Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 161: Câu đố khó hiểu




Vệ Thiên Thanh dẫn binh sĩ thủ hạ chuẩn bị rời khỏi thành, lúc này đã là hoàng hôn, người đi trên đường thật ra không ít, đều né tránh. Cảm xúc của Vệ Thiên Thanh vô cùng trầm thấp, lần này gã có lòng muốn đánh thắng trận lớn, nhưng kết quả cuối cùng lại như thế này, xuất động hai ngàn tinh binh, hành quân gấp mấy ngày, bao vây tiễu trừ một ngọn núi nho nhỏ, chẳng những không thành công, trái lại tổn thất hơn năm mươi tên tinh binh, điều này khiến trong lòng gã đến lúc này đều là một ngọn lửa, cũng không chỗ phát tiết.

Sở Hoan cưỡi ngựa đi theo bên cạnh Vệ Thiên Thanh, nhìn ra tâm tình Vệ Thiên Thanh, nhẹ giọng hỏi:

- Đại nhân, ngài có tâm sự sao?

Vệ Thiên Thanh bị giọng nói của Sở Hoan cắt đứt suy nghĩ, lắc đầu thở dài:

- Sở huynh đệ, không nói gạt ngươi, Vệ Thiên Thanh ta dẫn binh tới nay, còn chưa bao giờ gặp phải việc uất ức như thế… Tổng đốc đại nhân rất mong đợi đối với lần xuất binh này của chúng ta, ài… !

Gã thở dài một tiếng, lắc đầu, có vẻ vô cùng buồn bực.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, bỗng nhiên nói:

- Tiểu đệ làm chủ, muốn mời Vệ đại ca uống chén rượu, không biết Vệ đại ca có đồng ý hay không?

Vệ Thiên Thanh quay đầu nhìn về phía Sở Hoan:

- Uống rượu?

Sở Hoan chỉ một quán rượu nhỏ ven đường, cười nói:

- Tiểu đệ mời không nổi quán rượu lớn, nơi này có một quán rượu nhỏ, Vệ đại ca có bằng lòng chịu thiệt hay không?

Vệ Thiên Thanh do dự một chút, gọi một gã Nha tướng, để gã dẫn đường người ra khỏi thành về doanh địa trước, bản thân mình lại cùng Sở Hoan tới trước quán rượu kia. Gã xoay người xuống ngựa, giao ngựa cho tiểu nhị chào đón đi cho ngựa ăn, bản thân cùng Sở Hoan tiến vào trong quán rượu.

Quán rượu không lớn, bên trong thưa thớt khách cũng không nhiều, nhìn thấy có quan tướng tiến vào, chưởng quầy bên trong luống cuống tay chân, chừa ra một chỗ yên tĩnh nhất trong quán, là một gian phòng nhỏ, dùng cửa rèm che. Hai người Sở Hoan vào bên trong ngồi xuống, chưởng quầy tự mình đưa rượu và thức ăn lên.

Sở Hoan rót rượu cho Vệ Thiên Thanh, cũng rót rượu cho mình. Vệ Thiên Thanh cầm lấy chén rượu, uống một ngụm, lập tức lắc đầu nói:

- Ta thật sự nghĩ không ra, tại sao kết quả lại như vậy!

Sở Hoan lại rót rượu cho Vệ Thiên Thanh, lúc này mới thấp giọng nói:

- Vệ đại ca, lần này chúng ta bao vây tiễu trừ Hắc Thủy Sơn, cũng không phải không thu hoạch được gì!

- Ngươi nói là binh khí này?

Vệ Thiên Thanh cười khổ nói:

- Những binh khí này có thể tính là thu hoạch gì? Chúng ta đã chết mấy chục huynh đệ, đó đều là kẻ tinh mãnh huấn luyện ba mùa nóng ra… Đáng giận nhất chính là, nếu chết vào ẩu đả thì thôi, nhưng chết trong cạm bẫy này, hơn nữa chết thê thảm… !

Trên mặt gã tràn đầy phẫn nộ, nắm chặt tay:

- Thù này ta nhất định phải báo, đám thổ phỉ kia, ta muốn khoét ra từng bước từng bước một, chém giết toàn bộ!

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Vệ đại ca, nói không thể nói như vậy. Lần này chúng ta nhìn như thất bại, nhưng thu hoạch lại rất lớn.

Vệ Thiên Thanh ngạc nhiên hỏi:

- Chỉ giáo cho?

- Tình trạng Hắc Thủy Sơn, Vệ đại ca cũng rõ ràng.

Sở Hoan bình tĩnh nói:

- Hiện giờ xem ra, nơi đó chính là một điểm ẩn giấu bí mật, chính là nơi loạn đảng dùng để chứa binh khí trang bị.

Hắn dừng một chút, nghiêm mặt nói:

- Hắc Thủy Sơn cùng sơn tận thủy, hiếm có dấu chân người tới, căn bản không khiến người ta chú ý, trên núi lại có rất nhiều cơ quan, địa phương như vậy, quả thật là một nơi giấu binh khí trang bị rất tốt. Nếu không phải lần này phát binh tấn công, chỉ sợ cũng không ai biết, không ngờ tại Hắc Thủy Sơn này giấu lượng binh khí trang bị khổng lồ như thế.

Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:

- Sở huynh đệ, không nói gạt ngươi, khi phát hiện đám binh khí này bên trong căn phòng ngầm bí mật, trên người ta toát ra một tầng mồ hôi lạnh… Dã tâm, dã tâm rất lớn. Đây chính là thứ phát hiện tại địa giới Tây Sơn Đạo, nếu đám binh khí trang bị này thật sự dùng để phản loạn… Tổng đốc đại nhân tất nhiên khó tránh khỏi tội thiếu trách nhiệm đôn đốc kiểm tra.

Gã nhìn Sở Hoan, nghiêm nghị nói:

- Sở huynh đệ, có lẽ ngươi không rõ, tuy rằng Tổng đốc đại nhân quyền cao chức trọng, nhưng làm việc cũng cẩn thận khác thường, vị trí Tổng đốc Tây Sơn Đạo kia không biết có bao nhiêu người nhìn chằm chằm, Tổng đốc đại nhân sẩy chân, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Tiểu đệ hiểu được. Cũng may phát hiện đúng lúc, nếu không tùy ý để binh khí này tồn lại ở đó, mối họa vô cùng. Chúng coi Hắc Thủy Sơn là cứ điểm, nhất định phải trải qua lựa chọn tỉ mỉ, bất luận mật đạo ngầm trên núi có phải chúng đào móc kiến tạo ra hay không, người sau lưng này nhất định không phải hạng người bình thường.

Vệ Thiên Thanh nâng chén rượu lên, uống nửa chén, nhíu mày nói:

- Mấy năm nay, Tổng đốc đại nhân cũng giám sát các Châu của Tây Sơn Đạo không có sơ sài… Thông Châu quả thật là nơi dân chúng oán thán nặng nhất, thường xuyên xuất hiện náo động, nhưng hết thảy đều còn trong khống chế, cũng không nghe nói có loạn đảng lợi hại như vậy. Sở huynh đệ ngươi cũng biết, chúng ta đã giao thủ với đám người này, công phu của đám thuộc họ bọn chúng quả thật không kém, có bài bản hẳn hoi, cũng không phải đám ô hợp bình thường, chỉ là ta thật sự nghĩ không ra, Thông Châu rốt cuộc có đám loạn phỉ nào có thực lực thế này?

Sở Hoan nói:

- Vệ đại ca tự nhiên tự nhiên không biết tới, nếu Vệ đại ca biết có đám này tồn tại, chúng cũng không thể sống só tới hôm nay.

Vệ Thiên Thanh gật đầu.

- Lần này phá hủy Hắc Thủy Sơn, nhìn như khiến chúng chạy mất, nhưng trên thực tế cũng là hủy căn cơ của chúng.

Sở Hoan nghiêm mặt nói:

- Nơi giấu trang bị được thiên nhiên ưu đãi như Hắc Thủy Sơn, cũng không phải có thể dễ dàng tìm được. Hiện giờ tuy rằng chúng chuyển rất nhiều vũ khí đi, nhưng muốn tìm một nơi cất giấu an toàn, cũng không phải chuyện dễ!

Dường như Vệ Thiên Thanh hiểu được cái gì, mày giãn ra, gật đầu nói:

- Không sai. Kế hoạch xuất binh của chúng ta, chẳng qua là chuyện mấy ngày trước, cho dù chúng đạt được tin tức trước mà chuyển binh khí đi, cũng nhất định là vô cùng vội vàng. Đám vật tư kia số lượng khổng lồ, chúng không có khả năng không lọt một chút dấu vết, chỉ cần Triệu Quảng Khánh phái quan binh sai dịch dưới tay điều tra chung quanh, nhất định sẽ tra ra một ít manh mối. Lần này chúng ta trở lại phủ Vân Sơn, ta lập tức tấu xin Tổng đốc đại nhân, lại mời Thần Y Vệ xuất mã. Khi Thần Y Vệ đến đây, cho dù đám thổ phỉ kia có khả năng thông thiên, cũng không thể tránh thoát được tia mắt Thần Y Vệ!

Sở Hoan nâng chén rượu lên, đối ẩm một ly với Vệ Thiên Thanh, mới nhíu mày nói:

- Vệ đại ca, thật ra tiểu đệ có một chuyện vẫn không nghĩ ra!

- Chuyện gì?

- Tiểu đệ hiểu biết không nhiều đối với Triệu Tri châu, không biết Vệ đại ca hiểu biết bao nhiêu đối với hắn?

Sở Hoan chăm chú nhìn Vệ Thiên Thanh, thấp giọng nói:

- Thứ cho tiểu dệ mạo muội hỏi một câu, Triệu Tri châu này… có tài thống trị hay không?

Vệ Thiên Thanh ngẩn ra, hơi trầm ngâm, mới thấp giọng nói:

- Muốn nói tài thống trị, Triệu Quảng Khánh vẫn có vài phần bản lĩnh. Phụ thân Triệu Quảng Khánh từng đi theo Thánh Thượng nam chinh bắc thảo, là văn lại, năm đó phụ trách ghi chép lương thảo. Sau khi Thánh Thượng đóng đô thiên hạ, phụ thân gã vào Hộ bộ, làm một chủ quản, bởi vậy Triệu Quảng Khánh cũng được ra ngoài làm quan nhỏ. Người này lúc trước làm quan, có vài phần tài cán, mỗi lần nhậm chức, đều có chút chiến tích, cũng bởi như thế, chức quan thăng cũng nhanh, mười một năm trước, hắn liền thành Tri châu Thông Châu… !

- Mười một năm trước?

Sở Hoan hơi knih hãi:

- Vệ đại ca, huynh là nói, Triệu Quảng Khánh ở tại Thông Châu này mười một năm, nhưng không có lên chức?

Vệ Thiên Thanh không kìm nổi cười nói:

- Sở huynh đệ, rất nhiều người đều biét chuyện này, cũng trở thành chuyện lạ trong quan trường. Thông Châu này là Châu nghèo, lại là Châu liên tục loạn lạc, người trong quan trường đều biết rằng, chỗ ngồi Tri châu của Thông Châu này đều là gai đâm, ai ngồi lên trên đều ôm mông, thiên hạ này mười sáu Đạo, sáu mươi sáu Châu, vị trí Tri châu người người cầu đến, nhưng trong đó có ba vị trí Tri châu đều e dè sợ tránh không kịp, mà Tri châu Thông Châu vừa vặn là một trong số đó!

- Đây là vì sao?

Sở Hoan ngạc nhiên nói.

Vệ Thiên Thanh giải thích:

- Vừa rồi ta cũng nói qua, điều kiện tự nhiên của Thông Châu này vô cùng ác liệt, hơn nữa là nơi nhiều núi rừng, không nhiều đất cày ruộng, hơn nữa cách hai năm lại có thiên tai, hoặc là Hắc Thủy Giang tràn ra, đê vỡ lũ lụt, hoặc chính là đại hạn khô ráo, thu hoạch không tốt. Hơn nữa đất Thông Châu cũng không có tài nguyên khoáng sản gì, cho nên vô cùng nghèo khổ. Bắt đầu từ khi lập quốc, hàng năm Thông Châu này đều có loạn dân xôn xao, sáu Châu của Tây Sơn Đạo, dân phong Thông Châu này điêu ngoa nhất, khó có thể thuần hóa… !

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Vệ đại ca, thứ cho tiểu nhân nói thẳng, dân chúng thiên hạ này, thật ra đều không tính là điêu dân, cũng rất ít thấy dân chúng gặp nạn mà thuần hóa. Yêu cầu của dân chúng cũng không nhiều, có thể ăn no bụng ngủ được ấm áp, bọn họ liền cảm thấy đủ rồi. Thậm chí bọn họ ăn không đủ no mặc không đủ ấm thì thôi, nhưng cha mẹ vợ con mình cũng chịu khổ theo, huynh nói bọn họ nên làm gì bây giờ?

Vệ Thiên Thanh nhíu mày, trầm ngâm một lát, lắc đầu cười khổ nói:

- Sở huynh đệ, một lời bừng tỉnh người trong mộng.

Gã thở dài:

- Vệ Thiên Thanh ta cũng xuất thân người nghèo khổ, ở trong quan trường lâu, vô tình nói chuyện cũng thay đổi… !

Sở Hoan vội đáp:

- Vệ đại ca đừng nói như thế. Tâm tư của huynh, tiểu đệ cũng có thể hiểu được, huynh hy vọng thiên hạ thái binh, không còn loạn lạc, không có tranh đấu, dân chúng mới có thể an cư lạc nghiệp!

Vệ Thiên Thanh lập tức nói:

- Người hiểu ta Sở huynh đệ vậy.

Sở Hoan lại cười nói:

- Vệ đại ca, chúng ta tiếp tục nói Triệu Tri châu, sao hắn cam tâm ở lại nơi này đến bây giờ?

- Cam tâm?

Vệ Thiên Thanh lập tức lắc đầu nói:

- Hắn sao có thể cam tâm. Hắn từng vì rời khỏi nơi này, thậm chí chủ động xin từ quan, triều đình không cho phép, sau đó hắn lại cố ý làm hỏng việc, hy vọng triều đình giáng chức linh tinh, triều đình vẫn không cho phép. Triều đình quyết tâm muốn đặt hắn ở Thông Châu, truy cứu nguyên nhân, là bởi vì lúc Triệu Quảng Khánh mới đến Thông Châu, chuẩn bị làm ra một chiến tích lớn. Trước hắn, mấy người đảm nhiệm Tri châu đều không thể trấn trụ Thông Châu, không ngừng náo loạn, hàng năm thuế má nộp lên chẳng qua ba bốn thành, vì thế chém hai, nhốt ba. Sau khi Triệu Quảng Khánh đến nhận chức, chẳng những dân biến ít đi rất nhiều, hơn nữa thếu má hàng năm đều có thể nộp lên trên sáu bảy thành, cũng bởi như thế, triều đình cảm thấy vị trí Tri châu Thông Châu này không phải hắn còn ai nữa, không giáng không thăng, ấn chết ở chỗ này. Triệu Quảng Khánh vốn định làm ra chiến tích được lên chức, ai biết được lợn lành chữa thành lợn què… Hắn ở đây, chính là mười năm, quả thực không có ngày xuất đầu.

Sở Hoan lấy làm kỳ, nhưng nháy mắt nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:

- Nói như vậy, Triệu Tri châu này quả thật có tài thống trị, thống trị Thông Châu gọn gàng ngăn nắp?

Vệ Thiên Thanh gật đầu nói:

- Ít nhất là như vậy.

Gã ngạc nhiên hỏi:

- Sở huynh đệ, vì sao ngươi cảm thấy hứng thú đối với hắn như thế?

Sở Hoan thản nhiên cười, nói:

- Tiểu đệ chỉ là tò mò, nhân vật khôn khéo như thế, sao lại không hề biết gì đối với tình huống của Hắc Thủy Sơn?

Dường như hắn muốn nói cái gì, nhưng cuối cùng không nói ra.

Vệ Thiên Thanh nhíu mày nói:

- Sở huynh đệ, nơi này chỉ có hai người chúng ta, ngươi có chuyện cứ nói không ngại!

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Hắc Thủy Sơn rất nhiều binh khí, ta và Vệ đại ca đều thấy qua, đó đều là chưa dùng đến bao giờ… Tiểu đệ nghĩ rằng, Hắn Thủy Sơn chẳng qua là nơi cất giấu binh khí, nhưng không phải nơi tạo ra binh khí. Muốn tạo ra cương đao, chế tạo tên, chế tạo cường nỏ, đây đều không phải chuyện đơn giản, cần rất nhiều thợ rèn thợ thủ công, hơn nữa còn cần lượng lớn tài liệu, tạo ra cương đao cần luyện cương, đầu sắt mũi đên cần nhiều quặng sắt, còn cường nỏ kia, cũng không phải người bình thường có thể chế tạo ra, từ trước tới này chỉ có trong quân trang bị chút ít, hơn nữa giá trị chế tạo cũng cực kỳ sang quý… Sau khi những binh khí này chế tạo ra, chuyển đến Hắc Thủy Sơn, chẳng lẽ trạm kiểm soát bên đường không có bất cứ kẻ nào kiểm tra? Hơn vạn chiếc binh khí, sao có thể thoải mái chế tạo ra, lại thoải mái vận chuyển đến Hắc Thủy Sơn cất giấu như thế?

Nói đến đây, mày Sở Hoan nhíu chặt, chăm chú nhìn Vệ Thiên Thanh:

- Vệ đại ca, huynh nói đám thổ phỉ Hắc thủy Sơn kia thật sự có năng lực thông thiên như thế?