Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 1447: Lòng tin




Chiến sự Hạ Châu đang rừng rực, Sở Hoan ở trường ngựa Thanh Nguyên cũng có phần lo lắng.

Mặc dù binh mã đang nghỉ ở trường ngựa Thanh Nguyên, lại không phải chỉ chờ đợi, Sở Hoan đương nhiên đã dẫn người dò xét qua thung lũng Thuần Mã. Kỳ Hồng từ thư của Bùi Tích biết rằng không thể tiếp tục tiến quân.

Sở Hoan phán đoán binh mã Hạ Châu rất có thể sẽ lui bước, Bùi Tích để binh mã đến Sóc Tuyền tiếp ứng trường ngựa Thanh Nguyên. Kỳ Hồng cùng vài thuộc cấp đưa ý kiến, có thể xây dựng một vài công sự ở thung lũng Thuần Mã. Đến lúc muốn tiếp ứng binh Hạ Châu đồng thời ngăn cản quân Thiên Sơn, xây dựng một vài công sự cũng tốt.

Hơn nữa, hơn vạn binh mã nếu như chỉ là đang chờ đợi, chưa chắc là chuyện tốt. Trong chiến trận, chờ đợi càng khiến cho nội tâm người giày vò, ảnh hưởng đến sĩ khí.

Sở Hoan cảm thấy mọi người nói không sai, mà phía nam trường ngựa Thanh Nguyên, vừa vặn có một khu rừng rậm rạp để xây dựng phòng ngự.

Xây dựng công sự phòng ngự, đối với nhánh binh mã này mà nó là việc dễ làm. Hơn vạn binh mã, chia làm ba nhóm, một nhóm phụ trách chặt cây, một nhóm phụ trách xây dựng công sự, nhóm ít nhất, nhận nhiệm vụ cảnh giới.

Phần lớn gỗ bị chặt được đưa đến thung lũng Thuần Mã. Sở Hoan cưỡi ngựa tuần tra, nhìn thấy không ít binh sĩ bắt đầu dùng chiến đao chặt cả cây thành từng đoạn từng đoạn, đóng cọc trên mặt đất.

Xuống ngựa, Sở Hoan đi đến trong đám người. Một đám binh sĩ đang đống cọc trên đất, nhìn thấy Sở Hoan tới dừng việc trong tay lại, khom mình hành lễ. Sở Hoan khoát tay, cười nói:

- Cực khổ rồi!

Vẻ mặt Sở Hoan ôn hòa, bọn họ cũng không e ngại, một người nhịn không được hỏi:

- Tổng đốc đại nhân, những công sự này, thật sự có thể ngăn trở quân Thiên Sơn sao?

Sở Hoan khẽ giật mình.

Một binh sĩ bên cạnh nói:

- Tổng đốc đại nhân, nghe nói quân Thiên Sơn có rất nhiều kỵ binh, nếu như ngay cả thành Hạ Châu cũng không ngăn được bọn chúng, những đầu gỗ này, thật sự có thể cản bọn chúng sao?

Sở Hoan hơi trầm ngâm, ngồi xuống đồng cỏ, ngoắc tay nói:

- Tất cả mọi người ngồi xuống!

Bọn họ đều khẽ giật mình. Mặc dù mọi người đều biết tổng đốc đại nhân là một vị quan tốt, nhưng đường đường là tổng đốc, lại không có gì lót ở dưới ngồi như vậy, bọn họ càng có thiện cảm. Có mấy người đã ngồi xuống, dù sao có thể ngồi cùng một chỗ với tổng đốc, còn có thể nói mấy câu, cũng rất vinh dự.

Hơn mười binh sĩ vây quanh ngồi, bên cạnh càng nhiều binh sĩ xúm lại bên cạnh hơn. Trong lúc người người nhốn nháo, rất nhiều người thấy Sở Hoan ngồi trên mặt đất, cảm thấy vô cùng hưng phấn khi có thể ngồi gần vị tổng đốc Tây Quan thanh danh vang xa này.

- Các ngươi hỏi rất hay, nếu như ngay cả thành Hạ Châu không cản được quân Thiên Sơn, chỉ bằng công sự phòng ngự của chúng ta, cũng không ngăn được bọn chúng, đơn giản là kéo dài thời gian, chết nhiều hơn một vài người mà thôi.

Sở Hoan nhìn quét qua mọi người, hòa nhã nói:

- Ta hỏi mọi người một vấn đề, mọi người cứ việc nói lời trong lòng.

- Tổng đốc đại nhân, người muốn hỏi cái gì?

- Ta hỏi các ngươi, lần xuất chinh này, trong lòng các ngươi nghĩ như thế nào?

Sở Hoan hỏi:

- Các ngươi có bằng lòng lần xuất chinh hay không?

Binh sĩ nhìn nhau, không ai trả lời.

- Trong lòng nghĩ như thế nào thì nói như thế, không cần sợ hãi.

Sở Hoan hòa nhã nói:

- Cho dù là nói gì, bản đốc cũng sẽ không trách tội!

Sau một hồi yên lặng, một binh sĩ gần bốn mươi tuổi nói:

- Tổng đốc đại nhân, mặc dù chúng tôi làm lính, vốn nên ra trận giết địch, nhưng...nếu như nói ai nguyện ý đi chiến trường dốc sức liều mạng, đó cũng là nói dối. Ai cũng có cha mẹ người nhà, chết trên sa trường, cuộc sống của người nhà đều khó khăn...!

Sở Hoan khẽ gật đầu, nói:

- Nói như thế, trong nội tâm mọi người cũng không nguyện ý đi đánh giặc?

- Tổng đốc đại nhân, cho dù không muốn, nhưng có chiến trận, chúng ta tất phải đánh.

Lão binh sĩ kia lập tức nói:

- Tiểu nhân làm binh đã nhiều năm, không có thăng quan phát tài, cũng không lập được nhiều chiến công, rất nhiều chiến sự, trong lòng cũng không muốn đánh nhau. Nhưng có hai trường chiến sự, tiểu nhân cho rằng không thể không đánh!

Sở Hoan “ồ” một tiếng, ý bảo lão binh kia tới gần, hỏi:

- Ngươi nói là hai trận đó?

- Trận đầu này, hiển nhiên là đánh người Tây Lương.

Lão binh nắm tay nói:

- Người Tây Lương đánh đến trên đất của chúng ta, giết người của chúng ta, đốt nhà của chúng ta, cướp đồ của chúng ta, đánh là điều tất nhiên không thể nghi ngờ. Cho dù biết rõ sẽ chết, cũng phải đánh.

Lời vừa nói ra, chúng binh sĩ bốn phía nhao nhao gật đầu.

- Đúng vậy, dị tộc tới, nhiệt huyết nam nhi, bảo vệ quốc gia, đó là đương nhiên. Nếu không không xứng với hai chữ nam nhân.

Sở Hoan lại cười nói:

- Thế còn một trận nữa?

- Còn có một trận chính là trận chiến này, đánh Chu Lăng Nhạc.

Lão binh cười lạnh nói:

- Không đuổi Chu Lăng Nhạc đi, chúng ta vẫn không thể qua được ngày tốt đẹp?

- Ồ?

- Tổng đốc đại nhân, tất cả mọi hành động của người sau khi tới Tây Quan, tất cả mọi người đều nhìn được, đâu là người tốt, đâu là người xấu, mọi người cũng không phải ngốc, trong lòng đều có đánh giá.

Lão binh nói:

- Lúc người tới, Tây Quan đang bị ôn dịch. Nếu như không phải người giúp, không biết sẽ chết bao nhiêu người, rất nhiều người nhà của các huynh đệ ở đây, đã từng bị lây nhiễm ôn dịch, là tổng đốc đại nhân mang đơn thuốc đến, người nhà của rất nhiều huynh đệ chúng ta mới có thể sống sót.

Thanh âm chưa dứt, lập tức liền có không ít binh sĩ rối rít nói:

- Đúng vậy, chính là như thế. Tổng đốc đại nhân, người là đại ân nhân của chúng tôi.

Sở Hoan cười nói:

- Triều đình lúc trước phái ta tới đảm nhiệm chức tổng đốc Tây Quan, chính là muốn ta mang lại cho dân chúng cuộc sống tốt đẹp, tiêu trừ ôn dịch, đó cũng là việc nằm trong phận sự của bổn đốc, không phải ân tình gì cả.

- Đại nhân nói như vậy, chúng tôi lại không thấy như vậy. Người Tây Bắc tính tình ngay thẳng, có ơn là có ơn.

Lão binh tiếp tục nói:

- Khiến cho mọi người vui mừng khôn xiết nhất, là lệnh điều điền của đại nhân, phân cho lão bách tính đất đai. Rất nhiều người chúng tôi, mấy đời đều không có một tấc ruộng đồng của riêng mình, dựa vào đất của những thân sĩ gia tộc quyền thế kia mà sống, nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có một ngày có được đất của mình. Không những thế, đại nhân còn thúc đẩy điều chế thuê dung, đối xử với dân chúng cùng thân sĩ như nhau, trước đó, có ai dám làm như vậy?

- Đúng vậy. Đại nhân, trước kia chúng tôi trong nhà vô cùng khổ cực, nộp thuế má nặng nề, rất nhiều người ngay đến cơm cũng không có mà ăn, còn phải gánh chịu lao dịch. Còn những hộ lớn ăn ngon mặc đẹp kia, toàn nhậu nhẹt say sưa, ngay đến giao dịch cũng miễn.

Một binh sĩ trẻ tuổi tức giận bất bình nói:

- Làm nhiều nhất, lại không được ăn, làm ít, lại có thể ăn ngon mặc đẹp...!

Thốt ra lời này, không ít binh sĩ ở đây đều hiện ra bất bình.

Những binh sĩ bình thường này, đều là xuất thân từ nhà dân nghèo khổ. Nhà giàu sang thực sự sẽ không đưa tiễn con em mình tham gia quân ngũ.

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Các ngươi nói có lý.

- Đại nhân, nhà của chúng tôi trước đây không có đất của chính mình, lúc này đây cũng được chia ruộng đất.

Một người binh sĩ hưng phấn nói:

- Người trong nhà đều vô cùng vui mừng. Có được ruộng đất là có thể trồng lương thực, không trồng đến, quan phủ có thể mượn trồng. Đợi đến lúc thu hoạch, quan phủ chỉ lấy ba phần thu hoạch, chỉ cần dùng tâm cày cấy, sẽ có thu hoạch. Một nhà lớn nhỏ tuyệt không bị đói. Người trong nhà còn nói, đây đều là ân đức của Tổng đốc đại nhân, để tôi tham gia quân ngũ, cùng đại nhân vào sinh ra tử!

- Đúng vậy. Nhà của chúng tôi được phân ruộng, trong nhà cũng nói muốn tôi ngoan ngoãn đi theo đại nhân...!

Không ít người nhao nhao kêu lên, cả nhóm đều vô cùng hưng phấn.

- Đại nhân, lần này tuy người xuất chinh, thứ nhất, quân nhân phục tùng mệnh lệnh là trách nhiệm, thứ hai là vì đại nhân đối với dân chúng Tây Quan có ơn, mọi người nguyện ý cùng người vào sinh ra tử, thứ ba là cũng là nghĩ đến gia đình mình.

Lão binh nhìn vẻ mặt ôn hòa của Sở Hoan, lá gan lớn hơn không ít:

- Đại nhân ở Tây Quan, chúng tôi có thể có ruộng đất của chính mình. Về sau chỉ cần cố gắng làm việc, người nhà sẽ không bị chết đói. Nhưng nếu quả thật bị Chu Lăng Nhạc đánh tới, ruộng đất đại nhân vừa mới cấp cho, lập tức cũng sẽ bị bọn chúng cướp đi. Chúng tôi cho dù vì bảo vệ ruộng đất, cũng phải liều mạng với bọn chúng!

- Đúng vậy. Vốn Tây Quan chúng ta đánh bại Bắc Sơn, có thể sống yên ổn mấy ngày, dân chúng có thể nhân được hạt giống, cũng có thể an tâm trồng trọt, nhưng hết lần này đến lần khác, người Thiên Sơn lại đánh tới. Đó là cố ý khiến cho chúng ta không thể trồng lương thực, cũng là cố tình làm cho dân chúng Tây Quan chúng ta chết đói. Những cái khác không cần nói, bọn chúng muốn đoạt ruộng đất của chúng ta, muốn chúng ta đói chết, vậy thì cầm đao dốc sức liều mạng mới là chính đạo.

Một binh sĩ trẻ tuổi nắm hai tay nói, trong mắt tràn đầy vẻ kiên định.

Giờ khắc này, Sở Hoan mới ngộ ra điều gì đó.

Xuất chinh từ Sóc Tuyền, thuộc hạ của hắn ánh mắt kiên nghị. Lúc xuất chinh, đều là làm việc nghĩa không chùn bước. Điều này hiển nhiên không phải vì nội tâm họ hiếu chiến, mà là vì bọn họ biết rõ mục đích của trận chiến này.

Vì người nhà có thể đủ ăn no bụng, vì ruộng đất nhà mình không bị người khác cướp đoạt.

Đạo lý rất dễ hiểu, nhưng đạo lý bình thường nhất này, lại đủ để đàn ông bọn họ kiên định tín niệm, cùng tổng đốc của bọn họ vào sinh ra tử, đánh một trận thập tử nhất sinh.

Đây là một nhóm chiến sĩ có lòng tin kiên định, mà có được lòng tin của binh sĩ, là điều đáng sợ nhất.

- Các huynh đệ, bản đốc hôm nay ở chỗ này lặp lại một lần nữa.

Sở Hoan chậm rãi đứng lên:

- Là binh sĩ đánh trận, không phải vì hiếu chiến, mà là vì khiến cho thân nhân của mình sống tốt hơn. Lệnh điều điền của Tây Quan và điều chế thuê dung, chỉ cần bản đốc ở Tây Quan một ngày, sẽ thực hiện kiên định không đổi. Bất kỳ sự cản trở và phá hoại lão bách tính sống tốt, đều là kẻ thù của chúng ta. Chúng ta đều sẽ cầm đao dốc sức liều mạng!

Thanh âm Sở Hoan kiên định, binh sĩ bốn phía hoan hô một hồi. Thanh âm kinh động đến những binh sĩ khác đang làm việc ở xa xa, nhao nhao nhìn qua, khôn ít người trong lúc nhất thời còn không biết đã xảy ra chuyện gì.

- Truyền lệnh xuống, cọc gỗ này, không cần đóng nữa.

Sở Hoan lớn tiếng nói:

- Bản đốc cùng chư vị ăn uống no đủ, dưỡng đủ tinh thần. Đợi đến lúc quân Thiên Sơn thật sự đuổi tới, liền cùng bọn chúng huyết chiến đến cùng!

- Huyết chiến đến cùng, huyết chiến đến cùng, huyết chiến đến cùng!

Các tướng sĩ vung tay hô to, âm thanh truyền tứ phương. Các tướng sĩ xa xa tuy không biết xảy ra chuyện gì, nhưng thấy đồng đội vung tay hô to, cũng đều giơ cánh tay, bắt đầu hô to “Huyết chiến đến cùng”.

- Đại nhân, vậy những thứ vật liệu gỗ này, làm sao bây giờ? Có phải dừng đốn cây không, còn có rất nhiều huynh đệ ở phía nam đốn củi...!

Kỳ Hồng ở bên cạnh xin chỉ thị.

Sở Hoan xem xét đống cây đại thụ nằm trên đất, trong mắt bỗng nhiên sáng ngời, lắc đầu nói:

- Tiếp tục đốn cây, nhưng không cần đóng cọc gỗ, Kỳ Hồng, ngươi cho mọi người làm như vậy...!

Kề sát bên tai Kỳ Hồng, phân phó vài câu, Kỳ Hồng hiện ra vẻ nghi hoặc, lại vẫn gật đầu nói:

- Ty chức đã rõ!