Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 487: Lang quân mặt lạnh




Sở Hoan nghe vậy, buông không được mà nắm cũng không xong, nhìn nữ nhân đôi mặt giống như hồ li, lạnh lùng nói:

- Ta hỏi lại ngươi lần nữa, ngươi rốt cuộc là ai?

Mị Nương đôi mắt lay chuyển, cười nói:

- Sở đại nhân không phải biết mà còn hỏi sao? Tiểu nữ đương nhiên là một nữ nhân, chẳng lẽ ngài nhìn không ra?

Cái lưỡi nàng ta thơm tho mà như rắn độc, liếm đôi môi đỏ mọng cực kì mê hoặc, lại ưỡn ngực, cười quyến rũ nói:

- Sở đại nhân nhìn kỹ lại đi, nhất định có thể nhìn ra một nữ nhân… Nếu như vậy cũng nhìn không ra, Sở đại nhân còn muốn nhìn như thế nào?

- Đừng vội khoe khoang…

Thấy bộ dạng động tình của Liễu Mị Nương, trong lòng Sở Hoan không kìm được nhảy thót lên một cái, , mặt vẫn rất lạnh:

- Bản quan nghi ngờ lai lịch của ngươi, ngươi tại sao sớm không đi muộn không đi, lại cố tình chọn đi sa mạc cùng chúng ta?

Mị Nương giả bộ kinh ngạc nói:

- Sở đại nhân đúng là vô lý, sa mạc rộng lớn này chẳng lẽ chỉ có các người được đi còn dân thường bọn ta không được đi sao? Tại sao các người sớm không đi muộn không đi, sao lại chọn ngày đi cùng Mị Nương ta?

Nàng đảo đôi mắt đẹp, cắn đôi môi đỏ, õng ẹo nói:

- Có phải Sở đại nhân ngầm điều tra hành trình của Mị Nương nên mới cố ý cùng đi?

- Nhàm chán!

Sở Hoan hừ lạnh một tiếng.

- Nếu nhàm chán, sao Sở đại nhân cứ phải dây dưa cái vấn đề này?

Mị Nương cười khanh khách nói:

- Chúng ta nói chuyện khác được không? Ngài nhìn chằm chằm vào ta, cảm thấy ta có xinh đẹp không?

- Giấu đầu lòi đuôi, yêu ma quỷ quái mà thôi!

Sở Hoan liếc chiếc mặt nạ nửa mặt của nàng ta, thần thần bí bí, không kìm được nói.

Mị Nương cười nói:

- Loạn cả buổi, hoá ra Sở đại nhân muốn tiểu nữ tháo mặt nạ xuống mà thôi.

Nàng ta nhăn mày, khẽ thở ra một hơi, nói:

- Sở đại nhân nắm tay người ta còn chưa đủ, còn muốn người ta tháo mặt nạ xuống…Ngài thật sự muốn xem sao?

- Bản quan chỉ muốn biết lai lịch của ngươi.

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Ngươi tháo hay không tháo mặt nạ cũng không liên quan đến ta?

- Nam nhân a, chính là nghĩ một đằng nói một nẻo.

Mị Nương mỉm cười duyên dáng nói:

- Sở đại nhân, ngài nghĩ ta không biết trong lòng ngài đang nghĩ gì sao? Kỳ thực trong lòng ngài đang muốn Mị Nương ta tháo mặt nạ xuống!

Sở Hoan cười lạnh lùng, cũng không nói gì, nhưng thật lòng mà nói, đúng thật là bị Liễu Mị Nương bắt trúng. Mị Nương chỉ lộ nửa mặt, cũng đã vô cùng kinh diễm, không biết sau khi tấm mặt nạ kia được tháo xuống, thì có khuôn mặt mê hoặc người khác như thế nào.

- Sở đại nhân, ngài thật sự muốn Mị Nương tháo mặt nạ xuống, Mị Nương cầu còn không được.

Liễu Mị Nương nhìn chằm chằm vào mắt Sở Hoan, thu ba nhộn nhạo:

- Chỉ có điều sau khi Mị Nương tháo chiếc mặt nạ này xuống, chỉ e Sở đại nhân sẽ có chút phiền phức.

- Phiền phức?

Sở Hoan có chút kì quái:

- Phiền phức gì?

Mị Nương trầm ngâm nói:

- Chiếc mặt nạ này Mị Nương đeo rất lâu rồi, từng lập lời thề, ai là người đầu tiên trông thấy Mị Nương, Mị Nương đời này kiếp này là người của người đó. Sở đại nhân muốn Mị Nương tháo mặt nạ xuống, ta đương nhiên là vui mừng, ngài là đại quan triều đình, lại anh tuấn như vậy, trong lòng Mị Nương rất thích, dĩ nhiên muốn làm nữ nhân của ngài, nhưng…nhưng ngài có thật sự nguyện ý lấy Mị Nương không?

- Lộn xộn cái gì.

Sở Hoan tức giận nói:

- Ta không để ngươi tháo mặt nạ xuống.

Mị Nương cắn đôi môi đỏ mọng nói:

- Lòng dạ nam nhân các người, ta thừa biết, gặp một thích một, ngài trong lòng nhất định thích Mị Nương nhưng trong nhà nhất định còn có một bà vợ đanh đá, sợ rằng sau khi có thêm Mị Nương sẽ không thể đối măt với người ta.

Da đầu Sở Hoan run lên, ho khan nói:

- Liễu…Liễu Mị Nương, ngươi nghiêm túc một chút cho ta, đừng ở đây nói nhảm, bản quan chỉ muốn biết lai lịch của ngươi, những thứ khác ta không cần biết.

- Ngài không phải muốn khiến Mị Nương nói nhảm sao?

Mị Nương bĩu môi, trong vẻ quyến rũ còn mang theo một chút uỷ khuất:

- Ngài ở đây nói này nói kia, không phải là muốn cầm tay Mị Nương sao?

Sở Hoan bị mồm mép lanh lợi này của nàng ta làm cho bất lực, buông lỏng tay, thản nhiên nói:

- Ngươi không nói cũng được, nhưng mà trên đường đi, bản quan nhất định không để ngươi làm xằng làm bậy.

- Tại sao ngài biết Mị Nương muốn làm xằng làm bậy?

Mị Nương cười khanh khách:

- Sở đại nhân, ngài thật sự muốn biết lai lịch của Mị Nương sao? Mị Nương thích ngài sẽ cho một mình ngài biết.

Sở Hoan cau mày nói:

- Ngươi nói!

- Nhưng chân của Mị Nương vừa rồi bị trẹo, rất đau.

Thần sắc nàng ta đột ngột trở lên đáng thương:

- Mị Nương chỉ cần đau một chút, sẽ quên đi rất nhiều chuyện, ngài giúp ta trị thương, chỉ cần không đau nữa, ngài hỏi gì Mị Nương cũng trả lời…!

Rồi lại cắn đôi môi đỏ mọng, đôi mắt quyến rũ câu hồn:

- Cho dù ngài muốn hỏi… hỏi có phải Mị Nương vẫn là tấm thân trinh nữ? Ta cũng có thể cho ngài biết, ngài xem được không?

Sở Hoan lạnh lung nói:

- Ta thật sự chưa gặp qua loại người như ngươi… hừ, chưa bao giờ thấy loại nữ nhân nào như ngươi cả!

Hắn vốn dĩ muốn nói :chưa bao giờ gặp qua loại nữ nhân không biết xấu hổ như vậy, nhưng lời đến miệng, lại bị chặn lại. Mặc dù Liễu Mị Nương ngả ngớn phong tình, nhưng ba từ “không biết xấu hổ” dù sao cũng rất tổn thương người khác, mặc dù Sở Hoan có đề phòng nàng ta, hơn nữa đối với sự ngả ngớn phóng đãng của nàng ta cũng có chút khinh miệt nhưng hắn vẫn không muốn dễ dàng tổn thương người khác.

Mị Nương cũng đã cười nói:

- Sở đại nhân không nỡ mắng ta? Ta biết Sở đại nhân muốn nói gì, nhưng Mị Nương càng biết, nam nhân nghĩ một đằng làm một nẻo, miệng mắng chúng ta, trong lòng lại thích loại nữ nhân như ta, đúng không?

Sở Hoan hừ lạnh một tiếng, nói:

- Xem ra cô nương thật hiểu rõ nam nhân?

- Nhưng ta lại không hiểu ngài.

Mị Nương trầm buồn nói:

- Sở đại nhân, chân của ta rất đau, ngài xem giúp ta một chút được không?

Nàng ta ngồi trên đất, giơ bàn chân bị trẹo ra, tháo đôi giầy da, sợi tơ trắng bao quanh gót chân nhỏ nhắn trông thật đẹp, qua sợi tơ trắng có thể nhìn thất gót chân trắng trẻo tròn trịa, tinh xảo đặc sắc.

Đại Tần không thịnh hành bó chân, nhưng gót chân của Mị Nương trời sinh nhỏ nhắn xinh xắn.

Sở Hoan trong lòng nhảy dựng, lắc đầu nói:

- Ta không phải đại phu!

- Không cần đại phu!

Mị Nương mị nhãn như tơ, câu hồn nhìn Sở Hoan:

- Hảo đại nhân, ngài chỉ cần giúp ta xoa bóp một chút, Mị Nương liền hết đau, ngài hỏi cái gì, ta liền trả lời cái đó, ngài giúp người ta lại biết thân phận người ta, cớ gì không làm?

Nàng nhẹ nhàng xoa gót chân của mình, cắn mội, trên mặt mị ý đoạt phách, cũng không biết có phải rất đau không, khi đang xoa, gót chân khẽ rung lên, nàng khẽ rên lên một tiếng.

Tiếng rên này phối hợp với vẻ mặt mị ý đoạt phách, trên đời này chỉ e không có mấy người nam nhân không động lòng, nhưng Sở Hoan lại nheo mắt, cuối cùng đứng dậy, cũng không nói nhiều, quay người bước đi.

Mị Nương thấy Sở Hoan dời đi, vội nói:

- Ngài thấy chết không cứu!

- Liễu cô nương sống rất khoẻ, nếu nói thẳng ra không thể chết.

Sở Hoan cũng không quay đầu, thản nhiên nói:

- Nếu Liễu cô nương thật sự không thể đi về, có thể tuỳ ý gọi một tiếng, ta nghĩ có rất nhiều người đồng ý giúp cô.

- Ngài không có lương tâm.

Mị Nương sẵng giọng:

- Ta muốn ngài đến giúp ta, người khác ta không cần, ngài không giúp ta, ta sẽ ở đây cho chết cóng!

- Nếu cô nương cứ khăng khăng như vậy, ta chỉ có thể nói chim ưng sa mạc và sói đất sẽ rất vui mừng.

Sở Hoan thở dài:

- Bọn chúng có lẽ đã bị đói từ lâu rồi, đang đợi thức ăn, nếu cô nương thật sự chết cóng, chúng ta cũng chỉ có thể để cô nương lại đây, mặc cho chúng nuốt chửng.

- Sở đại nhân, ngài… ngài thật độc ác.

Liễu Mị Nương ấm ức nói:

- Người ta sợ ngài phiên trực cô đơn, tiếp chuyện ngài cả buổi tối, ngài lại đối xử với người ta như vậy?

Sở Hoan cười nói:

- Hoá ra Liễu cô nương lại có ý tốt như vậy. Vậy thật sự đa tạ.

Liễu Mị Nương đảo đôi mắt đẹp, đột nhiên cười lớn.

Sở Hoan quay đầu lại, thấy Liễu Mị Nương đã đứng dậy, trong lòng biết nữ nhân này quả nhiên là giả bị trẹo chân, lại nghe thấy Liễu Mị Nương dịu dàng nói:

- Sở đại nhân, ngài không cần phủ nhận, trong lòng ngài đã thích Mị Nương, nếu như không thích, ngài đã sớm đi rồi, sẽ không dây dưa với Mị Nương lâu như vậy… Ngài thích ta, là vì thấy ta xinh đẹp sao? Ta thích ngài là vì ngài không giống với những nam nhân khác.

- Đã khuya rồi, sớm đi nghỉ đi.

Sở Hoan lạnh nhạt nói.

Mị Nương cười khanh khách nói:

- Sở đại nhân, ta đợi ngài, lúc nào ngài muốn Mị Nương tháo mặt nạ xuống thì hãy nói với ta một tiếng, Mị Nương nhất định sẽ đáp ứng yêu cầu của ngài.

Sở Hoan không quan tâm, chỉ đi vòng quanh doanh địa tuần tra, Mị Nương nhìn bóng lưng Sở Hoan mất dần trong bóng đêm, đưa tay nhẹ xẹt qua đôi môi đỏ mọng của mình, như thoáng chút suy nghĩ.

Sở Hoan trực đến nửa đêm, hắn tuần tra ở doanh trại một vòng, mọi góc của doanh địa đều có người canh gác, vô cùng cẩn thận, Sở Hoan đi một vòng, trở về chỗ cũ, thấy Liễu Mị Nương đã không còn ở đấy, biết nàng đã trở về.

Hắn đi đến gò đất bên cạnh, ngồi xuống, đột nhiên phát hiện mặt đất không xa trước mặt dường như viết cái gì đó, có chút nghi hoặc, đứng dậy đi lên xem, lại thấy trên mặt đất có viết chữ, những chữ này viết rất đẹp.

Yểu điệu thục nữ,

Quân tử hảo cầu!

Lãnh diện lang quân,

Thục nữ canh cầu!

Hai câu trước , trích trong Kinh Thi, nhưng hai câu sau, hiển nhiên là do Liễu Mị Nương tự mình nghĩ ra. Liễu Mị Nương hiển nhiên coi Sở Hoan là “Lang quân mặt lạnh”, nhưng lại tự xưng là “thục nữ”, Sở Hoan không khỏi cảm thấy buồn cười, giơ chân lên, xoá chữ viết đi.

Lúc đêm khuya, Hiên Viên Thắng Tài đúng hẹn đến thay ca, Sở Hoan cũng hơi buồn ngủ, nói với Hiên Viên Thắng Tài mấy câu, liền trở về trướng nghỉ ngơi, nhưng đi được vài bước, mày xiết chặt, dừng bước, Hiên Viên Thắng Tài cảm thấy không bình thường, vội chạy lại, thấp giọng hỏi:

- Sở Phó sứ, sao vậy?

Sở Hoan nhắm mắt, lắng tai nghe, cuối cùng nhẹ giọng nói:

- Hiên Viên tướng quân, ngài có nghe thấy tiếng vó ngựa không?

Hiên Viên tướng quân ngẩn ra, cũng nín thở lắng nghe, một lát sau, cuối cùng mơ hồ nghe thấy tiếng vó ngựa truyền tới, có chút ngạc nhiên nói:

- Sở phó sứ, tai của ngài thật đáng kinh ngạc, rất giống có tiếng vó ngựa hướng về bên này!

Gã lập tức nghiêm nghị, nắm chặt chuôi đao, đang định kêu mọi người chuẩn bị, Sở Hoan đã khoát tay nói:

- Người đến không nhiều, chúng ta đi xem xem!

Hai người dựa theo hướng tiếng vó ngựa truyền đến mà đi, tiếng vó ngựa tiến gần, toàn bộ quân Cận Vệ đang trong phiên trực của doanh địa đã lên tinh thần đề phòng, không lâu sau, Sở Hoan thấy dưới ánh trăng, hai kỵ mã đang phi về hướng này, tới gần doanh địa, hai kị mã chạy chậm dần, Hiên Viên Thắng Tài bước lên trước mấy bước, rút đao ra, lạnh lùng nói:

- Ai?