Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 385: Chó săn tặng bức họa




Sở Hoan đau đầu, Mạc Lăng Sương lại bắt đầu yên lòng.

Ở Vân Sơn đột nhiên bị đưa đi, Mạc Lăng Sương cho là mình bị bị người ta bắt cóc, nhưng những ngày sau đó, người mà nàng tiếp xúc đối với nàng hết sức cung kính, không một chút chậm trễ, bất kể ăn mặc, có thể nói hết sức vồn vã ân cần.

Mạc Lăng Sương lúc mới đến còn hơi sợ hãi, từ từ lại nổi lên sự nghi ngờ, nàng không biết rốt cuộc mình đang gặp tình huống như thế nào, nhiều lần trắc trở, nàng thậm chí được được sắp xếp đến một nơi bí mật ở kinh thành tạm thời ẩn thân.

Người tiếp xúc tuy ít, nhưng đều giống nhau đối với nàng một lòng kính cẩn nghe theo.

Mạc Lăng Sương vốn thông minh sắc sảo, tuy rằng nàng hỏi vài lần tại sao lại thế nhưng không ai trả lời. Song nàng biết hết thảy những việc này nhất định đã có người âm thầm an bài, nàng không thể khẳng định người đứng đằng sau rốt cuộc là nhân vật thế nào, mọi việc xuất phát từ lòng hảo tâm hay còn có mưu đồ gì khác.

Nàng đang ở thanh lâu, vận mệnh của mình giống như vốn lẽ đã phải thế, nàng cũng đã chuẩn bị nhận lấy vận mệnh ấy. Nhưng vòng quay cuộc sống đột nhiên lại thay đổi, khiến cho nàng kinh ngạc không thôi.

Những ngày này, trong đầu nàng hiện lên vô số những dấu hỏi, nàng không biết tương lai mình như thế nào, nàng không thể khẳng định trên chặng đường tiếp theo mình hạnh phúc hay bất hạnh, nhưng nàng biết, vận mệnh không ở trong tầm tay của mình. Những ngày này, đêm đêm nàng vẫn hy vọng, chỉ là sớm có thể hiểu được chân tướng sự việc, sớm có thể xác định sau này mình có một cuộc sống như thế nào.

Mãi cho tới hôm nay vào phủ Sở, thời điểm nhìn thấy Sở Hoan, rốt cuộc lòng nàng rơi xuống.

Nàng nhìn ra, hết thảy hiển nhiên đều là Sở Hoan An Nam Tú bài, mình được cứu ra, được đưa tới kinh thành, những việc này đương nhiên do chính Sở Hoan giật dây phía sau.

Đối với con người này, Mạc Lăng Sương đương nhiên không có chút chán ghét, trái lại là một loại cảm kích từ trái tim.

Lúc trước hắn ở bên đường rat ay giải vây giúp mình, sau này trong tổng tuyển cử hoa khôi, dùng kinh phí giúp mình đoạt giải nhất, giúp mình mấy lần tránh được kiếp nạn.

Nếu nói hết thảy đều là Sở Hoan an bài, sâu trong nội tâm Mạc Lăng Sương ngược lại nguyện ý nhận lấy sự an bài như vậy. Cho dù phải làm nô tỳ cho hắn, trong lòng Mạc Lăng Sương cũng cam tâm tình nguyện.

So sánh với cuộc sống đã trải qua, nếu không phải Sở Hoan, nàng nhất định đắm chìm vào hoàn cảnh một đôi môi anh đào vạn người nếm. Đối với nàng mà nói, cuộc sống đó với địa ngục hoàn toàn giống nhau. Khiến cho mình nháy mắt bước ra từ địa cũng, cũng là Sở Hoan đem lại cho mình cuộc sống mới. So sánh với cuộc sống như vậy, có thể ở bên cạnh hắn làm một tiểu nha hoàn, cũng là cuộc sống vô cùng hạnh phúc.

Sở Hoan và Tôn Đức Thắng ở bên ngoài nói chuyện, Mạc Lăng Sương trong lòng vẫn đang khẩn trương. Vừa rồi tuy rằng Sở Hoan vẫn giữ nụ cười trên môi, nhưng nàng cũng nhạy bén nhận ra trong mắt Sở Hoan còn có chút thần sắc khác thường, loại thần sắc này khiến Mạc Lăng Sương cảm thấy bất An Nam Tú. Loại thần sắc này dường như đối với việc nàng đến đây hết sức kinh ngạc, Mạc Lăng Sương không biết tại sao lại như thế. Nếu như đều là việc do hắn an bài, vậy sao hắn lại có biểu lộ sắc mặt như vậy đối với nàng.

Hiện tại nàng có chút lo sợ, sợ hãi Sở Hoan sẽ không thu giữ mình lại. Nàng không thể tưởng tượng, nếu Sở Hoan không giữ mình, mình còn nơi nào có thể đi?

Nàng đứng trong chính đường, hai tay đan vào nhau, trong lòng thấp thỏm không yên. Mãi tới khi Tôn Đức Thắng trở về, để nàng ở lại chăm sóc Sở Hoan, lúc này nàng mới thực sự yên tâm.

Sau khi tiễn Tôn Đức Thắng, Sở Hoan trở lại nội đường, Mạc Lăng Sương cúi đầu đứng bên cạnh, tâm tư khẩn trương. Sở Hoan cũng có chút xấu hổ, do dự một chút, rốt cục nghĩ tới cái gì, cầm lấy một bao tay nải, cười nói:

- Đây là quà của ngươi, ngươi không cần sợ. Nơi này cũng không có người khác. Khắp cả phủ chỉ có hai người chúng ta thôi…!

Nói xong câu đó, lập tức hắn có chút hối hận, mình nói như vậy, chẳng phải sẽ khiến nàng sợ hãi sao.

Mạc Lăng Sương vội vàng đón lấy gói đồ, do dự một chút, cuối cùng nói:

- Sở… Sở đại nhân…!

Sở Hoan vội xua tay cười nói:

- Lăng Sương cô nương, ta chỉ là lục quan, không đảm nhận nổi hai chữ ‘đại nhân’. Như vậy đi, nếu cô nương nguyện ý, về sau cứ gọi ta một tiếng ‘đại ca’ là được.

Mạc Lăng Sương có chút luống cuống nói:

- Không… tiểu nữ không dám.

Trong lòng thầm nghĩ, hiện giờ nếu là nha hoàn của người ta, tuyệt đối không thể xưng hô đại ca, dựa theo quy củ, gọi là lão gia mới phải. Đôi môi đỏ mọng của nàng khẽ mấp máy, thanh âm rất nhẹ:

- Sở… Sở lão gia!

Sở Hoan nghe được chỉ cảm thấy không tự nhiên, hắn đang muốn khuyên can, nhưng bỗng nhiên nghĩ tới, về sau Vương phủ đó không khéo có người sẽ qua, thậm chí theo mình ở lại trong kinh một thời gian dài, còn không ít những người khác sẽ tới đây. Mạc Lăng Sương nếu gọi mình là “đại ca” ngược lại sẽ khiến cho người khác cảm thấy kỳ lạ.

Hiểu ra vấn đề cốt lõi bên trong một tòa phủ đệ, về sau cũng tương đương với một tiểu quốc, từ trên xuống dưới cũng có cấp bậc nghiêm ngặt, hiện tại Mạc Lăng Sương do Tề Vương phái Tôn Đức Thắng mua về cho mình một đứa nha hoàn, nếu để nha hoàn xưng hô với chủ tử là “đại ca”, cho dù Sở Hoang không xem là gì, nhưng trong mắt người ngoài quả là một việc long trời lở đất.

Tuy “lão gia” gia thật không thuận tai, nhưng từ hiệu quả thực tế nhìn lại, cũng thấy rất hợp quy củ, ít nhất về sau nếu thật có người sang đây nhìn đến, xưng hô như vậy, liền sẽ không để người ngoài sinh nghi.

Hắn do dự một chút, khẽ gật đầu nói:

- Lăng Sương, lần này vất vả rồi. Nếu đến được đây, ở đây sắp xếp lại một chút, những điều khác không dám nói, tuy nhiên ta có thể có một miếng ăn, ắt cũng không thiếu phần của cô nương.

Sở Hoan sắc mặt vui vẻ, Mạc Lăng Sương tâm tư khẩn trương có chút buông lỏng xuống, trên gương mặt thanh tú rốt cuộc xuất hiện một nụ cười. Đã từ lâu tới giờ, đây là lần đầu tiên lại thấy được vẻ tươi cười, xinh đẹp thanh tú của nàng, ánh mắt xinh xắn như vầng trăng khẽ cong lên, thanh âm nhè nhẹ mang theo chút cung kính:

- Lão gia, giặt quần áo nấu cơm, ta… nô tỳ đều biết. Về sau nhất định sẽ không xuất hiện sai lầm nào.

Sở Hoan ngẩn người, gãi gãi đầu nói:

- Lăng Sương, kỳ thật… kỳ thật nàng không cần gò bó mình như thế.

Dừng một chút, lại hạ giọng nói tiếp:

- Như vậy đi, nếu trong phủ có người ngoài, nàng gọi ta một tiếng lão gia. Nếu không có người ngoài, chỉ có chúng ta trong nhà, nàng… Nàng cũng không cần gò bó như vậy. Cứ xem ta như đại ca nàng là được.

Mạc Lăng Sương thấy Sở Hoan giọng nói dịu dàng, cúi đầu, khẽ vuốt cằm.

Sở Hoan lại nói:

- Kỳ thực tòa phủ đệ này ta mới dọn vào hôm qua, cũng chưa quen thuộc lắm. Hiện tại ta ở phía đông trong viện, trong phủ còn rất nhiều phòng, ngươi muốn ở chỗ nào, chọn lấy một phòng là được.

Nghĩ tới điều gì, lại nói thêm:

- Đúng rồi, ta còn có việc phải tới nha môn, không thể trì hoãn. Lăng Sương, nàng ở nhà tự mình làm quen một chút. Đoán chừng nàng so với ta còn muốn làm quen với tình hình trong phủ hơn.

Mạc Lăng Sương tự nhiên cười nói, gật đầu:

- Nô tì biết. Lão gia cứ đi làm việc nha môn, Lăng Sương ở nhà tự biết nên làm thế nào.

Sở Hoan lấy từ trong người ra hai thỏi bạc đặt trên bàn, nói:

- Bạc này ngươi nhận trước, ta không có trong phủ, ngươi có gì cần dùng gấp, có bạc trên người cũng dễ dàng hơn.

Hắn cũng không nói nhiều thêm, khẽ mỉm cười, đi ra cửa.

Đã nãn lại một thời gian, bữa sáng không kịp ăn, cưỡi ngựa tới nha môn, ngồi xuống rót một chén trà. Bụng có chút đói khát, chỉ có thể dùng nước trà lấp đầy bao tử.

Công việc Độ Chi Tào cũng không nhàn nhã, cho tới trưa công việc cũng không ít. Sở Hoan chậm rãi thích ứng xử lý, một chủ quản và một phán quan đi rồi. Hữu chủ quản hiện giờ vẫn còn để trống, hơn năm vị đại phán quan đều nhìn chằm chằm vào vị trí này, khiến cho bọn họ không dám buông thả, ngầm phân cao thấp. Nếu ngày bình thường cho dù lười nhác, nhưng thời điểm này, lại vô cùng nhanh nhẹn, xử lý công việc cực kỳ lưu loát.

Sở Hoan sửa sang đi đậu dịch, đang lúc trong lòng mọi người chỉ cảm thấy vị chủ quản trẻ tuổi này chẳng những thủ đoạn rất được, chri e thật đúng là một bề tôi tin cẩn bên cạnh Hoàng đế. Kể từ đó, Sở Hoan hỏi một việc, mấy vị phán quan đều giành nhau trả lời, hy vọng đều có thể lưu lại ấn tượng tốt trong mắt của hắn. Mấy người đó nhìn ra, nếu có thể tạo nên mối quan hệ tốt cùng hắn, như vậy chức hữu chủ quản đó chẳng phải đã chắc chắn thêm vài phần rồi.

Toàn bộ việc vận hành thu chi của một quốc gia, ở Độ Chi Tào đều hết sức rõ ràng, xuyên qua Độ Chi Tào có thể nắm bắt rõ ràng nền kinh tế của một quốc gia. Thực tế cũng phải hiểu rằng, khó khăn kỳ thực rất lớn, dù sao bất kể thu chi, đến dính đến quá nhiều phương diện. Trong lòng Sở Hoan cũng rõ ràng, ở Độ Chi Tào này không thể thích ứng trong một năm rưỡi, nhiều chuyện còn rất khó có thể làm rõ được.

Buổi trưa ăn qua chút cơm, sau giờ ngọ Sở Hoan đang ngồi uống trà, chợt nghe ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, một thanh âm mang theo vài phần cung kính nói:

- Sở đại nhân, Sở đại nhân có trong đó không?

Sở Hoan cảm thấy giọng nói này có chút quen thuộc, đứng lên đi ra liền thấy một viên quan cao lớn đang nhằm hướng mình đi tới. Viên quan kia nhìn thấy Sở Hoan lập tức bước nhanh tới, trên mặt lộ ra vẻ tươi cười thân thiết, trong tay cầm một đồ vật, ống tròn và dài, cao giọng nói:

- Sở đại nhân, Phùng mỗ đặc biệt tới quấy rầy xin chớ trách, chớ trách!

Người tới không ngờ là đạo Tổng Đốc Hà Tây Phùng Nguyên Phá.

Sở Hoan có chút kinh ngạc, hắn cũng biết Phùng Nguyên Phá muốn cùng bộ Hộ thảo luận việc thành lập Bắc Cương mậu dịch ở Bắc Cương, nhưng sự tình bậc này, trên thực tế tạm thời Độ Chi Tào chưa dùng được và cũng chưa tiếp xúc được, chủ yếu vẫn là bộ Hộ và Thượng Thư thảo luận. Phùng Nguyên Phá này lại hướng tới mình, khiến Sở Hoan có chút không ngờ, nhưng vẫn chắp tay cười nói:

- Hóa ra là Phùng đại nhân, khách quý ít gặp, mau mời vào, mau mời vào!

Phùng Nguyên Phá này là Đại tướng nơi biên cương, một đạo Tổng đốc, luận về thân phận, so với Sở Hoan chỉ cao hơn chứ không thấp hơn. Nhưng ở trước mặt hắn, lại có vẻ vô cùng khiêm cung giống như hạ quan bình thường. Sau khi vào phòng, ngồi xuống, Sở Hoan thân là chủ nhân, cười nói:

- Phùng đại nhân hôm nay đến đây, không biết có gì chỉ bảo? Đúng rồi, Bắc Cương mậu dịch việc này không biết Hồ Bộ Đường đã trao đổi thỏa đáng với đại nhân chưa?

Phùng Nguyên Phá cười nói:

- Hồ Bộ Đường là người làm việc nhanh gọn dứt khoát, quyết đoán, ta buổi sáng tới đây, tới buổi trưa, Hồ Bộ Đường cũng đã đem Bắc Cương mậu dịch thành lập, tiến hành chỉ giáo ổn thỏa. Phùng Nguyên Phá ta là người thô kệch, chỉ biết mang binh đi đánh giặc, thật sự không rõ lắm những việc mậu dịch có điều gì cần chú ý. Nói lời thật lòng. Nếu không phải vì phòng ngừa người man di thâm nhập gian trá tinh vi, Phùng mỗ thật không muốn kéo theo việc này.

Sở Hoang âm thanh bất động, cười nói:

- Phùng đại nhân một lòng vì nước, triều đình đều hiểu được.

Phùng Nguyên Phá khoát tay nói:

- Sở đại nhân quá khen. Thánh Thượng đối với Phùng gia ta có ân, Phùng Nguyên Phá ta chỉ là một mãng phu, điều khác không biết, chỉ biết vì Thánh Thượng trấn thủ Bắc Đại Môn (cánh cửa phía bắc hả tỷ?)

Sở Hoan khẽ gật đầu, nói:

- An nguy Bắc bộ, gắn bó mật thiết với Phùng đại nhân.

- Sở đại nhân, hôm nay tới đây, chủ yếu là cáo biệt với người, ngày mai ta sẽ khởi hành trở về Hà Tây.

Phùng Nguyên Phá nói:

- Ngày đó ở Thiết Huyết viên vừa nhìn thấy Sở đại nhân, Phùng mỗ luôn có cảm giác tuy mới đã thân, sau mới nghe nói Sở đại nhân đã dương oai cho Thiết Huyết viên. Phùng mỗ nghe xong, quả nhiên nhiệt huyết sôi trào, chỉ tiếc tới trễ một bước, không thể thấy được tư thế oai hùng của ngài. Phùng Nguyên Phá ta là người xuất thân nhà võ, kính trọng chính là hảo hán. Sở đại nhân là hảo hán anh hùng như vậy, Phùng mỗ nếu không thể kết giao, nhất định cuộc sống sau này không còn ý nghĩa nữa!

Vẻ mặt ông ta chân thành tha thiết, hai mắt thành thật, dường như cũng không phải hư ngôn.

Sở Hoan xua tay cười nói:

- Phùng đại nhân giễu cợt rồi. Đó chỉ là may mắn mà thôi, may mắn mà thôi!

- Không thể nói như vậy.

Phùng Nguyên Phá nói:

- Sở đại nhân, Phùng mỗ vẫn cảm thấy, thiên hạ vào lúc này không có vận khí chân chính, tồn tại vận may, là hình thành trên cơ sở có thực lực. Có đủ thực lực mới có thể có vận khí giáng lâm. Không có thực lực, phủ xuống cũng có thể chỉ là xui xẻo mà thôi.

- Thực lực?

Phùng Nguyên Phá gật đầu nói:

- Sở đại nhân có điều không biết, năm đó thiên hạ đại loạn, Phùng mỗ và gia phụ trong loạn thế, vì sinh tồn, tán hết gia tài, kéo đội ngũ mấy trăm người. Khi đó quần hùng nổi lên từ bốn phía, đỉnh núi san sát, ta cùng gia phụ chọn lấy vài miếng đất đó, còn có đội ngũ bảy tám, khi đó ta tuổi còng nhỏ nhưng trong hoàn cảnh loạn lạc, hiểu được một đạo lý, muốn sống sót, so với người khác càng phải mạnh hơn. Cho nên động đao liều mạng, Phùng Nguyên Phá ta cho tới giờ đều không cam lòng sau người. Lúc ấy mấy đạo nhân mã chém giết, cuối cùng quả thực bị mấy đạo nhân mã khác của cha con ta dẹp yên, cái này gọi là thực lực. Mà khi đó, thiết kỵ của Thánh Thánh đuổi tới, chứa chấp cha con chúng ta, cái này gọi là vận khí. Nếu trước khi Thánh Thượng đến, ta cùng gia phụ không thể sống sót, bị người ta tiêu diệt, như vậy chính là không đủ thực lực. Sau đó việc được Thánh Thượng ban ân vận khí mơ hồ cũng không còn tồn tại nữa.

Sở Hoan khẽ vuốt vằm nói:

- Lời này của Phùng đại nhân, cũng khiến tại hạ hiểu ra!

- Ha, ha ….!

Phùng Nguyên Phá sang sảng cười rộ lên, nói:

- Sở đại nhân uy chấn Thiết Huyết viên, cái này chính là thực lực, có thực lực như vậy lo gì ngày sau chẳng phải rất may mắn sao? Phùng mỗ ngày mai rời kinh, hôm nay nói gì cũng muốn gặp lại Sở đại nhân, hướng đại nhân nói lời cáo biệt. Ngày sau Sở đại nhân quả thật có cơ hội đến Hà Tây, Phùng mỗ nhất định ra khỏi thành ba mươi dặm chờ đón!

Sở Hoan lại luôn miệng nói:

- Phùng đại nhân nâng đỡ rồi, nâng đỡ rồi!

Phùng Nguyên Phá đem quyển trục của mình đưa tới, nói:

- Sở đại nhân, có người nói quân tử chi giao nhạt như nước. Phùng Nguyên Phá ta là người thô kệch, không hiểu được những điều sâu xa trong đó. Ở đây ta có một bức tranh, kính xin Sở đại nhân vui lòng nhận cho!

- Cái này cũng không cần vậy.

Sở Hoan khoát tay nói.

Phùng Nguyên Phá nói:

- Phùng mỗ hiểu được, Sở đại nhân là lo lắng có người nói quan kinh thành và ngoại quan đi lại gần gũi, là sợ người khác nói Phùng mỗ biếu quà sao? Sở đại nhân không cần lo lắng, đây chỉ là tranh bình thường, giá trị không tới vài lượng bạc, chỉ là muốn giao hảo cùng người bạn như Sở đại nhân, lưu lại chút quà kỷ niệm này. Sở đại nhân nếu thật sự xem thường Phùng mỗ, liền không cần nhận vậy!

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, liền đón lấy quyển trục, chắp tay nói:

- Như vậy cũng chỉ có thể mặt dày nhận lấy!

Phùng Nguyên Phá cười ha hả, lộ vẻ vô cùng vui sướng, đứng dậy nói:

- Sở đại nhân, Phùng mỗ biết ngài là người bận rộn, không dám quấy nhiễu, trước mắt tạm cáo từ. Nếu có cơ hội, nhất định phải muốn cùng Sở đại nhân uống vài chén thật vui vẻ!

Nói rồi chắp tay:

- Cáo từ!

Sở Hoan đưa ra cửa, trở lại phòng, mở quyển trục ra, lại là một bức tranh sơn thủy. Hắn không hiểu tác phẩm hội họa, chỉ cảm thấy nét vẽ có chút cứng tuổi, liền cuộn bức tranh lại.