Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 205: Bẩy




Lúc này Phương Chính Hạo đang lắc lắc chén rượu, ngồi trên ghế lớn, nam tử áo bào xám đầu quấn băng vải lúc này đứng trước mặt gã, kể chuyện xảy ra trong thanh lâu.

Phương Chính Hạo vẻ mặt bình tĩnh, không quan tâm thương thế của nam tử áo bào xám này, nghe gã nói xong, mới hỏi:

- Bạc còn lại chưa giao cho hắn chứ?

Nam tử áo bào xám vội đáp:

- Tiểu nhân đang chuẩn bị cho hắn, người nọ liền vọt vào, chưa nói hai câu, dùng bầu rượu đánh hôn mê tiểu nhân… Đại công tử, chuyện này cũng không thể cứ như vậy!

Phương Chính Hạo thản nhiên nói:

- Vậy ngươi cảm thấy nên làm gì bây giờ?

Không đợi nam tử áo bào xám nói chuyện, gã chợt cười nhạt nói:

- Chuyện nên làm đã hoàn thành, chúng ta không phải đến quấy rối, là tới làm ăn… Để từ nay Hòa Thịnh Tuyền rời khỏi giới rượu, đó là phương pháp trả thù tốt nhất của chúng ta.

Gã nhấp một ngụm rượu, mới nói:

- Sau này ngươi liên hệ với họ Lương một chút, bạc còn lại, vẫn phải trả hắn. Chúng ta làm việc, vẫn phải chú ý thành tín một chút, chuyện đáp ứng, chúng ta sẽ làm được.

Nam tử áo bào xám nói:

- Đại công tử, người họ Lương này, không cần chúng ta đi tìm hắn, hắn sẽ tự tìm đến chỗ chúng ta.

Giọng gã chưa dứt, bên ngoài đã có người bẩm báo:

- Đại công tử, có người tiến tới, tự xưng họ Lương!

Phương Chính Hạo trêu tức cười, nói:

- Phương Miễn, lần này người nói rất chuẩn.

Gã phân phó:

- Để hắn tiến vào!

Lúc Lương phường chủ tiến vào, Phương Chính Hạo mở to hai mắt, chỉ thấy Lương phường chủ mặt mũi bầm dập, lúc đi đường khập khiễng, nhìn qua vô cùng chật vật, trên mặt vẫn còn mang theo thống khổ.

Nhìn thấy Phương Chính Hạo, Lương phường chủ đẩy nhanh bước chân, chắp tay nói:

- Đại… Đại công tử!

Phương Chính Hạo nhíu mày, hỏi:

- Lương phường chủ, tại sao ngươi lại có bộ dáng này? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

Lương phường chủ thần tình xấu hổ, liếc Phương Miễn bên cạnh một cái, mới cười khổ nói:

- Một lời khó nói hết, Đại đông gia, lần này… lần này ta bị thiệt hại nặng… !

Nói xong, gã lắc lắc đầu.

Phương Chính Hạo nói:

- Tới tới tới, Lương phường chủ, ngồi xuống nói chuyện.

Chờ Lương phường chủ ngồi xuống, gã mới hỏi:

- Nghe Phương Miễn nói, lúc hai người đang uống rượu, đột nhiên có người xông vào gây rối, còn đánh bất tỉnh Phương Miễn, chuyện phía sau này, rốt cuộc là thế nào?

Lương phường chủ nói:

- Đại đông gia, xông vào chính là Sở Hoan, là sư phụ hộ viện Tô Lâm Lang mới mời, ta cũng không biết hắn tìm tới chỗ đó thế nào.

Phương Chính Hạo gật đầu, cười lạnh nói:

- Vừa rồi ta mới nghe Phương Miễn nói diện mạo của người nọ, liền đoán được đó là họ Sở.

Gã đánh giá Lương phường chủ vài lần, mới nhíu mày hỏi:

- Ngươi là bị họ Sở đánh thành như vậy sao?

Lương phường hủ cười khổ nói:

- Ai nói không phải. Tiểu tử kia đưa ta ra khỏi lầu, hỏi ta vì sao tửu vương lại bị hủy ở nửa đường, dường như hắn phát hiện cái gì, nhưng… nhưng ta ngậm miệng không nói, sao có thể cho hắn biết ta cải tà quy chính. Tiểu tử kia tính tình táo bạo, dĩ nhiên quyền đấm cước đá đối với ta trong một ngõ nhỏ… !

- Thật sự không có vương pháp.

Phương Chính Hạo vỗ bàn, giận tái mặt nói:

- Lương phường chủ, có cần ta phái người báo quan cho ngươi không?

Lương phường chủ vội xua tay nói:

- Thôi thôi, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện. Sở Hoan cũng không hỏi ra cái gì từ miệng ta, phát tiết một phen, không có biện pháp gì. Hắn là người của Cấm vệ quân, thật sự muốn báo quan, người của Cấm vệ quân sẽ nhúng tay vào, chuyện sẽ càng lớn hơn… Ta coi như mình bị chó cắn một miếng, cứ kết thúc như vậy.

Phương Chính Hạo cười nói:

- Lương phường chủ thật đúng là tốt bụng.

Gã ra hiệu với Phương Miễn, Phương Miễn hiểu được, lấy ngân phiếu ba ngàn lạng bạc từ trong tay áo đưa cho Lương phường chủ.

Lương phường chủ cười nói:

- Đại đông gia ban cho, Lương mỗ… Lương mỗ liền không khách khí.

Gã thu hồi ngân phiếu, cũng không có ý lập tức rời khỏi, chỉ chắp tay cười nói với Phương Chính Hạo:

- Đại đông gia, lúc này bình chọn ngự tửu, danh ngự tửu không ai hơn được Diệu Thảo Đường của ngài, Lương mỗ ở đây chúc mừng ngài!

Phương Chính Hạo đắc ý cười nói:

- Đâu có đâu có.

Gã lập tức cười hỏi:

- Đúng rồi, Lương phường chủ, hiện giờ tâm tình của Tô Lâm Lang thế nào? Có phải nàng đã hết hy vọng hay không?

Lương phường chủ đáp:

- Nàng biết được tửu vương bị hủy, quả nhiên mặt xám như tro tàn, không còn ý chiến đấu. Nàng còn nói… nàng còn nói nếu tửu vương không bị hủy, Thiên Diệp Hồng sẽ không phải địch thủ của rượu Trúc Thanh… !

Phương Chính Hạo nhíu mày, không kìm nổi nói:

- Giọng điệu Tô Lâm Lang không khỏi quá lớn. Nàng quả thật cho rằng rượu Trúc Thanh của họ là quỳnh tương ngọc dịch gì sao?

Lương phường chủ cười bồi:

- Đại công tử, cũng không thể nói quỳnh tương ngọc dịch gì.

Thân thể gả hơi nghiêng về phía trước, thấp giọng nói:

- Chẳng qua Lương mỗ nói thật, tửu vương của Hòa Thịnh Tuyền quả thật khó lường, đặt ở hầm rượu đất vàng năm năm, có thể sánh bằng rượu khác đặt trong hầm ba mươi năm… !

Phương Chính Hạo nghe lời gã nói, còn tưởng Lương phường chủ khuếch đại tác dụng tửu vương, để lộ ra công lao gã hủy tửu vương, thản nhiên cười nói:

- Lương phường chủ, ngươi cũng là người trong tửu đạo, hiểu được tửu đạo. Rượu ngon tốt xấu, số năm trong hầm tất nhiên là một nguyên nhân, nhưng không phải nguyên nhân duy nhất, còn phải xem tay nghề và tài liệu ủ rượu!

Lương phủ chủ vội cười đáp:

- Đại công tử nói đúng.

Phương Chính Hạo tựa vào ghế, đắc ý nói:

- Lương phường chủ, ta cũng không dám giấu diếm, hủy tửu vương của Tô gia, chỉ là càng thêm nắm chắc lần bình chọn ngự tửu này, kỳ thật cho dù tửu vương Tô gia nàng chưa hủy, cũng không phải đối thủ bên ta!

Lương phường chủ đôi mắt vừa chuyển, lộ ra vẻ hoài nghi, miễn cưỡng cười nói:

- Đại đông gia, lời này của ngài… Ha ha.. !

Phương Chính Hạo tự nhiên nghe ra hoài nghi trong giọng Lương phường chủ, nhíu mày nói:

- Thế nào? Lương phường chủ không tin?

Lương phường chủ vội xua tay cười nói:

- Không phải không phải. Lời Đại công tử, Lương mỗ không dám không tin.

Gã dừng một chút, cười nói:

- Thẩm Thiếu Khanh và Đại công tử quan hệ tốt, chủ trì bình chọn lần này chính là Thẩm Thiếu Khánh, Đại công tử… !

Phương Chính Hạo lắc đầu nói:

- Lương phường chủ hiểu lầm. Phương mỗ xuất thân thế gia ủ rượu, nói cho cùng, đấu chính là phẩm chất rượu. Nếu như mặt khác, chỉ là đề phòng có người âm thầm gian lận, cho nên ta ra tay trước mà thôi.

Thấy tuy rằng trên mặt Lương phường chủ tươi cười nhưng trong mắt vẫn hoài nghi, gã không kìm nổi nói:

- Hòa Thịnh Tuyền có tửu vương, ngươi thật cho là Phương gia chúng ta không có tửu vương?

Lương phường chủ ngạc nhiên nói:

- Tửu vương?

Phương Chính Hạo đắc ý nói:

- Tự nhiên.

Gã ra hiệu với Phương Miễn, xua tay nói:

- Từ nay trở đi sẽ quyết đấu ngự tửu, hiện giờ cho dù Tô gia biết chúng ta có tửu vương, cũng không kịp rồi.

Gã dừng một chút, thay đổi tư thế thoải mái hơn, cười nói:

- Lương phường chủ, không thể phủ nhận, hầm rượu đất vàng của Tô gia càng khiến người ta hâm mộ, quả thật có thể ủ ra rượu ngon, nhưng vừa rồi ta cũng đã nói, ngoại trừ hầm rượu tốt, rượu ngon còn phải xem tay nghề sản xuất và tài liệu ủ rượu, Tô gia có hầm rượu đất vàng, bên ta lại có tay nghề ủ rượu đứng đầu.

Lương phường chủ nói:

- Nói thì nói thế, Đại công tử có tửu vương trong tay, danh ngự tửu dễ dàng như trở bàn tay. Đại công tử, Lương mỗ mạo muội hỏi một câu, hầm rượu đất vàng của Tô gia, ngài có dùng được hay không?

Phương Chính Hạo ngẩn ra, nhưng ở sâu trong mắt lập tức lộ ra vẻ hưng phấn, thân thể nghiêng về phía trước, hỏi:

- Vì sao Lương phường chủ hỏi điều này?

Lương phường chủ cười nói:

- Tô gia rơi đài, đã là không thể tránh được, tửu phường huyện Thanh Liễu, chỉ sợ không giữ lại được… !

Phương Chính Hạo nhíu mày nói:

- Ta tự mình đi tìm Tô Lâm Lang, đưa ra giá cao, nhưng… dường như Tô Lâm Lang cũng không nguyện ý bán tửu phường!

- Đại công tử, Lương mỗ không biết tay nghề tửu vương quý phường rốt cuộc thế nào, nhưng… Lương mỗ lại tin tưởng, nếu tay nghề ủ rượu của quý phường thật sự không kém, hơn nữa cất vào hầm rượu đất vàng, đến lúc đó rượu ủ ra, sẽ không chỉ xưng hùng phủ Vân Sơn, chỉ sợ toàn bộ nước Đại Tần cũng khó tìm được rượu ngon so sánh, đến lúc đó nói không chừng còn có thể trở thành quốc tửu!

Lương phường chủ thấp giọng nói.

Thân thể Phương Chính Hạo chấn động, trong đôi mắt lộ ra vẻ kích động, hơi trầm xuống, mới hỏi:

- Nghe ý tứ Lương phường chủ, chẳng lẽ… Tô Lâm Lang thay đổi chủ ý, nguyện ý bán tửu phường?

Lương phường chủ nói:

- Đại công tử, Tô Lâm Lang không bán tửu phường cho ngài, đơn giản là bởi vì hai nhà Phương Tô là đối thủ. Nhưng điều này cũng không cho tháy hầm rượu đất vàng không thể bán!

Phương Chính Hạo rất hứng thú, truy hỏi:

- Lương phường chủ có biện pháp hay?

- Trái lại có một kế.

Lương phường chủ nói.

Phương Chính Hạo lập tức đáp:

- Lương phường chủ, chỉ cần ngươi có thể giúp Phương mỗ có được hầm rượu đất vàng, Phương mỗ tuyệt đối không bạc đãi ngươi.

Lúc này trên mặt Lương phường chủ lại lộ ra vẻ do dự, Phương Chính Hạo thấy sắc mặt Lương phường chủ, biết trong đó có khác thường, liếc Phương Miễn một cái, Phương Miễn nhíu mày, nhưng vẫn vô cùng thức thời mà lui xuống.

Chờ Phương Miễn lui xuống, Phương Chính Hạo mới thấp giọng nói:

- Lương phường chủ, thật không dám giấu diếm, lần này ngươi giúp Phương mỗ hủy tửu vương của Tô gia, Phương mỗ đã coi ngươi là bằng hữu. Lần này chỉ cần ngươi giúp Phương mỗ đạt được hầm rượu đất vàng, Phương mỗ nhất định có trọng báo.

Lương phường chủ thở dài, nói:

- Nếu Đại công tử nói như vậy, ta cũng không gạt ngài. Thật ra có không ít người biết, hầm rượu đất vàng của Tô Lâm Lang ngoại trừ không bán cho Phương gia ngài ra, cũng rất có thể bán cho tửu phường khác. Khánh Nguyên phường, Tề Mậu phường đều đã đánh chủ ý, cũng đã tìm tới Lương mỗ, hy vọng Lương mỗ nói thay bọn họ!

Khánh Nguyên phường và Tề Mậu phường cũng đều là tửu phường nổi danh ở Tây Sơn Đạo, lần này cũng đều tiến vào mười danh tửu đứng đầu.

Phương Chính Hạo nhíu mày, Lương phường chủ đã nói:

- Có lẽ Tô Lâm Lang đã hơi có cái nhìn với Lương mỗ, nhưng cô cô nàng lại là lão bà của ta, ta chỉ cần kích động lão bà của ta đi khuyên bảo một phen, cũng sẽ có nắm chắc rất lớn.

Phương Chính Hạo cười nói:

- Đúng thế đúng thế.

Trong lòng gã đã nghĩ, nếu thật sự có được hầm rượu đất vào, Diệu Thảo Đường chưa chắc không thể trở thành quốc tửu.

Lương phường chủ liếc Phương Chính Hạo một cái, tiếp tục nói:

- Điều kiện của Khánh Nguyên phường và Tề Mậu phường cũng không kém, nguyện ý cho ta một thành cổ phần!

- Một thành rưỡi!

Phương Chính Hạo không chút do dự nói:

- Lương phường chủ, sau khi chuyện thành, bên ta cho ngươi một thành rưỡu hoa hồng, nếu ngươi đồng ý, hiện giờ chúng ta có thể định ra công văn.

Lương phường chủ lắc đầu nói:

- Đại công tử, nói không thể nói vậy, tuy rằng Lương mỗ ngu dốt, nhưng cũng suy xét lượng tiêu thụ ngày sau.

Gã ghé sát vào thấp giọng nói:

- Đại công tử có điều không biết, kỳ thật Khánh Nguyên phường và Tề Mậu phường cũng đều chế ra rượu ngon mới, chất rượu không kém, nếu bọn họ dùng hầm rượu đất vàng, ngày sau nhất định bán được náo nhiệt, hoa hồng Lương mỗ được chia cũng sẽ không ít

Phương Chính Hạo nhíu mày nói:

- Chẳng lẽ Lương phường chủ không tin chất rượu Phương gia ta càng thêm ưu tú? Nếu rượu nhà ta sử dụng hầm rượu đất vàng, nhất định tốt hơn hai nhà bọn họ.

Lương phường chủ cười ha ha, nhìn bên ngoài, đứng dậy nói:

- Đại công tử, trời đã khuya, Lương mỗ cáo từ trước, việc này sau này sẽ bàn lại.

Phương Chính Hạo đã tiến lên, giữ lấy cánh tay Lương phường chủ, thấp giọng nói:

- Lương phường chủ, ngươi không tin chất rượu nhà ta, hôm nay ta liền mang ngươi đi nhìn một cái!

Gã sợ chuyện tốt này bị Tề Mậu phường và Khánh Nguyên phường cướp đi, một khi hầm rượu đất vàng rơi vào tay nhà khác, vậy chẳng khác nào diệt hổ lại có sói đến, gã chỉ nghĩ rằng lúc này Lương phường chủ muốn cân nhắc lợi ích lớn nhất, trong lòng thầm muốn nắm lấy hầm rượu đất vàng, lại không biết vô tình đã đi vào cạm bấy Sở Hoan thiết kế Lương phường chủ làm.