Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 505: Hiến mạng




Sở Hoan khẽ vuốt cằm nói:

- Đại nhân, đây là tình trạng thực sự, với tình trạng sức khỏe của các huynh đệ như hiện nay, nếu cố đi tiếp, chắc chắn sẽ có không ít người bị bệnh. Chúng ta không có thầy thuốc ở đây, một khi có người bị bệnh, sẽ làm chậm hành trình.

Triệu Thành chắp tay nói:

- Chư vị đại nhân, tiểu nhân nói thẳng một câu, cho dù khởi hành ngay bây giờ, cũng không chắc có thể tránh thoát bão cát.

Tiết Hoài An cau mày nói:

- Vậy ngươi nói nên làm thế nào cho phải?

Triệu Thành ngẫm nghĩ một chút, rốt cục nói:

- Nếu thật sự không thể tránh bão cát, vậy thì chỉ có thể tìm nơi nào đó mà trốn. Tại hạ biết, đi về Tây bắc hơn hai mươi dặm có một cồn cát lớn, có hình giống cái hang, tuy không an toàn tuyệt đối, nhưng trong tình huống không thể đi khỏi phong nhãn, chỉ có thể đến đó để giảm bớt tổn thất.

- Hả?

Sở Hoan lập tức hỏi:

- Triệu sư phụ biết nơi đó?

Triệu Thành đáp:

- Đại khái hướng nào thì tại hạ biết, tuy nhiên vị trí cụ thể, cũng không xác định được, cần quay lại tìm.

Gã dừng một chút, nói tiếp:

- Tuy nhiên, lạc đà khách chúng ta vẫn tương đối quen con đường này, mọi người phải đồng tâm hiệp lực, việc tìm được cồn cát kia, cũng không phải quá khó.

Hiên Viên Thắng Tài nhíu mày, môi giật giật nhưng cũng không nói gì.

Triệu Thành cười khổ nói:

- Chư vị đại nhân, Khâu đương gia… À, Khâu đương gia đã làm sai, chư vị đại nhân không vì chuyện của hắn mà liên lụy đến chúng ta, trong lòng chúng ta rất cảm kích. Tuy nhiên con đường tiếp theo nên đi như thế nào, kính xin chư vị cân nhắc.

Trong con ngươi gã có chút ảm đạm, tuy Hiên Viên Thắng Tài không nói, nhưng Triệu Thành đâu phải người ngu, sao không biết suy nghĩ của Hiên Viên Thắng Tài?

Khâu Anh Hào cấu kết sa phỉ, lập mưu hãm hại sứ đoàn, lạc đà khách cũng biết, bởi vì chuyện này, sứ đoàn đã không còn tin tưởng lạc đà khách.

Sở Hoan ngẫm nghĩ một chút, cuối cùng hỏi:

- Triệu sư phu, từ nơi này xuất phát, tới cồn cát ngươi nói, đại khái mất thời gian bao lâu?

Triệu Thành nghe ý Sở Hoan, dường như thật sự muốn đi, hiển nhiên là tín nghiệm mình, lập tức xốc lại tinh thần, nói:

- Sở đại nhân, nếu đẩy nhanh tốc độ, cố gắng di chuyển, tại hạ cam đoan có thể dẫn sứ đoàn đến cồn cát hình hang. Nếu đại nhân chọn di chuyển, thì sứ đoàn còn có thể nghỉ ngơi một lúc, để mọi người khôi phục thể lực.

Sở Hoan nhìn Tiết Hoài An chắp tay nói:

- Đại nhân, theo ý của ngài, chúng ta đi tới cồn cát tránh bão, hay là khởi hành ngay bây giờ, tiếp tục tiến về trước?

Tiết Hoài An vội hỏi:

- Sở phó sứ, bản quan váng đầu rồi, không có chủ ý, ngươi và Hiên Viên tướng quân thảo luận, các ngươi làm chủ là được.

Sở Hoan nhìn về phía Hiên Viên Thắng Tài, Hiên Viên Thắng Tài nói:

- Mạt tướng xin nghe Phó sứ đại nhân chỉ bảo.

Sở Hoan bất đắc dĩ cười nói:

- Hiện tại khởi hành, đi về hướng Bắc, tự nhiên có thể tránh khỏi tâm bão, nhưng như lời Triệu sư phụ nói, vẫn không thể ra ngoài phong nhãn, vẫn có khả năng gặp gió quét, hơn nữa khi đó mọi người đều kiệt sức, ngựa hết hơi, muốn chống lại bão, chỉ sợ khổ cực vô cùng. Nếu đi vòng hướng Tây Bắc, đi tìm cồn cát hình hang, tuy không cam đoan vẹn toàn, nhưng có thể cho mọi ngươi nghỉ ngơi khôi phục sức lực, hơn nữa đến đó, cũng có thời gian chuẩn bị chống đỡ bão cát.

Hắn dừng một chút, cuối cùng trầm giọng nói:

- Tiết đại nhân, Hiên Viên tướng quân, theo cách nhìn của Sở mỗ, chúng ta để Triệu sư phụ dẫn đường, hướng cồn cát xuất phát, thế nào?

Tiết Hoài An và Hiên Viên Thắng Tài cùng hô lên:

- Cứ làm như vậy đi.

Sở Hoan lúc này mới nói:

- Triệu sư phụ, đợi đến lúc hoàng hôn, chúng ta khởi hành, ngươi thấy thế nào?

Triệu Thành chắp tay nghiêm nghị nói:

- Tiểu nhân sẽ chuẩn bị.

Sau khi giải tán, Sở Hoan ra khỏi lều, có binh sĩ tiến đến bẩm báo:

- Phó sứ đại nhân, có một vị cô nương cầu kiến!

Sở Hoan không cần hỏi cũng biết là ai, quay đầu nhìn lại, chỉ thấy ngoài doanh địa, Liễu Mị Nương đang đứng ở đó. Liễu Mị Nương đợi ở ngoài, bị binh sĩ túc trực chặn lại. Hắn nhíu mày đi đến, Liễu Mị Nương nhìn thấy hắn, đưa tay vẫy, Sở Hoan thở dài, chắp hai tay sau lưng đi đến, không đợi hắn nói chuyện , Liễu Mị Nương đã dịu dàng nói:

- Sở đại nhân, thủ hạ của ngài thật thô lỗ, Mị Nương muốn vào tìm ngài, bọn họ dám ngăn không cho vào, chúng ta là bạn tốt, bọn họ đối đãi với Mị Nương như vậy, ngài mau phạt roi bọn họ đi.

- Người đâu!

Sở Hoan trầm giọng nói.

Lập tức có hai binh sĩ tiến đến, hai gã binh sĩ ngăn Liễu Mị Nương ngẩn ra, cho rằng Sở Hoan muốn trừng phạt bọn họ, đã thấy Sở Hoan đưa tay chỉ Liễu Mị Nương, lạnh lùng nói:

- Đem nữ tặc tự tiện xông vào doanh địa này bắt lại!

Những binh sĩ cũng ngẩn ra, ngơ ngác nhìn nhau, không biết là có nên động thủ hay không.

Liễu Mị Nương cười khanh khách, vươn hai tay đến, gắt giọng:

- Đến đi, bắt đi? Đem nữ tặc ta bắt lại? Bất qúa không được để bọn họ chạm vào ta, ngươi muốn bắt thì chính mình lại mà bắt, Mị Nương cam đoan không phản kháng!

Thanh âm của nàng giòn tan, giống như cùng tình lang liếc mắt đưa tình, nàng đội nón tre, đám binh sĩ không thấy rõ dung mạo, hơn nữa lại mặc cẩm y, đem thân hình xinh đẹp giấu đi mất, cho nên những binh sĩ này nhất thời không biết mĩ nhân này đẹp thế nào, giờ phút này nghe thanh âm giòn tan quyến rũ, một đám tim đập tình thịch, không biết là do thanh âm này hay là do nắng chiếu gay gắt , chỉ thấy mặt có chút đỏ lên.

Sở Hoan hừ lạnh một tiếng nói:

- Ngươi còn tưởng bản quan không dám bắt ngươi?

- Mị Nương đâu phạm vào vương pháp?

Thanh âm Liễu Mị Nương oán trách:

- Ngài muốn bắt, chính mình lại đây bắt là được.

Sở Hoan lắc đầu, phất tay cho binh sĩ lui ra, lúc này mới tiến đến, thản nhiên nói:

- Nói đi, lại có chuyện gì?

Liễu Mị Nương nhẹ nhàng đi tới chỗ Sở Hoan, uyển chuyển duyên dáng. Sở Hoan đã giơ tay lên nói:

- Đừng tới đây, có chuyện thì đứng đó nói!

Lúc này hai người còn cách nhau ba bốn bước, Sở Hoan không phải sợ Liễu Mị Nương gây bất lợi cho mình, chỉ có điều hắn biết cô gái này tác phong lớn mật, bất kể là nói chuyện hay là hành động, vẫn rất kinh người, nếu gần nhau quá, chẳng may quá đà, có hành động gì thân thiết, bị thuộc hạ nhìn thấy, không phải là chuyện tốt.

Đôi mắt quyến rũ của Mị Nương dưới lớp lụa đen đảo vài vòng, sâu kín thở dài:

- Hóa ra Sở đại nhân và các nam nhân khác giống nhau, cũng vô tình vô nghĩa…!

Không đợi nàng nói xong, Sở Hoan đã chính sắc nói:

- Dừng ngay, đừng nói lời lung tung lộn xộn.

Ngón tay hắn chỉ lên bầu trời nắng chang chang:

- Trời nắng gắt, có việc gì mau nói, bản quan còn có công vụ trong người!

Liễu Mị Nương rốt cục nói:

- Sở đại nhân, Mị Nương bỏ bạc thuê Khâu Anh Hào hộ tống đi qua sa mạc, hiện giờ Khâu Anh Hào chết rồi, ngài nói… ngài nói Mị Nương làm sao bây giờ?

Khóe miệng Sở Hoan cười như không cười, nói:

- Chuyện này ngươi tự mình thương lượng với Khâu gia lạc đà khách, không phải tìm bản quan.

Liễu Mị Nương sẵng giọng:

- Hiện giờ Khâu gia lạc đà khác như rắn mất đầu, tự nhiên là nghe lời ngài, Mị Nương không tìm ngài thì tìm ai?

“Ngươi muốn thế nào?”

- Mị nương muốn hỏi, tiếp theo có phải là Sở đại nhân bảo hộ Mị Nương đi qua sa mạc?

Mị Nương yêu kiều quyến rũ cười nói:

- Nếu có Sở đại nhân che chở Mị Nương đi qua sa mạc, thì Mị Nương an tâm.

Sở Hoan không nhịn được cười nói:

- Ngươi có chủ ý thật tốt, sứ đoàn Đại Tần ta, chẳng lẽ còn gắn vác trách nhiệm bảo vệ ngươi?

Hắn nói tiếp:

- Muốn sứ đoàn ta hộ tống, cũng không phải không thể, chỉ có điều ngươi cần trả thêm bạc.

- Hóa ra là người tham tiền.

Mị Nương dậm chân, xòe hai tay, bất đắc dĩ nói:

- Bao nhiêu tiền của Mị Nương đều đã thuê lạc đà khách, không có dư.”

Ánh mắt nàng ta lưu chuyển, nũng nịu nói:

- Sở đại nhân, ngài coi trên người Mị Nương có cái gì đáng tiền, cứ cầm lấy, coi như là tiền công.

- Trên người ngươi quần áo trang sức, cộng lại chỉ trăm lượng mà thôi.

Sở Hoan nói:

- Bản quan không có hứng thú.

- Bên dưới quần áo thì sao ?

Mị Nương khiêu khích nói:

- Xiêm y không đáng tiền, cũng không có nghĩa Mị Nương không đáng tiền.

Nàng tiến về trước một bước, đưa cái lưỡi thơm tho như con rắn liếm liếm đôi môi khô chát, thanh âm câu hồn:

- Sở đại nhân nếu ngài cảm thấy Mị Nương đáng giá, Mị Nương liền lấy thân báo đáp, ngài có nguyện ý hay không ?

Sở Hoan biết rõ báu vật này đụng một chút là sẽ thi triểu kĩ xảo câu hồn, liền lui ra sau một bước :

- Được rồi, nếu phải qua sa mạc, ngươi đi theo đội ngũ chúng ta, tuy nhiên ta cảnh cáo, vẫn là câu nói kia, thành thành thật thật, không được làm hỏng việc của chúng ta.

Mị Nương dịu dàng:

- Nói như thế, đại nhân nguyện ý bảo vệ Mị Nương rồi ? Ha ha ha. Mị Nương biết đại nhân tâm địa tốt. Sở đại nhân, có phải hay không, nếu Mị Nương bị người khi dễ, ngài liền ra mặt bảo hộ Mị Nương ?

- Ai dám bắt nạt ngươi ?

Sở Hoan thở dài :

- Ngươi không ức hiếp người khác đã là vạn hạnh rồi.

Hắn khua tay :

- Ngươi nghỉ ngơi trước đi, hoàng hôn sẽ khởi hành.

Kỳ thật hắn cũng nhìn ra, Mị Nương đã mệt mỏi không chịu nổi rồi, tuy thanh âm còn câu hồn, nhưng thoáng có chút khàn khàn, sa mạc ngày nóng đêm lạnh, nam tử cũng không chịu nổi, huống chi một nữ tử yểu điệu.

Mị Nương còn muốn nói nữa, Sở Hoan đã xoay người tránh đi, một gã Mã gia lạc đà khách bước nhanh tới, trong ta cầm một trang giấy :

- Sở đại nhân, đây là Lang Oa Tử viết cho ngài.

Lang Oa Tử là người câm, nhưng lại biết chữ, hơn nữa chữ lại rất đẹp.

Chẳng những gã có tài bắn cung cưỡi ngựa hơn người, mà hiển nhiên còn đọc sách viết chữ.

Sở Hoan nhận tờ giấy kia, không xem ngay lập tức, nhìn qua Lang Oa Tử bên kia, chỉ thấy gã vẫn ôm thi thể Mã Tú Liên ngồi trên mặt đất, khuôn mặt như tảng đá lúc trước, giờ phút này ngẩng đầu, nhìn về phía mình.

Sở Hoan mở giấy, nhìn kĩ, thấy trên mặt giấy viết:

- Người giật dây, ở trong sứ đoàn, các ngươi có thể tìm được thủ phạm thật phía sau. Nay dâng lên mệnh này, đổi lấy gã thủ phạm sau màn!

Sở Hoa nhíu mày, lại nhìn những chữ đơn giản Lang Oa Tửu viết, ý tứ vô cùng rõ ràng.

Cha con Mã Chính Nghĩa đã chết, tuy nguyên nhân trực tiếp là do Khâu Anh Hào, nhưng chân chính tạo nên bi kịch này, chính là kẻ đứng sau màn thuê Khâu Anh Hào.

Lang Oa Tử không biết người nọ đến tột cùng là ai, nhưng gã cũng đoán được, người nọ nếu muốn gây bất lợi cho sứ đoàn, hiển nhiên có vấn đề với sứ đoàn, chỉ cần sứ đoàn dụng tâm tra tìm, chắc chắn sẽ có chút manh mối để lại, thậm chí có thể tìm được kẻ đứng sau màn thuê Khâu Anh Hào và sa phỉ.

Lang Oa Tử xem ra, Khâu Anh Hào tuy đã chết, nhưng kẻ thù chân chính vẫn ở sau màn, giờ phút này gã dâng lên sinh mạng, đương nhiên không phải là tự sát, mà là để cho Sở Hoan sai phái.

Nói một cách khác, Lang Oa Tử nguyện ý trở thành nô bộc của Sở Hoan, nhưng gã có một điều kiện, đó là muốn Sở Hoan giúp gã tìm được thủ phạm thật phía sau màn, giao cho gã xử trí.