Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 469: Đầu lâu dưới ánh mặt trời




Trăm tên kỵ binh Tây Lương chạy như bay mà đến, Sở Hoan đưa tay để đoàn xe dừng lại, liền thấy một trăm kỵ binh đối phương như một đám long tinh hổ mãnh, loan đao trong tay đã rời vỏ, họ đều đội mũ mềm cọng lông, mặc chiến giáp thuộc da trên người, chỉ có đầu lĩnh là mặc áo giáp, trên mũ mềm còn có một đám lông thú.

Tây Lương là quốc gia chủ yếu sống bằng chăn nuôi, dê bò là tài nguyên quan trọng nhất, tuy rằng cũng có quặng sắt Kim Sơn, nhưng so với Trung Nguyên vật tư phong phú, vẫn có khác nhau rất lớn.

Chiến giáp của binh sĩ, phần lớn là dùng da thú, hơn nữa trước khi những da thú này được chế tác thành chiến y, đều tiến hành ngâm da thú trong dầu, từ đó, sự chắc chắn và dẻo dai của da thú sẽ tăng rất lớn.

Trên mũ mềm binh sĩ Tây Lương bình thường đội, chỉ có một dúm lông dê rất nhỏ, mà tướng lĩnh Tây Lương, có thể thông qua bộ lông trên mũ mềm để biểu hiện thân phận.

Dưới Nam Viện Đại Vương Tiếu Thiên Vấn của quân Tây Lương, đó là Vạn phu trưởng, phía dưới là Thiên phu trưởng, Bách phu trưởng, Thập phu trưởng, kết cấu đơn giản hơn quân Tần rất nhiều. Trên mũ mềm Vạn phu trưởng là lông chim ưng, Thiên phu trưởng là lông sói, mà Bách phu trưởng là lông đuôi ngựa, còn Thập phu trương giống như binh sĩ bình thường, đều là lông dê, nhưng là lông dê đen, mà binh sĩ bình thường là lông dê trắng, bình thường tướng sĩ Tây Lương lên chức, sẽ nói thẳng là đổi lông mũ, đó là nói đổi bộ lông trên mũ mềm đại biểu lên chức.

Dẫn đầu đội kỵ binh này, trên mũ mềm là lông sói màu xám, là một gã Thiên phu trưởng, trong kỵ binh thủ hạ có hai gã Bách phu trưởng cùng với vài tên Thập phu trưởng.

Kỵ binh Tây Lương nhìn thấy đội ngũ sứ đoàn dừng lại, lúc tới gần đã tách ra hình chữ nhân, chia làm hai đội, mỗi đội hơn năm mươi người, vòng quanh đoàn xe một vòng. Hiên Viên Thắng Tài vẻ mặt lạnh lùng nghiêm nghị, kỵ binh Cận Vệ Quân cũng nắm chặt vỏ đao, vẻ mặt nghiêm nghị, họ là tinh binh đế quốc, xuống Ninh Sơn, mọi cử động đại biểu cho Đại Tần, đương nhiên phải biểu hiện ra đầy đủ bình tĩnh cùng khí thế.

Thiên phu trưởng kia vòng quanh một vòng, chuyển tới trước đoàn xe, ổn định ngựa, tuấn mã lập tức phát ra tiếng phì phì, người này lớn tiếng nói:

- Ta là Tây Lương Mạt Tàng A, các ngươi chính là sứ đoàn muốn tới thần phục Đại Tây Lương ta?

Lời vừa nói ra, sứ đoàn trên dưới biến sắc.

Tiết Hoài An liếc Sở Hoan một cái, gã cuối cùng là văn nhân, xuống Ninh Sơn, tinh thần cũng hơi bất an, giờ phút này nhìn thấy kỵ binh Tây Lương như rồng như hổ, trong lòng quả thật chột dạ.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Mạt Tàng A, chỉ sợ ngươi nhận lầm, bản quan không biết sứ đoàn nào tới thần phục Tây Lương các ngươi, sứ đoàn này của bản quan, là muốn tới Tây Lương nghênh thú Công chúa Tây Lương, sứ đoàn mang Công chúa Tây Lương về Đại Tần. Sứ đoàn của các hạ, chỉ sợ còn chưa tới, ngươi có thể chờ một chút!

Thần sắc Mạt Tàng A lập tức thay đổi, nâng đao chỉ Sở Hoan, Huyết Ẩm Đao bên hông Sở Hoan cũng rời vỏ, chỉ về phía trước, lớn tiếng nói:

- Nếu lấy đao chỉ đối phương chính là lễ tiết của Tây Lương các ngươi, bản quan cũng đáp lễ rồi!

Hiên Viên Thắng Tài nghe vậy, lập tức phối hợp, đại đao trong tay đột nhiên chỉ về phía trước, lập tức lớn tiếng nói:

- Có qua mà không có lại là vô lễ, các huynh đệ, đáp lễ người Tây Lương!

Soạt soạt soạt.

Tiếng rút đao nổ lớn, kỵ binh Cận Vệ Quân đều rút đới đao bên hông, mũi đao chỉ về phía trước, chỉ thẳng Mạt Tàng A, trong nhất thời khí thế cực thịnh. Kỵ binh Tây Lương thấy thế, cho rằng sứ đoàn có biến, đều chỉ đao tới trước, trong nhất thời hai bên đối đao, không khí nháy mắt trở nên nghiêm trọng.

Tiết Hoài An và vài tên quan văn sứ đoàn đều sợ hãi trong lòng, các quan văn co rụt vào giữa đội ngũ, Tiết Hoài An cuối cùng là Chính sứ, ho khan một tiếng, rốt cuộc nói:

- Bản quan là Chính sứ Đại Tần, đi sứ Tây Lương, muốn qua quân doanh của các ngươi, kính xin dẫn đường!

Mạt Tàng A nghe Tiết Hoài An nói như vậy, khóe miệng cười lạnh, nói:

- Nam Viện Đại Vương có lệnh, đề phòng gian tế tìm hiểu, phàm là người khả nghi tiến vào khu vực phòng thủ, đều phải kiểm tra nghiêm!

Gã đưa tay chỉ vào mấy cỗ xe ngựa, nói:

- Những thú trên xe, đều cần phải qua kiểm tra mới có thể cho đi!

Tiết Hoài An cau mày nói:

- Chúng ta là sứ đoàn Đại Tần đi sứ quý quốc, cũng không phải người khả nghi!

- Bổn tướng phụng mệnh làm việc!

Mạt Tàng A dùng giọng điệu không thể phủ định:

- Kéo xe ra, để chúng ta kiểm tra, nếu không có vấn đề, đương nhiên cho các ngươi qua!

Tuy rằng Tiết Hoài An hơi bất an trong lòng, nhưng dù sao cũng biết thân phận của mình, hơi tức giận nói:

- Lúc Vương tử Ma Ha Tàng quý quốc tiến vào Đại Tần ta, Đại Tần ta đều dốc lòng chăm sóc ven đường, không chậm trễ chút nào, hiện giờ sứ đoàn Đại Tần ta đi sứ tới Tây Lương, vì sao các ngươi lại vô lễ như vậy?

Mạt Tàng A khinh thường nói:

- Tần quốc là Tần quốc, Đại Tây Lương là Đại Tây Lương, sao có thể so sánh?

Sở Hoan liếc ánh mắt đám Tây Lương binh này, tuy nói hai nước đã nghị hòa, nhưng trong mắt Mạt Tàng A và đám kỵ binh dưới tay này tràn đầy chiến ý, hoàn toàn không có giác ngộ hai nước đã bãi binh đình chiến.

Tiết Hoài An thấy thái độ Mạt Tàng A vô cùng cứng rắn, không kìm nổi nhìn Sở Hoan. Sở Hoan thản nhiên nói:

- Mạt Tàng A, ngươi đã muốn biết trên xe là thứ gì, bản quan tới nói cho ngươi biết, những thứ này đều là sính lễ cưới Công chúa Tây Lương, trogn đó rất nhiều sính lễ vô cùng quý trọng, hơi đụng vào sẽ hư hỏng.

Hắn lạnh lùng nhìn Mạt Tàng A, cười lạnh nói:

- Ngươi chẳng qua là một gã Thiên phu trưởng, tính là thứ gì, cũng dám kiểm tra sính lễ Đại Tần ta? Đừng trách chúng ta không nhắc nhở ngươi, ngươi muốn kiên trì kiểm tra, hơi có tổn hại, đến lúc đó truy cứu tới, một nhân vật như ngươi, trong mắt Tây Lương Vương, chắc chắn không quý bằng những sính lễ này!

Mạt Tàng A lộ ra vẻ tức giận, nắm chặt loan đao, Sở Hoan đã trầm giọng nói:

- Ngươi có gan, cứ việc tới đây kiểm tra, trên dưới sứ đoàn Đại Tần ta, tuyệt đối không ngăn cản.

Khóe miệng hắn lộ ra nụ cười quái dị, thản nhiên nói:

- Chẳng qua bản quan khuyên ngươi vẫn không nên kiểm tra, bản quan có thể khẳng định, cho dù các ngươi có cẩn thận, chỉ cần thứ gì các ngươi chạm tay tới, trước khi tới vương thành Thanh La Tây Lương, chắc chắn đã hủy hoại… !

Ngay từ đầu Tiết Hoài An còn không rõ, nhưng dù sao gã cũng không phải người vụng về, trong nháy mắt hiểu được ý tứ trong lời Sở Hoan nói, cũng phát ra nụ cười cổ quái, lớn tiếng nói:

- Đúng vậy, các ngươi cứ đến kiểm tra, trên xe có rất nhiều thứ tốt vô giá, bên này chúng ta còn có danh sách, đều là sính lễ cưới Công chúa Tây Lương, nếu các ngươi đã kiểm ta, thiếu vài món hoặc hỏng vài món, chờ đến Tây Lương, chúng ta đương nhiên phải trần thuật với Tây Lương Vương, đến lúc đó nếu Tây Lương Vương không vui, ngươi cũng đừng trách hiện giờ chúng ta không nhắc nhở ngươi!

Mạt Tàng A dĩ nhiên không kịp phản ứng, ngạc nhiên hỏi:

- Sao lại có thể thiếu thứ gì?

Một gã Bách phu trưởng bên cạnh đã giục ngựa tiến lên, nói nhỏ vài câu bên tai, Mạt Tàng A lập tức nổi giận mắng:

- Vô sỉ, các ngươi… không ngờ các ngươi có tâm tư này.

Gã thở hổn hển:

- Là các ngươi chờ sau khi chúng ta lục soát xong, tự mình hủy thứ gì, hoặc là giấu đi, đúng hay không?

Tiết Hoài An vuốt râu mỉm cười, Sở Hoan lại thở dài:

- Các hạ nhanh chóng nghĩ được như vậy, thật sự khiến người ta khâm phục, bản quan còn tưởng rằng chờ chúng ta đến Tây Lương, ngươi cũng không hiểu được!

Sứ đoàn trên dưới lập tức cười ha ha.

Mạt Tàng A hổn hển, Sở Hoan đã khua tay nói:

- Các huynh đệ, tránh ra một lối, để cho họ tới lục soát… Mạt Tàng A, ngươi mau kiểm tra, chúng ta còn muốn đi nhanh, không thể để ngươi kéo dài thời gian!

Mạt Tàng A giơ tay lên, nghiến răng nghiến lợi, cuối cùng chậm rãi buông lỏng, lớn tiếng nói:

- Bổn tướng phụng lệnh của Nam Viện Đại Vương, dẫn các ngươi rời Nhạn Môn Quan!

Sở Hoan cũng có nghĩ đến điểm này.

Dù sao cũng là khu vực Tây Lương chiếm lĩnh, ven đường không thiếu trạm kiểm soát của người Tây Lương, nếu như không có một đội ngũ quân Tây Lương dẫn đường, tất nhiên sẽ xảy ra rất nhiều phiền toái ven đường.

Mạt Tàng A hiển nhiên lo lắng nếu quả thật điều ta, có thể bị sứ đoàn Tần quốc hãm hại, đến lúc đó thật sự cáo mình trước mặt Tây Lương Vương, ai biết sẽ là kết quả thế nào, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện, gã lập tức quay đầu ngựa, mất hứng mà chạy tới quân doanh, lúc này sứ đoàn Tần quốc mới theo sau, đi về phía trước.

Cuối cùng đội ngũ tiến vào quân doanh Tây Lương, Sở Hoan nhìn thấy doanh trướng ngay ngắn trật tự trong quân doanh, tuy rằng từ xa nhìn thấy rậm rạp, nhưng tới gần thấy giữa các doanh trướng vẫn có khoảng cách, hiển nhiên là đễ kỵ binh dễ di chuyển.

Mạt Tàng A cũng không dẫn đội ngũ sứ đoàn xuyên qua giữa quân doanh, mà đi vòng một bên quân doanh, bên này quân doanh gần một hồ nước, thấy nước hạ trại, đội ngũ đi từ hồ nước tới phía trước.

Trong lòng Sở Hoan biết được, rất có thể chính là chủ ý của Tiếu Thiên Vấn, lo lắng sứ đoàn Tần Quốc có người quen thuộc binh pháp, một khi xuyên qua giữa quân doanh, có thể nhìn ra phương pháp dụng binh của Tiếu Thiên Vấn.

- Tiếu Đại vương không ở bên này sao?

Tiết Hoài An tiến tới bên cạnh Mạt Tàng A không xa, đột nhiên hỏi:

- Chúng ta qua nơi này, có phải gặp Tiếu Đại vương hay không?

- Nam Viện Đại Vương sẽ không gặp các ngươi.

Mạt Tàng A cũng không quay đầu lại:

- Các ngươi cũng đừng nghĩ tới có thể nhìn thấy Nam Viện Đại Vương, Nam Viện Đại Vương không thích đám người Tần các ngươi!

Đúng lúc này, chợt nghe trong quân doanh truyền đến tiếng kêu khóc, mọi người kinh ngạc, quay đầu nhìn lại, thấy cách đó không xa, một nam nữ quần áo mục nát tóc tai bù xù đang xông tới nơi này như nổi điên, phía sau gã là năm sáu tên kỵ binh Tây Lương vung đao đuổi theo, vài tên kỵ binh kia đều cười to, giống như vài còn sói đuổi theo một con dê, đang tùy ý đùa bỡn.

- Dường như… dường như là Tần binh?

Bên trong sứ đoàn, đột nhiên có người kêu lên:

- Trên người hắn là quân phục Tần binh sao?

Lúc này Sở Hoan thấy rõ ràng, tuy rằng quần áo nam tử kia rách rưới không chịu nổi, dơ bẩn lôi thôi, nhưng cũng có thể nhìn ra đại khái, đúng là quân phục binh lính Tần quốc, nói như vậy, nam tử này rất có thể là tù binh quân Tần bị người Tây Lương bắt được.

Tên Tần Binh kia chí có hai đùi, hơn nữa nhìn thấy gầy trơ cả xương, vô cùng suy yếu, làm sao có thể vượt qua tốc độ chiến mã Tây Lương khỏe mạnh, chỉ trong nháy mắt, vài kỵ binh Tây Lương đã đuổi gần đến.

Sứ đoàn trên dưới nhìn thấy tình trạng này, đều giận dữ. Tiết Hoài An vốn sợ hãi trong lòng, nhưng nhìn thấy kỵ binh Tây Lương tùy ý đùa bỡn tù binh quân Tần, cũng vô cùng phẫn nộ, không kìm nổi lòng, nói :

- Cứu hắn !

Kỵ binh Cận Vệ Quân đã sớm chuẩn bị kỹ càng, chỉ đợi ra lệnh một tiếng, Tiết Hoài An vừa mới phát ra âm thanh, hơn mười tên kỵ binh Cận Vệ Quân đã rút đao lao tới, muốn cứu người nọ, chỉ là khoảng cách vẫn hơi xa, đi tới một nửa, kỵ binh Tây Lương đã đuổi theo tù binh, loan đao vung lên dưới ánh mặt trời, huyết quang phun ra, kỵ binh Tây Lương lách qua bên cạnh người kia, vài thanh loan đao chém tới phía sau tù binh quân Tần kia, trên người tù binh Tần đã trúng vài vết đao, yết hầu cũng bị chém, nhìn thấy sứ đoàn Đại Tần xa xa, một cánh tay cố gắng nâng lên, đón hơn mười kỵ binh Đại Tần đang chạy như bay tới cứu viện, môi giật giật không biết nói gì, lập tức một đao lại xẹt qua, cánh tay kia bị chém bay, lại một đao chém lên cổ gã, một chiếc đầu lâu bay ra ngoài.