Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 380: Xem ngựa




Tiểu Công chúa lập tức hỏi:

- Ca dao gì?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới chậm rãi ngâm:

- Ba mươi hai lấy mắt làm đầu, tiếp theo xem đầu phải vuông. Xem ngựa không xem nguồn gốc, giống như tin truyền miệng của người ngu. Mắt như treo chuông màu tím, con ngươi rõ ràng như vung đậu. Mắt có nhiều sợi trắng nối liền nhau đi năm trăm, mắt nhiều màu thọ nhiều tuổi. Xoáy thọ trên đỉnh đầu cao hơn mắt, bờm nhung nhỏ chia vạn tơ. Mặt như lột sườn không thịt, mũi như chén vàng ăn ngang. Tai như lá liễu nắm chặt, sức bền như phượng kêu gà gáy. Miệng sâu răng xa, lưỡi như thanh gươm sắc buông xuống. Miệng không màu đen thì sống lâu, môi như hai cái hòm buông xuống!

Đọc đến đây, nhìn về phía tiểu Công chúa, thấy mắt đen lúng liếng của tiểu Công chúa trợn trừng, vẻ mặt mờ mịt, hiển nhiên không nghe hiểu một câu nào.

Trái lại mắt xanh của Lưu Ly phu nhân lóe sáng, dường như thoáng suy nghĩ, đôi môi đỏ mọng ướt át kia hé mở, nhẹ giọng hỏi:

- Bài ca dao xem ngựa này của Sở Công Phó, nói là nếu muốn xem ngựa, thì phải cẩn thận quan sát tai, mũi, miệng, lưỡi, sườn tuấn mã, bảo mã có quy cách của bảo mã, nhất định phải dựa theo tướng mạo trong ca dao, mới có thể công nhận bảo mã?

Nàng nói chuyện rất nhẹ nhàng, dường như nói với bất cứ người nào đều giống như gió xuân, chỉ nghe giọng nói ôn nhu uyển chuyển của nàng, có thể khiến toàn thân hết sức thoải mái.

Lúc này Sở Hoan lại kinh ngạc bởi trí nhớ và năng lực lý giải của Lưu Ly phu nhân, bài ca dao này hắn thuộc làu, ngâm nga ra, số lượng từ không ít, tiểu Công cháu mờ mịt khó hiểu, nhưng Lưu Ly phu nhân hiển nhiên lại nghe rõ ý tứ trong đó, như vậy xem ra, vị Lưu Ly phu nhân này chẳng những tướng mạo có một không hai thiên hạ, cũng cực kỳ thông minh.

Dung nhan khuynh quốc khuynh thành của nàng, quả thật khiến Sở Hoan không dám nhìn thẳng vào, giống như viên minh châu rực rỡ quá mức, nhìn lâu sẽ tổn thương đôi mắt vậy. Sở Hoan nghiêng đầu đi, chắp hai tay sau lưng nhìn con ngựa trắng kia nói:

- Phu nhân nói không sai, bài ca dao này, là dạy xem tướng mạo ngựa thế nào. Chẳng qua để hiểu được bài ca dao này quả thật không dễ, chỉ có người thấy nhiều ngựa, trong lòng mới có nhận định của mình, như vậy mới có thể thật sự bình luận ra cái gì là bảo mã.

Hắn dừng một chút, lại cười nói:

- Chẳng qua phàm phu tục tử ta, cũng chỉ có thể dựa vào tướng mạo đưa ra phán đoán, người xem ngựa hạng nhất thực sự, cũng không nhìn hình dáng ngựa, chỉ dựa vào khí chất ngựa, có thể phân biệt ra bảo mã thật sự !

Dường như Lưu Ly phu nhân rất hứng thú đối với điều này, hỏi:

- Có cao nhân như vậy sao?

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, lắc đầu nói:

- Như vậy thì không biết, mãi đến hôm nay tại hạ cũng chưa từng gặp bậc cao nhân này. Tuy nhiên chưa từng gặp cũng không có nghĩa là không tồn tại, trước kia tại hạ từng nghe nói, lúc trước có vị cổ nhân gọi là Cửu Phương Cao, thuật xem ngựa của hắn, đã đạt tới trình độ lô hỏa thuần thanh, hoàn toàn không cần để ý tới ngoại hình tuấn mã, chỉ dựa vào khí chất tuấn mã, thì có thể phân biệt ra ngựa tốt.

Ánh mắt xinh đẹp của Lưu Ly phu nhân hơi động, linh động như nước, sương mù mịt mờ, thỉnh giáo:

- Cửu Phương Cao? Đây là người ra sao?

Sở Hoan nói:

- Đó là cao nhân xem ngựa thời Tần Mục công. Phu nhân có biết Bá Nhạc?

Lưu Ly phu nhân cười xinh đẹp nói:

- Thiếp thân quả thực từng nghe qua Bá Nhạc!

Sở Hoan nói:

- Bá Nhạc chính là một đại sư xem ngựa, hắn từng xem ngựa cho Tần Mục công, có một lần Tần Mục công từng hỏi hắn, trong thiên hạ, có còn cao thủ xem ngựa lợi hại hơn hắn hay không. Bá Nhạc tính tình rộng rãi, liền tiến cử Cửu Phương Cao. Tần Mục công tìm đến Cửu Phương Cao, để hắn tìm bảo mã, sau đó Cửu Phương Cao quả nhiên tìm được một con ngựa tốt cho Tần Mục công, Tần Mục công liền hỏi bảo mã tốt ra sao, Cửu Phương Cao trả lời là tuấn mã màu đen.

Nói tới đây, hắn lại liếc Lưu Ly phu nhân một cái, mới tiếp tục nói:

- Sau đó con ngựa kia được đưa đến trước mặt Tần Mục công, lúc này mọi người mới phát hiện, con ngựa kia là một con ngựa màu vàng, căn bản không phải màu đen. Lúc ấy có đại thần trách cứ Cửu Phương Cao, nói ngay cả màu sắc ngựa Cửu Phương Cao cũng không phân rõ ràng, làm sao có thể nhìn ra ngựa tốt, không ít ngươi lại gián ngôn muốn trị Cửu Phương Cao tội khi quân, xử cực hình!

Lưu Ly phu nhân buồn bã nói:

- Sau đó mọi người chắc chắn phát hiện, con tuấn mã kia quả thật là tuyệt thế bảo mã một trong một vạn. Đúng như lời Sở Công Phó nói, Cửu Phương Cao xem ngựa, không nhìn hình dáng, chỉ nhìn ra con ngựa kia chính là tuyệt thế bảo mã, nhưng không chú ý con ngựa kia màu đen hay vàng.

Sở Hoan cười nói:

- Phu nhân quả nhiên là lung linh thất khiếu tâm, chuyện đúng là như thế, sau lại thử một lần, mọi người mới biết, con ngựa Cửu Phương Cao tìm, hiếm thấy thiên hạ, là bảo mã thật sự !

Lưu Ly phu nhân nghe Sở Hoan khen mình lung linh thất khiếu tâm, khuôn mặt trắng nõn nổi lên đỏ ửng say lòng người, làn da trắng mịn lộ hồng, xinh đẹp tuyệt luân.

- Sở Công Phó kiến thức rộng rãi, hôm nay thiếp thận được lợi không nhỏ, thụ giáo!

Lưu Ly phu nhân nhẹ nhàng thi lễ, thân thể động lòng người.

Tiểu Công chúa bĩu môi nói:

- Phu nhân, ngươi đừng nghe hắn ở đây nói bừa, hắn chỉ nói hươu nói vượn.

Nàng chỉ vào Bạch Tuyết nói:

- Bản Công chúa cảm thấy Bạch Tuyết mới thật sự là bảo mã!

Sở Hoan lắc đầu, cũng không tranh luận.

Tiểu Công chúa cả giận nói:

- Ngươi còn chưa phục sao?

Sở Hoan nói:

- Không dám!

- Ngươi ngoài miệng nói không dám, nhưng trong lòng ngươi dám.

Tiểu Công chúa không buông tha nói:

- Vậy ngươi nói, trong tám con ngựa này, có bảo mã hay không?

Sở Hoan liếc mắt một cái, mới nói:

- Nếu là tuyệt thế bảo mã, không có một con, nhưng ngựa tốt ngàn dặm chọn một nơi này quả thật có một con.

Hắn thở dài nói:

- Chỉ tiếc Công chúa đối với nó thật sự rất bất công.

- Con nào?

Tiểu Công chúa tới gần, hung hăng hỏi.

Sở Hoan chỉ vào một gian chuồng gần bên trái nói:

- Con tuấn mã lông đen kia rất khó được, trong tám con tuấn mã, nó là ngựa tốt thật sự!

Công chúa nhìn vào, lập tức cười khanh khách, nói với Lưu Ly phu nhận:

- Lưu Ly phu nhân, ta đã nói hắn nói hươu nói vượn mà, đó là một con ngựa kém nhất, nếu không phải bởi vì nó là phụ hoàng ban thưởng cho ta, bản Công chúa đã sớm đuổi nó ra ngoài, ngựa như vậy, hắn cũng nói là ngựa tốt, phu nhân, lời hắn vừa nói, cũng đừng tin, đều là nói hươu nói vượn.

Cũng trách không được nàng nói như vậy.

So với chuồng Bạch Tuyệt, chuồng con ngựa đen kia ở hẹp hòi hơn nhiều lắm, cũng không biết có phải không được Công chúa thích hay không, cho nên các cung nữ chăm sóc sơ sài, con ngựa đen kia nhìn qua hơi gày yếu, bờm cũng lộn xộn, hoàn toàn không thể so sánh với Bạch Tuyết uy vũ, nếu như nói Bạch Tuyết là công tử có phong độ, con ngựa ô kia giống như một kẻ nghèo túng.

Lưu Ly phu nhân nhếch miệng mỉm cười ôn hòa, nàng chỉ nhìn về con ngựa đen kia, ánh mắt trong suốt, nhìn qua rực rỡ.

Sở Hoan thật sự không có cách nào khác đối với việc tiểu Công chúa này mù ngựa, ho khan một tiếng nói:

- Công chúa, ta hỏi ngươi một câu, tuấn mã này, ngươi có thể để chúng nó cùng ở trong một phòng không?

Tiểu Công chúa mở trừng hai mắt nói:

- Bạch Tuyết đẹp như vậy, màu lông trên người tinh khiết như vậy, nếu chúng ở chung một chỗ, chắc chắn sẽ bị dơ bẩn.

Sở Hoan phỉ báng trong lòng: “Mấy con ngựa khác ở cùng một chỗ với Bạch Tuyết, chỉ sợ còn lo lắng mình bị bôi nhọ thân phận”. Hắn day thái dương nói:

- Nếu Công chúa không tin, hiện giờ ngươi dắt ngựa ô tới chuồng Bạch Tuyết, khiến chúng ở cùng một chỗ, sẽ biết được con nào mới là ngựa tốt thật sự,

Hắn lại thêm một câu:

- Từ trước tới giờ thiên tài đền không muốn ở cùng một chỗ với kẻ ngu!

Tiểu Công chúa do dự một chút, Sở Hoan liền nói:

- Nếu Công chúa sợ hãi Bạch Tuyết lộ ra nguyên hình, cũng không cần phải như thế!

- Người nói, dắt Hắc Sửu vào trong chuồng Bạch Tuyết.

Tiểu Công chúa không chịu nổi một kích này của Sở Hoan, lập tức phân phó.

Sở Hoan thở dài, ngựa tốt như thế, lại bị tiểu Công chúa lấy tên “Hắc Sửu”, Hắc Sửu này có biết, cũng không biết trong lòng sẽ có cảm tưởng thế nào.

Hai cung nữ vội vàng đi mở cửa chuồng ngựa, cởi dây cương Hắc Sửu, dắt Hắc Sửu tới chuồng Bạch Tuyết. Chẳng qua tới trước chuồng Bạch Tuyết, Hắc Sửu vốn chưa hé răng thậm chí hơi tỏ vẻ lại đột nhiên hí dài, giơ móng trước lên, hí kịch liệt, nhìn qua cũng không nguyện ý tiến vào chuồng Bạch Tuyết.

Tiểu Công chúa hơi kỳ quái, nhưng vẫn mạnh miệng nói:

- Sở Công Phó, ngươi thấy rồi chứ, Hắc Sửu vừa thấy Bạch Tuyết liền sợ hãi, cũng không dám ở chung một chuồng với nó.

Sở Hoan cười mà không nói.

Nếu hai cung nữ kia quản lý ngựa ở đây, cũng có chút thủ đoạn, giằng co một lát, cuối cùng đuổi Hắc Sửu vào trong chuồng Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhìn thấy Hắc Sửu tiến vào, cũng hí dài lên, hai con tuấn mã lập tức hí trong chuồng, âm thanh cực vang.

Hai con ngựa này hí dài, mấy con tuấn mã trong chuồng khác cũng đều hí dài lên, nhất thời chuồng ngựa trở nên náo nhiệt, tiếng ngựa hí liên tiếp.

Hình thể Bạch Tuyết lớn hơn Hắc Sửu, nhưng dường như có vẻ hơi bất an, bốn vó đi tới đi lui trên mặt đất, có lẽ bởi vì hình thể của mình, Bạch Tuyệt cũng chưa hoàn toàn yếu thế, Hắc Sửu hí dài, nó cũng hí dài theo, ánh mắt tiểu Công chúa máy động, lông mi dài chớp chớp, dưới ánh mặt trời, ngây thơ đáng yêu.

Đột nhiên nghe được một tiếng rên đau đớn, chẳng biết tại sao, Hắc Sửu đột nhiên nâng hai móng trước, mạnh mẽ đạp lên người Bạch Tuyết, Bạch Tuyết nhất thời tránh không thoát, bị đá trúng, tiếng rên đau đớn đúng là Bạch Tuyết phát ra, bị Hắc Sửu đá, mặc dù Bạch Tuyết to con, không ngờ không dám phản kháng, chỉ nhảy hai cái tượng trưng, hắc Sửu lại giơ móng trước lên, Bạch Tuyết dường như chấn kinh lui về phía sau, lập tức lui đến góc chuồng, tiếng hí hạ thấp xuống.

Hắc Sửu vẫn còn hùng hổ trong chuồng, cái mũi phát ra vài tiếng phì phì, tiếng hí cũng dừng lại, khôi phục bộ dáng lúc trước, nhưng tư thế rõ ràng đang nói, chuồng ngựa này đã không thuộc về Bạch Tuyệt, mà thuộc về lão gia Hắc Sửu nó.

Tiểu Công chúa mở miệng, quai hàm trắng mịn nhô lên, cho dù nàng không có ánh mắt, nhưng trước mắt Hắc Sửu và Bạch Tuyết ai mạnh ai yếu, vừa xem là hiểu ngay.

- Công chúa.

Đến lúc này, Sở Hoan cảm thấy cần kích thích tiểu nha đầu này một chút:

- Nếu bây giờ ngươi còn cảm thấy Bạch Tuyết là bảo mã, ngươi còn nói Bạch Tuyết hơn Hắc Sửu, ta cũng không còn gì để nói, coi như lúc trước ta đều nói hươu nói vượn!

Tiểu Công chúa dậm một chân, hung hăng trừng mắt liếc Sở Hoan, nói với Lưu Ly phu nhân:

- Phu nhân, chúng ta đi, không xem bọn nó, chúng ta đi luyện múa!

nàng lắc mông nhỏ rời đi, đi vài bước, quay đầu lại, chỉ Sở Hoan nói:

- Ngươi đi cùng!

Lưu Ly phu nhân mỉm cười nói với Sở Hoan:

- Sở Công Phó ánh mắt kinh người, thiếp thân mở mang kiến thức.

Đôi mắt đẹp màu xanh bích của nàng quả thật mang theo vẻ khâm phục, áo khoác bị gió thổi lên, đi theo bên người tiểu Công chúa, dáng người thướt tha, thân hình lay động, điên đảo chúng sinh.