Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 431: Cao thấp trên điện




Hoàng đế cả đời tự phụ, đi ra từ kỵ binh lưỡi mác, bình định thiên hạ, mặt đất Trung Nguyên này bị lão đạp dưới chân, sao có thể nhận thua trước tiểu kỹ đấu vật?

Ánh mắt của lão như điện, đảo qua quần thần, thản nhiên hỏi:

- Các vị ái khanh, Ma Ha Vương tử nói rõ Tây Lương bọn họ đấu vật vô địch thiên hạ, các vị ái khanh cho rằng thế nào?

Ý của lão rất đơn giản, người Tây Lương khiêu khích trên điện, ngang ngược càn rỡ, nhất định phải đè ngạo khí của người Tây Lương mới được, lão là quân vương đế quốc, tất nhiên muốn duy trì phong độ quốc quân thiên triều, nhưng các thần tử lại cần phải có người đứng ra, hung hăng đánh vào mặt người Tây Lương.

Quần thần không ít người trợn mắt nhìn Ma Ha Vương tử, nhưng phần lớn họ tay trói gà không chặt, nhìn Ma Ha Vương tử lưng hùm vai gấu, hai tay rất dài, tuy rằng Vương tử tôn sư quý giá, nhưng nhìn khí chất thô mãng phát ra từ toàn thân gã, nhất định cũng là dũng sĩ nhất đẳng ở Tây Lương, tuy rằng đi ra dễ dàng, nhưng đi ra mà lại bị người Tây Lương thoải mái đánh bại, vậy trái lại càng mất mặt xấu hổ, cho người Tây Lương cơ hội ngạo mạn.

Cho nên không ít đại thần đều quăng ánh mắt về phía võ tướng đối diện.

Đại Tần thượng võ, không ít hán tử thiết huyết, trong triều cũng không ít võ tướng võ công kiệt xuất, các tướng đều nhìn nhau, thật ra trong lòng đều đang do dự.

Cũng không phải họ không có gan xuất chiến, mà bảy tám phần mười võ tướng trên điện quả thật chưa từng tiếp xúc đấu vật, họ có huấn luyện cách đấu, có luyện binh khí, chẳng qua đấu vật lại không có bao nhiêu người luyện tập.

Tuy rằng trong số họ cũng có một số người tiếp xúc với đấu vật, nhưng ngay cả mình cũng không biết phương thức đấu vật của mình có gì khác biệt với thuật đấu vật Tây Lương, nghe ý tứ Hoàng đế, hiển nhiên là muốn thần tử trong triều dùng thuật đấu vật Tây Lương đánh bại đối phương, như vậy mới có thể khiến đối phương tâm phục khẩu phục, nếu kỹ thuật không đúng, cho dù chiến thắng đối phương, đối phương cũng chưa chắc tin phục.

Huống chi trong lòng võ tướng ở đây đều rõ ràng, nếu xuất chiến, thắng tất nhiên sẽ làm nở mặt đế quốc, Hoàng đế sẽ ban thưởng cho, nhưng nếu thua, chớ nói mất mặt trước Hoàng đế và quần thần, sau này chỉ sợ tiền đồ cũng hủy ở đây, sâu trong lòng võ tướng ai cũng muốn đứng ra ứng chiến, nhưng suy xét đến tình hình hiện tại, băn khoăn trong lòng các tướng cũng không ít.

Khóe mắt Hoàng đế hơi co giật.

Ma Ha Tàng thấy trong điện nhất thời không người tiến lên trả lời, liền cười ha ha cao giọng nói:

- Xem ra Hoàng đế bệ hạ muốn xưng hùng bốn biển cũng không dễ dàng. Ngay cả quốc kỹ Tây Lương ta cũng không thể chinh phục, nói gì khiến bổn Vương tử quỳ lạy Hoàng đế?

Lâm Nguyên Phương thấy Hoàng đế sắc mặt khó coi, liền ra tiếng khiển trách:

- Chớ có làm càn, Kim Loan bảo điện, há là chỗ cho người nói ngông cuồng?

Ma Ha Tàng liếc Lâm Nguyên Phương, khinh thường cười nói:

- Mồm mép của vị đại nhân này quả thật lợi hại hơn đi đứng nhiều lắm, chỉ tiếc hôm nay không so đấu mồm mép, nếu không bổn Vương tử nhất định thua bởi mồm mép của ngài!

- Chớ có càn rỡ!

Đám võ tướng, rốt cuộc có một gã đại tướng khôi ngô đứng ra, lớn tiếng quát:

- Chỉ là thuật đấu vật, cũng không có gì, Đại Tần ta quả thật không để vào mắt. Muốn đấu vật, bổn tướng liền chơi với các ngươi một chút!

Tất cả ánh mắt đều quăng về phía đại tướng khôi ngô kia, có không ít người nhận ra, người này là Thượng Quan Như Hải Chỉ huy sứ Tả Uy Vệ Quân của Thập Nhị Vệ Quân.

Thập Nhị Vệ Quân chia làm Tả Đồn Vệ Quân và Hữu Đồn Vệ Quân, theo thứ tự là Tả Hữu Hổ Bí Quân, Tả Hữu Uy Vệ Quân, Tả Hữu Kỳ Lân Vệ, Tả Hữu Liệp Báo Quân, Tả Hữu Thiết Ưng Vệ, thêm Tả Võ Kinh Vệ Quân và Hữu Thiết Huyết Vệ Quân.

Đại tướng thống lĩnh Thập Nhị Vệ Quân chính là Định Quốc Đại tướng quân Lôi Cô Hành, bên dưới là Tả Hữu Đồn Vệ Tướng Quân, Tả Đồn Vệ Trung Vũ Tướng quân Hàn Tam Thông hiện giờ đang ở Hà Bắc tiễu trừ tàn đảng Thanh Thiên Vương, Hữu Đồn Vệ Dũng Vũ Tướng quân Trì Công Độ hiện đang trong triều, chẳng qua Định Quốc Đại Tướng quân Lôi Cô Hành tuổi già nua, hơn nữa vết thương chồng chất trên người bởi vì nam chinh bắc chiến, cho nên Hoàng đế đặc biệt chuẩn Lôi Cô Hành tĩnh dưỡng trong phủ, không cần vào triều.

Thượng Quan Như Hải này là Chỉ huy sứ Tả Uy Vệ Quân, có thể ngồi trên ghế Chỉ huy sứ Thập Nhị Vệ Quân, gần như không có người nào là nhân vật dễ chọc, đều là mãnh tướng trải qua lịch lãm. Thượng Quan Như Hải là một trong không nhiều tướng lĩnh từng luyện đấu vật trên điện hiện giờ, tuy rằng chưa nói tới tinh thông, nhưng cũng hiểu chút môn đạo, hiển nhiên người Tây Lương làm khó dễ trên triều, ngay cả mặt mũi Hoàng đế bệ hạ cũng rất khó coi, gã cực kỳ nóng tính, không kiềm chế được, cũng bất chấp thắng hay bại, động thân mà ra.

Quần thập lập tức đều thở nhẹ ra.

Nếu võ tướng cả triều không ai có gan đứng ra ứng chiến, như vậy thể diện Đại Tần sẽ mất hết sạch, lúc này Thượng Quan Như Hải động thân mà ra, ít nhất tôn nghiêm đế quốc vẫn còn.

Sắc mặt Hoàng đế vốn hơi khó coi, đợi Thượng Quan Như Hải đứng ra, mặt rồng hơi vui sướng, vuốt râu cười nói:

- Ma Ha Vương tử, đây là ái tướng của trẫm, vốn trên Kim Loan Điện, lễ chế không động quyền cước, nhưng Ma Ha Vương tử không hiểu lễ ché Đại Tần ta, muốn mở mang kiến thức một chút về quyền cước của Đại Tần ta, trẫm liền đặc chuẩn Thượng Quan ái khanh cùng thử hai chiêu với các ngươi!

Ma Ha Vương tử đánh giá Thượng Quan Như Hải vài lần, cười nói:

- Bổn Vương tử còn tưởng rằng Đại Tần không có hảo hán tử, hiện giờ xem ra, đúng là vãn còn có một số dũng sĩ đấy!

Thượng Quan Như Hải cao lớn thô kệch, vừa đen lại vừa cường tráng, giáp trụ trên người vô cùng nặng nề, so sánh với Ma Ha Vương tử, thân hình cũng không hề thua thiệt, gã chắp tay nói với Ma Ha Vương tử:

- Nếu Vương tử muốn động thủ trên điện, đây là người Tây Lương các ngươi vô lễ trước, bổn tướng xuất trận, các ngươi cũng đừng trách chúng ta thất lễ!

- Không có trách hay không.

Ma Ha Tàng cười ha ha nói:

- Nếu không có người ứng chiến, quý quốc mới thật sự thất lễ !

Thượng Quan Như Hải cũng không cởi khôi giáp, vuốt chóp mũi, trầm giọng nói:

- Vậy mời Ma Ha Vương tử chỉ giáo rồi?

Ma Ha Tàng lắc đầu nói:

- Ngươi đã hiểu lầm !

Gã kêu lên :

- Khuất Luật Cân !

Phía sau có dũng sĩ Tây Lương tiến lên hai bước, trầm giọng nói:

- Khuất Luật Cân nguyện ý lĩnh giáo!

Sở Hoan ở trong đám người nghe rõ ràng, hắn nghe được Ma Ha Tàng hô lên ba chữ Khuất Luật Cân, thân thể chấn động, vừa rồi hắn vẫn còn đầy bụng hoài nghi, lần này rốt cuộc xác định, sứ thần Tây Lương lên điện hôm nay, quả thật là người quen.

Đại Vương tử Tây Lương Quốc Ma Ha Tàng này, lại quả thật là đại hán râu ngắn ở tửu lầu đêm đó, lúc đó cảm thấy hán tử Tây Lương này khác thường, nhưng cho dù thế nào hắn cũng không nghĩ ra, không ngờ gã là Đại Vương tử Tây Lương.

Lúc này trong lòng Sở Hoan tràn đầy nghi hoặc.

Sứ đoàn Tây Lương tới kinh chẳng qua ba ngày, nhưng Ma Ha Tàng mình đã gặp hơn mười ngày trước, nói như vậy, chẳng phải Ma Ha Tàng đã sớm rời khỏi đội ngũ sứ đoàn, mang theo Khuất Luật Cân tới kinh thành trước?

Người này quả thật to gan lớn mật, gã là Vương tử Tây Lương, thân phận tôn quý, lại một mình phạm hiểm, nếu bị hạng người có rắp tâm biết Vương tử Tây Lương một mình vào kinh thành, hậu quả không thể tưởng tượng được.

Sở Hoan cảm thấy người này cao ngạo, lại gan dạ sáng suốt hơn người.

Ma Ha Tàng nói với Hoàng đế:

- Hoàng đế bệ hạ, Khuất Luật Cân là thân binh hộ vệ trưởng của bổn Vương tử, từ nhỏ đã luyện tập đấu vật, là dũng sĩ đấu vật của Tây Lương ta, nếu có người có thể đánh bại Khuất Luật Cân tại phương diện đấu vật, bổn Vương tử tâm phục khẩu phục, nguyện ý hành lễ quỳ lạy Hoàng đế bệ hạ, bày ra tôn kính!

Hoàng đế bệ hạ nói với Thượng Quan Như Hải:

- Thượng Quan ái khanh, vốn là khách, không nên làm thương hắn!

Thượng Quan Như Hải chắp tay đồng ý, Ma Ha Tàng lại cười lạnh nhạt. Khuất Luật Cân thấy Thượng Quan Như Hải, nhếch miệng cười, trong mắt có chút khinh miệt. Thượng Quan Như Hải tiến lên hai bước, thấy thân thể Khuất Luật Cân khom xuống, hai tay mở ra, lập tức cũng chậm rãi khom người xuống, cẩn thận đề phòng.

Thượng Quan Như Hải nhìn qua cao lớn thô kệch, nhưng gã có thể ngồi lên vị trí Chỉ huy sứ, tất nhiên không phải hạng người vụng về, người Tây Lương khiêu khích trên điện, có thể thấy họ hết sức tự tin đối với thuật đấu vật của bản thân mình, hơn nữa có thể để Khuất Luật Cân xuất trận, Khuất Luật Cân này hiển nhiên không phải hạng đơn giản.

Đấu vật so đấu không phải thân thể ai cường tráng, cũng không phải ai khí lực lớn, càng không phải khí chất ai cao, nhìn như đối quyết thô kệch, nhưng trên thực tế lại thật sự dính đến vấn đề kỹ thuật, chỉ cần có đầy đủ kỹ thuật đấu vật và kinh nghiệm thi đấu, người nhìn như gầy yếu cũng hoàn toàn có thể đánh ngã đại hán như núi.

Thượng Quan Như Hải không dám có chút sơ suất, thân thể của gã khom về trước, hai tay mở ra, hai mắt lạnh lùng, nhìn qua cũng có bộ dạng, quần thần đều ngừng thở, yên lặng xem trận quyết đấu này.

Đây là chuyện liên quan đến vấn đề tôn nghiêm thể diện hai nước, Thượng Quan Như Hải không dám xem thường, Khuất Luật Cân thấy Thượng Quan Như Hải cũng có bộ dạng, đã không còn cười cợt, đánh giá Thượng Quan Như Hải từ trên xuống dưới, nếu là người kinh nghiệm lão luyện nhìn động tác biểu tình của Khuất Luật Cân lúc này, sẽ biết gã đang tìm sơ hở trên người Thượng Quan Như Hải.

Cao thủ đấu vật chân chính, không quần chiến thời gian dài, họ có khứu giác cực kỳ nhạy bén, có thể phán đoán nhược điểm của đối phương trong thời gian ngắn, một khi nắm bắt được nhược điểm, họ sẽ không chút lưu tình, mượn lực đẩy lực, trên thực tế cao thủ đấu vật lực lượng ngang nhau quyết đấu, trong vòng ba hiệp đánh bại đối phương cũng là chuyện thường xảy ra.

Xem hai bên ai có thể bình tĩnh, ai có thể nhanh chóng nắm giữ cơ hội trong chớp mắt, có thể chỉ chênh lệch trong nháy mắt, nhưng lại quyết định thắng bại.

Khuất Luật Cân đi vòng quanh, dưới chân có lực, đám võ tướng trong triều chỉ nhìn mấy lượt, đã biết công phu hạ bàn của người này chắc chắn rất cao, mà huấn luận đấu vật, huấn luyện hàng đầu đó là hạ bàn, đạt tới dính như nêm, mới có thể trở thành một đấu vật thủ ưu tú.

Thượng Quan Như Hải thấy Khuất Luật Cân chỉ đi vòng tròn với mình, không khỏi tấn công trước, ngay từ đầu còn biết cách bình tĩnh, nhưng sau một lúc, không chỉ Thượng Quan Như Hải đã mất kiên nhẫn, ngay cả văn võ trong triều đều hơi nóng vội, luận võ đấu, tất nhiên cũng quan sát nhược điểm của nhau, nhưng vòng vo cả buổi như thế cũng chưa động thủ, trong mắt người Tần, đúng là hơi mất kiên nhẫn.

Thượng Quan Như Hải tính tình hơi nóng, cho nên hôm nay mới không kìm nổi cơn tức là người đầu tiên đứng ra, lại thêm vài vòng, thấy Khuất Luật Cân bình tĩnh, khuôn mặt đáng ghét kia thậm chí lộ ra nụ cười trêu tức, Thượng Quan Như Hải rốt cuộc không kìm nổi, gầm một tiếng, thân hình tráng kiện đã nhào tới trước.

Thượng Quan Như Hải chuẩn bị kỹ càng, nhìn chuẩn hai vai đối phương, muốn trước dùng hai tay khống chế vai của đối phương. Tốc độ của gã quả thật rất nhanh, nhưng khi gã bổ nhào qua, thân hình Khuất Luật Cân đột nhiên trùng xuống, Thượng Quan Như Hải cảm thấy hoa mắt, còn chưa hiểu tại sao, liền cảm thấy đũng quần căng thẳng, lập tức cảm thấy dường như hai đùi bị thứ gì bóp chặt, trong khi giật mình, thân thể đã bị nhấc lên.

Đại thần cả triều đều thấy rõ, lúc Thượng Quan Như Hải nhào tới Khuất Luật Cân, Khuất Luật Cân đã hạ thấp người, ngoài dự đoán của mọi người mà vươn đầu xuống dưới đũng quần Thượng Quan Như Hải, hai tay trong nháy mắt nắm lấy hai chân Thượng Quan Như hải, trong mắt người Trung Nguyên, chui xuống đũng quần, đó là chuyện vô cùng bỉ ổi, nhưng hôm nay so đấu vật, Khuất Luật Cân làm như vậy, có tác dụng đánh bất ngờ, văn võ cả triều không thể tưởng được Khuất Luật Cân lại chui đũng quần, Thượng Quan Như Hải tất nhiên cũng không nghĩ ra, nghe được một tiếng rống to trầm thấp dưới chân, thân hình cường tráng khổng lồ của gã không ngờ bị Khuất Luật Cân nhấc lên, Thượng Quan Như Hải đang giật mình, Khuất Luật Cân đã chuyển động thân thể, sau đó lại rống to một tiếng, dùng sức ném mạnh Thượng Quan Như Hải ra ngoài.

Thượng Quan Như Hải cảm thấy không thể tự chủ, thân thể cao lớn đã bay ra ngoài, một tiếng rầm vang lên, đã bị Khuất Luật Cân ném vào ao nước trên điện, thân thể cao lớn rơi vào ao, nước ao bắn khắp nơi, văn võ cả triều biến sắc, Hoàng đế bệ hạ đã nhíu chặt hai hàng lông mày, vẻ mặt khó coi.