Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 518: Nghịch cảnh




Sở Hoan vội nâng Mị Nương dậy, cho nàng dựa vào ngực mình, gỡ bình nước xuống, ghé sát vào bên miêng nàng:

- Mau, uống nước.

Mị Nương không chịu nổi giá lạnh, cố nhiên bởi vì ở sa mạc hàn khí quá nặng, lại vừa đói vừa khát. Lúc này Sở Hoan không có thức ăn, cũng chỉ có thể cho nàng uống chút nước.

Mị Nương miễn cưỡng mở mắt ra, nhẹ nhàng lắc đầu:

- Không cần… ta sắp chết… huynh… huynh giữ nước lại …

Sở Hoan cũng không nói nhiều lời, rót nước vào miệng Mị Nương. Mị Nương biết dòng nước này quý giá nhường nào, nếu mình làm đổ ra ngoài thì thật sự rất tiếc, nên lập tức nuốt lấy nuốt để, khi thấy cổ họng thấy dễ chịu hơn, liền không uống nữa. Sở Hoan cất bình nước, cảm giác từ người Mị Nương hàn khí rất nặng, toàn thân lạnh lẽo, thân hình còn hơi run rẩy. Hắn nhíu mày, đột nhiên giang tay, ôm Mị Nương vào lòng.

Không có lửa, cũng không có thứ gì khác có thể sưởi ấm, chỉ còn cách ôm nàng vào ngực, hai cơ thể áp sát vào nhau, ít nhiều còn có thể lan tỏa chút hơi ấm.

Mị Nương dựa trán vào ngực Sở Hoan, cơ thể mềm mại lọt thỏm trong vòng tay rộng của hắn, tuy rằng cơn ớn lạnh chưa lập tức biến mất, nhưng lòng thì đã thấy ấm áp hơn rất nhiều.

Ân oán bên ngoài đại mạc, nàng lúc này cũng không muốn nghĩ đến, chỉ mong có thể bình yên nằm trong lòng Sở Hoan. Chẳng những cơ thể ấm hơn mà trong lòng cũng ấm hơn rất nhiều.

Sở Hoan ôm Mị Nương, tâm vô tạp niệm, chỉ mong có thể gắng qua được một đêm.

Không quá lâu, Sở Hoan dần cảm thấy cơ thể Mị Nương bắt đầu ấm hơn, mà chính mình hồ như cũng ấm áp hơn đáng kể.

Mị Nương toàn thân vô lực, tuy rằng cảm giác hàn ý đã bớt đi nhiều, nhưng mí mắt vẫn từ từ nhắm lại, nghĩ bụng: “Cứ như vậy mà chết trong ngực hắn, hẳn cũng không tệ”.

Mị Nương vốn cho rằng mình không thể sống qua đêm nay, nhưng lúc này, nàng cảm giác một đôi tay mạnh mẽ ôm chặt lấy mình, mùi nam nhân chui vào mũi, từ đối phương tỏa ra hơi thở ấm áp, làm cho nàng mơ hồ nghĩ rằng có lẽ mình còn cơ hội sống sót.

Không biết trải qua bao lâu, trong lúc mơ mơ màng màng, nàng cảm thấy bờ môi hình như có chất lỏng rót vào, một mùi vị cực khó chịu xộc vào mũi, chất lỏng này dường như khá nóng, tuy rằng mang theo mùi vị khó ngửi nhưng Mị Nương vẫn không kìm nổi mà đưa lưỡi ra liếm.

Chất lỏng chảy vào miệng, một mùi vị đặc hơn xông lên óc, nàng dùng hết sức mở mắt, đầu tiên là sửng sốt, phát hiện bốn phía sáng ngời, lập tức nhìn thấy trước mắt mình có một vật gì đó lông xù, lập tức nghĩ rằng mình đã ở địa phủ. Chỉ có điều, trong truyền thuyết, địa phủ vốn hắc ám không thể sáng ngời như vậy được.

- Ngươi không được chết.

Bên tai bỗng nhiên truyền đến giọng nói quen thuộc, Mị Nương quay đầu nhìn lại, liền thấy gương mặt quen thuộc kia. Sở Hoan thoạt nhìn vẫn có chút mệt mỏi:

- Uống trước chút máu.

- Máu?

Mị Nương lúc này mới tỉnh hẳn, phát hiện ra, vật mà Sở Hoan cầm trong tay là một con chim diều hâu.

Chim diều hâu hiển nhiên đã chết, yết hầu bị cắt, ngay từ yết hầu, máu tươi đang nhỏ từng giọt. Mùi vị khó chịu này quả nhiên là từ cơ thể chim tỏa ra.

Mị Nương kinh ngạc, nàng thật sự không rõ, Sở Hoan nhặt con chim diều hâu này từ đâu?

Nhưng con chim diều hâu máu vẫn còn nóng hôi hổi, dường như là vừa chết không lâu. Sở Hoan nhìn thấy nàng có vẻ hơi sợ, thúc giục:

- Nhanh uống máu, có con chim diều hâu này, chúng ta tạm thời không chết được.

Mị Nương lại cau đôi mày liễu. Tuy rằng trong bụng trống trơn, nhưng bảo nàng uống máu tươi, hơn nữa, là máu diều hâu, thật sự làm nàng có chút khó xử. Sở Hoan thấy nàng do dự, nhíu mày, trầm giọng nói:

- Ngươi muốn chết?

Mị Nương bất đắc dĩ, chỉ có thể há miệng. Sở Hoan nhỏ máu chim diều hâu vào miệng nàng. Mị Nương dùng tay bịt mũi lại, nàng cũng biết nếu muốn sống sót, không còn cách nào khác phải uống hết chỗ máu đó. Nàng vài lần muốn bỏ dở, nhưng Sở Hoan lại trừng mắt lên, đành nhắm mắt nhắm mũi uống.

Sở Hoan cảm thấy đã đủ, mới thu tay lại.

Mị Nương cảm thấy trong miệng mình tràn ngập mùi máu tươi, cực kỳ buồn nôn. Nhưng sau khi nuốt vào, thật đúng là khiến cơ thể Mị Nương thoải mái hẳn.

Sở Hoan ngửa đầu, tự uống máu. Mị Nương ngẩng đầu nhìn trời, thấy mặt trời đã lên cao, bốn phía cát vàng mờ mịt, xem ra đêm đã qua thật rồi.

Sở Hoan uống máu xong, rồi mới dùng Huyết Ẩm đao, nhanh nhẹn mổ thịt chim diều hâu. Mị Nương thấy Sở Hoan quả thật rất thành thục công việc này. Dường như đã làm thường xuyên.

Sở Hoan cầm Huyết Ẩm đao cắt thịt chim diều hâu. Con đao này năm đó là binh khí bên người của Trung Hiếu Lăng vương nước Hán Dương, là bảo đao tuyệt thế, hiện giờ lại dùng xẻ thịt chim, không biết vị Trung Hiếu Lăng vương ở dưới hoàng tuyền nếu biết thì sẽ nghĩ gì.

Sở Hoan cắt một miếng thịt, đưa cho Mị Nương, Mị Nương nhíu mi hỏi:

- Chúng ta… chúng ta phải ăn thịt diều hâu?

Sở Hoan nhẹ nhàng nói:

- Nếu không thì đợi đến khi đói mà chết.

Mị Nương không còn cách nào khác, chỉ có máu chim, đương nhiên không đủ duy trì mạng sống. Nàng cầm lấy miếng thịt chim đầm đìa máu, thậm chí còn dính cát bụi, nhìn cũng có chút tanh tởm, nhất thời không dám ăn, lại thấy Sở Hoan đã ngồi trên mặt đất, cầm nửa miếng thịt to tướng, bắt đầu cắn xé nhai nuốt, phát ra tiếng kêu chóp chép, Mị Nương thấy thế, suýt nôn mửa.

Sở Hoan liếc mắt nhìn nàng, thấy nàng vẫn ngồi im, thúc giục:

- Mau ăn đi, chúng ta còn phải đi tiếp.

Mị Nương không còn cách nào khác, đành thử nhai một chút, cảm thấy mùi máu tươi chảy xuống dạ dày, định nhổ ra, nhưng nàng thật sự rất đói, miễn cưỡng ăn gần nửa miếng, hỏi Sở Hoan:

- Đây là huynh nhặt được à?

Chim diều hâu bay lượn khắp không trung, trên người Sở Hoan cũng không có cung tên, Mị Nương tự nhiên không tin Sở Hoan có thể bay lên trời bắt chim, chỉ có thể là vận khí quá tốt, nhặt được một con.

Sở Hoan chỉ thờ ơ uh một tiếng, ăn hết miếng thịt trên tay, lập tức cầm lấy miếng thịt còn lại giắt vào bên hông, thấy Mị Nương còn hơn nửa miếng chưa ăn xong, liền nói:

- Chỉ có thịt chim diều hâu ăn đỡ đói, có muốn ăn hay không, ngươi tự quyết định đi.

Mị Nương ăn tiếp một chút nữa, thật sự không chịu nổi, đưa ra trả cho Sở Hoan. Sở Hoan nhận lấy, mới đứng dậy chỉ về một hướng:

- Đó là hướng Bắc, chúng ta không thể tiếp tục đi về hướng đông rồi, cứ đi tiếp, chắc chắn không gặp được họ, hơn nữa, trong sa mạc có quá nhiều nguy hiểm rập rình.

Hắn dừng mới chút, mới nói tiếp:

- Sứ đoàn tìm không thấy ta, hẳn là sẽ tiếp tục đi Tây Lương, chúng ta không thể tìm thấy họ, thì cũng nên đi về hướng Tây Lương quốc, phải tìm mọi cách thoát ra khỏi sa mạc.

Mị Nương tuy rằng ăn không nhiều lắm, nhưng uống không ít máu chim, hơn nữa, cũng ăn được nửa miếng thịt, đúng là khôi phục thể lực được chút ít, cười quyến rũ, nói:

- Huynh đi về hướng nào, thì ta đi theo huynh về hướng ấy.

Sở Hoan thu dọn một hồi, cõng Mị Nương trên lưng, nhằm về hướng bắc đi tiếp.

Được Sở Hoan cõng trên lưng, Mị Nương tự nhiên khoác tay lên vai Sở Hoan, Sở Hoan lúc này cũng không phản ứng, Mị Nương nhẹ giọng hỏi bên tai hắn:

- Tối hôm qua là huynh đã cứu ta?

Sở Hoan vẫn lãnh đạm ừ một tiếng, Mị Nương không phục tinh thần, lại quyến rũ phong tình hỏi:

- Ta nhớ tối qua huynh hình như ôm ta?

Sở Hoan cũng không để ý đến nàng, giống như hôm qua, Mị Nương huyên thuyên đủ thứ chuyện, Sở Hoan vẫn chỉ ừ một tiếng, lúc nào nói chán, Mị Nương lại ngẫu nhiên hát lên vài khúc nhạc.

Đi chút lại nghỉ, đến tối thì nghỉ hẳn, Mị Nương hiển nhiên được một chút là lạnh run lên. Sở Hoan biết muốn sống qua buổi tối, hai người chắc chắn phải tiếp xúc cơ thể.

Tuy nhiên đêm qua hắn ôm Mị Nương, là vì Mị Nương gần như đã hôn mê, khi đó, chỉ tâm niệm một điều là cứu người. Lúc này, Mị Nương ý thức đã phục hồi, Sở Hoan tất nhiên sẽ không chủ động ôm nàng.

Mị Nương thấy Sở Hoan vẫn nằm im, thật cẩn thận di chuyển lại gần Sở Hoan, thấy Sở Hoan quay lưng lại về phía mình, cười hì hì, ôm lấy hắn từ phía sau. Sở Hoan thấy cơ thể Mị Nương dán sát vào lưng mình, ép cả bộ ngực đầy đặn vào, nhắm mắt lại, mặc kệ cho nàng ôm.

Trước nửa đêm, còn có thể chịu đựng được. Đến khi nửa đêm về sáng, nhiệt độ giảm xuống nhanh, cơ thể Mị Nương lại bắt đầu lạnh run. Sở Hoan chỉ còn cách quay người lại, ôm lấy Mị Nương từ phía sau, bàn tay to bè ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của nàng. Mị Nương nép trong lòng hắn, cặp mông tròn đầy uốn éo hai cái, dán vào bụng dưới hắn. Sở Hoan tuy rằng tâm vô tạp niệm, nhưng hồ ly tinh này không biết có phải cố ý hay không mà mông luôn uốn éo, khiến Sở Hoan bắt đầu thấy trong người nóng lên.

Sở Hoan rốt cuộc cũng là thân xác phàm trần, tuổi trẻ sức khỏe, mông Mị Nương so với nữ tử bình thường thì cong vểnh hơn rất nhiều, nhô lên no đủ, rất tròn và rắn chắc, nàng chỉ cần hơi vặn vẹo, cũng đã khiêu khích cực lớn. Hơn nữa, phía sau áo bông của Mị Nương đã bị rách hoàn toàn, mông cũng không bị ngăn cách bởi lớp áo dày cộp nữa, hiện ra hình dáng hoàn mỹ, Sở Hoan vừa tức giận vừa buồn cười, nhưng lòng đúng là không kìm nổi nhộn nhạo. Mỗi lần Mị Nương không an phận nhúc nhích, hắn lại đưa tay vỗ vào ngực nàng một cái, để nàng ngoan hơn một chút.

Mị Nương không nói lời nào, chỉ rúc rích cười, Sở Hoan nghe thấy liền đằng hắng hai tiếng, Mị Nương liền che miệng lại.

Đến khi trời sáng, báu vật hãy còn nằm yên trong bụng, bàn tay của hắn không biết lúc nào đã đặt trên ngực Mị Nương. Bộ ngực nàng cao ngất, tuy rằng cách quần áo, nhưng cực kỳ mềm mại, no đủ. Sở Hoan vội vàng thu tay lại, hoài nghi Mị Nương đêm qua, thừa lúc mình ngủ mà kéo tay mình lên. Chỉ có điều phía dưới của hắn đã nhất trụ kình thiên, tuy rằng, Mị Nương cũng có trách nhiệm, nhưng nguyên nhân chủ yếu vẫn là do mình.

Sở Hoan có chút xấu hổ, Mị Nương thì cố ý giả bộ ngủ, sau khi đứng lên, Sở Hoan lại đem chút thịt diều hâu còn sót lại đêm qua chia đôi. Thật ra cũng chẳng còn là bao, để bổ sung đủ nhiệt và lượng cho cơ thể, một con chim đúng là không thể đủ cho hai người.

Một lần nữa lại khăn gói lên đường, nước trong bình càng lúc càng ít, cứ theo đà này, chỉ sợ là dù cực kỳ tiết kiệm cũng không đủ vài ba ngày. Sở Hoan biết, muốn ra khỏi sa mạc, thì còn mất rất nhiều thời gian.

Lưng cõng Mị Nương, nên trên đường đi hắn không nhìn lên trời. Cho đến quá buổi chiều, mới nhìn thấy có chim diều hâu bay qua. Sở Hoan thả Mị Nương xuống, bảo nàng nằm trên mặt đất, không được cử động, bản thân mình thì nằm cách Mị Nương hai thước, cũng nằm xuống.

Mị Nương có chút kỳ quái, lúc này mới qua nửa buổi chiều, còn có thể đi tiếp, chẳng biết vì sao Sở Hoan lại dừng lại, nhưng nghĩ bụng hắn dọc đường đi cõng mình trên lưng cũng cần phải nghỉ ngơi, nên không nói thêm gì. Sở Hoan bảo nàng không cử động, nàng cũng ngoan ngoãn nghe lời, nằm yên không nhúc nhích.

Ánh mặt trời bỏng rát, Sơ Hoan tựa hồ như rất mệt mỏi, nằm trên mặt đất chẳng khác nào một người đã chết, cứ như thế qua nửa canh giờ, Mị Nương kỳ quái hỏi:

- Huynh làm sao vậy?

Sở Hoan trầm giọng nói:

- Không được nói, ngàn vạn lần không được cử động.

Mị Nương cực kỳ ngạc nhiên, nhưng không quá lâu, chợt nghe tiếng chim diều hâu vọng xuống từ không trung, Mị Nương hơi mở mắt, đột nhiên phát hiện trên bầu trời xuất hiện một cái bóng đen, bóng đen kia dần dần lớn hơn, đúng là một con chim diều hâu từ trên trời lao xuống, hung tợn nhằm vào đầu Mị Nương.

Mị Nương chấn động, đã nghe Sở Hoan lên tiếng:

- Ngàn vạn lần không được cử động, đừng sợ.

Chim diều hâu lấy thịt thối làm thức ăn, trong mênh mông biển cát, cũng chỉ có loài chim hung mãnh như vậy mới có thể tồn tại.

Diều hâu gào thét, cực kỳ hung dữ, Mị Nương nhắm mắt lại, không dám nhìn nữa, khi chim diều còn cách Mị Nương khoảng nửa mét, móng vuốt đã như móc sắt nhào tới. Sở Hoan đột nhiên quay người, tay vung lên, Huyết Ẩm đao hóa thành một đạo ánh sáng, xuyên qua cơ thể con chim diều hâu. Con chim diều vẫn đang bay trên không trung bị cắt thành hai nửa, máu tươi tràn ra, rơi trúng ngay người Mị Nương. Mà hai nửa cơ thể cũng trước sau rơi xuống người nàng.

Huyết Ẩm đao sau khi giết chim diều hâu, vẫn còn xoáy trên không trung, cuối cùng đâm vào cát vàng.

Sở Hoan đã đứng dậy, bước đến thu hồi đao, quay lại bên cạnh Mị Nương, trong ánh mắt kỳ quái của Mị Nương, Sở Hoan nhặt thi thể con chim lên.

- Huynh… hôm qua … con chim hôm qua là … như thế?

Mị Nương tròn mắt kinh ngạc hỏi.

Sở Hoan thản nhiên nói:

- Ngươi cho rằng có thể nhặt chim trong sa mạc rộng lớn này à? Ngươi nghĩ chúng ta may mắn như vậy sao?

- Huynh… huynh lấy người ta làm mồi?

Mị Nương trừng mắt nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái.

- Ta cũng biến mình thành mồi.

Sở Hoan đưa tay đỡ Mị Nương dậy:

- Chỉ có điều nó chọn ngươi, không trách ta được.