Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 610: Nến đỏ




Tiết Hoài An ngồi ở bên cạnh Ma Ha Tạng, nghe thấy Ma Ha Tạng nói vậy, trong mắt xẹt qua tia dị sắc. Tuy rằng tính tình y có chút bạc nhược, nhưng ở Tần quốc dẫu sao cũng là trọng thần, trải qua nhiều biến cố quan trường. Ở nước Tần, nói chuyện phải khôn khéo, kín kẽ. Tiết Hoài An là người cẩn thận, ngày bình thường nói chuyện với người khác, cho dù người khác lỡ mồm lỡ miệng, y cũng vẫn thầm cân nhắc trong lòng.

Câu nói kia của Ma Ha Tạng rất kỳ quái. Tiết Hoài An đang cùng Tác Cáp Bố Nguyên đàm đạo, đột nhiên nghe thấy Ma Ha Tạng nói vậy, liền quan đầu lại nhìn, lòng thầm nghĩ: “Giúp ngươi bắn mũi tên về phía nào? Đại Tần ư”. Nhưng trên mặt y vẫn không hề có chút thay đổi.

Sở Hoan làm sao không hiểu ẩn ý của Ma Ha Tạng trong mấy lời ấy, nhưng vẫn bình tĩnh tự nhiên cười nói:

- Đại vương tử, cây cung này chính là cung thần của Tây Lương. Cung thần cũng cần phải có người xứng đáng với nó sử dụng, phải là xạ thủ chân chính. Sở Hoan chỉ là kẻ phàm phu tục tử, thật sự không xứng với cung thần.

Trong nội đường, toàn bộ quan viên Tây Lương đều kinh ngạc

Đại Nhật cung chính là một trong ba thần khí khai quốc của Tây Lương vương. Tây Lương vương được xem là anh hùng cái thế trăm năm mới xuất hiện ở trên thảo nguyên này, vũ dũng phi phàm. Lão có được tam bảo, dẫn dắt Tây Lương binh, quét ngang Tây Vực, được toàn thể bách tích Tây Lương ngưỡng vọng. Đại Nhật cung là một trong tam bảo của Tây Lương vương thời khai quốc. Trong mắt người Tây Lương chính là nhất đẳng thần vật, không ai ngờ tới việc Ma Ha Tạng lại đem tặng cho Sở Hoan trong ngày đại hôn của hắn.

Không ít người trong lòng cũng lấn cấn suy nghĩ, Ma Ha Tạng coi trọng Sở Hoan như thế chỉ sợ có thâm ý khác.

- Huynh đệ tốt khiêm tốn rồi.

Ma Ha Tạng cười nói:

- Đệ nghĩ rằng ta tặng đệ Đại Nhật cung là ngẫu hứng bất thường sao?

Gã lắc đầu:

- Hôm nay trước giờ đón dâu, đệ bắn ra ba mũi tên, ai cũng thấy được tiễn pháp kinh người của đệ rồi.

- Đại vương tử, huynh…

Ma Ha Tạng cười nói:

- Huynh đệ tốt, ta không dối gạt đệ, đưa ra Tam tiến lễ muốn đệ bắn ba mũi tên, không phải là nhạc phụ đại nhân làm khó đệ, càng không phải Tam tiễn lang làm khó đệ, mà là ta cố ý thử đệ, xem có xứng đáng với Đại Nhật cung này không?

Gã vỗ vào đầu vai Sở Hoan:

- Quả nhiên là không làm cho người khác thất vọng. Ba mũi tên của đệ, không chút sơ sẩy, đủ để chứng minh Đại Nhật cung này hoàn toàn xứng với đệ. Thành ngữ các người có câu: Bảo mã xứng anh hùng, phấn hồng tặng giai nhân. Đệ đã có Lôi Hỏa Kỳ Lân, ta thật sự không tìm thấy con ngựa nào tốt hơn, chỉ có bảo cung mới xứng anh hùng.

Gã đưa cây cung đang cầm trong tay đưa cho người hầu bên cạnh. Tên người hầu lúc này mới dùng hai tay dâng cây cung lên cho Sở Hoan. Bạch hạt tử đứng bên cạnh đang định tiến lên nhận lấy, Sở Hoan đã đưa tay ngăn lại, vẫn như cũ, tươi cười nói:

- Đại vương tử, Sở Hoan không thể nhận.

Ma Ha Tạng hơi nhíu mày hỏi:

- Huynh đệ tốt, ta và đệ là anh em kết nghĩa, hôm nay đại hôn, ta tặng lễ vật, sao đệ không nhận?

- Nếu như lễ vật khác, Sở Hoan không ngại.

Sở Hoan nói:

- Nhưng Đại Nhật cung, Sở Hoan không thể nhận.

- Vì sao?

- Nhờ Đại vương tử và Na Sử tộc trưởng thành toàn, ta đã cưới được cô nương xinh đẹp nhất Tây Lương. Việc hôn nhân này chẳng những là nhân duyên tốt đẹp mà còn là dấu hiệu hòa bình hai nước bắt đầu.

Sở Hoan chăm chú nhìn Ma Ha Tạng bình tĩnh đáp:

- Nhưng Đại Nhật cung, chính là vật binh đao, Sở Hoan hy vọng hai nước sẽ như huynh đệ chúng ta, không còn việc binh đao. Mà sứ đoàn Đại Tần đi sứ lần này, cũng chính là vì hòa bình hai nước.

Sở Hoan vừa dứt lời, Tiết Hoài An đã khẽ vuốt cằm, đám quan viên Tây Lương lại nhíu mày, có không ít người trong mắt xẹt qua tia ác lạnh.

Ma Ha Tạng tặng cung thần, đối với đám quan viên này mà nói, đó là ân sủng lớn, là chuyện cầu còn không được. Nào ngờ Sở Hoan lại cự tuyệt, đây chính là không giữ thể diện cho Ma Ha Tạng.

Ma Ha Tạng nhíu mày, nhìn chằm chằm vào ánh mắt Sở Hoan, ánh mắt gã cực kỳ sắc lạnh, nhưng Sở Hoan vẫn bình tĩnh nhìn hắn, không có chút nào sợ hãi.

Không khí xung quanh trong lúc đó hoàn toàn ngưng trọng, lặng ngắt như tờ.

- Sở huynh đệ, đệ thật không muốn nhận bảo cung này?

Ma Ha Tạng trầm mặc một lát, rốt cuộc gằn giọng hỏi:

- Đệ muốn cự tuyệt quà mừng của ta?

Sở Hoan nghiêm nghị đáp:

- Sở Hoan quả thật không dám nhận.

Sở Hoan là người thông minh cỡ nào? Trong lòng hắn rõ ràng, Đại Nhật cung không phải là vật bình thường, hiện tại, nếu hắn tùy ý nhận lấy, hậu họa có thể nói là vô lường.

Ma Ha Tạng ban tặng thần cung trước mặt mọi người. Hơn nữa còn nói là sẽ bắn lần lượt khắp thiên hạ. Bên cạnh còn có quan viên nước Tần. Tuy rằng lần này đi sứ, đoàn sứ thần có thể nói là đồng tâm hiệp lực, nhưng trở lại Tần quốc, ai biết sẽ là thái độ như thế nào?

Tuy rằng đang tha hương đất khách, nhưng Sở Hoan vẫn không quên cảnh tranh đấu trong triều. Tề Vương Doanh Nhân đã cùng Hán Vương công khai đối đầu. Hắn là người của Doanh Nhân, đã bị Hán Vương đảng để mắt tới. Bọn họ tuyệt đối sẽ không bỏ qua bất cứ cơ hội nào để đả kích mình.

Kết thân với Tháp Lan Cách Tây Lương còn có thể giải thích là vì đàm phán hòa bình của hai nước. Kết nghĩa huynh đệ với Ma Ha Tạng cũng là vì tình thế bức bách, là Ma Ha Tạng chủ động đề xuất. Hai chuyện này, Sở Hoan đã chuẩn bị tinh thần để giải thích sau khi về nước. Cũng may hai việc này, cả Hiên Viên Thắng Tài lẫn Tiết Hoài An đều hiểu, về nước, dẫu sao cũng có thể nói đỡ vài câu. Nhưng trong lễ đại hôn, tiếp nhận Đại Nhật cung của Tây Lương Đại vương tử, hơn nữa còn là bảo vật khai quốc Tây Lương vương truyền lại, cộng thêm câu nói kia của Ma Ha Tạng, nếu truyền về quốc nội, thật là cơ hội tốt để cho người khác lợi dụng.

Trong mắt Ma Ha Tạng lộ ra vẻ không hài lòng. Gã không nói gì, cầm chén trà lên uống cạn, lại liếc mắt nhìn Sở Hoan một cái. Ngay khi tất cả mọi người cảm thấy không khí cực kỳ căng thẳng, Ma Ha Tạng chợt cười to, tiếng cười vô cùng đột ngột. Tất cả mọi người đang ngơ ngác, thì Ma Ha Tạng đã vỗ vào vai Sở Hoan nói:

- Huynh đệ tốt, đệ quả nhiên là không nể mặt ca ca. Xem ra là ca ca đã tặng quà quá nhẹ rồi. Thôi, hôm nay ta thu lại Đại Nhật cung. Tuy nhiên, nếu Ma Ha Tạng đã nói, thì không rút lời. Hôm nay Ma Ha Tạng ta đã nói sẽ có quà mừng cho đệ, đệ không chịu, nhất định ta sẽ tìm cơ hội khác khiến đệ phải nhận lấy.

Thấy Ma Ha Tạng bật cười, bầu không khí bớt căng thẳng hẳn.

Chén rượu của Ma Ha Tạng lại được rót đầy. Gã nâng chén lên, hướng Sở Hoan nói:

- Huynh đệ tốt, ta và đệ nếu đã cùng kết nghĩa sinh tử, vĩnh viễn không thay đổi.

Gã uống một hơi cạn sạch. Sở Hoan cũng uống cạn rượu trong chén.

Ma Ha Tạng đứng dậy cười nói:

- Huynh đệ tốt, ta ở đây sẽ khiến đệ thấy không thoải mái. Ta cũng có công vụ trong người, xin cáo từ trước.

Gã không nhiều lời, trong tiếng cười lớn, đã rời đi.

Tuy gã cười sảng khoái nhưng mọi người đều biết, Ma Ha Tạng trong lòng không thoải mái, nếu không sẽ không về sớm như vậy?

Ma Ha Tạng vừa đi, đám quan viên Tây Lương lập tức xì xào bàn tán, sau một lát, cũng đã có quan viên đứng lên lấy cớ còn có công vụ, lãnh đạm cáo từ.

Đầu tiên chỉ có ba bốn người, về sau càng lúc càng đông. Bắc viện Vương phủ vốn cực kỳ náo nhiệt, không đến nửa canh giờ, không ngờ đã có hơn nửa số quan viên Tây Lương ra về.

Số quan viên lưu lại, gần như đều là đại, tiểu Tộc trưởng Cổ Lạp Thấm ở kinh thành. Số vừa đi, phần nhiều là vì nể mặt Ma Ha Tạng mà đến chúc mừng. Hiện giờ mọi người nhìn thấy Ma Ha Tạng và Sở Hoan vì Đại Nhật cung mà có chút căng thẳng, tất nhiên sẽ không lưu lại nữa. Mà quan viên Cổ Lạp Thấm lại không thể rời khỏi. Đây là đám cưới Tháp Lan Cách Hoàng Kim bổn tộc, cho dù Sở Hoan và Ma Ha Tạng có chuyện gì, cho dù trong lòng có chút tức giận Sở Hoan không biết giữ thể diện cho Ma Ha Tangh, nhưng cũng phải nhẫn nại ở lại.

Đại Lễ quan Cổ Tát Hắc Vân ở lại.

So với không khí náo nhiệt vang trời lúc trước, bên ngoài nội đường lúc này đã yên ắng hơn hẳn. Cổ Tát Hắc Vân thở dài, hạ giọng nói:

- Sở đại nhân, ngài cũng đã biết, ngay ngày hôm qua, Tây Lương vương đã hạ ý chỉ, tất cả quyền giám quốc, đều giao cho Đại vương tử.

Tiết Hoài An vội hỏi:

- Đại Lễ quan, việc nghị hòa, có phải cũng do Đại vương tử phụ trách?

- Đúng vậy.

Cổ Tát Hắc Vân vuốt cằm nói:

- Thánh thủ sức khỏe không tốt, ngày càng sa sút, hôm trước vừa mới tỉnh được chút, hôm qua liền triệu kiến Đại vương tử, hạ chỉ cho phép Đại vương tử toàn quyền giám quốc. Việc nhỏ việc lớn, đều giao hết cho Đại vương tử.

Y nhìn Sở Hoan, giận dữ nói:

- Đại vương tử mấy ngày hôm nay đều suy nghĩ chọn quà mừng cưới gì cho xứng đáng. Nghĩ tới nghĩ lui, mới quyết định tặng Đại Nhật cung cho Sở đại nhân. Hơn nữa, để mọi người tin phục, hôm nay mới lấy Tam tiến lễ làm cơ hội, để Sở đại nhân bộc lộ tiễn pháp của mình, nếu nhận Đại Nhật cũng, thì cũng không nói được câu nào.

Lời y có vẻ rất chân thành:

- Sở đại nhân, Đại vương tử đối đãi với người khác rất chân thành, nhưng để lọt vào mắt xanh ngài, thì không nhiều lắm. Sở đại nhân là một trong số đó. Đại vương tử coi trọng ngài như vậy, quả thật không có mấy ai.

Sở Hoan khẽ vuốt cằm:

- Ý tốt của Đại vương tử, Sở Hoan hiểu rõ. Chỉ có điều Đại Nhật cung là thần khí quý quốc, không phải đơn giản. Sở mỗ tự thấy mình không xứng với quà mừng lớn như vậy.

Tiết Hoài An ở bên cạnh cũng đã nói thêm:

- Đại Lễ quan, hôn sự của Sở đại nhân đã xong xuôi, không biết ngày mai chúng ta đã có thể yết kiến Đại vương tử chưa?

Y vẫn muốn đón công chúa Tây Lương sớm ngày nào hay ngày đấy. Lòng y đã nóng như lửa đốt rồi.

Cổ Tát Hắc Vân cười nói:

- Việc này ta sẽ báo cáo lại Đại vương tử. Rốt cuộc là ngày nào có thể tiếp kiến, còn đợi Đại vương tử ban chỉ. Đại vương tử mấy ngày nay lo chính sự, không hề được nghỉ ngơi. Nghe nói Chu Lạp ở Hắc Thủy đang tập kết binh mã, chuẩn bị ứng đối cuộc chinh phạt của Đại vương tử. Chu Lạp ở Hắc Thủy chưa trừ, Đại vương tử khó mà ngủ ngon giấc.

Tuy rằng quan viên Cổ Lạp Thấm đều ở lại hết, nhưng không còn hô hào huyên náo nữa. Dưới ngọn đèn dầu, nhỏ to xì xầm nói chuyện. Bắc viện Vương phủ tuy rằng tiệc mừng vẫn đang tiếp tục, nhưng không khí đã có chút lạnh lẽo.

Đợi sau khi Đại Lễ quan Cổ Tát Hắc Vân cáo từ, chúng quan viên Cổ Lạp Thấm cũng đều cáo từ. Không quá lâu, đám quan viên Tây Lương đến chúc mừng hôn lễ không ngờ không còn một ai. Ngay cả đám người Trác Nhan Luân cũng đã rời đi.

Hiên Viên Thắng Tài để lại ba mươi Cận Vệ quân thủ vệ Bắc viện Vương phủ. Lúc này trời đã tối đen, đám người Tiết Hoài An tự biết cũng không nên ở lại nữa, nói vài câu chúc mừng rồi rời khỏi. Bạch hạt tử chỉ đạo mọi người thu dọn yến tiệc. Sở Hoan một bụng đầy tâm sự, ngồi trên nội đường thêm một lát, mới đứng dậy đi về phía phòng tân nương.

Bắc viện Vương phủ diện tích rất rộng, đi qua đình qua viện qua sân qua tường, mới đến khu vực phòng tân nương. Từ trong phòng tỏa ra ánh nến. Sở Hoan cho hai thị nữ lui xuống, nhẹ nhàng đẩy cửa ra, vào ngoại đường, bên trái là tân phòng, cửa khép, từ bên trong lộ ra ánh sáng.

Sở Hoan đứng ở ngoài cửa, trầm tư một lát, rốt cuộc đẩy cửa bước vào bên trong phòng. Ánh sáng rực rỡ đập vào mắt, trong phòng vật gì cũng màu đỏ. Hai ngọn nến đỏ rực lẳng lặng tỏa sáng. Những giọt sáp nhẹ nhàng chạy xuống như những giọt nước mắt. Sở Hoan đi về phía gường tân hôn, trướng vải thêu hoa màu đỏ, gỗ lim khắc hoa, chiếc gường này quả thật là rất tinh xảo. Chỉ có điều, tân nương ngồi trên gường một thân áo choàng màu đỏ mới chính là viên minh châu chói sáng nhất tân phòng.

Tân nương yên lặng ngồi ở đó, khẽ cúi đầu, mặt phủ mảnh vải đỏ, tuy có ánh nến đỏ chiếu sáng nhưng Sở Hoan không thể nhìn thấy được dung nhan tân nương.

Sở Hoan có chút xấu hổ, ho khan một tiếng, bước lên ngồi xuống một cái ghế, nhìn tân nương, há miệng thở dốc, trong lúc nhất thời không nói được lời nào.

Sở Hoan chưa từng nghĩ tới, ở thời đại này, hắn sẽ có đêm động phòng hoa chúc, hơn nữa, hắn càng không nghĩ tới, đêm động phòng hoa chúc đầu tiên trong đời, lại là ở Tây Lương, hơn nữa, lại cưới một công chúa Tây Lương làm vợ.

Tạo hóa trêu ngươi, thế sự vô thường.

Trong tân vòng yên tĩnh như nước. Sở Hoan ngồi trên ghế, trầm mặc một lát, nghĩ bụng thôi đến đâu thì đến, nữ nhân trước mắt này đã làm thê tử của mình, dẫu sao mình cũng không nên lạnh nhạt với nàng. Hắn nhẹ nhàng nói:

- Ỷ La, nàng… nàng có đói bụng không?

Tân nương không ngẩng đầu, chỉ ừ nhẹ một tiếng. Sở Hoan nghe giọng nàng, cảm thấy cảm giác bối rối đã nhẹ đi bớt, cười nói:

- Ta đoán nàng đã đói bụng rồi, nàng chờ chút, ta đi chuẩn bị đồ ăn cho nàng.

Hắn định đứng dậy đi, chỉ có điều, vừa định đứng lên, liền cảm giác ngực đau nhức. Hơn nữa, khí lực toàn thân hồ như đã bị rút sạch. Mông vừa rời khỏi ghế, lập tức thả phịch xuống.

Sở Hoan chấn động, lòng than không tốt. Hắn vẫn luôn chú ý cẩn thận, nhưng biến cố lần này hết sức đột ngột, không hề có chút dấu hiệu báo trước. Trong lòng hắn biết rất có thể có người đã giở trò, biết lúc này càng cần phải tỉnh táo. Hắn dựa vào trên ghế, nhìn tân nương lại cười:

- Ỷ La, nàng muốn ăn món gì?

Miệng thì hỏi, mắt hắn đảo khắp căn phòng.

Hắn không hiểu vì sao cả người hắn không còn khí lực, ngực hồ như có một tảng đá lớn đè lên, khó chịu không thể tả. Với kinh nghiệm của mình, hắn biết mình chắc chắn đã trúng độc.

Lúc này hắn cũng không biết mình trúng độc lúc nào? Trên thực tế, từ sau khi vào Tây Lương, cho dù là trong tiệc cưới, hắn cũng đều cảnh giác. Bất kể là ăn uống hay đi lại, hắn đều chú ý đề phòng. Tình trạng cơ thể của hắn lúc này, rất có thể là do trúng độc, lòng giật thót lên một cái, thủ đoạn hạ độc của đối phương quả thật rất tinh vi, không biết ra tay lúc nào nữa. Hắn bất động thanh sắc quan sát tân phòng, xem bên trong còn có ai khác không?

Nếu độc dược ở trong phòng này, như vậy rất có thể Ỷ La cũng đã trúng độc. Hắn nhìn Ỷ La ngồi trên gường không nhúc nhích, thậm chí ngay cả trán cũng gục xuống, xem tình trạng như vậy thì dường như cũng đã trúng độc. Lúc này hỏi han nàng, thứ nhất là không để địch nhân biết mình đã trúng độc, thứ hai là kiểm tra xem Ỷ La có trúng độc hay không?

Hắn hỏi mấy lần, Ỷ La vẫn không trả lời, cảm thấy căng thẳng, nhưng trên mặt vẫn mỉm cười:

- Hôm nay uống mấy chén, hơi mệt mỏi, Ỷ La, trong phòng có nước không, cho ta xin chén nước…

Ỷ La vẫn không đáp, dường như không nghe thấy vậy.

Đúng vào lúc này, Sở Hoan nghe thấy từ ngoài cửa vang lên tiếng bước chân rất khẽ, lập tức ngoài cửa có người lên tiếng:

- Sở đại nhân, có người cầu kiến, đang chờ ở đại sảnh.