Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 399: Bốn kho lương lớn




Chính đường Hộ bộ. Chủ quản và các quan viên cao cấp đều tụ tập ở trong này. Hồ Bất Phàm sắc mặt có vẻ vô cùng ngưng trọng, nói ngay vào điểm chính:

- Mọi người cũng đều biết, Thiên Môn tác loạn Giang Hoài đạo. Người của Thiên Môn đã kêu gọi tập họp mấy vạn dân chúng, hiện giờ Tiềm Sơn, Hà Khẩu, Trấn Túc, Thanh Đường cùng 5 huyện Thái Hồ đã rơi vào tay Thiên Môn yêu nhân. Giang Hoài Tổng đốc Liễu Sinh Khôi và Giang Hoài Chỉ huy sứ Trình Tung Điều đã triệu tập quân đội bao vây tiễu trừ. Đại Lý Tự và Binh bộ cũng đã phát ra điều lệnh, vận dụng Giang Hoài Vệ Sở quân, cái gọi là vừa động việc binh đao, lương thảo phải làm, kế tiếp mọi người cũng đều phải tận tâm làm việc, tuyệt đối không thể để chậm trễ việc vận lương đến Giang Hoài.

Thương bộ Chủ sự đứng dậy đầu tiên, chắp tay nói:

- Bộ Đường đại nhân, kho lương Trần Dương chèo chống Tây Bắc, lần trước đã bắt đầu điều vận rất nhiều lương thực đi Tây Bắc, bên kia đã không còn lương thực để điều. Cát Bình xưa nay cũng để chèo chống Tây Bắc nhưng giờ không thể điều nữa rồi. Giang Hoài đạo vốn là vựa lúa của Đại Tần ta. Cho tới nay, vẫn không cần phân phối lương thảo đến nơi đó. Hơn nữa kho lúa Kim Lăng đại bộ phận lương thảo đều được đưa về từ Giang Hoài, hiện giờ Giang Hoài đại loạn, chẳng lẽ là điều lương thực từ nhà kho Kim Lăng?

Hồ Bất Phàm ngẫm nghĩ một chút, hỏi:

- Nhà kho Hiếu Lăng còn có lương thực dư không?

Thương bộ Chủ sự cười khổ nói:

- Bộ Đường đại nhân, Thanh Thiên vương Hà Bắc đạo phản loạn, Hàn Tam Thông sau khi tiến vào Hà Bắc, liền phái người gắt gao nhìn chằm chằm Hiếu Lăng. Đại nhân hẳn là còn nhớ rõ, Hàn Tam Thông trước khi rời kinh xuất chinh, đặc biệt tiến đến Hộ bộ, nói rằng nếu không có nhà kho Hiếu Lăng hắn sẽ không thể tiêu diệt gốc rễ của thổ phỉ. Nhà kho Hiếu Lăng vốn là trữ lương thực không nhiều lắm, nhà kho Hiếu Lăng nếu xuất hiện biến cố, thì đừng nói tới chuyện tiêu diệt phỉ Hà Bắc nữa.

Hồ Bất Phàm cười lạnh nói:

- Hàn Tam Thông thật đúng là đem nhà kho Hiếu Lăng trở thành của hắn? Hắn có mấy vạn đại quân ở Hà Bắc, nghe nói còn chuyên môn phái người thủ hộ nhà kho Hiếu Lăng, chính là đề phòng chúng ta điều lương thực từ nhà kho Hiếu Lăng. Bản quan bây giờ thật sự buồn bực, Hàn Tam Thông đến tột cùng là dẫn binh tướng đánh giặc, hay là chi phối quan viên điều vận lương của Hộ bộ.

Lang Vô Hư ở bên nói:

- Bộ Đường đại nhân, Hàn Tam Thông làm việc có chút thái quá, nhưng hắn có Lôi Đại tướng quân ở sau lưng làm chỗ dựa, chúng ta có thể làm gì sao? Theo hạ quan biết, nhà kho Hiếu Lăng chẳng những phải chống đỡ quan quân Hà Bắc mà còn phải giúp nạn dân thiên tai ở Hà Bắc. Lần trước từ nhà kho Hiếu Lăng báo số lượng lên, bên trong lương thực hiện giờ đã không còn nhiều, chưa chắc có thể chống đỡ đến khi thu hoạch vụ thu. Hạ quan lo lắng nhà kho Hiếu Lăng lương thực tận, Hàn Tam Thông sẽ tìm đến Hộ bộ chúng ta.

Hồ Bất Phàm sắc mặt có chút khó coi, nói:

- Nhà kho Hiếu Lăng không nhúc nhích được, nhà kho Trần Dương lương thực cũng đã điều về Tây Bắc, nhà kho Cát Bình... Ai, bên kia cũng điều không được bao nhiêu lương thực, như thế, có thể nói, điều lương thực đến Giang Hoài chỉ có thể từ nhà kho Kim Lăng.

Đế quốc Đại Tần thiết lập bốn kho lúa lớn, đều để dùng trong những thời điểm cấp bách.

Đông Bắc Bộ ở giữa Hà Tây đạo và Liêu Đông đạo, thiết lập kho Cát Bình. Trong Tây Cốc quan, An Ấp đạo cùng Tây Sơn đạo có xây dựng kho Trần Dương. Khu Trung Bộ, Hà Bắc đạo cùng Ngọc Lăng đạo thì thiết lập kho Hiếu Lăng.

Kinh thành Lạc An tọa lạc ở giữa Ngọc Lăng đạo và Kim Lăng đạo. Ở phía Nam Kim Lăng đạo tới gần Xuyên Trung đạo, Kim Lăng là kho lúa lớn nhất đế quốc.

Kho lương của đế quốc chính là nơi trọng yếu để trữ lương, có hệ thống phòng ngự chắc chắn an toàn. Trên thực tế ngoại hình nhìn qua, đều giống như một tòa thành cổ, trong đó chứa đựng lương thực. Từ trước đến nay chỉ điều khi cần dung cho việc quân, hoặc giúp nạn dân gặp thiên tai sử dụng. Nếu là thiên hạ thái bình, lương thực bên trong bốn kho lúa này căn bản không cần vận dụng, nhưng hiện giờ đế quốc chiến loạn khắp nơi, lương thực cũng đã thành vấn đề trọng yếu.

Thương bộ Chủ sự nói:

- Bộ Đường đại nhân, khoảng cách thu hoạch vụ thu còn có nửa năm, lúc này, kho lúa Trần Dương lương thực đã cạn kiệt. Nhà kho Hiếu Lăng cũng còn thừa không bao nhiêu. Nhà kho Kim Lăng chính là điểm tựa cuối cùng của chúng ta. Bên trong tồn lương thực cố nhiên không ít, nhưng phải điều lương thực từ đó cũng phải nghĩ lại cho kỹ.

- Nghĩ lại cho kỹ?

Hồ Bất Phàm cau mày nói:

- Binh bộ hai ngày này đã liên tục thúc giục chúng ta khẩn trương chuẩn bị hướng Giang Hoài điều lương thực, chuyện đã thành đại sự quốc gia, chẳng lẽ chúng ta còn có thể không điều?

Thương bộ Chủ sự đứng lên, cung kính nói:

- Bộ Đường đại nhân, hạ quan lo lắng, điều lương thực dễ dàng, liên tiếp điều lương thực lại khó. Một khi chúng ta hiện tại dễ dàng điều lương thực, nếu về sau lại có địa phương sinh ra gợn sóng, chúng ta không có lương thực để điều, khi đó Thánh Thượng tất nhiên trách tội, chỉ sợ... !

Y khẽ nâng đầu, liếc Hồ Bất Phàm một cái, không dám nói tiếp.

Hồ Bất Phàm nâng chung trà lên, uống một hớp, hỏi:

- Liên tiếp điều lương thì có vấn đề gì?

Thương bộ Chủ sự gật đầu nói:

- Đúng vậy. Bộ Đường đại nhân, kho lúa Cát Bình không nói đến, trong bốn nhà kho, Cát Bình nhỏ nhất. Lương thực ở đó chủ yếu từ hai đạo Liêu Đông và Hà Tây. Nhưng hai đạo này vốn không phải là nơi sản xuất lương thực. Nhà kho Cát Bình xưa nay chỉ để duy trì mà thôi, hàng năm không có thêm nhiều lương thực bổ sung vào. Kho lúa Trần Dương mặc dù có ba đạo Tây Bắc và Tây Sơn, An Ấp cung cấp, nhưng Tây Bắc trải qua một phen chiến sự với người Tây Lương, đất vườn bị tổn hại lớn, phần nhiều đã bị hoang vu hóa. Cho dù kế tiếp có thể nghị hòa thành công, ba đạo Tây Bắc là Thiên Sơn, Tây Quan, Bắc Sơn đều khó có khả năng thu hoạch đầy đủ lương thực sau vụ thu. Kể cả có nhiều chỗ có thể miễn cưỡng thu thêm một ít lương thực, nhưng Tây Bắc còn có mấy trăm vạn quân dân, dù thu lương thực thì thậm chí cũng không đủ để người đi thu ăn. Sau khi thu hoạch vụ thu, nhà kho Trần Dương có thể có trữ lương thực, cũng chỉ có thể là là từ hai đạo An Ấp và Tây Sơn. Hơn nữa đến lúc đó từ hai đạo này thu lại quan lương, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, còn phải tiếp tục điều vận đi Tây Bắc tiếp. Đợi Tây Bắc hoàn toàn khôi phục khả năng sản xuất, nhà kho Trần Dương mới có thể chống đỡ khốn cảnh Tây Bắc. Chúng ta không nên tính toàn nhà kho Trần Dương có còn thừa lương thực hay không.

- Cát Bình, Trần Dương không thể trông cậy.

Lang Vô Hư vuốt chòm râu nói:

- Nếu Hà Bắc chiến sự chậm chạp không quyết, nhà kho Hiếu Lăng thậm chí cũng không thể trông cậy vào rồi.

- Không sai.

Thương bộ Chủ sự gật đầu nói:

- Nhà kho Hiếu Lăng có một nửa lương thực vẫn luôn được chuyển từ Hà Bắc đạo lên, hiện giờ Hà Bắc chiến loạn, chẳng những không thể nộp, ngược lại phải từ nhà kho Hiếu Lăng đẩy lương thực đến cứu. Nơi này nằm ngoài tính toán. Nhà kho Hiếu Lăng cũng căng thẳng vô cùng. Hiện giờ nhà kho Kim Lăng là nơi chứa lương thực nhiều nhất trong bốn nhà kho lớn. Nhưng vấn đề của nó và nhà kho Hiếu Lăng giống nhau. Lương thực trong nhà kho Kim Lăng có một nửa cũng là từ Giang Hoài đạo. Hiện giờ Giang Hoài rối loạn, nhà kho Kim Lăng gặp phải khốn cảnh giống như nhà kho Hiếu Lăng. Nếu Giang Hoài loạn không thể nhanh chóng dập tắt, nhà kho Kim Lăng sẽ phải điều đi rất nhiều lương thực. Như vậy sau thu hoạch vụ thu, nếu không thể bổ sung lương thực, ty chức lo lắng đến lúc đó sẽ xuất hiện khoảng trống lớn về lương thực. Nói thẳng ra là nhà kho sẽ trống không.

Đám quan viên Hộ Bộ ở đây đều biến sắc, ngơ ngác nhìn nhau.

Sở Hoan cũng ở trong đám quan viên có mặt trên chính đường, hắn quả thật không có khái niệm gì đối với lương bổng, hiện giờ đi từng bước ở Độ Chi Tào, hiểu được da lông, đối với vận chuyển thật sự của lương bổng, hắn vẫn chưa hiểu rõ hết.

Trong nội đường nói đến khốn cảnh bốn kho lúa lớn của đế quốc gặp phải, kỳ thật Sở Hoan không có cảm xúc quá lớn, nhưng nhìn thấy trên mặt đám quan viên Hộ bộ đều lộ ra vẻ ngưng trọng, lập tức biết được chuyện không tốt.

Tuy rằng Sở Hoan không hiểu lương bổng, nhưng cũng không phải kẻ ngu, một số mấu chốt vẫn có thể hiểu được.

Cái gọi là dân dĩ thực vi thiên, nếu thùng đựng gạo của một gia đình trống rỗng, trong nhà đều sẽ căng thẳng, chớ nói chi kho lúa một quốc gia trống rỗng, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

Sở Hoan hiểu được, từ xưa đến nay, căn nguyên dân chúng làm loạn, đơn giản là ăn không đủ no mà thôi. Thật ra đối với dân chúng mà nói, chỉ cần họ có thể lấp đầy bụng, phần lớn sẽ an tâm đóng cửa làm việc, có thể chịu được nhiều tai nạn, nhưng nếu ngay cả bụng cũng không thể ăn no, như vậy chắc chắn sẽ khiến con thỏ cũng mọc ra răng nanh.

Lời mọi người nói trong nội đường, Sở Hoan nghe mơ hồ, nhưng câu ‘kho lương trống không’ cuối cùng của Thương bộ Chủ sự (chủ quản nhà kho) kia, cũng khiến Sở Hoan cảm thấy rùng mình.

Nhà kho trống không, là minh chứng cho ngân khố quốc gia không có lương thực.

Hành quân tác chiến, giúp dân chúng thiên tai, đều phải dựa vào lương thực trong kho để giải quyết, một khi kho quan không có lương thực, như vậy chắc chắn khiến lòng quân tan rã, xuất hiện binh biến, không nói đến tác chiến với kẻ thù, bản thân quân đội sẽ sụp đổ, mà không có lương thực giúp nạn thiên tai, càng khiến cho người người oán trách, dân chúng chắc chắn khởi nghĩa, thiên hạ đại loạn.

Không có lương thực, không thể giúp nạn dân thiên tai, dân chúng sẽ không thể canh tác yên ổn, không canh tác yên ổn cũng sẽ không có lương thực cung cấp lên, lặp lại như thế, sẽ tạo thành tuần hoàn ác tính.

Kẻ thù bên ngoài thường là không đáng sợ, đáng sợ thật sự, chính là bên trong xuất hiện vấn đề.

Đế quốc trước kia, quan viên thanh liêm, trăm họ an cư lạc nghiệp, vất vả cần cù, lương thực ngân khố quốc gia dần dần dư thừa, cho dù có thiên tai, triều đình cũng mạnh mẽ giúp nạn thiên tai, cho nên dù đang ở trong tai họa, dân chúng cũng đồng tâm hiệp lực với triều đình, cùng vượt cửa ải khó khăn, bốn kho lúa lớn đế quốc tồn trữ vài triệu thạch lương thực, cũng bởi vì đế quốc từng có một đoạn thời gian huy hoàng, khi đó lương thực dư thừa, thân thể đế quốc cũng hết sức cường tráng.

Nhưng từ khi Hoàng đế dụng tâm tu đạo, không có lòng dạ trị quốc, xu thế quan viên hủ hóa nghiêm trọng, đế quốc huy hoàng năm đó sớm không còn. Đám quan viên từ trên xuống dưới bóc lột hết khả năng, sưu cao thuế nặng trầm trọng đè dân chúng không đứng dậy nổi, loạn Thanh Thiên vương Hà bắc đạo trên thục tế là vì quan phủ bóc lột quá mức, dân chúng không thể sống sót, lúc này mới khởi nghĩa.

Sau khi Thanh Thiên vương khởi sự, đã khiến đế quốc bắt đầu rơi vào trong tuần hoàn ác tính. Nếu triều đình có thể kịp thời tỉnh ngộ, Hoàng đế bệ hạ tỉnh lại một lần nữa, có lẽ còn có cơ hội có thể cứu đế quốc. Nhưng Hoàng đế dường như không có ý thức kia, khiến cho các nơi trong đế quốc nguy cơ tứ phía, hiện giờ Thiên Môn đạo khởi sự tại Giang Hoài, đế quốc lại chịu thương nặng, hoàn toàn rơi vào trong khốn cảnh.

Thậm chí Sở Hoan có thể tưởng tượng, nếu không thể nhanh chóng bình định các nơi phản loạn, sau đó đàm phán hòa bình thành công với người Tây Lương, như vậy đế quốc Đại Tần sẽ gặp phải nguy cơ trước nay chưa từng có.

Trong ngoài đều khốn đốn, lưu dân trải rộng, nạn trộm cướp lan tràn, thiên hạ đại loạn, máu chảy thành sông, nạn đói khiến khắp nơi xương trắng, cảnh tượng kia chuyển qua trong đầu Sở Hoan.

Hồ Bất Phàm hiển nhiên cũng hiểu được tình thế nghiêm trọng, hỏi:

- Các vị, theo cách nhìn của các vị, lương thực điều tới Giang Hoài, phải xử lý thế nào?

Đám quan viên ngơ ngác nhìn nhau, trong nhất thời đều không nói lời nào.

Hồ Bất Phàm hừ lạnh một tiếng, nói:

- Ăn lộc vua, trung với vua. Bình thường các vị luôn mồm nên chia lo với Thánh thượng, hiện giờ Giang Hoài loạn lớn, chẳng lẽ các vị không nghĩ ra biện pháp? Nếu như vậy, triều đình nuôi các ngươi làm gì?

Dường như y đã quên, y mới là Hộ bộ Thượng thư, rốt cuộc xử lý như thế nào, vị Thượng thư đại nhân như y nên đưa ra đề xuất đầu tiên.

Thương bộ Chủ sự cảm thấy ánh mắt Hồ Bất Phàm nhìn mình, nói cứng ngắc:

- Bộ Đường đại nhân, hạ quan nghĩ rằng… hạ quan nghĩ rằng, nếu loạn Giang Hoài bình định nhanh chóng thì thôi, nếu không phải nhanh chóng bình định, như vậy bất cứ lúc nào địa phương khác cũng có thể sinh ra chiến sự lớn hơn nữa. Nếu trong tay Hộ bộ không thể nắm giữ được lương thực nhất định dùng cho biến số sau này, thực sự tới lúc đó, hậu quả không thể tưởng tượng nổi.

- Theo ý kiến của ngươi nên làm thế nào?

- Hạ quan nghĩ rằng, nhà kho Kim Lăng hiện giờ đặc biệt quan trọng, nhất định phải bảo đảm tuyệt đối không xảy ra sai sót.

Chủ sự Thương bộ nhìn qua có vài phần giỏi giang, chắp tay nói :

- Đầu tiên nhất định phải thông báo Binh bộ, nhà kho Kim Lăng nhất định phải phái trọng binh bảo vệ, để tránh người Thiên Môn đạo chú ý tới nhà kho Kim Lăng. Tiếp theo, có thể để Tổng đốc Giang Hoài Liễu Sinh Khôi hạ lệnh, trong lúc bao vây tiễu trừ loạn phỉ Thiên Môn, ra sức thu mua lương thực Giang Hoài. Loạn phỉ Thiên Môn tất nhiên càn rỡ, nhưng hiện giờ chẳng qua đánh được vài huyện thành, toàn bộ quyền khống chế Giang Hoài đạo còn trong tay triều đình. Trước khi thanh thế loạn phỉ Thiên Môn lớn mạnh, nhanh chóng khống chế lương thực các nơi của Giang Hoài trong tay quan phủ. Các nơi ở Giang Hoài còn có quan thương nhỏ, hơn nữa Giang Hoài còn có rất nhiều thương nhân bán lương thực có kho lúa của mình, quan phủ có thể thu mua lương thực… !

Kim bộ Chủ sự nhíu mày, đứng lên nói :

- Bộ Đường đại nhân, dưới tình hình này, giá cả lương thực Giang Hoài chắc chắn kinh người, cũng không phải giá cả lúc trước có thể thu mua, nếu thật sự muốn mua lương thực trong tay thương nhân, ngân lượng hao tổn chắc chắn là con số hàng ngàn văn. Số bạc này, Liễu Sinh Khôi có thể lấy ra được hay không ?

Thương bộ Chủ sự nhíu mày nói:

- Chỉ trông vào Giang Hoài, khoản bạc này chắc chắn không lấy ra được.

Kim bộ Chủ sự lại nói:

- Chẳng lẽ còn muốn lấy bạc từ Hộ bộ xuống mua sắm lương thực?

- Nếu không lấy ra từ chỗ nào?

Chủ sự Thương bộ cười lạnh nói:

- Loạn Giang Hoài, Hộ bộ có trách nhiệm, không chỉ riêng chuyện Thương bộ chúng ta, chẳng lẽ Kim bộ của ngài không quan tâm chuyện gì? Thu mua lương thực, tất nhiên là vì tích trữ lương thực để quan binh sử dụng, một nguyên nhân khác đúng là vì đoạn tuyệt lương thực của loạn phỉ Thiên Môn, nếu như có thể dốc hết lực tập trung lương thực Giang Hoài lại, thứ nhất có thể tạm thời không cần vận dụng kho Kim Lăng, thứ hai có thể lương thực Giang Hoài nằm trong tay quan phủ, có quyền chủ động, thứ ba có thể đoạn tuyệt lương thảo loạn phỉ Thiên Môn, không có lương thảo, đến lúc đó xem chúng dùng cái gì chống đỡ triều đình?