Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 135: Di chúc




Sở Hoan nhíu mày, trầm ngâm một lát, rốt cuộc hỏi:

- Vị sư thái này bị thương, có còn người khác biết được?

Thầy trò Như Liên bị đuổi ra khỏi am Tĩnh Từ, Sở Hoan cũng từng tới am Tĩnh Từ, chỉ cảm thấy am Tĩnh Từ lộ ra hương vị cổ quái, chẳng qua hắn cũng không rõ trong đó rốt cuộc che giấu cái gì, nhưng thầy trò Như Liên ở cùng một chỗ tại am Tĩnh Từ, chắc chắn sẽ có một cảm giác quái dị.

Dù cho Như Liên chỉ là Linh Già thu dưỡng, cũng không có bối cảnh khác, nhưng chỉ sợ Linh Già này không phải một ni cô bình thường.

Lưu đại phu vội vàng nói:

- Sở gia yên tâm, việc này ta chưa bao giờ nhắc qua với người khác... !

Gã nhận ra Linh Già bị thường, cũng không phải thương thế bình thường, cho là Linh Già này cũng quấn vào giang hồ tranh giết, tự nhiên không dám đơn giản nhắc tới với người khác.

Sở Hoan hơi gật đầu, thấp giọng nói:

- Lưu đại phu, thương thế của vị sư thái này, ngươi ra khỏi cánh cửa này, tuyệt đối không thể nhắc tới với bất kỳ ai, nếu không chỉ sợ ngươi sẽ rước lấy tai họa.

Lưu đại phu liên tục gật đầu nói:

- Sở gia yên tâm, tiểu nhân rõ ràng.

Sở Hoan hơi trầm ngâm, thấp giọng nói:

- Hiện giờ nếu ta mang vị sư thái này về phủ thành, ngươi cảm thấy có thể ổn thỏa hay không?

Lưu đại phu lắc đầu nói:

- Sở gia, lục phủ ngũ tạng của vị sư thái này đều tổn hại, nói thật, đây chính là nội thương cực kỳ nghiêm trọng, chớ nói chuyển tới phủ thành, coi như đi ra ngoài một dặm, cũng sẽ nhanh chóng tăng thêm thương thế, chỉ sợ chưa rời khỏi huyện thành, vị sư thái này cũng đã... !

Lão lắc đầu, cũng không nói gì tiếp, nhưng Sở Hoan cùng Bạch Hạt Tự tự nhiên cũng hiểu rõ ý tứ của lão.

Bạch Hạt Tử lấy một thỏi bạc ra, nhét vào tay Lưu đại phu, nhẹ giọng nói:

- Những ngày này, đã làm phiền Lưu đại phu rồi!

Lưu đại phu lắc đầu nói:

- Là y thuật của ta chưa tới chốn, không cách nào trị liệu, hai vị chớ trách. Hai vị có thể phải lo hậu sự cho vị sư thái này rồi, thương thế tới như vậy, tại hạ tuyệt đối sẽ không lọt ra một chữ, cáo từ cáo từ!

Lão chắp tay, rời đi như vậy.

Bạch Hạt Tử khẽ thở dài:

- Xem ra Linh Già sư thái vô lực xoay chuyển trời đất rồi.

Thần sắc Sở Hoan cũng hơi ẩm đạm, cảnh ngộ của Như Liên đã cực kỳ đau khổ, Linh Già sư thái là chỗ dựa tinh thần cùng cuộc sống của nàng, hôm nay Linh Già sư thái sắp viên tịch, lần này Như Liên nhất định sẽ nhận một đả kích tâm lý nặng nề.

Chợt nghe tiếng bước chân, Sở Hoan ngẩng đầu trông qua, chỉ thấy Như Liên mặc bộ áo bông màu tím đã đi tới từ trong nhà, chiếc áo bông trước kia của nàng đã rách hỏng không cách nào mặc vào nữa, Bạch Hạt Tử cố ý chuẩn bị cho nàng chiếc áo bông này, áo bông dày lớn bọc lấy thân thể gầy ốm của Như Liên, càng lộ ra vẻ gầy yếu, trên đầu đội mũ bông vải, nhưng da thịt nàng trắng nõn, lông mày xanh đôi mắt đẹp, giống như hoa sen mới nở, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ tinh khiết.

Nàng tự nhiên là nghe được âm thanh bên ngoài, cho nên đi ra xem một cái, vành mắt tiểu ni cô này hồng lên, nhìn thấy Sở Hoan, trong mắt lộ ra vẻ vui mừng, trong mắt nàng lúc này bi thương cùng vui mừng cùng tồn tại, chẳng biết tại sao, nước mắt lăng xuống, tựa hồ giống như chứng kiến người thân vậy, nhìn Sở Hoan nhẹ giọng kêu lên:

- Sở đại ca, huynh... huynh đã đến rồi?

Sở Hoan thấy bộ dáng đáng thương của nàng, trong lòng rất thương cảm, lại miễn cưỡng cười nói:

- Như Liễn, thời gian này sống được chứ? Bạch đại thúc có lạnh nhạt không? Nếu như hắn lạnh nhạt, muội nói với Sở đại ca, xem ta đánh cho hắn răng rơi đầy đất.

Bạch Hạt Tử biết rõ Sở Hoan làm sinh động hào khí, lại để tâm tình Như Liên thả lỏng một chút, cười nói:

- Sở huynh, ta nào dám chứ? Nắm đấm của Sở huynh, không mấy người có thể nhận được.

Như Liên đã vội vàng khoát tay nói:

- Không có không có, Sở địa ca, Bạch đại thúc đối với chúng ta rất tốt, bây giờ chúng ta có thể đủ ăn mặc ấm, đều là nhờ Bạch đại thúc!

Sở Hoan chứng kiến Như Liên vội vã giải thích cho Bạch Hạt Tử, hiển nhiên là trong lòng có cảm kích, biết rõ tiểu ni cô này là người có ơn tất báo, tiến tới, nhìn thấy Như Liên vẫn rơi lệ, ôn hòa nói:

- Như Liên, chớ khóc nữa, Sở đại ca đã đến, hết thảy mọi chuyện có ta.

Mũi Như Liên càng cay, cúi đầu xuống, thương tâm nói:

- Sở đại ca, sư phó... sư phó lại nôn ra máu... lúc nào nàng có thể khỏe?

Sở Hoan nghe lời này của nàng, biết rõ Lưu đại phu cũng không nói tình hình thực tế với nàng, trong nhất thời không biết nói thế nào mới tốt, hơi trầm ngâm, mới thấp giọng hỏi:

- Sư phụ của muội hiện giờ thế nào?

- Vẫn chưa tỉnh lại.

Giọng Như Liên run rẩy:

- Đại phu nói, muốn ta không được rời đi, phải canh giữ bên người sư phó, gần đây ta cũng một mực ở bên người sư phó, một bước cũng không dám rời đi.

Sở Hoan gật đầu, đi tới cạnh cửa, nhìn vào bên trong, chỉ thấy trong phòng đốt lồ sưởi, Linh Già sư thái nằm trên giường, trong phòng một mảnh yên tĩnh. Đang lúc hắn trầm tư, chợt nghe trong phòng truyền đến động tĩnh, ngẩng đầu nhìn lại, chỉ thấy Linh Già trên giường giật giật, lúc này Như Liên ngay ở bên người Sở Hoan, nhìn thấy Linh Già sư thái bắt đầu cử động, vui mừng không thôi, vội vàng chạy tới, nức nở nói:

- Sư phó, sư phó... !

Linh Già sư thái qua tuổi 30, tướng mạo quả thật không kém, chỉ là trên mặt lúc này không có chút huyết sắc nào, bờ môi tím tái, gian nan mở mắt, cố hết sức mà vươn tay ra, Như Liên vội vàng nắm chặt lấy, nàng không biết Linh Già sư thái đã nguy trong sớm tối, thấy Linh Già sư thái tỉnh lại, trong lòng cực kỳ vui mừng, nói:

- Sư phó, ngài có đói bụng hay không, đồ nhi đi chuẩn bị độ ăn cho ngài... !

Linh Già sư thái lắc đầu, khóe miệng nở nụ cười, giọng nói yếu ớt cũng rất dịu dàng:

- Như Liên, con... con khóc cái gì?

Như Liên lau nước mắt đi, miễn cưỡng cười nói:

- Sư phó, bây giờ ngài cảm thấy khỏe không?

Nghĩ tới cái gì, nàng vội hỏi:

- Sư phó, đồ nghĩ cũng đã nói với ngài, là Sở đại ca cứu chúng ta, hiện giờ Sở đại ca tới rồi!

Sở Hoan bước tới, chắp tay nói với Linh Già:

- Sư thái, tại hạ Sở Hoan!

Linh Già sư thái nhìn Sở Hoan, đôi mày thanh tú cau lại, trong mắt nàng xẹt qua một tia kỳ quái. Sở Hoan nhìn trong mắt, thần sắc kia hắn nhìn thấy rõ ràng, hiển nhiên Linh Già sư thái này đối với mình cũng không phải quá cảm kích, hoặc là nói cũng không quá tín nhiệm.

Như Liên nói với Linh Già sư thái:

- Sư phó, nhưng đại phu kia vốn không chữa bệnh cho ngài, là Sở đại ca giúp đỡ, bọn họ mới bằng lòng khám chữa.

Cuối cùng Linh Già nhẹ nhàng nói với Sở Hoan:

- Đa tạ rồi... !

Khí tức của nàng đã cực kỳ yếu ớt, nhưng thần sắc trên mặt lại rất bình thản, căn bản nhìn không ra là một người bị thương chịu đựng thương tổn tra tấn.

Như Liên nhìn Sở Hoan, hỏi:

- Sở đại ca, sư phó... sư phó đã tỉnh, có phải... có phải không bao lâu sẽ bắt đầu khỏe lại hay không?

Sở Hoan thầm than trong lòng: “Đây không phải bắt đầu khỏe lại, hơn nữa chỉ sợ sắp viên tịch rồi, nàng có thể tỉnh lại, chỉ sợ là ánh sáng lóe lên”. Nhưng lời này hắn tự nhiên sẽ không nói ra.

Linh Già yếu ớt nói:

- Như Liên, con... con ra ngoài trước, sư phó... sư phó có mấy câu muốn nói riêng với hắn... !

‘Hắn’ trong miệng nàng, tự nhiên là Sở Hoan.

Như Liên tự nhiên sẽ không cãi lời Linh Già phân phó, nói:

- Sư phó, đồ nhi đi làm chút cháo cho ngài, ngài đã... ngài đã chưa ăn gì nhiều ngày rồi... !

Chờ Như Liên rời đi, Linh Già sư thái mới nhẹ giọng nói với Sở Hoan:

- Ngươi... ngươi rốt cuộc là ai?

Sở Hoan biết rõ tâm tư Linh Già, trước khi chết ni cô này hiển nhiên còn đang lo lắng an nguy của Như Liên, sợ mình cứu Như Liên, là có mưu đồ khác.

Hắn biết rõ Linh Già mạng không còn lâu dài, đây là ánh sáng lóe lên, không thể kéo dài, nhích người tới gần, nhỏ giọng nói vài câu bên tai Linh Già sư thái.

Thân thể Linh Già chấn động, trên mặt lộ ra vẻ giật mình, lập tức khẽ thở dài:

- Thì ra là thế... !

- Sư thái cứ việc yên tâm, chỉ cần tại hạ đủ khả năng, nhất định chăm sóc Như Liên thật tốt.

Sở Hoan nhẹ giọng nói:

- Tại hạ cũng sẽ không để cho Như Liên đặt mình trong hoàn cảnh nguy hiểm!

Linh Già sư thái nhẹ nhàng nói:

- A Di Đà Phật. Sở thí chủ, ngài lại để cho Như Liên tới đây!

Sở Hoan ôm quyền, ra cửa, lại để cho Như Liên đi vào, hắn biết rõ Linh Già sư thái chắc chắn có di ngôn lưu cho Như Liên, chờ sau khi Như Liên đi vào, đóng cửa phòng lại, ngồi ở phòng khách.

Bạch Hạt Tử nhẹ giọng nói:

- Sở huynh, Linh Già sư thái không được nữa rồi, hậu sự này xử lý thế nào, còn muốn huynh làm chủ.

...

Như Liên vào trong phòng, đi đến bên người Linh Già, quỳ gối bên giường, nắm chặt tay Linh Già, khẽ nấc nói:

- Sư phó, ngài sẽ khá hơn... !

Linh Già lộ ra nụ cười từ ái, nhẹ nhàng nói:

- Như Liên, Sở Hoan đã đồng ý vi sư, sau này sẽ chăm sóc tốt cho con... Kể từ hôm nay, con tạm thời hoàn tục... !

Như Liên giật mình nói:

- Sư phó, vì sao ngài nói như vậy? Đồ nhi muốn một mực canh ở bên cạnh ngài.

Linh Già lại cười nói:

- Đứa bé ngốc, người khác không biết, vi sư rõ ràng trong lòng, sợ là ta sống không qua được hôm nay rồi.

Giờ phút này, Linh Già bình tĩnh nói không nên lời, giọn nói tuy rằng suy yếu, nhưng ngữ điệu bằng phẳng:

- Vi sư đi rồi, con phải sống cho thật tốt... !

Nước mắt Như Liên rơi như mưa, run rẩy nói:

- Sư phó, ngài không thể nói như vậy, ngài sẽ không chết... !

- A Di Đà Phật, con đi theo vi sư nhiều năm, nghiên cứu Phật hiệu, chẳng lẽ còn không thể nhìn thấu hai chữ sinh tử sao?

Linh Già nhẹ nhàng nói:

- Các hành vô thường, là pháp sinh diệt, sinh diệt hết rồi, tịch diệt là vui... Tất cả pháp hữu vi, như chiêm bao, ảo thuật... !

Lúc này Như Liên khóc không thành tiếng, không biết nói gì cho phải.

Linh Già gian nan lấy một vật từ trên người, đưa cho Như Liên. Như Liên vội vàng nhận lấy, là một sợi dây chuyên dùng xích vàng xuyên thành, mà sợi dây chuyền móc một con khổng tước tinh xảo.

Khổng tước này lưng lưng cõng Phật quang, tủy ất nhỏ, nhưng rất sống động, sắc thái lộng lẫy.

Như Liên ngẩn người, nàng đi theo Linh Già nhiều năm, lại chưa từng thấy sợi dây chuyền như vậy, Linh Già hô hấp bắt đầu dồn dập, nhẹ nhàng nói:

- Như Liên, trong... trong ngực ta còn có một bản kinh Phật, con... con lấy ra... !

Như Liên vội vàng giúp Linh Già lấy một bản kinh Phật từ trong ngực ra, Như Liên nhìn kỹ một chút, bản kinh Phật này đã hơi vàng, mỏng mỏng chẳng qua hai mươi trang, chữ trên bìa Như Liên xem không rõ ràng, nhẹ giọng nói:

- Sư phó, đây... đây là cái gì? Đồ nhi xem không rõ!

Thần sắc trên mặt Linh Già càng thêm tái nhợt, nói:

- Đây là... đây là ‘Vô Ngã Tương Kinh’, con... con nhất định phải cất kỹ, hai đồ vật này, đi theo vi sư cả đời, là vật vi sư âu yếm, con giữ bên người, vi sư... vi sư có thể ở lại bên cạnh con... Đứa bé ngoan, nhớ kỹ lời vi sư nói..., sống thật tốt, hai đồ vật này, con... con nhất định phải cất kỹ... !

Lúc này Như Liên cũng biết mạng Linh Già không lâu, đau xót gần chết, cất kỹ ‘Vô Ngã Tương Kinh’ cùng dây chuyền Khổng Tước, nắm tay Linh Già, thút thít nỉ non nói:

- Sư phó, có phải ngài muốn vứt bỏ Như Liên hay không? Ngài... có phải ngài muốn để Như Liên sống cô đơn một mình hay không?

Trên mặt Linh Già lộ ra thần sắc khổ sở, than nhẹ một tiếng, khép hai mắt lại, miệng thì thào tụng nhỏ:

- Phật tức tâm, tâm tức Phật; Tức tâm thị Phật, Tức tâm thành Phật, rời tâm không phải Phật, rời Phật không phải tâm... !

Giọng nói nàng bình thản khác thường, mà trên mặt nàng, một mảnh thần sắc tường hòa, trong tiếng nức nở của Như Liên, giọng Linh Già sư thái càng lúc càng nhỏ, cuối cùng rốt cuộc không thể nghe thấy.