Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 241: Tố Nương mộng xuân




Như Liên ở nhà chờ vô cùng sốt ruột, mãi cho đến đêm khuya, nàng đều bồi hồi trong sân, chỉ hy vọng nghe được tiếng gõ cửa vang lên. Bóng đêm thâm trầm, Sở Lý thị đã sớm ngủ say, mà trong viện lớn như vậy, chỉ có Như Liên lẳng lặng chờ.

Nàng ngồi trên bực cửa trước nhà, hai tay ôm gối, cằm tựa trên đầu gối, gió đêm thổi qua, thân thể gày yếu của nàng không kìm nổi hơi rét lạnh, hơi co rút lại.

Thời gian nàng tới gia đình này cũng không dài, nhưng người trong nhà đối với nàng đều ôn hòa quan tâm, khiến nàng hưởng được ấm áp trước đây chưa bao giờ được cảm nhận.

Khi ở cùng một chỗ với sư phụ Linh Già sư thái, tuy rằng Linh Già sư thái vô cùng quan tâm nàng, nhưng ở trong Phật môn, có rất nhiều giới luận, hơn nữa Linh Già lại là một người ngoài lạnh trong nóng, tuy rằng trong lòng rất thương yêu Như Liên, nhưng trên mặt lại thường xuyên biểu hiện vô cùng nghiêm túc, khiến Như Liên không dám quá mức thân cận.

Linh Già sư thái qua đời, khiến Như Liên bi thương mờ mịt, nếu không phải Sở Hoan thu lưu nàng, nàng thật sự không biết sống sót kiếp hồng trần này thế nào. Trong lòng nàng nàng tràn đầy cảm cảm kích đối với Sở Hoan, mà Tố Nương quan tâm nàng giống như chị ruột, khiến nàng cảm nhận được cảm giác ấm áp được che chở.

Mặc dù thời gian ở chung không dài, nhưng Như Liên cũng đã có tình cảm nồng đậm đối với gia đình nhỏ ấm áp này.

Tố Nương đột nhiên mất tích, lo lắng trong lòng Như Liên thạt sự không kém Sở Hoan. Từ lúc Sở Hoan ra ngoài tìm Tố Nương, trong lòng Như Liên đã đọc qua vô số kinh Phật vì Tố Nương, chỉ hy vọng Tố Nương bình an vô sự trở về.

Chợt nghe tiếng vó ngựa vang lên, tinh thần Như Liên chấn động, vội vàng đứng dậy, chạy ra cửa chính, nghe được tiếng vó ngựa dừng lại trước cửa, nàng muốn mở cửa ra, đột nhiên nghĩ tới ngày thường Tố Nương dặn dò, nếu không biết ai gõ cửa, tuyệt đối không thể mở cửa chính, tay duỗi tới then cửa lập tức dừng lại.

Đúng lúc này, nghe được ngoài cửa truyền đến tiếng Sở Hoan:

- Tiểu muội, là ta, mau mở cửa!

Như Liên vô cùng vui mừng trong lòng, không do dự nữa, mở cửa liền thấy Sở Hoan xoay người xuống ngựa, đang ôm Tố Nương hôn mê bất tỉnh vào cửa. Như Liên thấy Tố Nương trở về, vui sướng vạn phần, nhưng thấy nàng hôn mê, lại lo lắng, vội hỏi:

- Sở đại ca, đây… Tố Nương tỷ làm sao vậy?

Lúc trước trên người Tố Nương đổ nhiều mồ hôi, Sở Hoan chỉ lo lắng nàng cảm lạnh sinh bệnh, thấp giọng nói:

- Đừng kinh động mẫu thân. Như Liên, muội nhanh chóng chuẩn bị nước ấm, muội tắm rửa cho Tố Nương tỷ một cái… Muội giúp nàng tắm rửa xong, lại thay một bộ đồ mới, chuyện của tỷ ấy, từ từ ta sẽ nói cho muội.

Như Liên nghe Sở Hoan phân phó, không dám chậm rễ, vội vàng đi đun nước.

Sở Hoan hôm Tố Nương tới khuê phòng nàng, trước tiên đặt nàng lên giường, Tố Nương vẫn hôn mê bất tỉnh, nhưng sắc mặt cũng đã hồng nhuận, nghĩ tới cũng không có chuyện lớn.

Hắn rời cửa, dắt ngựa vào buộc lại, đóng cửa chính, lúc này mới tới phòng bếp, nhìn thấy Như Liên đang nhóm lửa đún nước, liền gọi Như Liên đi chuẩn bị trước đồ tắm rửa, bản thân ở phòng bếp đun nước.

Đun một nồi nước nóng, đổ đầy thùng gỗ, trở lại khuê phòng Tố Nương, thấy Như Liên đã chuẩn bị sẵn thùng và khăn mặt, hai người chuẩn bị tốt nước tắm, lúc này Sở Hoan mới thấp giọng nói:

- Tiểu muội, muội lau rửa người giúp Tố Nương tỷ, chớ để nàng cảm lạnh. Đúng rồi, thay đổi một bộ nội y sạch sẽ cho nàng, nội y thay ra, ta sẽ giặt giúp nàng.

Như Liên biết Tố Nương nhất định xảy ra chuyện, Sở Hoan phân phó như vậy, tự nhiên có đạo lý, cũng không nói nhiều, đầu tiên Như Liên cởi áo khoác giúp Tố Nương, sau đó Sở Hoan và nàng cùng nhau ôm Tố Nương mặc đồ lót vào trong thùng tắm. Đưa nàng vào trong thùng tắm xong, lúc này Sở Hoan mới đi ra, Như Liên một mình cởi toàn bộ quần áo của Tố Nương bên trong.

Nàng dựa theo phân phó của Sở Hoan, đều đưa đồ lót của Tố Nương thay ra ngoài, sau đó đóng cửa, ở bên trong lau người cho Tố Nương, mà Sở Hoan vội vàng mang quần áo Tố Nương thay ra cất vào thùng gỗ, mang tới giặt cạnh giếng nước hậu viện.

Lúc này hắn bất chấp kiêng kị, thầm nghĩ nhanh chóng xử lý chuyện tình, rất nhiều dấu vết phải xử lý không còn vết tích trước khi Tố Nương tỉnh lại.

Đồ lót của Tố Nương, ngoại trừ áo lót tiết khố, tự nhiên không thiếu cái yếm.

Sở Hoan một người đàn ông ngồi xổm cạnh giếng, giặt nội y cho Tố nương, cảm thấy vô cùng cổ quái, nhưng cũng không có biện pháp khác. Quần áo Tố Nương còn mang theo mùi mồ hôi, cái yếm kia tràn ngập mùi thơm cơ thể, lúc Sở Hoan giặt, không ngờ trong đầu không kìm được hiện lên cảnh tượng bên hồ, bên tai dường như lại nghe thấy tiếng rên rỉ câu hồn của Tố Nương.

Hắn nhảy dựng trong lòng, mặt nóng lên, cái yếm phấn hồng kia ở trước mắt, trong đầu hiện lên bộ ngực đầy đặn tuyết trắng của Tố Nương, tâm thần lập tức rùng mình, nâng tay đánh một một bạt tai, thầm mắng mình quả nhiên tẩu hỏa nhập ma, bỏ cái yếm, cầm lấy tiết khố, lại hết hồn, chỉ thấy chỗ đũng quần tiết khố, không ngờ còn chút dính dính, hắn tự nhiên biết là cái gì, tim đập nhanh chóng, vội vàng lấy lại bình tĩnh, nhớ rõ trong phòng dường như còn có xà phòng giặt quần áo, đó là vật dụng hàng ngày lúc vừa mới đến ở, Tô bá sớm đã chuẩn bị.

Giá trị chế tạo xà phòng không thấp, già bình thường căn bản không dùng nổi, là hộ nhà giàu sử dụng. Sau khi Tố Nương biết tác dụng của xà phòng, luyến tiếc dùng, trừ khi quần áo quả thật tẩy không sạch mới dùng, cho nên còn lại một chút.

Sở Hoan lấy xà bông, tẩy chỗ đũng quần tiết khố của Tố Nương, nếu là nam nhân bình thường, nhất định vô cùng kiêng kị việc này, cảm thấy như vậy sẽ mang tới vận rủi, nhưng Sở Hoan là người xuyên qua, tự nhiên sẽ không tin tưởng chuyện ma quỷ này.

Trong tiết khố của Tố Nương ướt dính không ít bộ phận, xem ra xuân thủy một đêm tràn ra không ít.

Giặt quần áo xong, lúc này Sở Hoan mới phơi quần áo trong sân, quét tước sạch sẽ, hơi mệt mỏi trở về phòng.

Như Liên nghe được tiếng bước chân Sở Hoan vang lên ngoài cửa, nhẹ giọng kêu lên:

- Sở… Sở đại ca… !

Sở Hoan tới gần cửa phòng, thấp giọng hỏi:

- Làm sao vậy?

Như Liên mới rụt rè nói:

- Ta… Ta đỡ không nổi Tố Nương tỷ, đỡ nàng không được… !

Lúc này Sở Hoan mới nhớ tới, thân thể Tố Nương đối với mình mà nói tuy rằng rất nhẹ, nhưng thân thể Như Liên gày yếu, lại chưa chắc ôm được Tố Nương, nghĩ tới Như Liên đã tắm rửa cho Tố Nương xong, nhưng không có cách nào ẵm lên giường.

Sở Hoan hơi xấu hổ, chỉ có thể nói:

- Muội tìm quần áo phủ thêm lên người nàng trước, ta… ta vào giúp muội!

Như Liên đáp ứng một tiếng, lập tức nói:

- Sở đại ca, tốt lắm, huynh có thể vào được!

Lúc này Sở Hoan mới hơi khẩn trương đi vào, Như Liên đã phủ thêm áo khoác cho Tố Nương, Sở Hoan tiến lên ôm lấy Tố Nương, chỉ cảm thấy thân thể Tố Nương vô cùng mềm mại, trong đầu nhớ tới tình cảnh giặt quần áo vừa rồi, tâm thần rung động, nhưng lập tức ngăn chặn ý niệm trong đầu mình, ẵm Tố Nương lên giường.

Tuy rằng quần áo che đậy nửa người trên, nhưng bộ ngực rất tròn, làm vạt áo trước ngực Tố Nương nhô lên cao, bộ ngực tuyết trắng không chút tỳ vết cũng lộ ra ngoài.

Chân của nàng trắng nõn như tuyết, thẳng tắp thon dài, trong phòng đã thắp đèn, ngọn đèn chiếu lên cặp chân kia, trắng chói mắt.

Sau khi tắm rửa Tố Nương nhìn qua sạch sẽ nhẹ nhàng, hai mắt vẫn nhắm như cũ, nhưng hô hấp đều đều, chỉ là đôi môi anh anh đào hồng hồng kia vểnh về phía trước, dường như đang mộng đẹp cái gì.

Sở Hoan thở dài, lắc đầu.

Nàng thiếu chút nữa thân gặp nạn lớn, cũng không biết lúc này còn có thể mộng đẹp cái gì, chỉ là bình an trở về, trái tim một mực treo cao của Sở Hoan rốt cuộc hạ xuống.

Đêm nay hắn tới Tĩnh Từ Am, chuyện làm rất sạch sẽ lưu loát, cuối cùng còn hủy thi diệt tích, hết thảy xử lý đều rất sạch sẽ, muốn tra được ra mình, chỉ sợ cũng không dễ dàng.

Hắn bưng thùng tắm lên xử lý nước trong thùng, mà NHư Liên thì ở trong phòng giúp Tố Nương mặc quần áo.

Khi Như Liên đi ra từ trong phòng, Sở Hoan đang ngồi trên ghế, nhìn qua hơi tiều tụy.

Nhìn thấy Như Liên tới, Sở Hoan ngẩng đầu dịu dàng cười nói:

- Tiểu muội, vất vả rồi!

- Không vất vả!

Như Liên vội vàng xua tay, đứng bên người Sở Hoan, nhẹ giọng hỏi:

- Sở đại ca, rốt cuộc… rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tố Nương tỷ… sao Tố Nương tỷ lại như vậy?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, ra hiệu Như Liên ngồi xuống ghế cạnh mình.

Hắn đương nhiên sẽ không nói chuyện xảy ra tối nay cho Như Liên, dù sao trong đó quỷ dị và tà ác, nếu nói cho Như Liên, sẽ phá hư tiểu ni cô này.

Nhưng hắn nhất định phải khiến Như Liên phối hợp với mình diễn một vở tuồng. Hắn không biết sau khi tỉnh lại Tố Nương sẽ nhớ được bao nhiêu, mà cảnh ngộ lần này đối với Tố Nương mà nói tuyệt đối là một cơn ác mộng.

Hắn chỉ hy vọng Tố Nương nhớ càng ít càng tốt, cho dù Tố Nương nhớ rõ một chuyện, Sở Hoan nhất định cũng phải khiến nàng cho là một giấc mộng, là chuyện xảy ra trong mộng.

Nếu không để đạt được mục đích này, Sở Hoan lo lắng chuyện tối nay sẽ ảnh hưởng rất xấu tới cuộc sống sau này của Tố Nương, thậm chí sẽ vĩnh viễn lưu lại vết thương và bóng ma trong lòng Tố Nương.

Hắn nhìn Như Liên, dịu dàng nói:

- Tiểu muội, Sở đại ca biết đệ tử Phật môn cấm nói dối, nhưng Sở đại ca càng biết, Phật tổ có lòng Bồ Tát cắt thịt nuôi ưng, cho nên Sở đại ca muốn thương lượng một việc với muội, tuy rằng có thể phá hỏng điều cấm nói dối, nhưng lại có thể giúp đỡ Tố Nương tỷ của muội, muội có đồng ý giúp Sở đại ca hay không?

Như Liên nghe nói phải phá giới, lập tức lộ ra vẻ khó xử.

Sở Hoan chỉ lẳng lặng nhìn nàng, cũng không nói gì. Mà Như Liên cúi đầu, dường như đang do dự, trogn lòng giãy dụa. Một lúc lâu sau, ánh mắt nàng dần kiên định lên, thấp giọng nói:

- A Di Đà Phật, Sở đại ca, Phật tổ để đệ tử Phật môn tuyên dương Phật pháp, đó là phổ độ chúng sinh, cứu trợ sinh sinh. Tuy rằng Như Liên không có pháp lực lớn, nhưng thành tâm kính Phật, nếu có thể giúp đỡ Tố Nương tỷ, cho dù Như Liên phá giới, cũng sẽ không hối hận.

Nàng nói vô cùng kiên định, đối với nàng mà nói, đây là hạ quyết tâm rất lớn sau khi trải qua đấu tranh nội tâm kịch liệt.

Sở Hoan dịu dàng cười, hơi vuốt cằm.

Hôm sau Tố Nương dậy rất muộn, ngày thường sáng sớm nàng đã rời giường, lúc này sắc trời đã hoàn toàn sáng rõ, nàng mới hơi tỉnh dậy, đôi mắt xinh đẹp mở ra, liền phát hiện mình đang nằm trên giường.

Giống như ngày xưa, nàng ngồi dậy, xuyên qua cửa sổ, nhìn thấy sắc trời bên ngoài đã sáng, nhíu mày lại, thì thào tự nói:

- Sao lại dậy muộn như thế?

Thân thể nàng hơi dựa ra sau, tựa đầu vào giường, hơi nhắm mắt lại, lập tức trên mặt lộ ra vẻ ửng đỏ, hơn nữa cảm thấy khuôn mặt nóng lên, không kìm nổi nâng hai tay lên che khuôn mặt bóng loáng của mình.

- Hóa ra là nằm mơ… !

Tố Nương lại thì thào tự nói, nhưng khuôn mặt lại ửng hồng.

Nàng mơ một giấc mơ, cảnh trong mơ kia khiến nàng cảm thấy ngượng ngùng vạn phần.

Chuyện trong mơ nàng nhớ cũng không nhiều, nhưng có một đoạn, lại nhớ vô cùng rõ ràng.

Nàng nhớ rõ mình thân ở bên hồ, nhớ rõ lúc ấy dường như Sở Hoan ngay ở bên người mình, càng nhớ rõ dường như mình làm ra một số chuyện xấu hổ tới cực điểm, hơn nữa mơ hồ còn nhớ rõ trong mơ, Nhị lang tới sửa sang quần áo lại cho mình, lúc không cẩn thận, bàn tay có lực của Nhị lang thậm chí đụng vào một số vị trí mẫn cảm trên thân thể mình.