Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 305: Thành bất ly sa, bại bất ly thổ!




Sở Hoan về đến nhà, đã thấy Tố Nương đang ở sau nhà bận việc, Như Liên ở bên cạnh phụ giúp, dường như là đang làm chuồng gà.

Nhìn thấy Sở Hoan về, Tố Nương cũng có chút vui mừng, hỏi:

- Về rồi à? Công việc đã làm xong chưa?

Lại nói tiếp:

- Đệ lại đây giúp một tay, làm cái chuồng gà, rồi mua mấy con gà về nuôi.

Sở Hoan sắn tay áo lên, đi đến nói:

- Trên phố không phải có gà mái già có thể mua sao? Sao lại còn nuôi gà ở nhà?

Tố Nương nói:

- Gà mái già bán trên phố không rẻ, tự nuôi, đợi chúng nó lớn, là có thể đẻ trứng, hơn nữa, mua thêm một con gà trống, sáng sớm gáy lên đánh thức mọi người dậy.

Như Liên cũng nói:

- Mão Nhật Tinh quan là hóa thân của gà trống, có thể trấn nhà.

- Gà trống trấn nhà?

Sở Hoan ngẩn ra, đây là lần đầu tiên hắn nghe nói chuyện như thế này.

Vừa làm ổ gà, Sở Hoan vừa suy nghĩ, cuối cùng nói:

- Tố Nương tỷ, tiểu muội, ngày kia ta phải đi vào Kinh thành rồi.

Trước kia hắn vẫn luôn chưa nói tin tức này với mọi người trong nhà, hiện giờ phải vào Kinh thành, không thể không nói.

- Ồ.

Tố Nương đang rải rơm rạ, cũng không để ý lắm:

- Khi nào thì trở về? Là lại phải đi ra ngoài bận việc phải không?

Sở Hoan nói:

- Khả năng là rất lâu mới trở về.

- Rất lâu?

Tố Nương quay đầu lại:

- Phải làm việc rất lớn sao? Mười ngày? Một tháng?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Đệ được điều đến Kinh thành làm việc, nếu không xảy ra chuyện gì, sau này sẽ ở lại Kinh thành làm việc một thời gian rất dài.

Tố Nương ngẩn ra, sau một lúc lâu mới nói:

- Đệ nói là... đệ tới Kinh thành làm quan?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Vâng, là ý này.

Sắc mặt Tố Nương trở nên kỳ lạ, Như Liên cũng có chút thất thần, Sở Hoan đã nói:

- Sau khi đệ vào Kinh bố trí ổn thỏa, rồi sẽ đón mọi người đến. Chỉ là... sức khỏe của mẹ không được tốt, không biết có thể chịu được đường dài vất vả không.

Tố Nương nghe Sở Hoan nói phải vào Kinh, trong lúc nhất thời chưa nghĩ được gì, không biết thế nào cho phải.

Một lúc lâu sau, Tố Nương mới nhẹ giọng nói:

- Đệ nói cho mẹ biết chưa?

- Đang định nói với mẹ.

Sở Hoan nhẹ nhàng nói:

- Ngày kia phải vào Kinh rồi.

Tố Nương suy nghĩ một lúc, rồi mới nói:

- Đệ cứ đi đi, tỷ sẽ chăm sóc mẹ.

Lại nói:

- Tỷ đi thu dọn hành lý cho đệ.

Miễn cưỡng cười một cái rồi rời đi.

Như Liên đứng bên cạnh, dường như có lời gì muốn nói, nhưng cuối cùng lại không nói ra.

Sở Hoan nhẹ nhàng nói:

- Sau khi huynh vào Kinh, muội và Tố Nương tỷ chăm sóc mẹ cẩn thận. Không bao lâu nữa, huynh sẽ đón mọi người vào Kinh.

- Sở... Sở đại ca, cảm ơn huynh.

Mái tóc Như Liên hơi bay lên, trông rất khổ sở:

- Lúc đó là huynh nhận nuôi muội, nếu như không phải là huynh, muội... muội hiện tại chỉ sợ đã chết rồi. Muội nhất định sẽ chăm sóc tốt Sở đại nương... Huynh cứ yên tâm.

Sở Hoan dịu dàng nói:

- Tiểu muội, sau này đừng nhắc đến chuyện nhận nuôi, ta với muội có thể trong biển người gặp được nhau, đó là duyên phận trời định, ta luôn coi muội là người thân của mình, muội cũng coi ta là đại ca, chúng là người một nhà, tuy hai mà một.

Như Liên đôi mắt khẽ đỏ, dùng sức gật đầu.

Sức khỏe mẹ Sở Hoan từ trước đến nay luôn không được tốt, từ đầu mùa đông năm ngoái, bà rất ít đứng dậy, toàn thân trên dưới đều đau đớn mệt mỏi không có sức lực gì, các khớp tay chân cũng thường đau, cũng may Tố Nương cẩn thận chăm sóc, lại mua thuốc về, tình hình sức khỏe không đến mức chuyển biến xấu.

Thấy Sở Hoan đi đến, Sở Lý Thị ngồi dậy, dịu dàng nói:

- Nhị Lang, con ra ngoài làm việc, cũng phải chú ý sức khỏe, đừng có làm quá sức.

Sở Hoan ngồi xuống bên cạnh, cười nói:

- Không mệt.

Hỏi nói:

- Mẹ, sức khỏe của mẹ có khỏe lên chút nào không?

- Không có việc gì.

Sở Lý Thị nói:

- Nhưng ông trẻ con nhiều tuổi rồi, có thời gian thì thường xuyên tới thăm.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Con biết ạ.

Sau đó trầm ngâm một hồi lâu, Sở Lý Thị nhìn ra Sở Hoan có chuyện gì đó, liền hỏi:

- Nhị Lang, có phải con có chuyện gì muốn nói với mẹ không?

Sở Hoan lập tức cũng không giấu diếm, liền đem chuyện vào Kinh nói ra.

Sở Lý Thị nghe xong, quả thật có chút giật mình, ngay sau đó hiện ra vẻ mặt vui mừng, nói:

- Nói như vậy, Nhị Lang con muốn vào Kinh làm quan?

Sở Hoan gật đầu nói:

- Vâng. Chỉ là... sức khỏe của mẹ không được tốt, không thể vào Kinh, con vẫn đang suy nghĩ có nên vào Kinh hay không?

- Đây là đại sự làm rạng rỡ tổ tông.

Sở Lý Thị có vẻ phấn khởi, lập tức nói:

- Con không cần lo cho mẹ, con cứ đi đi, con có thể làm vẻ vang cho tổ tông Sở gia, đây là chuyện tốt khó mà có được, sao lại vì mẹ mà lại bõ lỡ được?

Lại nói tiếp:

- Đúng rồi, Tố Nương và Như Liên có cùng con vào Kinh không?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Mọi thứ phải đợi con thu xếp ổn thỏa sau khi vào thành đã. Nếu như thu xếp ổn thỏa được ở kinh thành, sức khỏe của mẹ chuyển biến tốt, con sẽ về đón mọi người.

Sở Lý Thị trầm mặc một lúc, cuối cùng thở dài nói:

- Thấy con nỗ lực như vậy, trong lòng mẹ cảm thấy rất vui mừng rồi, sức khỏe của mẹ, mẹ biết, e rằng không có phúc phận vào Kinh rồi.

- Mẹ, mẹ đừng nói như vậy.

Sở Hoan lập tức nói:

- 8 năm nay con chưa tròn được chữ hiếu với mẹ, sau này phải hiếu thuận với mẹ gấp bội.

Sở Lý Thị ôn hòa cười, rồi lập tức nghiêm mặt nói:

- Nhị Lang, mẹ có những lời này, con phải ghi nhớ trong lòng.

Sở Hoan vội hỏi:

- Mời mẹ chỉ bảo.

- Mẹ thấy con được như ngày hôm nay, trong lòng rất vui mừng.

Sở Lý Thị thấm thía nói tiếp:

- Mẹ không mong phú quý, chỉ mong con bình an là tốt rồi. Chỉ có điều... trong lòng mẹ vẫn còn một việc không yên tâm.

Sở Hoan nói:

- Mẹ, mẹ có việc gì, cứ nói với Nhị Lang, Nhị Lang nhất định không để mẹ thất vọng.

Sở Lý Thị suy nghĩ một chút, cuối cùng hạ giọng nói:

- Lúc mẹ sinh con, người trong thôn đều nói nhìn thấy nhà mình bị cháy, không ít người đến nhà mình dập lửa, nhưng thực ra trong nhà không có gì, mọi người đều nói kì lạ. Khi con đầy tháng, có một tiên sinh xem bói đi qua thôn mình, cha con lúc đó còn bảo tiên sinh xem bói bói cho con một quẻ.

Sở Hoan không biết Sở Lý Thị vì sao lại nói những thứ này, hắn đối với bói toán không hề tin tưởng, nhưng Sở Lý Thị đang nói chuyện này, hắn cũng không lỡ ngắt lời, đành phải ngoan ngoãn ngồi nghe.

- Tiên sinh xem bói đó bói mệnh cho con, nói con là hỏa đức chi mệnh, sau này ắt sẽ đại phú đại quý.

Sở Lý Thị cười nói:

- Lúc đó chúng ta chỉ là nửa tin nửa ngờ, cũng không để trong lòng. Chỉ có điều bây giờ con vào Kinh làm quan, những lời đó của tiên sinh xem bói, chưa chắc là giả.

Sở Hoan cười cười, nhưng không nói gì.

- Tiên sinh xem bói năm đó để lại tám chữ, coi ghi nhớ trong lòng.

Sở Lý Thị hạ giọng nói:

- Mặc dù đã nhiều năm rồi, nhưng mẹ vẫn còn nhớ, lúc đó ông ấy nói, thành bất ly sa, bại bất ly thổ, cũng không nói có ý gì, mẹ và cha con cũng không nói cho người ngoài biết, chỉ là ghi nhớ mấy chữ này, rốt cuộc là có ý tứ gì, chúng ta cũng không hiểu. Chỉ có điều ông ấy đã nói như vậy, con ghi nhớ trong lòng là được rồi.

Nói đến đây, Sở Lý Thị từ trong lòng lấy ra một tờ giấy đã hoen vàng, đưa cho Sở Hoan, nói:

- Đây là tờ giấy mà năm đó tiên sinh xem bói để lại, mẹ luôn mang theo người, cũng không biết có phải là bùa hộ mệnh không, bây giờ con vào Kinh, thì hãy mang theo người, không được để mất.

Sở Hoan nhìn tờ giấy đã hoen vàng, quả đúng là một lá bùa, chỉ là lá bùa này có chút cổ quái, chính giữa là một ngọn lửa cháy bùng bùng, xung quanh ngọn lửa lại có những lấm tấm cổ quái.

Sở Lý Thị chỉ vào ngọn lửa trên tấm bùa nói:

- Tiên sinh nói con là hỏa đức chi mệnh, ngọn lửa này có lẽ là chính con.

- Vậy đây là cái gì?

Sở Hoan đối với loại việc này không tin tưởng, nhưng cảm thấy lá bùa này có chút thú vị, không kìm nổi chỉ vào những vết lấm tấm bên cạnh ngọn lửa.

Sở Lý Thị lắc đầu nói:

- Mẹ cũng không rõ. Nhưng mẹ còn nhớ, tiên sinh xem bói lúc đó nói mấy câu không hiểu ra sao cả, nói cái gì mà Tham Lang, Thất Sát, Phá Quân...., mẹ và cha đều không hiểu, chúng ta hỏi vị tiên sinh đó, ông ấy cũng không nói.

Sở Hoan cười cười, rồi cất tấm bùa vào trong người, hắn mặc dù không tin tưởng việc bói toán, nhưng biết tấm bùa này trong lòng mẫu thân chính là lá bùa bảo hộ bình an cho mình, đương nhiên là phải cất cẩn thận.

Thấy Sở Hoan cẩn thận cất lá bùa, Sở Lý Thị lộ vẻ vui mừng, lập tức lại thấp giọng nói:

- Nhị Lang, mẹ còn một chuyện dặn dò con, bất luận thế nào, con cũng không được quên.

Sở Hoan gật đầu.

- Tố Nương từ khi được gả vào Sở gia ta, hiếu thuận thục lương, là một nàng dâu tốt.

Sở Lý Thị khẽ thở dài nói:

- Chỉ tiếc Tố Nương bạc mệnh, Đại Lang mất sớm...

Sở Hoan lập tức nói:

- Mẹ, Nhị Lang nói rồi, nhất định sẽ chăm sóc mọi người.

Sở Lý Thị lắc đầu nói:

- Mẹ đã già rồi, sắp bước vào quan tài rồi, nên không lo cho bản thân. Nhưng không thể không nghĩ cho Tố Nương, trước kia mẹ cũng nói qua với Tố Nương, sau khi Đại Lang mất được ba năm, thì Tố Nương con có thể rời khỏi Sở gia ta, tìm một người đàn ông tốt mà lấy. Tố Nương mới hơn 20 tuổi, còn trẻ như vậy, cho dù mẹ có ích kỉ thế nào, cùng không thể để Tố Nương ở lại thủ tiết.

Sở Hoan hơi nhíu mày, trong lòng biết rõ, với tính cách của Tố Nương, đương nhiên là sẽ vì Đại Lang thủ tiết, nhưng nàng mới hơn hai mươi tuổi, đang vào độ tuổi đẹp, nếu như tự muốn thủ tiết đến già, cũng là một việc vô cùng tàn khốc.

Đây là một đề tài vô cùng mẫn cảm, Sở Hoan cũng không tiện nói nhiều.

- Nhưng mỗi lần mẹ nói ra, Tố Nương đều ngắt lời mẹ, chỉ muốn bên mẹ chăm sóc cho mẹ. Đây là một cô nương tốt, mẹ... mẹ nhìn Tố Nương mà thấy đau lòng.

Sở Lý Thị khẽ thở dài, ngó nhìn cửa buồng, từ trong lòng lấy ra một phong thư đưa cho Sở Hoan, nói:

- Mau cầm lấy.

- Đây là cái gì?

Sở Hoan tò mò hỏi.

- Lúc con vẫn còn chưa về, năm ngoái mẹ nhờ ông giáo trong làng viết một phần hưu thư ( đơn li dị).

Đôi tay già nua của Sở Lý Thị hơi run rẩy:

- Lúc đó mẹ định thế này, cho dù Tố Nương không đồng ý, mẹ cũng không để chị dâu con phải góa bụa cả đời, mặc dù Tố Nương gả cho đại lang rồi, nhưng đến bây giờ vẫn còn trinh nguyên, lúc đó mẹ từng nghĩ qua, lấy phần hưu thư này ra, mặc kệ Tố Nương có đồng ý hay không, đều giải thoát cho Tố Nương.

Sở Hoan giật mình, lắp bắp nói:

- Mẹ, mẹ... mẹ muốn đuổi Tố Nương tỷ ra khỏi nhà?