Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 285: Kết nghĩa




Sở Hoan sớm biết, lúc này Kiều Minh Đường triệu tập nhiều tinh nhuệ Cấm Vệ Quân như vậy, chắc chắn có chuyện lớn, nhưng lại cực kỳ bí ẩn.

Mọi người nghe nói có chuyện lớn cần làm, lập tức đều nghiêm nghị.

Kiều Minh Đường quay đầu lại liếc nhìn cửa chính, cười nói:

- Lâm đại nhân!

Một người chậm rãi đi tới từ ngoài cửa, người nọ bụng lớn, một thân áo gấm, đầu đội nón rộng, râu dài hình chữ bát, phía dưới còn có một túm râu đen, cười tủm tỉm đi tới.

Chúng tướng hai mặt nhìn nhau.

Vừa nhìn qua, người này hoàn toàn là một thương nhân hơi tiền toàn thân, thật sự không rõ vì sao Kiều Minh Đường để một thương nhân xuất hiện ở trường hợp như bây giờ, nhưng người đầu óc sáng suốt nghe được Kiều Minh Đường xưng người này là ‘Lâm đại nhân’, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ thương nhân này còn là quan viên triều đình?

Trái lại Sở Hoan cảm thấy tư thế đi đường của người này hơi quen thuộc, mắt kìm lòng được nhìn lại hai tay người này, liền thấy hai tay người này giấu trong tay áo, không lộ ra ngoài.

Hắn mơ hồ cảm thấy tư thế đi đường của người hơi tương tự với cao thủ đeo bao tay tơ đồng trên pháp trường kia, cái đầu không khác biệt lắm, chỉ là bụng người này nhô lên, khuôn mặt trắng nõn, nhìn lên thật sự là thương nhân giàu có sống an nhàn sung sướng, nghĩ tới không phải cùng một người.

Sau khi người này đi vào, liếc mọi người ở đây, cười tủm tỉm chắp tay nói:

- Các ngươi là ái tướng dưới tay Kiều Tổng đốc sao, là tinh nhuệ trung thành của Đế quốc Đại Tần ta, có thể cùng tiến cùng lùi với các vị, đó là vinh hạnh của bản quan.

Chúng tướng nghe vậy, mới biết người này quả thật là quan viên triều đình. Vệ Thiên Thanh rất quen thuộc đối với quan viên lớn nhỏ phủ Vân Sơn, cũng nhớ không ra đã từng gặp người này.

Kiều Minh Đường nói:

- Vị này chính là Lâm đại nhân tới từ kinh thành, bắt đầu từ bây giờ, các ngươi đều do Lâm đại nhân quản lý, mệnh lệnh của Lâm đại nhân chính là mệnh lệnh của bản quan, nếu có kẻ vi phạm, sẽ do Lâm đại nhân xử lý.

Vị Lâm đại nhân này cười híp mắt nói:

- Các vị đều là quân nhân, biết rõ quân pháp vô tình, bản quan tin tưởng, trong các vị không có bất luận người nào vi phạm quân lệnh, bản quan cũng tin tưởng, tuyệt đối sẽ không bởi vì vi phạm quân lệnh mà khiến bản quan khó xử.

Vị Lâm đại nhân này cười nói, giọng nói cũng rất ôn hòa, nhưng mọi người nghe vào trong tai, lại cảm thấy hơi không đúng.

...

...

Lúc sáng sớm, hai chiếc thuyền mui đen đi một đêm trên sông tới gần một bờ sông rất yên lặng. Lâm Đại Nhi dẫn đầu nhảy xuống thuyền, đám người Lỗ Thiên Hữu cũng đều nhảy lên bờ theo, mỗi con thuyền chỉ để lại hai gã đồng bạn ăn mặc kiểu đánh cá. Đợi sau khi tất cả mọi người xuống thuyền, hai chiếc thuyền kia cũng không dừng lại, chống gậy trúc tiếp tục đi về phía trước.

Mọi người tập trung bên bờ, Lâm Đại Nhi chắp tay nói với vài tên tù phạm phá vòng vây ra:

- Các vị, cách phủ Vân Sơn đã rất xa, nhất thời quan binh sẽ không tra đến nơi này, có gặp mặt cũng có chia tay, không kéo dài hành trình của các vị, chúng ta từ biệt tại đây.

Vài tên tù phạm đều chắp tay nói:

- Lần này may được cô nương cứu, chúng ta không có gì báo đáp, sau này nếu như có cơ hội, chắc chắn sẽ báo đáp!

Lâm Đại Nhi mỉm cười nói:

- Đều là nghĩa sĩ tâm huyết, coi như một nhà, cần gì phân biệt lẫn nhau.

Vài tên tù phạm đều là người thống khoái, chắp tay tạ ơn, trước sau rời đi, chỉ có đao khách Cừu Như Huyết không có ý tứ rời đi, đợi vài tên tù phạm đi rồi, lúc này mới tiến lên hai bước, chắp tay cười nói:

- Cô nương, mạng này của ta là cô cứu, nếu không thể trả lại cô một tính mạng, không mặt mũi nào rời đi.

Lông mày Lâm Đại Nhi cau lại.

Lỗ Thiên Hữu đã cười nói:

- Cừu Tam gia, huynh quá khách khí.

Cừu Như Huyết lắc đầu nghiêm nghị nói:

- Lỗ huynh đệ, Cừu mỗ cũng không phải nói giỡn. Lần này cướp pháp trường, tuy chúng ta thoát thân, cũng không thể nói là thành công. Hai người còn đồng bạn bị bắt, ta nghĩ hai người sớm muộn phải trở lại cứu giúp, tuy Cừu mỗ không có bản lĩnh gì, nhưng nguyện ý trợ giúp một tay, cho dù bởi vậy mà chết, cũng là trả hai người một tính mạng mà thôi.

Mày Lâm Đại Nhi nhíu chặt, đang suy nghĩ cái gì, Lỗ Thiên Hữu xoay người lại liếc Lâm Đại Nhi, hơi trầm ngâm mới nói:

- Tam gia, chúng ta đã là trọng phạm quan phủ truy nã, đi cùng chúng ta, chỉ sợ sẽ liên lụy huynh.

Cừu Như Huyết cười ha ha nói:

- Hai người thấy Cừu Như Huyết ta chính là hạng người rất sợ chết sao?

Gã lại nói:

- Nếu hai vị đáp ứng, sau này Cừu Như Huyết sẽ đi theo hai vị, trả ân tình của hai vị, nếu hai vị không đáp ứng, Cừu mỗ cũng không thể nói gì hơn, hai vị nhìn không trúng, Cừu mỗ cũng không mặt dày lưu lại.

Lâm Đại Nhi nói:

- Tam gia hiểu lầm, chúng ta tuyệt đối không có ý từ nhìn không trúng.

Cừu Như Huyết thống khoái nói:

- Được, như vậy cô đáp ứng để Cừu mỗ lưu lại?

Lỗ Thiên Hữu cười nói:

- Tam gia cố tình giúp đỡ chúng ta, đây là vinh hạnh của chúng ta, sao có thể chối từ?

- Lỗ huynh đệ, Tam gia này gọi không được tự nhiên.

Cừu Như Huyết cười nói:

- Nếu không chê, chúng ta xưng hô huynh đệ thế nào? Ta thấy lớn hơn ngươi nhiều, gọi ngươi Lỗ huynh đệ, nếu ngươi không chê, gọi ta một tiếng đại ca thế nào?

Cừu Như Huyết nói chuyện gọn gàng linh hoạt, tính tình cũng rất sảng khoái.

Lỗ Thiên Hữu suy nghĩ, nói:

- Cừu đại ca, huynh đã nói như vậy, tiểu đệ sao lại cự tuyệt? Tiểu đệ trái lại có chủ ý, không biết có trèo cao hay không?

- Mời Lỗ huynh đệ nói?

- Cừu đại ca, tiểu đệ cùng huynh mới quen đã thân, rất có cảm giác hận quen biết muộn.

Lỗ Thiên Hữu nghiêm nghị nói:

- Nếu Cừu đại ca nguyện ý, chúng ta kết nghĩa huynh đệ ở đây thế nào?

Cừu Như Huyết khẽ giật mình, lập tức hỏi:

- Lỗ huynh đệ, Cừu mỗ là đao khách, tay từng dính nhiều máu, đệ nguyện ý kết nghĩa huynh đệ với ta hay sao?

- Cầu còn không được.

Lỗ Thiên Hữu nghiêm mặt nói:

- Tiểu đệ tự hỏi máu trên tay cũng không ít hơn Cừu đại ca.

- Được.

Cừu Như Huyết cười to nói:

- Lỗ huynh đệ thống khoái, đã như vậy, ta và đệ ở bờ sông này, thề với trời, kết làm huynh đệ.

Trong lòng Lâm Đại Nhi cảm thấy Lỗ Thiên Hữu quá mức dễ tin người khác, tuy từng nghe thấy tên Cừu Như Huyết này, nhưng thật sự không rõ ràng lắm đối với chi tiết của người này, sao có thể tùy tiện kết huynh đệ với người này?

Nàng không nhịn được nói:

- Thiên Hữu ca... !

Còn chưa nói xong, Lỗ Thiên Hữu đã đưa tay nói:

- Đại Nhi, không cần nhiều lời, Cừu đại ca là người trung nghĩa, có thể kết bái thành huynh đệ với Cừu đại ca, đó là chuyện may mắn cầu còn không được.

Gã cùng Cừu Như Huyết dắt tay đi tới bờ sông, lập tức cúi bái, trời đất làm chứng, kết bái làm huynh đệ khác họ.

Lâm Đại Nhi thấy Lỗ Thiên Hữu như thế, mặc dù hơi lo lắng trong lòng, nhưng cuối cùng không nói gì thêm. Nam nhi giang hồ, tâm huyết nghĩa khí, kẻ mới quen đã thân không ở số ý, kẻ ý hợp tâm đầu, kết bái làm huynh đệ khác họ cũng là chuyện thường xảy ra, nếu lúc này nàng lộ ra ý ngăn cản, Lỗ Thiên Hữu chắc chắn bất mãn, Cừu Như Huyết tất nhiên cũng rất bất mãn.

Mặc dù nàng cũng không rõ ràng lắm đối với chi tiết của Cừu Như Huyết, nhưng dù sao Cừu Như Huyết cũng là người nổi bật trong đao khách, cũng là người có thân phận địa vị trên giang hồ, nếu nàng đắc tội gã, tự nhiên không có gì hay.

Sau khi Lỗ Thiên Hữu kết bái với Cừu Như Huyết, trái lại lộ vẻ tỉnh táo, lúc này ánh nắng sớm mới hiện, mọi người cũng không kéo dài, nhằm hướng Bắc mà đi, lúc này tính cả Lâm Đại Nhi, còn có tám người.

Tới bên ngoài một thị trấn, Lâm Đại Nhi để hai người tiến vào thôn trấn mua quần áo, còn thuê hai cỗ xe ngựa. Giữa trưa, xe ngựa trở về, tất cả mọi người thay đổi quần áo bình thường, chia ra ngồi hai chiếc xe ngựa đi về phía Đông, trên đường cũng không chậm trễ, Lâm Đại Nhi tất nhiên ngồi chung một xe với Lỗ Thiên Hữu, Cừu Như Huyết thì ngồi trong một chiếc xe ngựa khác.

Xe đi lộc cộc, Lỗ Thiên Hữu thấy thần sắc Lâm Đại Nhi dường như hơi ngưng trọng, không khỏi nhẹ giọng hỏi:

- Đại Nhi, muội có tâm sự gì sao? Còn đang lo lắng cho Nhị thúc và Ngũ ca sao?

Lâm Đại Nhi trầm mặc một hồi, mới thở dài yếu ớt:

- Huynh nói đúng, bây giờ chúng ta trở về, cũng không thể cứu được bọn họ, chỉ có thể bàn bạc kỹ hơn.

Lỗ Thiên Hữu nói:

- Lúc này đối chiến, sau khi trở về, vẫn phải giải thích rõ ràng với Đạo Môn, mọi trách nhiệm đều để ta gánh chịu. Chẳng qua Đạo Môn thần bí, chúng ta một mực chưng từng gặp Thiên Công, lần này ta muốn để Hầu Mạc Tín dẫn ta đi gặp Thiên Công, xin hắn xuất động thế lực của Thiên Môn Đạo, cùng cứu giúp Nhị thúc và Ngũ ca.

Lâm Đại Nhi lắc đầu nói:

- Chỉ sợ Thiên Công sẽ không gặp huynh. Lúc trước cũng chỉ có phụ thân từng gặp Thiên Công, đã bái Đạo Môn. Sau khi phụ thân qua đời, chúng ta chỉ gặp Đạo Sứ, không thấy Thiên Công, ngay cả Nhị thúc cũng chưa từng, bọn họ sao có thể đơn giản gặp huynh? Hơn nữa ta mấy lần yêu cầu Hầu Mạc Tín dẫn ta đi gặp Thiên Công, nhưng chưa một lần thành công, cũng chính bởi vì Hầu Mạc Tín liên tục kéo dài, ta mới giận dữ hạ độc hắn... !

Lỗ Thiên Hữu bất đắc dĩ lắc đầu, lập tức nghiêm nghị nói:

- Nhưng lần này nhất định phải gặp Thiên Công. Sáp Huyết Hội ta gặp phải nạn này, đúng như muội nói, Đạo Môn sao có thể ngồi nhìn mặc kệ? Cho dù thế nào, ta cũng muốn gặp hắn một lần, nếu không ngay cả người thật còn chưa gặp, Sáp Huyết Hội sao có thể nói là một nhà với Thiên Môn?

Lâm Đại Nhi trầm ngâm một lát, mới nói:

- Sau khi chúng ta trở về, tìm cách là được.

Lỗ Thiên Hữu gật nhẹ đầu, hỏi:

- Mọi người đều khỏe chứ?

- Không khỏe.

Lâm Đại Nhi cười khổ nói:

- Thiên Hữu ca, có chuyện ta còn chưa nói cho huynh biết.

- Cái gì?

- Hắc Thủy Sơn đã bị quan phủ tiễu trừ, chúng ta đã không thể trở về.

Lỗ Thiên Hữu đột nhiên biến sắc, giật mình nói:

- Bị tiễu trừ? Vậy... vậy mọi người thế nào? Binh khí giấu trong núi có bị chúng phát hiện?

- Trước đó chúng ta nhận được tin mật, cho nên trước khi quan binh tới, đã chuyển vũ khí cùng nhân thủ đi.

Lâm Đại Nhi nói:

- Chẳng qua còn một số vật tư chưa kịp dời đi, vẫn rơi vào trong tay quan phủ, hiện giờ Thông Châu đang điều tra việc này.

Lỗ Thiên Hữu hơi có suy nghĩ, trầm mặc hồi lâu, mới hỏi:

- Hiện giờ mọi người ở nơi nào?

Lâm Đại Nhi nói khẽ:

- Đang ở Thông Châu, chỉ là quan phủ chắc chắn tìm không thấy.

Lỗ Thiên Hữu nhẹ nhàng thở ra, nói:

- Vậy là tốt rồi.

Cặp môi đỏ mọng của Lâm Đại Nhi khẽ nhúc nhích, muốn nói lại thôi.

Lỗ Thiên Hữu nhìn thấy hỏi:

- Đại Nhi, muội lo lắng cái gì?

Lâm Đại Nhi suy nghĩ mới nhẹ giọng hỏi:

- Thiên Hữu ca, huynh... huynh thật sự tin tưởng đao khách kia?

- Cừu đại ca?

Lỗ Thiên Hữu khẽ giật mình, lập tức cười nói:

- Đại Nhi, muội không biết, trên pháp trường, Cừu đại ca ở bên cạnh ta, hắn là người rắn rỏi, thấy chết không sờn, anh hùng hào kiệt như vậy, sao có thể bỏ qua? Hắn lưu lại, cũng là vì báo ân, người này trọng tình trọng nghĩa, nhận ân báo đáp, kết làm huynh đệ với hắn, quả thật là chuyện may mắn trong đời.

Gã dừng một chút, hơi dán lại, thấp giọng nói:

- Hơn nữa Sáp Huyết Hội chúng ta cũng phải phát triển lớn mạnh mới được, kết nghĩa huynh đệ với Cừu đại ca, sau này chắc chắn toàn lực giúp chúng ta. Muội phải biết rằng, danh hào Cừu đại ca trên giang hồ chính là một chiêu bài, bạn bè rất rộng, quan hệ rất nhiều, có hắn giúp đỡ, Sáp Huyết Hội chúng ta chắc chắn từng bước lớn mạnh, hơn nữa chắc chắn có thể báo thù cho nghĩa phụ!

Lâm Đại Nhi miễn cưỡng cười, nhưng cặp lông mày vẫn chứa sầu lo.