Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 237-238: Ân chủ Di Lặc & Nhân Đỉnh




Sở Hoan mơ hồ nghe được phía trước truyền tới tiếng cười phóng đãng, tinh thần lại rơi vào căng thẳng, đường đá phía trước có một góc hình cung, Sở Hoan cẩn thận lần qua, dán vào vách tường, ngừng thở, hơi thăm dò qua, chỉ thấy phía trước hơi tối mờ, nhưng lại có thể nhìn thấy một mảnh màu hồng, ở cuối đường đá, cũng không phải cửa đá, mà là một màn phấn hồng, nơi đó thắp đèn dầu, ngọn đèn dầu xuyen qua màn phấn hồng, trong đường đá bị chiếu tới đỏ bừng, mang theo vài phần khí tức mời ám.

Tiếng cười phóng đãng kia, truyền tới từ sau màn che, chỉ là Sở Hoan lại thấy rõ ràng, bên ngoài tấm màn, không ngờ có một người áo đen thân hình cao lớn đang đứng, trên mặt đeo mặt nạ, mặt nạ hơi dữ tợn, chỉ lộ ra đôi mắt.

Sở Hoan chỉ vội vàng thoáng nhín, liền lùi về, trong lòng biết phía sau màn kia, tất nhiên là vị ân chủ ở bên trong, người đeo mặt nạ áo đen bên ngoài này, chắc chắn là hộ vệ vị ân chủ kia lưu ở bên ngoài.

Muốn tới gần tấm màn, nhất định phải giải quyết người đeo mặt nạ kia, lúc này Sở Hoan căn bản không rõ ràng lắm võ công người đeo mặt nạ kia rốt cuộc thế nào, chỉ là nếu có thể lưu thủ bên ngoài, vậy công phu hiển nhiên không quá yếu.

Quan trọng hơn là, hiện giờ mình rất khó tới gần, mình chỉ cần hơi vươn người ra, người nọ tất có thể phát hiện, từ đó kinh động mọi người bên trong.

Sở Hoan không biết tình hình sau tấm màn hồng rốt cuộc thến ào, tuy rằng lá gan hắn rất lớn, nhưng cũng không phải hạng người lỗ mãng, trước khi chưa rõ ràng thực lực và chi tiết đối phương, tự nhiên không thể tùy tiện tiến lên.

Tựa vào vách tường, Sở Hoan trầm ngâm một lát, tiếng cười phóng đãng phía sau lại vang lên, hơn nữa mơ hồ truyền đến tiếng rên rỉ khiến người ta mặt đỏ tai hồng, có thể tưởng tượng, phía sau tấm màn hồng, chắc chắn là cảnh xuân cung họa quyển hoạt sắc sinh hương.

Lúc này trong lòng Sở Hoan mơ hồ có dự cảm xấu, lại lo lắng cho Tố Nương. Hắn ngừng thở, biết không thể chờ lâu ở nơi này, hơi trầm ngâm cuối cùng lấy một gói to ở trong ngực, lấy một miếng vàng lá từ bên trong ra, dùng tay vứt ra ngoài.

Miếng vàng lá kia tuy không lớn, nhưng cũng có chút cân lượng, rơi trên mặt đất, phát ra âm thanh trong trẻo, âm thanh cũng không lớn, nhưng cũng đã hấp dẫn sự chú ý của người đeo mặt nạ canh giữ ngoài màn.

Tiếng rên rỉ phía sau màn, cho dù định lực người đeo mặt nạ có tốt, ít nhiều cũng chịu một chút ảnh hưởng, mới rồi Sở Hoan thoáng nhìn qua, gã cũng không phát hiện, nhưng tính cảnh giác của gã dù sao rất cao, tiếng vàng lá chạm mặt đất truyền vào trong tai, gã lập tức cảnh giác, nắm chặt hai đấm, ánh mắt nhìn tới đây, lập tức liền thấy được mảnh vàng lá ở góc kia.

Vàng lá dưới ngọn đèn dầu, lóe ra ánh sáng màu vàng, vô cùng bắt mắt.

Đồng tử người đeo mặt nạ lập tức tràn đầy cảnh giới, gã nắm chặt hai đấm, ánh mắt nhìn thẳng phía trước, cũng không lập tức hành động, màn hìn hồi lâu, bên kia cũng không khác thường, chỉ là vàng lá trên mặt đất lóe ra ánh sáng, lúc này mới nhẹ nhàng bước chân, cẩn thận từng bước đi về phía vàng lá.

Gã bước chân rất nhẹ, giống như linh miêu, tuy rằng không phát hiện khác thường, nhưng hai tròng mắt vẫn tràn đầy vẻ đề phòng.

Gã không biết có phải chủ nhân nhà mình vừa rồi không cẩn thận bỏ lại vàng lá hay không, dù sao trên người chủ nhân nhà mình chưa bao giờ thiếu đồ chơi như vậy.

Lúc gã bước đi, cũng ngừng thở, tuy rằng phía sau vẫn truyền đến tiếng cười phóng đãng, nhưng tinh thần gã đã hoàn toàn toàn tập trung, ngưng thần lắng nghe, chỉ cần gốc kia có bất luận tiếng động gì, gã đều có thể nhạy bén cảm thấy được.

Tới gần vàng lá, khoảng cảnh chỉ hai bước, gã dừng bước chân, bỗng nhiên thấp giọng nói:

- Xuất hiện đi, ta đã nhìn thấy ngươi, ngươi rốt cuộc là ai?

Sở Hoan nghe người đeo mặt nạ nói như vậy, lại không hề phản ứng, thân thể vẫn dán vào vách tường như cũ, hô hấp hoàn toàn ngừng lại.

Hắn luyện tập ‘Long Tượng Kinh’ đã đột phá đạo thứ nhất Chiếu Luân Đạo, lợi ích Chiếu Luân Đạo mang đến cho hắn, đó là có thể ngừng thở thời gian dài, thậm chí tiến vào trạng thái chết giả.

Chớ nói tạm thời, cho dù thời gian có dài, hắn vẫn có thể thoải mái mà qua.

Người đeo mặt nạ miệng nói đã nhìn thấy mình, Sở Hoan biết chẳng qua là nói thử, nếu là người không có kinh nghiệm, chỉ sợ thật sự bị đối phương lừa gạt, Sở Hoan sao có thể bị gã lừa.

Thính lực người đeo mặt nạ cũng không kém, đứng cách vàng lá hai bước, hai tay nắm chặt, hai mắt hơi đóng, cẩn thận nghe. Gã vô cùng tự tin, nếu bên cạnh góc có người ẩn thân, như vậy đối phương hô hấp mình nhất định có thể phát hiện. Gã cũng suy xét nếu thực sự có người, rất có thể sẽ ngừng thở, cho nên gã cố ý bất động, chính là đợi đối phương hô hấp.

Trong mắt gã, nếu thất sự có người giấu ở đó ngừng thở, thời gian cũng sẽ không lâu lắm, chỉ cần mình chờ một lát, đối phương rất nhanh có thể lộ ra sơ hở.

Một lúc lâu sau, vẫn không cảm giác được khác thường, lúc này người đeo mặt nạ mới phun ra một hơi, tiến lên, ngồi xổm xuống, giơ tay vươn qua miếng vàng lá.

Sở Hoan nào có thể bỏ qua cơ hội này, hắn biết một kích này của mình nhất định phải toàn lực ứng phó, tuyệt đối không để cho đối phương có bất luận cơ hội thở dốc nào, một kích không thể chế địch, tám chín phần mười sẽ kinh động người khác.

Lúc người đeo mặt nạ ngồi xổm xuống, thân thể hắn đã nhào qua giống như báo săn, đôi mắt nhìn chuẩn cổ họng người đeo mặt nạ, dao găm trong tay nhắm thẳng yết hầu người đeo mặt nạ kéo qua.

Trong nháy mắt Sở Hoan nhào tới, người đeo mặt nạ đã biết chuyện lớn không ồm, thân thể của gã ngồi xổm xuống, đã không thể lui về phía sau, lúc mành chỉ treo chuông, tuy rằng giật mình, nhưng không bối rối, một quyền đánh tới bóng dáng nhào qua.

Lực đạo một quyền này của gã cực kỳ hùng hậu, Sở Hoan cũng không né tránh, hắn tay phải càm dao găm, tay trái cũng nắm lại, đón lấy nắm đấm người đeo mặt nạ đánh tới.

Ánh lửa chợt lóe, hai cáo bóng từ phấn đến hợp, dính cùng một chỗ trên vách tường.

Nhưng rất nhanh, hai cái bóng liền tách ra, một cái bóng đứng thẳng bất động, mà một cái bóng khác trên vách tường lại quỳ trên mặt đất, sau yên lặng ngắn ngủn, cái bóng quỳ trên mặt đất đã nâng tay che cổ họng mình, lập tức ngã xuống đất.

Sở Hoan ra tay như điện, dốc một kích toàn lực, tay phải của hắn ra tay sớm hơn tay trái, khi hai nắm tay chưa chạm nhau, dao găm trong tay Sở Hoan đã đâm xuyên qua cổ họng người đeo mặt nạ, trong nháy mắt rút dao găm ra, thân thể chếch đi.

Người đeo mặt nạ căn bản không thể tưởng được người tới ra tay không ngờ quyết đoán nhanh chóng như vậy, cổ họng gã đau đớn một hồi, lúc dao găm rút ra, một vệt máu loãng phun ra từ vết đao trên cổ, gã muốn kêu ra tiếng, nhưng một âm thanh cũng không thể phát ra ngoài, chỉ có thể ôm cổ họng ngã quỵ về phía trước, thân thể co giật hai cái, liền bất động.

Sở Hoan nhẹ nhàng thở phì phò, lần này nhìn qua đơn giản, nhưng ngay từ đầu giằng co đến đánh chết người đeo mặt nạ, cũng đã tiêu hao tinh lực và thể lực không nhỏ của Sở Hoan.

Sở Hoan nhìn người đeo mặt nạ tắt thở, lúc này mới nhào qua, tháo mặt nạ xuống, là một khuôn mặt xa lạ. Đeo mặt nạ lên mặt mình, lúc này Sở Hoan mới dùng thân thể người đeo mặt nạ lau sạch vết máu trên dao găm, đúng dậy nhẹ nhàng bước tới tấm màn kia.

Bên trong hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra bên ngoài, vẫn là tiếng rên rỉ không ngừng.

Sở Hoan tới gần, hơi ló đầu ra, giơ tay kéo ra một khe hở trên màn, ngưng thần nhìn vào bên trong.

Chỉ thấy phía sau tấm màn hồng, là một thạch thất vô cùng rộng mở, không ngờ bên trong bố trí xa hoa, ở giữa bày một chiếc bàn lớn, bên trên là hoa quả rượu chén cái gì cần đều có, cách bàn không xa, đặt một chiếc giường mềm.

Trên giường mềm, chỉ thấy một người nằm nghiêng trên giường, nửa người trên tựa trên thân thể mềm nhũn của một ni cô, không ngờ người này cũng mang mặt nạ, chẳng qua mặt nạ kia là một gương mặt tràn đầy tươi cười, Sở Hoan nhìn thấy mặt nạ kia, cái thứ nhất nghĩ tới là Phật Di Lặc.

Mặt nạ Phật Di Lặc nhìn qua vô cùng hiền lạnh, người nọ mặt áo mềm thuần trắng, trong tay cầm chén rượu, đang nhìn một ni cô bên cạnh, mà cạnh gã, có một ni cô khác đặt hai chân gã lên người mình, nhẹ nhàng mát xa chân cho gã.

Không ngờ ba ni cô đều trọc đầu, không mang mũ, nhìn qua hơi quái dị, nhưng thân thể ba ni cô này lại cực kỳ trắng nõn câu người.

Trên người ba ni cô chỉ khoác lụa mỏng màu trắng, bên trong không có một mảnh áo, lụa mỏng kia trong suốt, hoàn toàn phơi bày ra thân thể mềm mại của ba nữ ni, thân hình trắng nõn phủ thêm lụa mỏng, tăng một cảm giác mông lùng, hồn phách siêu lạc.

Ni cô ‘Phật Di Lặc’ đang nhìn, đúng là Linh Diệu sư thái Sở Hoan từng gặp, Linh Diệu sư thái này ngoại trừ đầu trọc, ngoài ra làm sao có một chút thần thái người xuất gia.

Dáng người nàng quả thật nóng bỏng, bộ ngực sữa khá vểnh, mông rất tròn, eo tựa như liễu, thân khoác lụa mỏng, thân thể mềm mại trắng nõn như ẩn như hiện, trên mặt thoa son phấn mỏng, đuôi mày khóe mắt đều là xuân ý, đôi mắt ngập ngước dường như muốn nặn ra nước, như cười như không mà liếc Phật Di Lặc trên giường, vòng eo mảnh mai đong đưa, mông trắng lay động như cuộn sóng, hai tay vỗ về chơi đùa trên người mình, làm ra động tác dâm đãng khiến người ta mặt đỏ tai hồng, quả nhiên là quyến rũ, trụ trì Tĩnh Từ Am ngày thường trước mặt người khác vô cùng đoan trang, lúc này quả thật chính là dâm phụ, khoe khoang quyến rũ, không có liêm sỉ.

Hai ni cô khác đều là đuôi mày mang theo xuân ý, cố gắng hầu hạ Phật Di Lặc kia.

Sở Hoan nhìn trong mắt, kinh động, tuy rằng vừa rồi hắn đoán được hình ảnh bên trong nhất định khó coi, nhưng khi tận mắt nhìn thấy hết thảy, vẫn giật mình không nhỏ.

Tĩnh Từ Am trang nghiêm, thánh địa thanh tu này, ngầm dưới đất là ổ dâm đãng, nếu không phải mình đích thân thấy, ai dám tin tưởng tình cảnh nơi này dĩ nhiên như vậy.

Lúc trước Sở Hoan chỉ lo lắng Tố Nương cũng ở bên trong, nhưng giờ phút này nhìn qua, dường như trong phòng không có tung tích Tố Nương, hơi thở nhẹ ra, nhưng càng thêm nghi hoặc, người đeo mặt nạ phật Di Lặc này rốt cuộc là ai?

Cố người báo tin với mình, nói Tố Nương ở Tĩnh Từ An, vậy lúc này Tố Nương rốt cuộc ở nơi nào?

Hết thảy, đều là Phật Di Lặc này thiết kế, hay là còn người khác?

Linh Diệu lại làm ra rất nhiều động tác, chừng mực càng lúc càng lớn, trong miệng lại phát ra tiếng rên rỉ câu hồn khiến người ta nóng cả người. Phật Di Lặc kia cũng nâng một bàn tay lên, nhẹ nhàng ngoắc một cái, Linh Diệu vặn veo thân thể, tới gần, lập tức tới bên giường mềm. Phật Di Lặc kia vươn tay, đưa chén rượu trong tay qua, Linh Diệu cười lên ha ha, nhận chén rượu, nhưng không uống, mà ghé sát vào, lăn trên giường mềm, nâng tay lên, giơ cao chén rượu trong tay, sau đó chậm rãi đỗ xuống. Rượu ngon trong chén liền rơi xuống xuống như mưa bụi, rơi trên bộ ngực sữa đầy đặn khá vểnh của nàng. Phật Di Lặc kia cười ha ha, ghé sát tới, vươn đầu lưỡi, liếm rượu ngon trên bộ ngực sữa, âm thanh chậc chậc, mà Linh Diệu sư thái không ngừng cười khanh khách, rất phóng đãng.

Uống cạn một chén rượu, Phật Di Lặc kia lại kéo qua hôn miệng Linh Diệu, vô cùng hương diễm, lập tức Linh Diệu bị Phật Di Lặc ôm vào trong lòng, chỉ nghe Linh Diệu nũng nịu nói:
- Ân chủ, da của ngài ngày càng bóng loãng, so với lần trước gặp, lại trẻ ra vài tuổi, xem ra phản lão hoàn đồng nói không giả.
Phật Di Lặc cười ha ha nói:
- Bổn tọa có đại thần thông, tu được thuật phản lão hoàn đồng, có dâm phụ ngươi giúp ta tu hành, tự nhiên là công hiệu rất tốt.
Sở Hoan bên ngoài còn nghi hoặc ân chủ này rốt cuộc là ai, lúc này nghe được giọng người nọ nói chuyện, trong lòng căng thẳng, trong mắt xẹt qua vẻ kinh ngạc.
Linh Diệu cười ha ha:
- Ân chủ, chỉ sợ ngài ngày càng trẻ tuổi, chúng ta lại ngày càng già, qua vài năm, ân chủ không còn muốn chúng taQ
Phật Di Lặc đáp:
- Không phải bổn tọa truyền thụ cho các ngươi Hoan Hỉ Thuật sao? Chỉ cần các ngươi thu thập tinh nguyên nam tử, tu hàn hdựa theo phương pháp bổn tọa truyền thụ, tự nhiên sẽ dung nhan vĩnh trú.
Gã vuốt bộ ngực sữa đầy đặn của Linh Diệu, cười ha ha nói:
- Ngươi đừng nói cho bổn tọa, dâm phụ ngươi còn thủ thân cho bổn tọa? Nhìn đôi bánh bao này của ngươi, ngài càng non, hơn nữa co giãn mười phần, nhất định là thu thập tinh nguyên tu luyện, chỉ sợ lúc bổn tọa không ở đây, ngươi đổi chủ rể hàng đêm trên giường... !
Linh Diệu gắt giọng:
- Chán ghét, ân chủ, người ta hết thảy còn không phải vì ngài. Là ngài nói ta tu hành Hoan Hỉ Thuật, cũng rất có trợ giúp đối với tu hành của ngài. Nếu không như thế, người ta sao lại đi thu thập tinh nguyên nam nhân khác?
Tay nàng khiêu khích trên người Phật Di Lặc:
- Người ta thầm muốn trợ giúp ân chủ trường sinh bất lão, có ân chủ mưa móc, đã khiến người ta dục tiên dục tử, trong lòng làm sao còn có người khác!
Bọn họ nói chuyện, vô cùng rõ ràng, không hề có liêm sỉ.
Sở Hoan nghe tới đây, đột nhiên hiểu được, lúc trước Linh Diệu câu dẫn mình, cũng không phải sức hấp dẫn của mình thật sự lớn như vậy, mà Linh Diệu này tu tập dâm công, phải thu thập tinh nguyên nam tử mà thôi.
Phật Di Lặc cười ha ha, đột nhiên ngồi dậy, hỏi:
- Đúng rồi, nhân đỉnh đã dạy dỗ tốt chưa? Nhân đỉnh này chính là tấm thân trinh trắng, nhưng vô cùng quý giá, bổn tọa vẫn chờ nàng đến, hôm nay rốt cuộc bị bổn tọa chờ được.
Linh Diệu lập tức nói:
- Ân chủ, chúng ta đã dùng mê hương mê hoặc nàng, đã mê man thật lâu, vừa rồi ân chủ tới đây, ta đã sai người cho nàng ăn Hoan Hỉ Đan... !
Trên mặt nàng lộ ra vẻ quyến rũ yêu mị:
- Như vậy ân chủ có thể tận tình hưởng dụng, nàng chỉ biết phối hợp ân chủ, tuyệt đối sẽ không làm ân chủ mất vui!
Phật Di Lặc gật đầu nói:
- Không tồi. Lần trước bị nữ nhân kia làm thương thân thể, thiếu chút nữa hủy tu hành của ta, Hoan Hỉ Đan này chính là dược vật thúc tình, xuân dược tầm thường có tó thể so sánh, tuy rằng luyện chế đắt tiền, cũng không phải ai cũng có thể dùng.
Gã nâng tay nói:
- Mang nàng tới đây, tối nay bổn tọa muốn luyện chế nhân đỉnh này!
Sở Hoan nắm chặt dao găm, tim đập gia tốc, đối thoại bên trong hắn nghe được rõ ràng, không biết ‘nhân đỉnh’ trong miệng mấy người này, có phải Tố Nương hay không.
Nghe ý tứ trong lời bọn họ, đây cũng không phải lần đầu, trước đó, chỉ sợ không ít nữ tử bị bọn họ làm hại, Tĩnh Từ Am này ngụy trang chốn Phật, làm việc thực sự đê tiện.
Lần trước lúc tiến tới Tĩnh Từ Am với Lâm Lang, liền cảm thấy Tĩnh Từ Am này vô cùng quỷ dị, khắp nơi lộ ra không bình thường, hôm nay quả nhiên phát hiện quỷ bí trong đó.
Linh Diệu sư thái ra hiệu bằng mắt, hai nữ ni trên giường đứng dậy, lui xuống. Hai mắt Sở Hoan lạnh như băng, lạnh lùng nhìn hết thảy phát sinh bên trong.
Phật Di Lặc hiển nhiên võ công không cao, lại đang đắm chìm trong xuân sắc, chậm chạp không phát hiện biến cố bên ngoài.
Rất nhanh, chỉ thấy hai nữ ni mặc lụa mỏng đi tới trong tầm mắt, chỉ thấy các nàng nâng một cô gái, Sở Hoan thấy nàng kia, chấn động, lửa giận bùng lên, gần như muốn xông vào.
Nữ tử bị đỡ ra, dĩ nhiên là Tố Nương.
Sát khí Sở Hoan lại nồng đậm, nhưng không lập tức đi vào, chỉ thấy Tố Nương dường như hôn mê, thân thể mềm nhũn, tùy ý hai nữ ni kia đỡ nàng nằm trên giường mềm xa hoa kia.
Phật Di Lặc đã đi tới từ trên giường mềm ,chắp hai tay sau lưng, đứng bên giường, nhìn Tố Nương nằm xuống, dạo quanh một vòng trên giường mềm, ánh mắt lại nhìn chằm chằm Tố Nương, trong miệng nói:
- Mi khóa cổ nhỏ, ngực ưỡn chân thẳng, ha ha, quả nhiên là tấm thân trinh nữ... Nàng này ngực lớn mông tròn, da thịt trắng mà sáng bóng, thân không ẩn tật, tuyệt tuyệt tuyệt, quả nhiên là nhân đỉnh cực phẩm, nhân đỉnh như thế, tinh nguyên chí âm chí thuần, hơn nữa tinh nguyên rất nhiều, hơn nữ tử bình thường khác gấp chục lần... !
Linh Diệu sư thái cười ha ha, bưng một chén rượu lên, vươn ngón tay chạm vào rượu, ngón tay lập tức nhẹ nhàng nhấn vào mi tâm Tố Nương. Rất nhanh, Sở Hoan cảm thấy thân thể Tố Nương hơi động đậy, nâng một cánh tay lên, nắm nắm hư không, nhưng không thể nắm được cai gì, miệng rên rỉ nói:
- Nước... Cho ta nước... Ta nóng quá... Thật là khó chịu... Cho ta nước... !
Sở Hoan thấy quần áo trên người Tố Nương chỉnh tề, hiển nhiên cũng chưa bị người ta khinh nhờn, trong lòng buông lỏng, thấy bộ dáng Tố Nương như vậy, không ngừng đau lòng, nắm chặt dao găm, liền muốn đi vào.
Liền thấy Phật Di Lặc cầm lấy một chén đầy rượu, chậm rãi đi tới bên cạnh Tố Nương, cười ha ha nói:
- Đại mỹ nhân, nàng muốn nước?
- Ta muốn... !
Tố Nương mơ mơ màng màng nhìn thấy chén rượu, liền vươn tay nắm tới.
Phật Di Lặc lại rụt tay, trêu tức nói:
- Đại mỹ nhân, nàng đừng động, để bổn tạo tới cho nàng uống nước... Nàng khó chịu trong người, đừng lo, rất nhanh bổn tọa sẽ khiến nàng dục tiên dục tử... Tới, bổn tọa cho nàng uống nước, uống hết chén nước này, bổn tọa bảo đảm phía dưới của nàng cũng nước chảy ròng...!
Gã bưng chén rượu, liền ghé sát bên miệng Tố Nương, đúng lúc này, lại nghe tiếng bước chân vang lên, Phật Di Lặc nhíu mày, xoay đầu qua, nhìn thấy một người đeo mặt nạ đi tới.
Phật Di Lặc nhìn thấy đầu tiên là mặt nạ dữ tợn quen thuộc kia, không kìm nổi cả giận nói:
- Lớn mật, ai cho ngươi nào?
Lại thấy người nọ cũng không để ý tới, đi thẳng tới chỗ mình, lập tức vừa sợ vừa giận, trong giây lát nhìn thấy quần áo Sở Hoan rất khác thủ hạ của mình, rốt cuộc tỉnh táo lại, lạnh lùng hỏi:
- Ngươi là ai?
Ba nữ ni ngay từ đầu nhìn thấy Sở Hoan tiến vào, đều giật mình kinh hãi, chẳng qua thấy mặt nạ của Sở Hoan, đều tưởng rằng hộ vệ lưu thủ bên ngoài, chờ tiếng quát chói tai của Phật Di Lặc, bọn họ lập tức cũng hiểu được, đều lộ ra vẻ hoảng sợ.
Căn phòng ngầm bí mật này, ít có người biết, lúc này lại có một người xa lạ lẻn vào, quả thật ngoài dự kiến của mọi người.
Sau khi hoảng sợ, Linh Diệu đột nhiên cười quyến rũ nói:
- Nếu đã tới, đó là khách, cùng nhau tìm hoan mua vui là được... !
Nàng khoác lụa mỏng, thân thể mềm mại nóng bỏng như ẩn như hiện, vô cùng hấp dẫn, lắc mông đi tới chỗ Sở Hoan, đôi ngọc thỏ no đủ kia khá vểnh, có thể thấy rõ hai điểm đỏ xẫm ẩn dưới lụa mỏng.
Hai tròng mắt Phật Di Lặc vốn tràn đầy tàn khốc, lúc này lại bỗng nhiên cười rộ lên, nói:
- Nói không sai, độc nhạc nhạc không bằng chúng nhạc nhạc, các hạ có thể đến nơi này, quả nhiên không phải hạng người tầm thường. Bổn tọa thích nhất kết giao bằng hữu, chỉ cần các hạ nguyện ý, hiện giờ chúng ta là bằng hữu, nơi này có rượu ngon giai nhân, mặc ngươi hưởng dụng!
Hai nữ ni khác bên cạnh cũng chào đón, vô cùng quyến rũ, cười phóng đãng, mắt thấy ba nữ ni tới gần, Linh Diệu đã vươn cánh tay ngọc, dường như muốn ôm cổ Sở Hoan, nhưng bất chợt bàn tay thành đao, móng tay nhọn dài, dĩ nhiên đánh thẳng tới cổ họng Sở Hoan.
Hai nữ ni khác cũng gần như ra tay cùng lúc, hai người bay lên, giữa hai chân một mảnh đen tuyền, cảnh xuân lộ hết nhưng không e dè chỗ nào, đồng thời đánh úp về phía Sở Hoan từ trái phải.
Đôi chân thon dài mượt mà lúc này thành lợi khí giết người.
Kỳ thật Sở Hoan sớm nhìn ra được, cước bộ cơ thể của vài nữ ni này vô cùng co giãn, hơn nữa trong trắng nõn lộ ra ánh sáng khỏe mạnh, đó là tình huống người tập võ mới có, cho nên hắn sớm hiểu được ga nữ ni này không chỉ hiểu được kỹ xảo phong hoa tuyết nguyệt trên giường, đôi chân rắn chắc có lực như vậy, hầu hạ nam nhân trên giường tất nhiên khiến nam nhân hưởng hết lạc thú trong đó, nhưng lúc động thủ, cũng có thể đoạt tính mạng người bất cứ lúc nào.
Đôi chân đá tới, quyền trái Sở Hoan đánh ra, mà dao găm tay phải cũng nghênh đón bàn tay Linh Diệu, nghe được một tiếng ‘rần’ vang lên, lập tức lại nghe tiếng xương cố vỡ vụn, một nữ ni đã kêu lên thảm thiết, trong nháy mắt đã bị Sở Hoan đánh trúng mắt cá chân, nháy mắt đánh nát mắt cá chân nàng.
Sở Hoan ra tay, xưa nay không cầu động tác võ thuật đẹp mắt, có thể một chiêu giết địch, hắn chưa bao giờ lãng phí thể lực dùng chiêu thứ hai, lúc đánh trúng mắt cá chân, dao găm trong tay hắn cũng cách chưởng đao của Linh Diệu sư thái trong gang tấc.
Linh Diệu sư thái nhìn thấy hàn quang lóng lánh trong tay Sở Hoan, nhưng không đón đỡ, vòng eo mảnh mai của nàng uốn éo, thân thể cực kỳ nhẹ nhàng, tốc độ cũng cực nhanh, trong chớp mắt đã lách tới phía sau Sở Hoan, song chưởng đồng thời hình đao đâm tới lưng Sở Hoan, trên khuôn mặt tràn đầy quyến rũ đã một mảnh sát khí.
Sở Hoan cũng không né trách, chỉ hạ thấp thân thể, Linh Diệu sư thái trước mắt mất đi mục tiêu, trong khi giật mình, toàn bộ thân thể Sở Hoan lại giống như tảng đá va chạm thật mạnh phía sau, dĩ nhiên đụng vào người Linh Diệu sư thái.
Lực va chạm này của hắn rất lớn, thân thể Linh Diệu sư thái trải qua va chạm như thế, chỉ cảm thấy lục phủ ngũ tạng quay cuồng lên, thân thể còn chưa kịp lui ra sau, cảnh tay phải của Sở Hoan đã vung lên, tốc độ cực nhanh, hàn quang xẹt qua, trong nháy mắt đã cắt đứt cổ họng Linh Diệu sư thái.
Đôi mắt quyến rũ vốn xiêu hồn lạc phách mê người kia của Linh Diệu sư thái lúc này nhô lên như cá chết, cổ họng phun ra sương máu, thân thể lắc lư lùi ra sau mấy bước, liền ngã thẳng xuống đất, co giật hai cái, liền chết đi.
Một thương một chết, nữ ni cuối cùng thế công không giảm, khẽ kêu một tiếng, chân đá ngang quét về phía Sở Hoan.
Sở Hoan tránh qua, nữ ni kia phản ứng rất nhanh, thân thể vừa chuyển, lại quét ngược chân tới, chỉ là mặc dù tốc độ của nàng nhanh, nhưng vẫn kém Sở Hoan, chân còn cách thân thể Sở Hoan một đoạn, Sở Hoan đã thừa dịp khe hở nàng giơ chân, cá người đã lấn tới trước, dao găm trong tay không lưu tình chút nào mà đâm vào ngực nàng, căn bản không dừng lại, sau khi đâm vào, nhanh chúng rút ra, máu tươi phun ra, cả người đã lùi lại trong nháy mắt, kéo dài khoảng cách với nữ ni kia, máu tươi phun ra từ ngực nữ ni, dĩ nhiên một giọt cũng không bắn lên người Sở Hoan.
Sở Hoan ra tay, rõ ràng lưu loát, không hề thương hương tiếc ngọc, ba nữ ni, hai chết một thương, đôi mắt dưới mặt nạ Phật Di Lặc đã âm trầm tới cực điểm, nhưng cũng sợ hãi tới cực điểm.