Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1370: Cất Giấu Người Đẹp




Đại hôn của Sở Hoan sắp đến, tuy hắn vẫn chưa thông báo cho quan viên của các châu phủ huyện nhưng một số quan viên ở khu vực lân cận Sóc Tuyền thì đã biết tin tức. Có một vài quan viên còn gửi quà mừng đến trước. Mọi người đều biết Sở Hoan không thích khoản này trên quan trường, Sở Hoan dùng người luôn lấy tài làm số một, cũng không vì sự nặng nhẹ của lễ vật mà có sự phân biệt cho nên đưa lễ vật đến cũng không tính là sẽ được hậu trọng mà đều tỏ chút thành ý, chúc phúc cho hôn lễ của Sở Hoan.

Những địa phương xa, người biết không nhiều. Hơn nữa, Sở Hoan đã hạ lệnh, quan viên từ trên xuống dưới của các châu phủ huyện phải tuân thủ nghiêm ngặt chức trách, làm việc công bằng, không được vì hôn lễ của Tổng đốc mà làm to chuyện.

Sở Hoan nghĩ tới cái gọi là thực thi thử nghiệm thành luật trong trí nhớ của mình, chẳng qua trước mắt Tây Quan chưa thể coi là ổn định, hết thảy chỉ có thể tiến hành từ từ, đạo pháp lệnh này tạm thời vẫn chưa ban bố xuống dưới.

Tuy không làm to chuyện nhưng có một số người bắt buộc phải có mặt ví dụ như Bùi Tích.

Bùi Tích là huynh trưởng kết nghĩa của Sở Hoan. Sở Hoan hiện tại lại không có phụ mẫu huynh đệ, chỉ có cha con bác Lý vẫn ở Vân Sơn. Sau khi Sở Hoan ổn định ở Sóc Tuyền cũng có phái người đến đón cha con bác Lý qua nhưng cha con bác Lý lại từ chối khéo. Chỉ nói ông là người nam không quen với khí hậu, hơn nữa hiện tại còn đang dạy học không nỡ bỏ dở, lại nói tuy từ Tây Sơn đến Tây Quan chỉ có mấy trăm dặm đường đi nhưng tuổi ông đã cao, khó chịu nổi cảnh lặn lội đường xa nên Sở Hoan không có cách nào, chỉ có thể phái người đưa chút ít ngân lượng. Hôn sự lần này cũng đã phái người đến trước nhưng không biết Cữu gia có tới hay không, ngộ nhỡ cha con bác Lý không chịu tới thì hiển nhiên sẽ lấy người huynh trưởng Bùi Tích này làm chủ hôn. Hơn nữa, so với thế cục tuyến Nam thì tuyến Tây lại không tính là căng thẳng. Ở tuyến Tây dù sao cũng bố trí không ít binh mã, bất luận là tướng lĩnh quan viên của tuyến Tây hay tuyến Nam Sở Hoan một người cũng không triệu hồi nhưng Bùi Tích bắt buộc phải trở về gấp. Mà Bùi Tích sau khi biết thời gian hôn lễ của Sở Hoan thì sắp xếp tốt quân vị trong tay rồi cưỡi ngựa nhanh chóng chạy về Sóc Tuyền.

Hai huynh đệ muốn gặp mặt, Bùi Tích đương nhiên không thể không đem phòng ngự ở tuyến Tây giúp Sở Hoan xây dựng một phen, như hiện tại quân tuyến Tây chủ yếu phân bố ở núi Hồ Lô và thành Hạ Châu.

Hạ Châu quản lý mấy huyện nhưng vì binh lực yếu kém, dưới loại tình thế này, chia binh đóng giữ đương nhiên không phải là sự lựa chọn sáng suốt.

Chiến lược của tuyến Tây là lấy phòng là chính, mà trung tâm của phòng vệ lại là lấy thành Hạ Châu làm chủ, núi Hồ Lô làm một hàng rào bảo vệ tự nhiên, Bùi Tích đã đóng giữ một phần binh lực, có tác dụng ngăn cản quân

Thiên Sơn.

Trong ngoài thành Hạ Châu đã tiến hành một loạt chuẩn bị cho chiến trận, mà ở bên Thiên Sơn tuy vẫn chưa có động thái quá lớn nhưng một bộ phận binh mã đã về tập kết ở khu biên giới. Quân Thiên Sơn dùng kỵ binh làm chủ, Sở Hoan hiểu rõ nếu quân Thiên Sơn thực sự muốn hành động, tốc độ sẽ rất nhanh, toàn bộ Tây Bắc với năng lực cơ động của Thiên Sơn như đếm trên đầu ngón tay.

- Đại ca cảm thấy bên Cam Hầu là động tĩnh gì?

Sở Hoan cuối cùng cất tiếng hỏi.

Bùi Tích nói:

- Quân Tây Bắc mặc dù trang bị và hậu cần trước mắt đều thiếu thốn nhưng dù sao cũng có mấy vạn binh mã, hơn nữa đều là dũng binh hãn tướng nơi sa trường. Một khi quân Tây Bắc nhúng tay, sự việc sẽ khó giải quyết.

Dừng lại một chút rồi hỏi:

- Nhị đệ chắc hẳn có tin tức bên phía Cam Hầu chứ?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đúng là như vậy.

Hắn nhìn bốn phía không người, hạ giọng nói:

- Nếu như tin tức chính xác, Chu Lăng Nhạc từng phái người tìm Cam Hầu, chuẩn bị kết thân gia với Cam Hầu.

- Thân gia?

Bùi Tích cau mày nói:

- Chuyện này là sao?

- Chu Lăng Nhạc đã bí mật phái người đến cầu thân với Cam Hầu, hơn nữa bên Cam Hầu đã đồng ý gả muội muội Cam Ngọc Kiều cho em trai Chu Lăng Khải của Chu Lăng Nhạc.

Sở Hoan thần sắc ngưng trọng:

- Hơn nữa ngày giờ đã được định, là vào năm sau.

Bùi Tích “Ồ” một tiếng nói:

- Nếu như vậy, Cam Hầu thực sự muốn đưa muội muội đến Thiên Sơn, chúng ta chỉ sợ là không cách nào ngăn cản nữa rồi. Tuy nhiên, đưa dâu thì phải đi qua địa phận Tây Quan chúng ta nhưng chúng ta không thể hành động thiếu suy nghĩ... Nếu như Cam Ngọc Kiều xuất hiện bất kỳ chuyện gì ngoài ý muốn ở trên địa phận chúng ta thì hậu quả thật khó mà lường được.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đệ cũng nghĩ như vậy. Đại ca, Chu Lăng Nhạc đem lại lợi ích gì cho Cam Hầu mà lại đồng ý cùng Lăng Chu Nhạc hợp tác vậy.

- Trước mắt việc hôn nhân chưa thành nên rất khó để dự liệu.

Bùi Tích nói:

- Cam Hầu không phải là kẻ ngu, ngồi trên núi xem hổ đánh nhau chẳng phải càng có lợi đối với y sao? Có thể y mượn cơ hội này để ra giá?

- Việc hôn sự đã định, điều này chính bản thân Cam Ngọc Kiều tự mình đến thông báo.

- Cam cô nương tự mình tới?

Bùi Tích hơi cau mày.

Sở Hoan đối với Bùi Tích đương nhiên không có gì giấu diếm, lập tức đem tin tức hôm trước Cam Ngọc Kiều gửi thư đến thông báo nói qua một lượt, Bùi Tích thở dài:

- Xem ra kiến thức của Cam Hầu còn không bằng được một cô gái. Cam cô nương này lại là một nữ nhân hào kiệt... Vậy Cam cô nương hiện tại có phải đã quay về đại doanh Tây Bắc rồi không? Cam Ngọc Kiều coi như có tức giận nhưng nàng dù sao cũng là muội muội của Cam Hầu, huynh trưởng như cha, hôn nhân đại sự này nếu như Cam Hầu thực sự kiên trì, Cam Ngọc Kiều cũng không thể không nghe theo.

- Lúc đó đệ cũng cảm thấy việc này rất khó giải quyết, chỉ là Cam cô nương nghĩ tới một biện pháp. Đệ thấy biện pháp này cũng có chút hồ đồ nhưng trước mắt thực sự vẫn có thể xem là một biện pháp tốt.

Sở Hoan hạ giọng nói:

- Sau khi Cam cô nương tới cũng không quay trở về đại doanh Tây Bắc, hôm nay vẫn còn ở Sóc Tuyền.

- Hả?

Bùi Tích nhẹ giọng hỏi:

- Trong phủ?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Cam cô nương cũng hiểu rõ, nếu quay về đại doanh Tây Bắc, Cam Hầu kiên quyết gả nàng đến Thiên Sơn nàng cũng không có cách nào kháng cự. Nàng tuy tính tình nóng nảy nhưng giống như lời đại ca nói, huynh trưởng như cha, hôn nhân đại sự, sự quan như luân, Cam Ngọc Kiều không đấu lại được ý của Cam Hầu cho nên nàng dứt khoát ở lại Sóc Tuyền. Cam Hầu không nhìn thấy Ngọc Kiều cô nương sẽ không có cách nào để em gái kết hôn cùng Chu Lăng Nhạc. Hôn sự này sẽ không cách nào trở thành hiện thực.

Con mắt Bùi Tích hơi sáng cười nói:

- Đây là chủ ý của Cam cô nương đưa ra?

- Cam cô nương trên đường đến Sóc Tuyền đã quyết định như thế.

Sở Hoan thở dài:

- Kỳ thực nàng cũng biết, một khi Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc kết thân gia, hai nhà vinh nhục cùng hưởng, Cam Hầu thì thôi, Chu Lăng Nhạc nếu có được một Cam Hầu như vậy...! Nắm trong tay binh lực quan trọng của thân gia, răng sói của y tất nhiên sẽ lộ ra.

Bùi Tích khẽ vuốt cằm:

- Chu Lăng Nhạc lòng lang dạ sói, một lòng muốn độc bá Tây Bắc nhưng trong lòng còn có nỗi sợ sệt, không dám hành động thiếu suy nghĩ. Nếu Cam Hầu và y kết thân gia, lực lượng trong tay hai người đủ để bình định Tây Bắc. Đừng nói chúng ta bây giờ cùng Tây Bắc xung đột vũ trang, cho dù chúng ta cùng Tây Bắc hóa chiến tranh thành hòa bình thì tuyệt đối không phải là đối thủ của bọn chúng.

- Đúng là như vậy.

Sở Hoan nói:

- Đại ca, với tính tình của Chu Lăng Nhạc, chỉ cần em gái của Cam Hầu được đưa đến thì hôn sự này như ván đã đóng thuyền, Cam Hầu chỉ có thể cùng tiến cùng lui với hậu cố vô ưu. Bất kể tình thế của chúng ta và Bắc Sơn như thế nào, quân Thiên Sơn tất sẽ xuất quân quy mô lớn.

- Có được sự ủng hộ của Cam Hầu, y tất sẽ nhúng tay vào chiến sự giữa chúng ta và Bắc Sơn.

Bùi Tích biểu thị tán thành lời này của Sở Hoan:

- Ở trước mặt thực lực tuyệt đối, tất cả nhân tố cũng đều không có bất kỳ giá trị gì.

Sở Hoan thở dài:

- Cho nên Cam cô nương đưa ra biện pháp này, đệ tuy cảm thấy không ổn nhưng trước mắt vẫn là biện pháp tốt nhất. Không có Cam Ngọc Kiều thì việc thành thân của Cam Hầu và Chu Lăng Nhạc sẽ không thể trở thành hiện thực. Trong tình huống như vậy, Chu Lăng Nhạc cũng không dám khẳng định tâm tư của Cam Hầu, đó là không nhìn rõ tình thế sẽ không dám dễ dàng xuất binh.

Bùi Tích cười nói:

- Chỉ e như vậy thì Chu Lăng Nhạc sẽ càng lo lắng. Nhị đệ, Cam cô nương đến Sóc Tuyền, ẩn náu ở bên này Cam Hầu không biết sao?

- Dựa theo cách nói của Cam cô nương, nàng là lén lút trốn khỏi đại doanh Tây Bắc, hơn nữa ăn mặc cải trang cũng không ai biết được tung tích của nàng.

Sở Hoan nói khẽ:

- Sau khi đến Sóc Tuyền, ta cũng đã bảo mật nghiêm ngặt đối với hành tung của nàng. Nếu như không xảy ra gì ngoài ý muốn, bất luận là Cam Hầu hay Chu Lăng Nhạc đều sẽ không biết được hành tung của nàng hoặc có lẽ Cam Hầu cũng sẽ không nghĩ tới Cam cô nương sẽ lén trốn đến Sóc Tuyền.

- Vậy thì tốt rồi.

Bùi Tích nói:

- Chờ đến ngày ước định, Cam Hầu không giao được người, bên Chu Lăng Nhạc tất nhiên sẽ hoài nghi. Chu Lăng Nhạc vốn là kẻ có tính đa nghi trời sinh. Chưa hẳn là y cảm thấy Cam cô nương vì chống lại hôn sự này mà âm thầm trốn đi, chỉ e sẽ cảm thấy đây là do Cam Hầu giở trò giữa chừng, chỉ cần như vậy, Chu Lăng Nhạc sẽ có sự kiêng kỵ đối với Cam Hầu, tất nhiên sẽ không dám xuất binh.

Sở Hoan cười nói:

- Đúng vậy, chỉ cần Chu Lăng Nhạc có sự kiêng dè, không lập tức xuất binh từ tuyến Tây thì áp lực của chúng ta sẽ nhỏ đi rất nhiều, có thể tập trung tinh lực ứng phó chiến sự ở tuyến Nam. Chu Lăng Nhạc chần chừ càng lâu thì thời gian của chúng ta ở tuyến Nam càng nhiều, Cam cô nương đúng là đóng vai trò mấu chốt nhất trong đó.

Bùi Tích khẽ vuốt cằm như có điều suy nghĩ, hơi trầm ngâm, nói khẽ:

- Vậy thì phải đảm bảo an toàn tuyệt đối cho Cam cô nương. Thiên hạ này vốn dĩ không có sự tình là tuyệt đối. Hơn nữa, bất luận là Chu Lăng Nhạc hay là Cam Hầu đều có tai mắt ở Tây Bắc, nơi Cam cô nương ẩn thân nhất định phải cực kỳ bí mật, tuyệt đối không được để bọn họ biết.

Sở Hoan nói khẽ:

- Đệ đã sắp xếp Cam cô nương ở một nơi tuyệt đối bí mật rồi, bọn họ sẽ không thể nghĩ tới được.

Hắn ghé sát vào tai Bùi Tích, thủ thỉ đôi câu, Bùi Tích cười nói:

- Thì ra là như vậy, nếu là ở bên đó thì cũng được tính là cực kỳ bí mật. Chỉ là ngay cả như vậy cũng cần phải càng thêm cẩn thận, Cam cô nương có vai trò quan trọng với thời cuộc, tuyệt đối không được có chút sơ hở.

Thời gian nói chậm thì cũng chậm mà nói nhanh thì cũng nhanh, trong không khí vui mừng ở thành Sóc Tuyền, hôn sự của Sở Hoan đảo mắt cái đã đến. Bởi vì phải cưới vợ vào cửa, Lễ bộ tư Phạm Huyền đặc biết sắp xếp, Lâm Lang trước đại hôn lễ một ngày đi vào phủ của Tô lão thái gia, ngày đại hôn lễ sẽ từ cửa Tô phủ đi ra, còn Lâm Đại Nhi dưới sự đồng ý của nàng đã nhận một trong bảy họ tộc ở Tây Quan Tiền Bá Duy làm nghĩa phụ rồi vào ở Tiền phủ trước một ngày. Về phần Tố Nương, tuy khi Sở Lý Thị vẫn còn sống đã cử hành hôn lễ đơn sơ cho nàng nhưng Sở Hoan cũng biết khi đó ít người, hơn nữa nghi thức quá mức keo kiệt, thực sự đã ủy khuất cho nàng, nên lần này cũng coi như là bổ sung thêm một số nghi thức một cách long trọng. Hồng gia của bảy họ Tây Quan biết được Lâm Đại Nhi đã bái Tiền Bá Di làm nghĩa phụ, muốn xuất môn từ Tiền gia, đang hối hận vì không kịp đến thì nghe Phạm Huyền nói đến việc này, không nói hai lời, chủ động đến thăm, yêu cầu nhận Tố Nương làm con gái đỡ đầu.

Người xử lý việc hôn sự Phạm Huyền đương nhiên cầu còn không được, mà Hồng gia ở Tây Bắc cũng thuộc hào môn đại tộc, Hồng Thắng Đào thu nhận Tố Nương làm con gái đương nhiên cũng không ủy khuất Tố Nương, Tố Nương sau khi biết được cũng không phản đối.

Chỉ có mấy ngày, ba vị thê tử của Sở Hoan đều đã có quan hệ với vài đại gia tộc trong bảy họ Tây Quan. Chỉ là điều khiến Sở Hoan sầu muộn chính là Mỵ Nương quyến rũ kia vẫn chưa có tin tức, Sở Hoan phái Kỳ Hồng dẫn người đi tìm khắp nơi, nàng ta biến mất không thấy đâu, điều này đã khiến hắn phiền muộn lo lắng.

Trước đêm hôn sự, trong phủ trên dưới tiến hành kiểm tra lần cuối cùng, Phạm Huyền ở trong phủ, nói cho Sở Hoan trình tự cũng như lễ nghi liên quan của hôn sự ngày mai, bỗng nhìn thấy Kỳ Hồng vội vàng tới, bẩm:

- Sở đốc, có người đưa quà tặng tới!

Sở Hoan không lấy làm lạ, những ngày này số người đưa lễ không phải là ít, phân phó nói:

- Trước tiên sắp xếp tại sảnh uống trà, nói cùng Phạm chủ sự nói chuyện xong đi gặp họ sau.

- Sở đốc, không phải...!

Trên tay Kỳ Hồng bê một hộp gỗ nhỏ:

- Đưa quà mừng tới không phải là chủ món quà, mà là một đứa bé đưa tới, nói là có người cho nó một hai lượng bạc rồi bảo nó đưa hộp đến đây. Đứa bé đó cũng nói không rõ ràng tướng mạo kẻ đó, ngoài quà ra còn có một

phong thư...!

Gã tiến lên phía trước, đặt hộp xuống bàn, hai tay trình bức thư lên.