Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 322: Đông Môn xuất trọng thần, Tây Môn xuất mỹ nhân!




Vương Phủ từ bên hông lấy một chiếc túi nước bằng da, uống một ngụm nước, rồi đưa cho Sở Hoan, tiếp tục nói:

- Tây thành hai mươi thự, nói ra, ngoài Tây Môn thự chúng ta, thì những thự khác đều có tiếng nói và lương lậu, càng gần những thành thị chợ búa, thì lương lậu càng nhiều hơn. Tây thành Nhị Nguyên thự quản lý phố Nhị nguyên, thì những binh sĩ phổ thông một tháng lương lậu cũng không hề nhỏ, mỗi tháng đều có phí riêng, cái phí riêng đó còn hơn lương chính rất nhiều…

- Nhị Nguyên thự quản lý phố Nhị Nguyên, phố Nhị Nguyên có mấy con phố đều là những khu phố buôn bán và nhà nghỉ, xem ra đều phải hiếu kính.

Vương Phủ gật đầu nói:

- Tây thành hai mươi thự, Nhị Nguyên thự thì màu mỡ nhất, ai cũng muốn được thuyên chuyển tới nơi đó, nhưng nếu không có ô dù và tiền lót thì có mơ cũng đừng hi vọng tới được nơi đó. Nhị Nguyên thự có hơn trăm người, ai nấy sau lưng đều có bối cảnh và ô dù cả…

Nhận lấy túi nước da Sở Hoan đưa cho, rồi uống tiếp một ngụm nói:

- Mẹ kiếp chứ, ông mày làm ở Tây Môn thự cũng đã ba năm rồi, không hi vọng được điều tới Nhị Nguyên thự, nhưng được điều tới những thự khác là cũng tốt lắm rồi… cứ ở mãi Tây Môn thự, thì sẽ không có ngày mở mày mở mặt được, ở đây mỗi tháng chỉ trông chờ vào mấy đồng bạc lương kia, không có những mảng thu nhập khác, không có bạc trong tay, thì muốn đi quan hệ cũng không có cách nào, nên cũng chỉ biết vùi dập ở nơi này thôi.

Rồi vẻ đồng tình nhìn Sở Hoan than thở:

- Sở Hoan, vận khí của cậu cũng đen thật, chắc cậu đã đắc tội với ai đó mà cậu không biết rồi.

Sở Hoan cười khổ lắc đầu nói:

- Có lẽ vậy, kinh thành này thâm hiểm quá, thần tiên lại nhiều, không biết là đã đắc tội với vị tôn thần nào nữa.

- Nếu ngươi có ngân lượng, nếu muốn làm tiếp ở Võ Kinh Vệ, thì ta khuyên ngươi nên mang chút bạc đi tạo mối quan hệ, rồi xin điều đi nơi khác.

Vương Phủ nói có vẻ thấm thía:

- Nếu quả thật được điều tới nơi khác, thì số bạc mà bỏ ra đi tạo quan hệ đó sớm muộn gì cũng thu hồi lại được thôi. Sống ở Tây Môn thự này, đừng nói tới kiếm bạc, ngay cả muốn lập công trạng gì cũng không thể, nếu làm gì sơ suất có khi còn mất mạng như chơi.

- Mất mạng sao?

- Đương nhiên rồi.

Vương Phủ rất kinh nghiệm nói:

- Tây Môn thự chúng ta quản lý ba con phố cùng với quảng trường Tây môn, nếu ở đó xảy ra chút sai sót nào, thì trách nhiệm đổ hết lên đầu Tây Môn thự chúng ta mà thôi.

Rồi chỉ về trước sau, nói:

- Hai bên này đều là phủ đệ của quan viên, hôm nay dẫn ngươi đi nửa ngày trời, bản thân đệ cũng thấy rồi, ba con phố này có tới hơn hai mươi phủ đệ, chúng ta mỗi ngày đều có huynh đệ ở đây đi tuần, phụ trách sự an toàn của mấy phủ đệ này, làm tốt bổn phận của mình, không có người thưởng cho đệ một đồng nào, làm việc không tốt, ví dụ như một phủ đệ nào đó mất trộm, hoặc là có người lạ xông vào một phủ đệ nào đó, thì cái trách nhiệm này sẽ do chúng ta gánh vác.

Cười khổ nói:

- Mấy tháng trước, biển hiệu treo trước cửa của một phủ đệ bị lấy đi mất, cũng không biết là ai làm, đệ có biết kết quả thế nào không?

Sở Hoan lắc đầu.

- Bốn huynh đệ phụ trách tuần tra ngày hôm đó đều bị phạt đánh 40 trượng, đánh cho đến gần chết, hơn nữa bốn người này và người nhà đều bị điều ra biên cương.

Vương Phủ dựa vào chân tường, nói:

- Đệ nói xem đây có phải là nơi người ở không?

Sở Hoan vuốt vuốt cằm, thở dài nói:

- Xem ra thật sự phải cẩn thận từng bước rồi.

Vương Phủ vô cùng đồng tình với Sở Hoan, nói:

- Có bạc khẩn trương đi tìm quan hệ, không có bạc, thì đệ từ cầu nhiều phúc, đừng có mà trong lúc tuần tra xảy ra chuyện, nếu thật sự xảy ra chuyện, ai cũng không thể giúp được đệ.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Đa tạ Vương đại ca chỉ giáo.

Ngày hôm nay Vương Phủ dẫn Sở Hoan đi làm quen mấy con phố mà Tây Môn thự phải phụ trách, qua giờ mão buổi sáng ngày hôm sau, Thự đầu Triệu Dương gọi Vương Phủ, lệnh y dẫn ba người đi quảng trường Tây Môn tuần tra, đích thân điểm danh bảo Sở Hoan cũng đi theo.

Sau khi chỉ bảo, Triệu Dương gọi Vương Phủ lại, khẽ dặn dò vài câu, Sở Hoan cũng không biết rốt cuộc là dặn dò cái gì, đợi Vương Phủ quay về, liền cảm thấy sắc mặt của Vương Phủ có chút kì lạ.

Võ Kinh Vệ của Tây Môn thự ngoài phụ trách trị an cảu mấy con phố ra, trách nhiệm quan trọng nhất, lại là phụ trách tuần tra quảng trường Tây Môn, cũng may quảng trường Tây Môn tuy vô cùng rộng lớn, nhưng không có các con phố cắt ngang dọc, ngoài việc chăm chú quan sát quảng trường bằng đá bóng loáng trống trải, thì đó là một loạt cổng chào dựng thẳng, trong mắt Sở Hoan, tiêu phí nhiều tiền xây dựng một loạt cổng chào này chỉ có tác dụng trang trí, để cho quảng trường bớt đơn điệu, làm tăng một chút khí phách mà thôi.

Mặc dù nói là tuần tra ở quảng trường Tây Môn, thực ra cũng không cần phải cứ đi đi lại lại ở quảng trường Tây Môn, tìm một chỗ ngồi xuống, chăm chú quan sát là được, chỉ cần có chuyện gì, tiến hàng xử lý vẫn kịp.

Hơn nữa trên dưới Hoàng thành Tây môn, đã có Hoàng gia cận vệ quân thủ vệ, chức trách của Võ Kinh Vệ, chỉ là giám sát xem có những người nào không có phận sự gì xuất hiện ở quảng trường mà thôi.

Ngoài Sở Hoan, ba người Vương Phủ thì đối với công việc ở đây vô cùng quen thuộc, tìm một chỗ nào đó ngồi xuống, Vương Phủ chỉ về phía Hoàng thành Tây môn cười hỏi:

- Sở Hoan, ngươi biết ở đạo môn kia đều đi đi vào vào là những người nào không?

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Tại hạ vừa mới đến, mong Vương đại ca chỉ giáo.

- Đông Môn sinh ra trọng thần, Tây Môn sinh ra mỹ nữ.

Vương Phủ khẽ cười nói:

- Cậu nói này đệ cũng chưa từng nghe qua sao?

Sở Hoan đọc lại một lần, cười hỏi:

- Câu nói này có nghĩa gì?

Vương Phủ ha hả cười nói:

- Bách quan vào triều, đều là từ Đông Môn đi vào, tan triều, cũng từ Đông Môn mà ra, Quốc Công, Nội Sử Lệnh, Nạp Ngôn, Thượng Thư mấy vị đại nhân này, thì cũng đều từ Đông Môn ra vào, cho nên nói Đông Môn sinh ra trọng thần.

Sở Hoan hỏi:

- Tây Môn sinh ra mỹ nhân, thì là sao?

Vương Phủ cười cười, mới hạ giọng xuống nói:

- Quý nhân từ Tây Môn ra vào, thì đều là Phi tần...!

Nói đến đây, cảm thấy bản thân nói có vẻ hơi nhiều, vỗ vỗ vai Sở Hoan, nói:

- Điều tốt duy nhất ở Tây Môn thự, chính là nếu như may mắn thì có khả năng nhìn thấy bóng dáng của mấy Phi tần nương nương, chuyện này... có lẽ là điều tốt nhất rồi.

Cổ nhân vì phân chia tinh tượng trên trời, đem tinh tượng chia làm tam tuyên tinh nhị thập bát tú, bởi vì chòm Tử Vi nằm giữa trời, cho nên cổ nhân co rằng trong Tử Vi tuyên là nơi ở của Thiên tử, cho nên từ trước đến giờ Hoàng thành thường thường còn gọi là Tử Vi thành.

Thành Lạc An được xây dựng bắt đầu từ thời đại Ngô triều, biết lợi dụng thiên tinh khí tượng, vận dụng lý luận thiên nhân hợp nhất, kiến tạo thủ đô đều phải có rạch ngòi bao quanh, cái này đều có nguyên do của nó cả.

Kinh thành tuy gọi đơn giản là đông nam tây bắc tứ thành, nhưng trên thực tế bốn thành đều có tên gọi rất đẹp đẽ, Hoàng thành gọi là Tử Vi thành, Đông thành gọi là Khải Minh thành, phía Nam là Thái Vi thành, phía Bắc là Cù Nghi thành, còn Đông thành lại là Thái Âm thành, ngoài Tần Thủ Ngân Hà ra, còn có Cốc Thủy và Nhiêu Thủy giống như hai con rồng bằng ngọc cuộn quanh vậy, bên bờ Tần Thủy giống như một con rồng lớn, ngoài ra có hai con sông chính là hai con rồng bao lấy con rồng lớn đó, toàn bộ thiết kế của kinh thành đều dựa vào lý luận thiên nhân hợp nhất, cho nên ý nghĩa của Hoàng thành tứ môn đều không giống nhau.

Cổ nhân cho rằng Đông chủ dương, Tây chủ âm, cho nên Hoàng thành Tây Môn xưa này đều là nơi trong hoàng cung thường lui tới, nếu như có Phi tần có địa vị qua đời, quan tài sẽ từ Tây Môn đi ra, có những cổng chào rất nguy nga, còn Phi tần trong cung được sủng ái nếu như được Hoàng đế ân chuẩn xuất cung thăm người nhà, cũng nhất định từ Tây Môn đi ra, sau Tây Môn, thực chất chính là Hoàng thành Tây cung, là hậu cung.

Ngoại trừ hậu cung quý nhân, cung nữ hậu trúng tuyển và được thả về, cũng đều từ Tây Môn ra vào, cho nên Vương Phủ gọi là “ Tây Môn xuất mỹ nữ”, câu nói này cũng không phải giả.

Vương Phủ nói như vậy, Sở Hoan dường như hiểu được chuyện gì, bên cạnh đã có người thấp giọng cười nói:

- Lão Vương, Tây Môn không phải chỉ là nơi xuất mỹ nhân, còn xuất ra một thứ.

Sở Hoan hỏi:

- Xuất ra cái gì?

Vương Phủ châm biếm nói:

- Còn xuất ra thái giám.

Hai người bên cạnh lập tức cười lên, một người thấp giọng nói:

- Thái giám đúng là không phải thứ gì.

Vương Phủ xua tay nói:

- Lời này nói ít vẫn là hơn, nếu thật sự mà bị người ta nghe thấy, tất sẽ gặp phải phiền toái. Các ngươi cũng không phải không biết, Thánh Thượng hiện giờ tính nhiệm nhất hai loại người, hai loại nga này nếu như chúng ta đắc tội phải, không chừng cả nhà sẽ bị chém hết.

- Hai loại người?

Sở Hoan có chút khó hiểu.

Bên cạnh có người hạ giọng nói:

- Đạo sĩ và thái giám.

- Ồ?

Sở Hoan hiểu ra.

Vương Phủ dựa vào chân tường, nói:

- Thôi, đừng nói nữa, còn lâu mới tới bữa trưa, chưa đến lúc ăn cơm, trước tiên lấy tinh thần quan sát đi, Sở Hoan hôm nay lần đầu tiên ra ngoài làm việc, sau khi thay ban, mỗi người góp một ít, để tẩy trần cho Sở Hoan.

Sở Hoan cười nói:

- Mấy vị đại ca chiếu cố, Sở Hoan vô cùng cảm kích. Thế này đi, tiền không cần góp nữa, trên người tiểu đệ còn mấy lượng bạc, mấy vị nếu như để mắt tới, sau khi thay ban, tiểu đệ làm chủ, mời mấy vị đại ca uống mấy chén, không biết ý các đại ca thế nào?

Võ Kinh Vệ của Tây Môn thự không giống như những nơi khác, thu nhập đều rất ít, chỉ đủ nuôi gia đình thôi, không dư giả như những thự khác được, muốn đến một tửu quán cũng phải đắn đo một trận, lúc này Sở Hoan nói là mời, trong lòng đều vui mừng, Vương Phủ đã vỗ vai của Sở Hoan nói:

- Sở Hoan, được đấy.

Sắc trời vẫn sớm, Vương Phủ ôm đao, bên Tây Môn lạnh tanh, Tây Môn quảng trường càng ít có dấu vết của người, ngáp một cái, nói:

- Tối qua ngủ muộn, ta nghỉ một trước một chút, các ngươi chăm chú quan sát, có việc gọi ta.

Y nhắm mắt lại, một lúc sau, dường như nghĩ đến cái gì, mở mắt ra, nhìn về phía Sở Hoan, thấp giọng nói:

- Sở Hoan, nếu như trong Tây Môn có người nào đi ta, đệ ngàn vạn lần đừng...!

Nói đến đây, dừng lại, vẻ mặt có chút cổ quái, trầm ngâm một lúc, lắc đầu nói:

- Thôi, không có chuyện gì, cứ chăm chú quan sát là được.

Y nhắm mắt lại, dựa vào chân tường ngủ thiếp đi, điện hạ thấy Vương Phủ định nói gì lại dừng lại, có chút kì quái, Vương Phủ này rõ ràng là muốn nói gì, nhưng dường như có gì đó e dè, chỉ nói có một nửa liền không nói nữa, cũng không biết nửa câu sau y nói là gì.

Vương Phủ rất nhanh gáy lên, nhưng cũng không to lắm, hai người khác cũng dựa vào chân tường, mệt mỏi muốn ngủ, thấy Vương Phủ đã ngủ, một người hướng về phía Sở Hoan thấp giọng nói:

- Sở Hoan, ngươi vừa mới đến, tinh thần dạt dào, không giống chúng ta đợt này quá mệt, mắt ngươi nhanh nhẹn chút, chăm chú quan sát quảng trường, có chuyện gì gọi chúng ta là được.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Ta chăm chú quan sát.

Trong lòng cũng hiểu được quy tắc, bất luận nơi nào, người mới đến, làm việc luôn phải làm nhiều hơn một chút.