Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 208: Thích khách




Hàn Uyên và Tô bá dù gì tuổi tác cũng đã cao rồi, sáng hôm sau dậy cũng không muộn, sau khi bọn họ tỉnh dậy, được biết Sở Hoan vẫn chưa ra khỏi căn phòng ở hậu hoa viên, lại càng kinh ngạc hơn.

Thời gian cứ thế trôi qua, tới đầu giờ chiều, Sở Hoan và Tiểu lục tử vẫn chưa ra khỏi đó, đột nhiên Lâm Lang cảm thấy có gì đó không ổn, nàng và hai người Hàn Uyên, Tô bá tới hậu hoa viên, nhìn về căn phòng đó, cô tịch không tiếng động, trước cửa phòng những vò rượu thì vứt bừa bãi ra.

Hàn Uyên nhíu mày ngạc nhiên nói:

- Chủ gia, rốt cuộc Sở Hoan đang làm gì vậy?

Lâm Lang lắc đầu, cũng mù tịt không biết gì, đợi một lát, vẫn không phát hiện ra điều gì, nàng hơi trầm tư, trong lòng có chút lo lắng nói:

- Để ta qua đó xem sao.

Nàng bước nhẹ nhàng, tới trước cửa phòng, chỉ thấy cánh cửa khép hờ, bên trong không có bất cứ động tĩnh gì, nàng nhíu mày lại nhẹ nhàng nói:

- Sở Hoan, các người có trong đó không?

Giọng của nàng rất nhỏ và dịu dàng, chỉ sợ làm quấy rầy Sở Hoan.

Trong phòng vân không có tiếng hồi âm, Lâm Lang không kìm nổi đưa tay khẽ đẩy cánh cửa, mở ra được tầm cái khe hở, một mùi vị nồng bay vào mũi, Lâm Lang không kìm nổi bịt mũi lại, tiến vào trong phòng, thấy cảnh tượng trước mặt không khỏi kinh hãi.

Chỉ thấy hai chiếc bàn trong phòng được kê sát lại với nhau thành một cái bàn dài, trên bàn đều là chai lọ, trên một chiếc bàn nhỏ ở bên cạnh, được đặt bút giấy mực, một tờ giấy trên đó viết những đồ vật.

Lúc này Sở Hoan đang dựa vào một cái ghế tựa lớn, cũng đã ngủ thiếp đi rồi, tuy ngủ say, nhưng trên khuôn mặt vẫn lộ vẻ vô cùng mệt mỏi, còn Tiểu lục tử thì ngồi ở bên tường, trên tay vẫn còn ôm một vò rượu, cũng ngủ say như chết vậy.

Lâm Lang vô cùng ngạc nhiên, nàng bước đi nhẹ nhàng, đi tới bên cái án, nhẹ nhàng lật trang giấy điệp lên, xem kỹ càng, chỉ thấy trên giấy viết rất nhiều tên các loại rượu, sau những loại rượu đó là những ký hiệu, nhìn những ký hiệu này rất đặc biệt, Lâm Lang chưa hề nhìn thấy bao giờ, mười mấy trang giấy đều viết kín những ký hiệu của các loại rượu.

Lâm Lang cảm thấy nghi hoặc chẳng hiểu gì, đi tới bên Sở Hoan, chỉ thấy đôi mắt của Sở Hoan nhắm tịt lại, nhịp thở rất đều, tuy ngủ rất say, khuôn mặt thì vô cùng mệt mỏi, nhưng thần sắc vẫn rất an tường.

Lúc này Hàn Uyên và Tô bá cũng đã bước vào, thò đầu vào nhìn, thấy bên trong rất dị thường, cũng bước vào bên trong, nhìn quanh cảnh trong phòng thì hai người đưa mắt nhìn nhau, cảm thấy không hiểu gì cả.

Lúc này Sở Hoan cũng đã dần mở mắt ra, vừa mở mắt ra hắn nhìn thấy Lâm Lang đang trầm tư đứng trước mặt mình, hắn giật mình ngồi phắt dậy, nhìn quanh tứ phía, câu hỏi đầu tiên rất lo lắng:

- Giờ nào rồi? Lương Phường Chủ đến chưa vậy?

Lâm Lang gật đầu nói:

- Ông ấy vẫn đang đợi.

Sở Hoan đứng dậy, hai tay chà chà vào mặt, Hàn Uyên cũng đã tiến lên trước, thấy trong phòng là những thứ hỗn độn, không kìm nổi hỏi:

- Sở Hoan, cả đêm ngươi không ngủ, chính là... chính là làm cái này à?

Cuối cùng khuôn mặt Sở Hoan cũng nở ra nụ cười, nhìn Lâm Lang một cái, mỉm cười nói:

- May mà không mất mạng!

Rồi lại nói với Tô bá và Hàn Uyên:

- Hai vị tiền bối đều là những người trong nghề, hôm nay, Sở Hoan muốn phiền hai vị thử chút rượu!

...

...

Lương Phường Chủ vẫn đợi ở phòng khách, Lâm Lang cũng không thèm qua nhìn hắn một cái, chỉ có một hầu gia là liên tục châm trà cho hắn mà thôi, sau đó lại có hai tên hậu vệ của Tô phủ đứng canh gác ở ngoài cửa.

Lương Phường Chủ mấy lần sai người đi tìm Sở Hoan tới để nói chuyện, câu trả lời đều là, Sở Hoan đang làm việc rất nhanh sẽ tới đây.

Lương Phường Chủ cứ thế đợi, rồi cũng tới hoàng hôn, trong khoảng đó cũng chợp mắt được chút, lúc tỉnh dậy, thấy bầu trời cũng đã mờ tối lại, cũng không kìm nổi nữa, muốn ra ngoài đích thân đi tìm.

Nhưng hai tên hộ vệ ở ngoài vẻ liền nói với hắn rằng Sở Hoan rất nhanh sẽ tới đây, đều không để Lương Phường Chủ rời khỏi căn phòng này, Lương Phường Chủ vô cùng tức giận, cuối cùng cũng nhìn thấy vẻ khoang thai của Sở Hoan đi tới.

Thoạt nhìn thì Sở Hoan vẫn còn mệt mỏi lắm, trong ánh mắt còn có những tia máu đỏ, nhưng nhìn biểu cảm của hắn nhưng lại cảm thấy tâm trạng rất tốt, bước vào phòng, không đợi Lương Phường Chủ ra nghênh đón, Sở Hoan liền tiện tay đóng cửa lại, đi tới một chiếc ghế rồi ngồi xuống, cố gắng để bản thân ngồi ghế một cách thoải mái nhất, liếc nhìn Lương Phường Chủ một cái, thản nhiên hỏi:

- Đã làm xong việc chưa?

Lương Phường Chủ ghé sát người Sở Hoan, khẽ nói:

- Sở Hoan, ngươi... ngươi nói phải giữ lấy lời đó, lần này ta lập công chuộc tội, tới lúc đó Lôi đại tướng quân tới, các ngươi... các ngươi phải nói tốt cho ta đó.

Sở Hoan nói:

- Phải xem lần này ông làm thế nào đã. Biết được vị trí cất giữ tửu vương của Phương gia chưa?

Lương Phường Chủ lấy trong tay áo ra một tấm giấy, đặt lên bàn, Sở Hoan nhìn thoáng qua, chính là tấm bản đồ vẽ nơi ở của Phương Chính Hạo, tuy tấm bản đồ này vẻ không được chuyên nghiệp cho lắm, nhưng cũng có thể khái quát phác họa được vị trí Phương Chính Hạo ở đâu.

- Tấm bản đồ này không có sự sai sót chứ?

Sở Hoan liếc nhìn Lương Phường Chủ một cái, vẻ mặt rất lãnh đạm.

Loại người như Lương Phường Chủ, lợi ích là trên hết, loại người này chỉ giữ thể diện cho hắn ba phần là cùng, coi như vuột mặt nể mũi, nhưng cứ hăm dọa hắn thì sẽ khiến hắn có sự sợ hãi và kiêng kị.

Lương Phường Chủ vội vàng nói:

- Ngươi yên tâm, ta đã từng qua đó nên nhớ rất rõ.

Rồi lại chỉ tay vào tấm bản đồ nói:

- Đây là chỗ ở của Phương Chính Hạo.

Sở Hoan hỏi;

- Thế tửu vương của bọn họ ở chỗ nào?

Lương Phường Chủ lúng túng nói:

- Vị trí cụ thể ta không biết...!

Thấy vẻ mặt Sở Hoan trầm xuống, vội vàng nói:

- Nhưng lúc đó hắn dẫn ta tới phòng của hắn, hắn vào phòng, rất nhanh đã lấy được tửu vương ra rồi... thì chắc chắn tửu vương nằm trong phòng hắn rồi, cái này ta có thể dám bảm đảm.

Sở Hoan trầm ngâm một hồi lâu rồi mới hỏi:

- Nếu đã như vậy, ông đã nhìn thấy tửu vương chưa? ông dám chắc là hắn mang tửu vương ra cho ông xem chứ? Tên đó còn có dụng ý gì khác không?

Lương Phường Chủ nói:

- Tuy Phương Chính Hạo không phải là thằng ngu, nhưng cũng không phải loại quá thông minh, hắn chỉ cho rằng lần bình phẩn ngự tửu này chắc chắn giành thắng lợi rồi, hiện tại chỉ muốn đoạt được đất vàng của hầm rượu thôi, ngươi bảo ta mồi chài hắn bằng khu đất vàng của hầm rượu, quả nhiên hắn rất kích động, thấy phản ứng lúc đó của hắn, đúng là rất muốn đoạt được khu đất vàng của hầm rượu, cầm tửu vương ra, cũng chính là cách để chứng minh rượu của bọn họ hơn hẳn những kẻ khác.

Sở Hoan thản nhiên cười nói:

- Vậy tửu vương của bọn họ rốt cuộc thế nào?

Lương Phường Chủ nói:

- Phương gia cũng là kẻ lão luyện trong nghề rồi, ở tiền triều trước, Phương gia bọn họ cũng đã kinh doanh tửu phường, lần này bọn họ muốn nắm chắc phần thắng nên đã mua chuộc Thẩm thiếu khanh, còn tửu vương bọn họ cũng tốn rất nhiều công sức vào đó, quả nhiên chất lượng không hề tồi chút nào...

- So với tửu vương của chúng ta thì sao?

Lương Phường Chủ vẻ khó xử, nhưng cũng vẫn kiên trì nói:

- So với Trúc Thanh tửu của chúng ta... thì còn kém một chút!

Sở Hoan ngẫm nghĩ một lát mới hỏi:

- Ngươi đã tới đó, có phát hiện ở đó có hộ vệ không?

Lương Phường Chủ ngẩn người ra, thực ra tới tận lúc này hắn vẫn không hiểu được Sở Hoan muốn lấy được tấm bản đó đó là có ý gì, nghe Sở Hoan hỏi vậy, hắn ngẫm nghĩ một lát rồi nói:

- Cũng không thấy bao nhiêu người đi lại, nhưng tên Phương Chính Hạo này cũng mang theo không ít tùy tùng, trước chính diện và hậu viện đều có người canh gác cả.

Sở Hoan lại hỏi:

- Ông có làm đúng những gì ta nói không, đêm nay hẹn hắn ra uống rượu để bàn luận cụ thể về hầm rượu?

Lương Phường Chủ nói:

- Ta nói rồi, nhưng hắn nói cũng không xác định là có tới được hay không.

Dừng lại một lát, rồi hạ giọng nói:

- Chỉ sợ đêm nay hắn mở yến tiệc thết đãi Thẩm thiếu khanh... nhưng hắn cũng đồng ý, chỉ cần không có chuyện gì nhất định sẽ tới gặp ta.

Sở Hoan thu lại tấm bản đồ lại cất vào trong áo ngực, đứng dậy, vô vào vai Lương Phường Chủ, mỉm cười nói:

- Lương Phường Chủ, không cần biết nói gì, cuối cùng ông cũng đã biết hối lỗi và sửa sai, Lôi đại tướng quân biết chuyện này, thì cũng sẽ khen ông là biết sai mà quay đầu về.

Lương Phường Chủ mỉm cười, nhưng thấy nụ cười đó còn khó coi hơn cả khóc.

...

...

Màn đêm u tĩnh, chỗ ở của Phương Chính Hạo rất tĩnh mịch, trước cửa sau cửa đều đóng kín, chỉ thấy trong nhà là có ánh đèn.

Sở Hoan đứng trong màn đêm, lẳng lặng quan sát chiếc phòng đó, hắn cũng đã đi thăm dò trước sau khu nhà này hai lần rồi, và Phương Chính Hạo quả thật đã rời khỏi tòa nhà này rồi.

Hắn ngẩng đầu lên nhìn màn đên đen tối, cuối cùng Sở Hoan cũng lấy ra một cái khăn đen, che mặt mình lại, sau khi mặt hắn bị chiếc khăn đen che đi, đôi mắt hắn trở lên đầy sắc khí.

Hắn không có chút do dự gì, cũng đã xác định vị trí, trong màn đêm đen tối, rất nhẹ nhàng tiến sát lại gần, dừng ở bức tường sau đó đeo găng tay bằng sắt vào các đầu ngón tay.

Bốn đầu ngón tay được bọc găng bằng sắt, toàn thân Sở Hoan như con thằn lằn lẳng lặng leo lên tường, tuy chiếc tường này rất cao, nhưng Sở Hoan cũng không thấy khó khăn gì, hít một hơi rồi lao lên, tới đầu tường, nhìn vào bên trong quan sát kỹ càng, phát hiện không có người canh gác ở bên cạnh, liền nhảy xuống bên trong.

Lương Phường Chủ cũng đã phác họa sơ sơ về địa thế nơi này rồi, Sở Hoan đều nhớ như in, cứ thể lẳng lặng hắn tiến sát căn phòng của Phương Chính Hạo.

Tuy trong tòa nhà này thi thoảng vẫn có người đi đi lại lại, nhưng không có ai phát hiện ra Sở Hoan đã lẻn vào trong này, hoặc bọn họ cũng không thể tin được có người có thể vượt qua được bức tường cao như vậy để vào trong này.

Cửa phòng của Phương Chính Hạo được khóa lại, nhưng Sở Hoan cũng đã có sự chuẩn bị từ trước, mang theo một thanh sắt nhỏ, một chiếc khóa, tất nhiên cho dù Phương Chính Hạo khóa thế nào thì cũng không ngăn được Sở Hoan tiến vào bên trong rồi.

Mở khóa đi vào bên trong, Sở Hoan lại đóng cửa lại, trong phòng tối om, hắn đứng ở bên cạnh cửa, dựa vào ánh sáng bên ngoài cũng đã xem xét rõ ràng tình hình trong phòng rồi.

Theo những lời Lương Phường Chủ nói, tửu vương của Phương gia ắt hẳn được giấu trong phòng này, Sở Hoan vào trong phòng cảm thấy trong phòng rất đơn giản, ngoài chiếc bàn ghế thì chỉ còn chiếc giường, rồi bên góc phòng được kê một tủ sách, trên kệ sách được bày rất nhiều sách, không thể tin được Phương Chính Hạo lại là người ham đọc sách như vậy.

Sở Hoan tìm tòi khắp quanh giường, nhưng cũng không tìm được tửu vương, lúc đó hắn mới tiến tới kệ sách nhìn từ trên xuống dưới, rất nhanh khuôn mặt cũng nở ra nụ cười.

Hắn thì thào tự nói:

- Phương Chính Hạo à Phương Chính Hạo, ngươi muốn hủy hoại Hòa Thịnh Tuyền mà không hề từ bỏ một thủ đoạn nào cả, lần này ta cũng chỉ đáp lại những hành động đó của ngươi mà thôi...!