Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 406: Cây cỏ bờ tường




Khuôn mặt Lang Vô Hư không kìm nổi lộ ra vẻ khó coi, Sở Hoan nhìn vào trong mắt, bưng chén thưởng thức một ngụm trà, lúc này mới chắp tay nói:

- Đại nhân, hôm nay nhận được khoản đái, đã quấy rầy nhiều, hiện giờ cơm cũng đã ăn, trà cũng thưởng thức, không dám quấy rầy hơn nữa. Nếu hôm nào đại nhân có thời gian, hạ quan làm chủ mời đại nhân tới hàn xá uống chén rượu, hôm nay liền cáo từ.

Lang Vô Hư đột nhiên nắm lấy cánh tay Sở Hoan, nói:

- Sở hiền đệ, cứu ta!

Sở Hoan sửng sốt.

Lang Vô Hư cười khổ nói:

- Hôm nay được Sở hiền đệ chỉ điểm, đã vô cùng cảm kích, kính xin Sở hiền đệ chỉ một con đường sáng!

- Đại nhân, lời này của ngài từ đâu mà đến?

Sở Hoan cau mày nói:

- Hạ quan có tài đức gì, sao dám chỉ điểm đại nhân?

Lang Vô Hư thở dài:

- Sở hiền đệ, ta có được ngày hôm nay, thật sự không dễ dàng. Thật ra ta ngã ngựa cungxk hông sao, nhưng… nhưng già trẻ một nhà tất chịu liên lụy, đặc biệt Nhã Tiên, Như Hoa các nàng, nếu như ta suy sụp, ngươi nói các nàng nên làm gì bây giờ?

Gã nắm tay Sở Hoan, nghiêm nghị nói:

- Sở hiền đệ,người ngoài đồn ta là người trong Hán Vương đảng, đó cũng chỉ là nói ngoa, ta có khổ nói không nên lời.

Sở Hoan vẻ mặt kinh ngạc, thấp giọng nói:

- Thị Lang đại nhân, hạ quan… hạ quan bị ngài khiến cho hồ đồ rồi!

- Ta là người An Ấp, có hiềm nghi đồng hương với An Quốc Công, có được ngày hôm nay, An Quốc Công quả thực bỏ ra không ít lực.

Lang Vô Hư cười khổ nói:

- Nguyên nhân chính là như thế, mọi người đều cho ta là người của An Quốc Công, thật ra bọn họ nào đâu biết rằng, ta một lòng nguyện trung thành với Thánh thượng, chưa bao giờ dám có chút hai lòng đối với Thánh thượng.

Gã thấp giọng:

- Thật ra trong mắt ta, Thái Tử điện hạ bị phế là chuyện sớm hay muộn, nhưng Hán Vương chưa hẳn là lựa chọn tốt nhất, Hán Vương điện hạ quá mức hung hăng vênh váo, trái lại Tề Vương điện hạ, ôn hòa khoan hậu, ta vẫn rất có thiện cảm đối với Tề Vương điện hạ.

Sở Hoan mở trừng hai mắt, cau mày nói:

- Đại nhân, những lời này… !

- Nếu là người khác, ta tất nhiên không nói lời kiêng kị này.

Lang Vô Hư đáp:

- Nhưng ta đã coi Sở hiền đệ trở thành người trong nhà, sẽ không giấu diếm. Sở hiền đệ, cũng không phải ta thấy gió đổi chiều, thật sự trong lòng ta quả thật vẫn luôn ngưỡng mộ Tề Vương điện hạ, chỉ là thân đang ở trong nước bùn, khó có thể thoát… Hôm nay kính xin Sở hiền đệ chỉ cho ta một con đường sáng!

Sở Hoan nhìn chằm chằm Lang Vô Hư hồi lâu, mới thở dài nói:

- Thị Lang đại nhân, ngài đang nói đùa sao? Hán Vương điện hạ binh hùng tướng mạnh, Tề Vương điện hạ thực lực yếu ớt, ngài… ngài sao có thể bỏ mạnh theo yếu? Hơn nữa… hơn nữa vị Thái Tử hiện giờ còn trong tay Thái Tử, sau này rốt cuộc phát triển thế nào, cũng còn chưa biết, Thị Lang đại nhân, bây giờ chúng ta nói thẳng ra, nếu như lúc này ngài tìm Tề Vương điện hạ nương tựa, chẳng lẽ không hối hận?

Lang Vô Hư thầm nghĩ trong lòng: “Chuyện Thánh thượng muốn làm, chưa từng làm không được. Nếu hắn muốn nâng đỡ Tề Vương, thực lực Hán Vương có mạnh hơn nữa, sớm hay muộn cũng sẽ sụp đổ. Năm đó thực lực Thái Tử điện hạ mạnh mẽ cỡ nào, mà Hán Vương cũng không mạnh hơn Tề Vương điện hạ hiện giờ bao nhiêu, nhưng không phải Hán Vương điện hạ hiền giờ thực lực cường đại sao? Đợi Thánh thượng phế Thái Tử đi, sắc lập Tề Vương làm Thái Tử, khi đó ta muốn đầu nhập vào, sớm đã muộn”. Khuôn mặt gã lại khảng khái nói:

- Sở hiền đệ, dùng kinh nghiệm xem người nhiều năm của ta. Sau này Tề Vương đích thị là vị vua tràn đầy hứa hẹn, ta chỉ nghĩ lấy Đại Tần làm trọng, tin tưởng dưới trướng Tề Vương, nhất định có thể bày ra khát vọng.

Sở Hoan chắp tay nói:

- Đại nhân chí hướng rộng lớn, Sở Hoan khâ, phục.

Hắn lập tức thở dài:

- Nhưng chuyện đúng như lời Thị Lang đại nhân nói, trên dưới triều dã, đều nghĩ rằng Thị Lang đại nhân là người trong Hán Vương đảng, Thị Lang đại nhân có lòng đầu nhập vào Tề Vương, hạ quan tin tưởng khát vọng của Thị Lang đại nhân, nhưng… nhưng Tề Vương điện hạ có tin tưởng hay không?

Thân thể hắn nghiêng về phía tước, ghé sát vào nói:

- Chuyện càng quan trọng, Thánh thượng có tin tưởng hay không?

Lang Vô Hư buồn rầu nói:

- Cho nên mới xin Sở hiền đệ chỉ một con đường sáng!

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Nói cũng đã nói đến nước này, hạ quan liền nói thẳng đi, Thị Lang đại nhân muốn đầu nhập vào Tề Vương điện hạ, cũng không dễ dàng. Thị Lang đại nhân nên biết, bên người Tề Vương điện hạ còn có Từ Tòng Dương Từ Đại học sĩ bậc trọng thần này, cho dù hạ quan và Tề Vương đều tin tưởng Thị Lang đại nhân, như vậy Từ Đại học sĩ có tin tưởng không? Dù sao ngài ở trong Hán Vương đảng nhiều năm, Từ Đại học sĩ lại là một người vô cùng cẩn thận… !

Hắn lắc đầu, nói:

- Nếu Thị Lang đại nhân không biểu hiện thành ý đầy đủ, Từ Đại học sĩ sẽ không tin tưởng sự trung thành của Thị Lang đại nhân.

- Đúng vậy, đúng vậy.

Lang Vô Hư vội vàng gật đầu:

- Từ Đại học sĩ là người cẩn thận, ta cũng đang lo lắng như vậy. Ta thật lòng muốn đầu nhập Tề Vương, nhưng… ài, ta nên thể hiện thành ý của mình như thế nào?

Sở Hoan lắc đầu cười nói:

- Điều này hạ quan quả thật không biết.

- Sở hiền đệ, ngươi cũng biết, tuy rằng thân ta ở vị trí Hộ Bộ Thị Lang, nhưng lại luôn phía dưới Hồ Bất Phàm, cho dù muốn giúp đỡ Tề Vương, nhưng Hồ Bất Phàm nhìn chằm chằm, rất nhiều chuyện có lòng nhưng vô lực.

Lang Vô Hư khó xử nói.

Sở Hoan cười cười, thấp giọng:

- Đúng vậy, nếu có một ngày, Thị Lang đại nhân đi lên vị trí Hộ Bộ Thượng Thư kia, rất nhiều chuyện sẽ giải quyết dễ dàng… !

Nói tới đây, hắn dừng câu chuyện, nâng chén trà lên, lại thưởng thức trà.

Trong mắt Lang Vô Hư xẹt qua vui vẻ, lập tức lộ ra do dự, trầm ngâm một lát, mới nói:

- Sở hiền đệ, thật ra cho dù lật đổ Hồ Bất Phàm, nếu còn An Quốc Công, thế lực Hán Vương chưa chắc có thể suy yếu!

Sở Hoan mỉm cười nói:

- Thị Lang đại nhân, nói không thể nói như vậy, nếu chuyện Thành thượng muốn làm, ngài cảm thấy sẽ làm chuyện rút dây động rừng hay sao?

Lúc này không đợi Lang Vô Hư ra tay giữ chặt, hắn đã đứng lên nói:

- Thị Lang đại nhân, sắc trời hôm nay đã khuya, không thể kéo dài nữa, hạ quan cáo từ trước!

Lang Vô Hư như thoáng có suy nghĩ, lúc này cũng không ngăn cản, đứng dậy tiễn Sở Hoan, tới bên ngoài phủ, Sở Hoan chắp tay nói:

- Hôm nay đa tạ khoản đãi, hạ quan cáo từ!

Lang Vô Hư tiến lên thấp giọng nói:

- Tạm biệt Sở hiền đệ, để ta suy nghĩ cẩn thận một chút, chắc chắn biểu hiện thành ý.

Chờ Sở Hoan rời đi, Lang Vô Hư một mình trở lại phòng trà, còn chưa ngồi xuống, một phụ nữ trung niên đã tiến vào, vẻ mặt không vui nói:

- Lão gia, họ Sở đã đi rồi sao?

Lang Vô Hư ngẩng đầu nhìn thoáng qua, hỏi:

- Phu nhân vẫn chưa đi nghỉ sao?

- Làm sao có thể ngủ được.

Phụ nhân tiến tới, ngồi xuống đối diện Lang Vô Hư:

- Lão gia, thiếp thân hỏi ngài, có phải trong đầu ngài có ý niệm gì trên người Nhã Tiên?

Lang Vô Hư cười bồi nói:

- Cớ sao phu nhân nói ra lời ấy?

- Bình thường khách nhân có quý đến phủ, ngài cũng chưa từng để Nhã Tiên lộ diện, hôm nay chẳng qua là một Chủ Sự, còn là bộ hạ của ngài, sao ngài lại để Nhã Tiên ra pha trà?

Phụ nhân kia có vẻ hết sức bất mãn:

- Sở Hoan kia còn chưa kết hôn, ngài để Nhã Tiên một cô nương tới pha trà cho hắn, chẳng lẽ còn không có tâm tư?

Lang Vô Hư cười nói:

- Phu nhân thông minh tuyệt đỉnh, chuyện gì cũng không thể gạt phu nhân được.

Lang phu nhân trầm mặt, nói:

- Chuyện này ta tuyệt đối không đồng ý. Sở Hoan hắn là ai, nghe nói chỉ là áo vải lập nghiệp, may mắn rất tốt, mới lăn lộn tới kinh thành. Tô gia chúng ta là tộc lớn An Ấp, Lang gia các ngươi cũng xuất thân thế gia, con gái chúng ta, sao có thể gả cho người giống nhưu Sở Hoan. Lão gia, nếu ngài thật sự an bài nhu vậy, Tô gia An Ấp chúng ta còn có mặt mũi sao?

Lang Vô Hư cau này nói:

- Ta đã từng nói muốn gả Nhã Tiên cho Sở Hoan sao?

- Vậy ngài có ý gì?

Lang Vô Hư thở dài, nói:

- Phu nhân, nàng ở trong phủ, không biết chuyện trong triều, trong triều đã xảy ra chuyện lớn rồi.

- Chuyện lớn?

- Hán Vương đảng đã tràn đầy nguy cơ rồi.

Lang Vô Hư nói:

- Nhớ rõ lần trước ta đã nói với nàng, Thánh thượng điều Sở Hoan vào Hộ Bộ, tất có mưu đồ, hôm nay ta rốt cuộc xác định, Thánh thượng muốn dùng Sở Hoan làm đao, xé toang Hộ Bộ, mục đích cuối cùng, là vì… !

Gã hạ thấp giọng:

- Là vì áp chế Hán Vương, chuẩn bị lập Tề Vương làm Thái Tử!

Lang phu nhân giật mình nói:

- Thật sự như vậy sao?

Vẻ mặt nàng hoài nghi:

- Không thể nào? Nếu muốn lập Tề Vương, vì sao lúc trước lại nâng đỡ Hán Vương?

Nàng hiển nhiên không tin đối với việc lập Tề Vương.

Lang Vô Hư nâng chén trà lên, thưởng thức một ngụm, mới nói:

- Ta nghĩ rất lâu, hiện giờ xem như nghĩ thông suốt. Nàng phải biết rằng, nữ nhân Thánh thượng sủng ái nhất trong đời, đó là Hoàng hậu nương nương, Tề Vương là Hoàng tử thân sinh của Hoàng hậu nương nương. chẳng những được Hoàng hậu nương nương yêu thương, cũng được Thánh thượng thích. Theo lý thuyết Tề Vương đã sớm tới tuổi rời cung lập phủ, nhưng Thánh thượng lại chậm chạp không để Tề Vương lập phủ, ở lại trong cung, dùng trí tuệ của phu nhân, chẳng lẽ không nhìn ra một chút manh mối?

Lang phu nhân nghi ngờ nói:

- Ý lão gia là?

- Trước kia còn nhìn không ra huyền cơ trong đó, hiện giờ xem như ta nhìn thấu.

Lang Vô Hư khẽ thở dài:

- Đây là vì bảo vệ Tề Vương. Năm đó Thái Tử được quân đội ủng hộ, lại có vị Thái Tử, có thể nói là phong quang vô hạn, thậm chí thanh thế không dưới Thánh thượng, Thánh thượng đề bạt Hán Văn, văn võ cả triều bao gồm ta bên trong, đều nghĩ muốn lập Hán Vương làm Thái Tử, nhưng hôm nay xem ra, Thánh thượng đích thực đang dụng tâm, là dùng Hán Vương giữ cân bằng Thái Tử, chèn ép Thái Tử mà thôi.

- Lão gia, thật sự như thế sao?

Vẻ mặt Lang phu nhân vẫn mờ mịt.

- Ta nắm chắc chín thành.

Lang Vô Hư nghiêm nghị nói:

- Hán Vương là công cụ dùng để giữ cân bằng Thái Tử, nàng xem tình trạng Thái Tử hiện giờ, sớm đã không có thanh thế lúc đầu, mấy năm nay, bao nhiêu quan viên Thái Tử đảng xuống ngựa, kết cục thật sự thảm. Hiện giờ Thái Tử suy tàn, có thể lập Hán Vương, Hán Vương hiện giờ, chính là Thái Tử lúc trước, mà Thánh thượng phái Sở Hoan vào Hộ Bộ, đó chính là chuẩn bị bắt chước làm theo, giống như đối phó Thái Tử năm đó, sẽ động thủ với Hán Vương!

Lang phu nhân lộ ra vẻ kinh sợ, nói:

- Lão gia, Thánh thượng muốn khai đao từ Hộ Bộ, ngài đang ở Hộ Bộ, có phải… có phải rất nguy hiểm hay không?

Lang Vô Hư gật đầu nói:

- Hung hiểm vô cùng!

- Vậy làm sao bây giờ?

Lang phu nhân hoảng hồn:

- Thiếp thân nhớ rõ, lúc trước quan viên Thái Tử thất thế, sung quân sung quân, chém đầu chém đầu, gia quyến kết cục lại thê thảm vô cùng... !

Trên mặt bà đã có chút tái nhợt.

Lang Vô Hư tâm thần không yên nói:

- Nguyên nhân chính là như thế, cho nên ta mới kết nối với Sở Hoan. Sở Hoan là người của Tề vương, Thánh Thượng trọng dụng, nếu sau nếu Tề vương đắc thế, Sở Hoan tiền đồ không thể lường được.

Lang phu nhân nhíu mày nói:

- Lão gia, việc này chàng đã xác định chắc chắn chưa? Đừng để Sở Hoan dùng lời mê hoặc.

Lang Vô Hư thản nhiên cười nói:

- Trẻ con tóc vàng, sao có thể mê hoặc ta? Nếu hắn nói ba xạo, ta sao có thể tin tưởng?

Y dừng một chút, nói tiếp:

- Kỳ thật từ người bên cạnh Tề vương, có thể nhìn ra dấu vết để lại. Từ Tòng Dương là nhân vật số 1 bên cạnh Tề vương, lâm triều nhiều lần khiến Thánh Thượng nổi giận. Trong triều trung thần trước kia không ít, va chạm làm Thánh Thượng nổi giận mà bình yên vô sự đấy, thì chỉ có duy nhất Từ Tòng Dương. Nàng cho rằng là vì Thánh Thượng ưu ái Từ Tòng Dương? Cũng không hẳn, đơn giản Từ Tòng Dương là người của Tề vương, cho nên Thánh Thượng là vì bảo tồn thế lực của Tề vương, mới có thể dễ dàng bỏ qua cho Từ Tòng Dương. Nếu Từ Tòng Dương không phải là người của Tề vương, chỉ sợ đầu hiện tại cũng đã biến thành xương trắng rồi.

Lang phu nhân là người đa nghi người, tuy rằng bất an không yên nhưng vẫn hỏi:

- Nếu Thánh Thượng thật sự có ý truyền ngôi cho Tề vương, qua nhiều năm như vậy, vì sao bên người Tề vương không có nhiều thế lực?

- Đây mới là chỗ cao minh.

Lang Vô Hư khen:

- Cái gọi là khiêm tốn làm việc, chính là như thế. Tề vương yếu đuối, mọi người sẽ không chú ý hắn, tất cả lực chú ý đều đặt ở Thái Tử và Hán Vương. Nhưng chúng ta thiếu chút nữa quên rằng, thiên hạ Đại Tần là của Thánh Thượng. Thánh Thượng nếu muốn khiến Tề vương đứng lên, chỉ là chuyện nhấc ngón tay lên mà thôi. Hiện giờ bắt đầu có dấu hiệu, Thánh Thượng đã bắt đầu chuẩn bị nâng đỡ Tề vương rồi.

- Lão gia, nếu thật sự là như thế, chàng cần phải tìm cách.

Giọng của Lang phu nhân khẽ run:

- Nếu Thánh Thượng thật sự muốn trấn áp Hán Vương, chàng … tình cảnh của chàng cũng không hay!

Lang Vô Hư thấp giọng nói:

- Buồn cười chính là Hồ Bất Phàm kia quá ngu xuẩn, còn không hiểu quan khiếu trong đó, một lòng muốn chèn ép Sở Hoan. Y cũng không muốn nghĩ có Thánh Thượng ở sau lưng chống, chỉ bằng mình y cũng có thể hạ gục Sở Hoan? May mắn ta lắm mưu nhiều kế, từ khi Sở Hoan tiến vào Hộ bộ liền ngấm ngầm quan sát, hôm nay ở nha môn Hộ bộ ta dò xét một lần cuối cùng, bạc mua thảo dược của Ti Thiên Đài Sở Hoan không nói hai lời liền che ấn. Nếu Hồ Bất Phàm điều động khoản tiền nào, Sở Hoan cũng đều cố ý làm khó dễ. Bởi vậy có thể thấy được, Sở Hoan tuyệt đối là con dao nhỏ Thánh Thượng xếp vào ở Hộ bộ đối phó chúng ta.

Lang phu nhân rốt cục hiểu được:

- Lão gia, chàng khiến Nhã Tiên lại đây, là muốn dùng Nhã Tiên lôi kéo Sở Hoan?

- Không sai.

Sở Hoan đối với Nhã Tiên cũng không ghét, cái này khiến chúng ta có cơ hội.

Lang Vô Hư nghiêm mặt nói:

- Muốn bắt tay với Tề vương, tránh sau này tai họa giáng xuống trên người, Sở Hoan chính là quân bài tốt.

Lang phu nhân nhíu mày nói:

- Chỉ có điều đem Nhã Tiên gả cho người như vậy, thiếp thân thật sự... thật sự không cam lòng.

- Phu nhân, đại cục làm trọng.

Lang Vô Hư nói:

- Nếu là vạn bất đắc dĩ, Nhã Tiên có thể bảo vệ cho chúng ta một cửa thoát thân. Việc đó cũng đáng để hy sinh. Huống chi cũng không chắc phải như thế, hôm nay ta làm ám chỉ, nhưng không nói thẳng sẽ Nhã Tiên gả cho hắn, tất cả vẫn đang sắp xếp, hết thảy còn cần yên lặng theo dõi kỳ biến.

Y dừng một chút, vuốt râu nói:

- Ta bây giờ là là nghĩ nên làm thế nào để Tề vương tin tưởng ta, miễn trừ tai họa sau này.

Lang phu nhân nhắc nhở:

- Lão gia, việc này cũng vẫn chỉ là đoán, làm việc đều phải nghĩ lại cho kỹ. Nếu đoán sai thánh ý, lựa chọn sai, hối hận cũng không kịp. Cho dù Thánh Thượng thật sự muốn lập Tề vương, chúng ta muốn đầu nhập vào Tề vương bên kia, cũng phải cẩn thận Hán Vương bên này. Chàng vẫn là người của Hán Vương, nếu tìm cách nương tựa vào Tề vương, bị người của Hán Vương đảng biết, hậu quả... Hậu quả cũng là thiết tưởng không chịu nổi.

- Phu nhân nói đúng.

Lang Vô Hư khẽ gật đầu, vẻ mặt buồn rầu:

- Cho nên ta mỗi đi một bước đều phải cẩn thận, vừa muốn lấy lòng Tề vương, lại không để Hán Vương phật ý. Ít nhất trước khi Hán Vương suy sụp, không thể để cho Hán Vương phát hiện ta muốn lựa chọn môn hộ khác.

Lang Vô Hư buồn rầu, Sở Hoan lại đang cười. Hôm nay diễn một màn, khiến Sở Hoan minh bạch Lang Vô Hư quả nhiên là cây cỏ đầu tường, thấy tình thế không ổn, chuẩn bị tinh thần xoay theo chiều gió.

Sở Hoan cũng hoài nghi Lang Vô Hư có phải hay không có mưu đồ khác, nhưng ngẫm lại tình cảnh lúc ấy, Lang Vô Hư vài lần không kìm lòng nổi biểu hiện thái độ đích thực, khiến Sở Hoan khẳng định người này mười phần thì có bảy tám là chuẩn bị lựa chọn chỗ dựa vững chắc khác rồi.

Sở Hoan đối với loại người như Lang Vô Hư có vài phần hiểu biết. Lang Vô Hư là người ba phải, sẵn sàng bán đứng chủ cũ, nếu chuyện như vậy xảy ra thì cũng không kỳ quái.

Lang Vô Hư muốn đầu nhập vào Tề vương, đối với Sở Hoan mà nói, đương nhiên không phải là chuyện xấu.

Thực tế mà nói, hắn ở Hộ bộ quả thật có có cảm giác một một mình chiến đấu, nếu Lang Vô Hư thật sự muốn đổi môn hộ, đúng là sẽ trợ giúp cho hắn không nhỏ.

Đương nhiên, đối với người như Lang Vô Hư, Sở Hoan cho tới bây giờ cũng không thật sự tin tưởng. Cho dù y biểu hiện ra mười phần thành ý, Sở Hoan cũng chỉ sẽ tin tưởng ba phần, tồn bảy phần đề phòng.

Cưỡi ngựa trở lại trước phủ, xa xa nhìn thấy trước cửa một bóng người đi tới đi lui. Sở Hoan đang nhíu mày thắc mắc, người kia đã nghe có tiếng động, ngẩng đầu lên, nhìn thấy Sở Hoan, lập tức bước nhanh về phía trước. Sở Hoan nhìn kỹ, là Võ Kinh vệ Tây Môn công sở Tôn Tĩnh Nhất.

Tôn Tĩnh Nhất từ xa xa đã lên tiếng:

- Sở đại nhân, ngài đã trở lại, chờ ngài đã lâu!

Sở Hoan xoay người xuống ngựa, ngạc nhiên nói:

- Tôn huynh đệ, có chuyện tìm ta?

- Sở đại nhân, ngài cũng biết, ngài ở trong phủ không có hộ viện, Vương Công sở đầu dặn chúng ta, lúc nào đi tuần tra đều phải hướng bên này xem xét tình hình.

Tôn Tĩnh Nhất hưng phấn nói:

- Hôm nay có huynh đệ tuần tra, đúng là phát hiện có hai vị này lén lén lút lút trước phủ, vừa thấy cũng biết không phải là người tốt, Vương Công sở đầu đã dẫn người bắt bọn họ về Công sở xử lý.

Sở Hoan cau mày nói:

- Người nào?

- Còn đang thẩm vấn, nhưng vừa thấy cũng không phải là người tốt. Có một tên xấu xí còn nói hắn là đồ đệ ngài, đánh chết chúng ta cũng không tin."

Tôn Tĩnh Nhất trả lời.

- Đồ đệ của ta?

Sở Hoan ngạc nhiên.

Hắn nhớ rõ đồ đệ duy nhất của mình, chính là tiểu hỗ đản ở trong cung – Tĩnh Hoa công chúa, làm sao còn có đồ đệ nào? Tây Môn công sở lý có người biết Tĩnh Hoa công chúa, nên chắc chắn không dưng mà đi bắt người của Tĩnh Hoa công chúa.

Hắn thật sự tò mò, có người còn giả mạo là đồ đệ hắn khiến hắn lập tức hhứng thú, cười nói:

- Đi, đi xem, ta muốn nhìn đồ đệ của ta hình dáng ra sao?

Hai người tới Tây Môn công sở, các Võ Kin vệ trong Công sở đều cung kính thi lễ, vào đến sân, chợt nghe từ một gian phòng bên trái truyền tiếng kêu la:

- Các ngươi thật lớn mật, các ngươi... Ôi, là ai đá ta? Ta là đồ đệ của Sở đại nhân, các ngươi đánh ta, sư phụ của ta lại đây, nhất định sẽ không bỏ qua cho ngươi!

Lại nghe một thanh âm lạnh lùng nói:

- Ta khuyên chư vị quan gia vẫn nên tìm hiểu rõ rồi lại đánh. Chúng ta đúng là bằng hữu của Sở đại nhân, đứng chờ hắn về phủ, không phải là có ý đồ xấu xa gì cả.

- Còn dám mạnh miệng!

Bên trong truyền ra tiếng Vương Phủ:

- Sở đại nhân chúng ta rất quen thuộc, cũng không từng nghe nói có đồ đệ, cho dù có là có, đó là Tĩnh Hoa Công chúa, từ khi nào mà có nhiều đồ đệ như vậy? Đúng rồi, ngươi thành thật một chút, còn nói xằng nói bậy, ta cho người móc mắt ngươi ra.