Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 263: Phá luật




Sở Hoan tất nhiên cũng chứng kiến Phùng Ngọ Mã toàn thân là máu, tiếng cười tùy ý của công tử vân hổ truyền vào lỗ tai, khiến Sở Hoan cảm thấy chói tai nói không nên lời. Hắn nhảy mạnh ra sau, lúc này không phát động công kích với công tử áo lam, mà thả người tới một vách tường thạch thất, Huyết Ẩm Đao trong tay chém mạnh ra, không phải chém vào bất kỳ ai, mà dùng thân đao đánh vào vách tường.

- Keng!

- Keng keng!

Trong thạch thất, đột nhiên vang lên tiếng động thanh thúy.

Huyết Ẩm Đao va chạm với tường đá cừng rắn, phát ra tiếng động cực kỳ thanh thúy, công tử áo lam không ngừng thổi địch, đầu tiên trên mặt lộ ra vẻ nghi hoặc, nhưng lập tức liền biến sắc.

Kẻ không thông âm luật, nhìn không ra môn đạo trong đó, nhưng công tử áo lam là cao thủ âm luật, địa vị của gã, xây dựng bởi gã tinh thông âm luật.

Người khác không biết, công tử áo lam lại rõ ràng thực lực của mình nhất, công phu cứng đối cứng của gã, thật sự không được, chỉ có thể coi là cao thủ tam lưu, nhưng tại âm luật, gã tuyệt đối là hành gia nhất đẳng.

Thuở nhỏ gã học tập âm luật, lấy âm luật làm gốc, luyện tập âm công, đúng là bàng môn tả đạo, nhưng uy lực của nó lại hết sức kinh người, chẳng những có thể tùy tâm sở dục điều khiển cầm thú xà trùng, còn có thể mê hoặc tâm trí con người, tạo ra thương tổn ý thức đối với thân thể địch nhân.

Kẻ đối địch với gã, chưa từng có người còn mạng.

Gã dựa vào một cây sáo, quả nhiên như cá gặp nước, mọi việc đều thuận lợi.

Nhưng giờ phút này lần đầu tiên gã cảm nhận được nguy hiểm cực lớn đánh tới, đơn giản là, mỗi lần Sở Hoan gõ vào vách tường phát ra âm thanh, đều khiến nốt nhạc trong đó bị thay đổi.

Đạo âm luật, Cung Thương Giác Trung vũ, ngũ âm luân chuyển.

Tuy rằng đối với âm luật cổ Sở Hoan kém xa công tử áo lam, nhưng hắn lại cực kỳ rõ ràng âm nhạc trụ cột của âm luật cổ, giai điệu, nhịp điệu tiếng sáo của công tử áo lam tuy rằng cổ quái, nhưng cũng là ngũ luật kiếp trước. Sở Hoan nắm được điểm này, có thể giải thích rõ ràng tiết tấu chuyển đổi của ngũ luật, mỗi lần hắn xuất đao gõ vào vách tường, vừa vặn lẫn vào trong ngũ luật.

Hắn đây là bị buộc bất đắc dĩ, hắn biết âm luật của công tử áo lam có tác dụng mê hoặc tâm trí người, muốn đối phó người này, trước tiên nhất định phải loại trừ âm luật của gã.

Chỉ là hắn liên tục xuất đao, ảo ảnh trước mắt lẫn lộn, căn bản không có cách nào tạo thành thương tổn đối với công tử áo lam, chưa nói tới chặt đứt âm luật đối phương. Cũng may linh quang lóe lên trong đầu hắn, đã không cách nào chặt cắt đứt âm thanh, đại khái có thể quấy rầy âm luật của gã, tuy chưa hẳn có thể tạo được hiệu quả, nhưng trong tình huống nghiêm trọng, chỉ có thể thử một lần.

Sở Hoan cũng biết, muốn nhiễu loạn tiếng sáo như vậy, cũng không phải kêu hai tiếng là được, cũng không phải dùng giọng nói của hắn có thể đè tiếng sáo của đối phương xuống.

Muốn nhiễu loạn, thì phải quấy rầy ngũ luật của đối phương.

Sở Hoan càng rõ ràng, quấy rầy ngũ luật, cũng chỉ có thể trong lúc ngũ luật vận chuyển, lợi dụng tiếng động tiến hành nhiễu loạn. Hắn nện Huyết Ẩm Đao vào tường đá, rất có tiết tấu, hơn nữa thanh thúy vang dội, mỗi lần phát ra tiếng động, đều lẫn lộn vào trong âm luật của công tử áo lam.

Bắt đầu hai cái, công tử áo lam còn bảo trì trấn định, muốn chống đỡ, nhưng một khi tiếng keng keng keng vừa vặn lẫn vào trong âm luật, trên thực tế biến thành một nốt nhạc trong khúc tử vong.

Thổi khúc tử vong, từng nốt nhạc dài ngắn đều có quy luật nghiêm khắc, nếu không căn bản không thể đạt tới tác dụng mê hoặc người khác, tiếng động Huyết Ẩm Đao va chạm tường đá xen lẫn trong khúc tử vong, khúc tử vong lập tức mất đi tác dụng của nó.

Tuy công tử vân hổ chứng kiến Sở Hoan làm ra hành động quái dị, cũng không biết Sở Hoan đang lợi dụng phương pháp kỳ lạ phá hỏng âm luật của công tử áo lam, còn tưởng rằng Sở Hoan bị khúc tử vong meeh oặc, làm ra động tác khác thường.

Gã tính tình tàn nhẫn, chứng kiến bộ dáng máu tươi đầm đìa toàn thân của Phùng Ngọ mã, cảm thấy kích thích khác thường. Gã cảm thấy đại cục đã hoàn toàn nằm trong lòng bàn tay, thản nhiên hưởng thụ vui thú giết người, thầm muốn chứng kiến máu tươi trên người Phùng Ngọ Mã chảy khô, xem Phùng Ngọ Mã mất máu quá nhiều mà chết đi.

Thậm chí gã nghĩ, đợi sau khi Phùng Ngọ Mã chết, đối phó Sở Hoan thế nào, rạch chín chín tám mốt lỗ thủng trên người Sở Hoan, nhìn qua như vậy càng thêm kích thích.

Cảm giác được Nguyên Vũ đang ôm Doanh Nhân kéo ra ngoài, dường như muốn rời khỏi, khóe miệng công tử vân hổ lộ ra nụ cười lạnh, xoay đao bổ tới Doanh Nhân.

Một đao kia của gã cũng không bổ về chỗ hiểm, chỉ bổ về phía ngực Doanh Nhân.

Công tử vân hổ đối phó địch nhân, xưa nay đều thích tra tấn đối phương tới chết, không muốn để địch nhân chết thoải mái.

Doanh Nhân ít trải qua chuyện, thậm chí ngay cả người chết máu tươi cũng rất ít thấy, lực ý chí của gã yếu nhất trong mọi người, Phùng Ngọ Mã và Sở Hoan đều là thân qua trăm trận, ngay cả Nguyên vũ cũng trải qua vô số cực khổ, mà lực ý chí càng yếu, tổn thương của khúc tử vong càng lớn, lúc này Doanh Nhân bị hại, gã chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, dường như có vô số cây kim đâm vào đầu gã, đừng nói đi lại, ngay cả đứng lên cũng cực kỳ khó khăn.

Công tử vân hổ chém xuống một đao, tuy gã cảm thấy được lưỡi đao đánh tới, lại căn bản không có lực né tránh. Nguyên Vũ thấy tình thế không ổn, rống to một tiếng, xoay người bộc phát năng lượng toàn thân, ngăn cản trước người Doanh Nhân. Đại đao công tử vân hổ chém xuống, phốc một tiếng, chém vào lưng Nguyên Vũ.

Lực lượng một đao kia không nhẹ, chém đứt lưng Nguyên Vũ. Nguyên Vũ cảm thấy đau nhức kịch liệt, phun ra một ngụm máu tươi, dĩ nhiên phun lên người Doanh Nhân.

Tuy đầu Doanh Nhân đau muốn nứt ra, nhưng vẫn thấy được một màn này, chứng kiến Nguyên Vũ động thân chặn một đao cho mình, trong nhất thời gã kinh ngạc vài phần, chứng kiến Nguyên Vũ phun ra máu tươi, trong lòng gã run lên, một cỗ bi thương mãnh liệt dâng lên trong lòng.

Công tử vân hổ một đao không chém trúng Doanh Nhân, lại chém một đao, lúc này cảm giác được sau lưng có kình phong đánh úp lại, biết Phùng Ngọ mã tập kích sau lưng gã.

Công tử vân hổ cũng không thèm để ý.

Vừa rồi Phùng Ngọ Mã đã chém ra vài chục đao, cũng chỉ là phí công, không đao nào tạo thành uy hiếp đối với công tử vân hổ. Trong mắt công tử vân hổ, Phùng Ngọ Mã lúc này đã là nỏ mạnh hết đà, trên người gã đổ rất nhiều máu, tùy thời đều có thể ngã xuống.

Thân thể của gã hơi tránh, tránh thoát một đao sau lưng, xoay người vẩy qua một đao, lúc này cũng không chém lên người Phùng Ngọ Mã như trước, mà nghe được một tiếng keng vang lên, một đao đánh ngược gã dường như vị Phùng Ngọ Mã ngăn được.

Công tử vân hổ hơi kỳ quái, thực sự không thèm để ý, cho rằng Phùng Ngọ Mã đánh loạn đụng vào, chỉ là khi gã hơi xoay người ,lại phát hiện Phùng Ngọ Mã mặt mũi tràn đầy máu tươi nhìn qua rất dữ tợn đang dán tới.

Đôi mắt Phùng Ngọ Mã đã không còn vẻ mê ly vừa rồi, lạnh lùng như băng, sát ý sâu tận xương tủy.

Khi thấy ánh mắt Phùng Ngọ Mã, công tử vân hổ cũng cảm thấy chuyện hơi không ổn.

Nếu gã cẩn thận, toàn lực đề phòng Phùng Ngọ Mã, chưa hẳn không thể phát hiện một kích thiên quân này của Phùng Ngọ Mã, nhưng gã quá tự tin, hơn nữa quá mức khinh thị đối với Phùng Ngọ Mã sắp ngã xuống.

Khi gã cho rằng Phùng Ngọ Mã không còn uy hiếp, căn bản lại không ngờ được lúc này Phùng Ngọ Mã còn có thể đánh ra một kích cuối cùng.

Trong lúc gã khẽ giật mình, cảm thấy bụng mát lạnh, lập tức cảm thấy một cơn đau nhức kịch liệt tới tim phát ra từ bụng tràn ngập toàn thân, giờ phút này, gã cảm thấy tất khả tinh khí trên thân thể mình biến mất trong nháy mắt.

Tuy rằng thương thế Phùng Ngọ Mã rất nặng, tùy thời đều có thể ngã xuống, nhưng Lưu Vân Đao trong tay gã một khắc cũng không buông ra, đối với Thần Y Vệ mà nói, lúc Lưu Vân Đao rời tay, là lúc bọn họ tử vong.

Chỉ cần còn một hơi, đao của bọn họ sẽ không rời tay.

Thanh Lưu Vân Đao sắc bén kia chuyên môn chế tạo cho Thần Y vệ dùng sắt luyện thành, lúc này đã chui thẳng vào bụng công tử vân hổ, xuyên qua thân thể gã, trong bụng chỉ lộ ra chuôi đao.

Công tử vân hổ không dám tin.

Gã không tin lúc này Phùng Ngọ Mã còn có thể làm ra phán đoán chuẩn xác như thế, còn có thể đánh ra một chiêu có lực sát thương như thế, linh hồn của gã thời khắc này tựa hồ bị rút ra ngoài.

Gã tự nhiên không có khả năng nghĩ tới, Sở Hoan đánh vào vách đá có tiết tấu bên kia, đã hoàn toàn phá hỏng khúc tử vong của công tử áo lam. Công tử áo lam muốn điều chỉnh âm luật mấy lần, nhưng gã căn bản không ngờ được, một quân nhân như Sở Hoan, lại hiểu rất rõ đối với ngũ luật, cho dù gã điều âm thế nào, Sở Hoan đều có thể đập vách tường thay đổi âm luật chính xác, khiến khúc nhạc của gã căn bản không cách nào hoàn thành.

Khúc tử vong bị phá hư, mê hoặc tạo thành đối với Phùng Ngọ mã cũng biến mất rất nhanh. Cái bóng thật giả của công tử vân hổ hợp lát làm một trước mắt Phùng Ngọ Mã, gã thân chịu trọng thương, nhưng lực ý chí cứng cỏi vẫn khiến gã chịu đựng, hơn nữa vận khí lực toàn thân, đưa ra một kích trí mạng cuối cùng.

Gã rõ ràng trong lòng, bản thân gã lập tức sẽ ngã xuống, an nguy của Doanh Nhân, sẽ treo lên thân một người Sở Hoan, nếu không thể giết chết công tử vân hổ, Sở Hoan sẽ gặp phải hoàn cảnh nguy hiểm lấy một địch hai, cho nên gã dùng hết lực lượng toàn thân, muốn giết chết công tử vân hổ, giống như trừ đi một cường địch giúp Sở Hoan.

Công tử vân hổ muốn động, nhưng bụng gã đã trúng đao, hơn nữa Phùng Ngọ Mã thấp giọng rống giận, một tay vặn cổ công tử vân hổ. Công tử vân hổ bụng đau nhức kịch liệt, lại thêm cổ bị vặn, khí lực trên người biến mất, keng một tiếng, đại đao trong tay rơi xuống đất, cả ngươi suy yếu, máu tươi nhanh chóng tràn ra khóe miệng.

Khúc tử vong của công tử áo lam bị phá hỏng, gã cũng biết chuyện không ổn, trơ mắt chứng kiến công tử vân hổ bị Phùng Ngọ Mã một chiêu đánh chết, trong lúc kinh ngạc, lại bắn ra vài điểm hàn tinh, mục tiêu là Doanh Nhân.

Phùng Ngọ Mã rống to một tiếng, một tay dùng lực, thân thể công tử vân hổ bị ném ra, lá chắn thịt ngăn trước người Doanh Nhân, vài tiếng phốc phốc vang lên, mấy điểm hàn tinh này đã trúng vào người công tử vân hổ.

Công tử vân hổ đã bị một đao xuyên qua người, hấp hối, vài điểm hàn tinh đánh lên người gã lúc này, đều mang kịch độc, sau khi thân thể rơi xuống đất, run rẩy hai cái, liền bất động.

Toàn thân Phùng Ngọ Mã lúc này cũng đã suy yếu, rốt cuộc không chống đỡ được, thân thể lảo đảo, ngã xuống đất.

Công tử áo lam lại muốn đánh ra ám khí, nhưng cảm giác được đao phong đánh tới người, Sở Hoan cũng đã nhào qua, Huyết Ẩm Đao trong tay chém tới công tử áo lam.

Khúc âm công tử áo lam dựa vào nhất đã bị phá, hơi bối rối, lúc này gã hơi buồn bực, nếu không phải công tử vân hổ quá khinh địch, hưởng thụ niềm vui giết người, chỉ sợ đã sớm giải quyết những người này.

Chậm trễ một chút, cuối cùng lại hại người hại mình.

Công tử vân hổ chết ngay lập tức, công tử áo lam mất đi một cánh tay, cũng may Phùng Ngọ Mã lúc này đã ngã xuống, sống chết không rõ, chỉ còn lại Sở Hoan.

Một đao kia của Sở Hoan rất nhanh, động tác công tử áo lam cũng không chậm, sau khi tránh ra, gã đặt sáo lên miệng, muốn lặp lại chiêu cũ, nhưng Sở Hoan phản ứng thật sự nhanh chóng, lúc tiếng sáo vừa nổi, Huyết Âm Đao của Sở Hoan lại đánh vào mặt đá, phát ra tiếng keng keng lần nữa, hơn nữa mỗi lần phát ra, thân thể Sở Hoan lại tiến tới trước, chậm rãi đến gần công tử áo lam.

Công tử áo lam âm thầm kêu khổ, không thể tưởng được lại đụng phải địch thủ khó chơi như thế.

Gã đã chứng kiến đao pháp Sở Hoan, biết rõ đối chiến công phu, mình quả thật không phải đối thủ Sở Hoan, hơn nữa chỗ dựa lớn nhất của gã là tiếng sáo lại bị Sở Hoan phá, tiếp tục như thế, sớm muộn gã sẽ phải mất mạng trong tay Sở Hoan.

Khúc tử vong không còn tác dụng, đầu óc Doanh Nhân cũng bắt đầu tỉnh táo. Gã nhìn Nguyên Vũ ngăn một đao cho mình, lúc này không còn hoài nghi đối với Nguyên Vũ nữa, biết lúc trước gã trách lầm lão.

Gã ôm nửa người trên của Nguyên Vũ, đôi mắt đỏ lên, run giọng nói:

- Ngươi... ngươi không được chết, bản... ta không nên nghi ngờ ngươi... !

Máu tràn ra khỏi khóe miệng Nguyên Vũ, nhưng trên môi lại mang theo nụ cười ôn hòa, khuôn mặt trắng bệch, nói khẽ:

- Không nên... không nên mềm yếu, người thành đại sự, lòng... không thể quá mềm yếu... !

Doanh Nhân lau nước mắt, cắn răng nói:

- Ngươi yên tâm, ai là chủ mưu sau màn, ta nhất định sẽ giết hắn.

Nguyên Vũ giơ tay lên, đưa tay phải nắm chặt nửa miếng ngọc bội tới trước mặt Doanh Nhân, cố hết sức nói:

- Cất kỹ, giao cho mẫu thân ngươi... Những năm này vì che giấu thân phận của ta, đã qua hai mươi năm, ta và nàng... ta và nàng đã không gặp mặt, nàng vẫn... vẫn khỏe chứ?

Doanh Nhân dừng sức gật đầu nói:

- Nàng rất khỏe... !

- Có một số việc, nàng... nàng sẽ nói cho ngươi biết.

Giọng Nguyên Vũ ngày càng suy yếu, nói khẽ:

- Trên người của ngươi có... có huyết thống Đại Hoa, đi con đường nào... ngươi suy nghĩ cẩn thận...

Lão cầm tay Doanh Nhân, run giọng nói:

- Mười tám năm trước, ta... ta bí mật lấy một nữ nhân, muốn... muốn kéo dài huyết mạch gia tộc họ Nguyên, chỉ là... chỉ là sinh một con gái, hôm trước... hôm trước bị bọn chúng bắt đi làm tin, ngươi... ngươi giúp ta tìm trở về, chiếu cố các nàng cho tốt...

Nói xong câu đó, miệng Nguyên Vũ lại phun máu, đều phun trên người Doanh Nhân. Doanh Nhân thất thanh nói:

- Cữu cữu, ngài... ngài thế nào?

Nguyên Vũ nghe Doanh Nhân gọi mình cữu cữu, trên mặt lộ ra nụ cười, lão muốn tự tay vuốt ve mặt Doanh Nhân, nhưng lúc này không còn khí lực. Doanh Nhân đã nắm lấy tay lão, trong đôi mắt Nguyên Vũ lóe ra ánh sáng, lẩm bẩm nói:

- Khôi phục Đại Hoa.. khôi phục Đại Hoa... !

Giọng nói đột nhiên ngừng lại, đầu nghiêng qua một bên mà chết.