốt đời không rời.

Sở Hoan khẽ nói:

- Mị Nương, ta vẫn cho rằng trong lòng ngươi có ta, nhưng ta vẫn còn hoài nghi... ngươi tuy ở bên cạnh ta, nhưng... ta cảm thấy chúng ta đang ở rất ra nhau... Không bằng chúng ta mở lòng ra, nói hết mọi chuyện, không giấu giếm gì cả, được không?

Mị Nương gật đầu “Ừ” một tiếng.

- Vậy thì tốt, ngươi nói cho ta biết, rốt cuộc viên đá đó có tác dụng gì?

Giọng nói Sở Hoan như nước, ôn nhu hỏi.

Mị Nương cũng thầm nói:

- Tốt, ta nói cho ngươi biết, ta thật sự không biết gì cả, thật sự là hôm nay ta đến đây không phải là để tìm đá mà là để tìm sách.

- Liễu Mị Nương.

Sở Hoan quát to một tiếng.

Mị Nương cười dịu dàng nhìn Sở Hoan, sửa lại:

- Không cần gọi Liễu Mị Nương, gọi là Mị Nương, như vậy mới thân thiết.

- Tức chết mất.

Sở Hoan giữ chặt cánh tay Mị Nương, kéo nàng lên giường, khẽ đẩy, Mị Nương lập tức ngã xuống giường, còn không kịp xoay người, Sở Hoan đã từ phía sau, đè tấm lưng ngọc của nàng xuống, vỗ một cái vào mông nàng:

- Ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa nhỏ lệ...!

- Đồ lưu manh, ai cho phép ngươi vỗ mông ta...!

Mị Nương bị Sở Hoan đè dưới thân, cơ thể mềm mại, dù bị che bởi lớp áo gấm vẫn lộ ra những đường cong quyến rũ:

- Ngươi lạm dụng việc tư, ta sẽ tố cáo ngươi...!