Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 65: Hổ vào lao




Huyện nha Thanh Liễu ở giữa thành Thanh Liễu, Sở Hoan cũng không bị trực tiếp đưa tới nha môn, mà mang tới một nhà ngục cách nha môn huyện một khoảng, dựa theo cách nói của Hoàng bộ đầu, lúc này sắc trời đã tối muộn, không thể thăng đường, đợi tri huyện lão gia truyền xuống phân phó, lại đưa Sở Hoan tới công đường.

Nhà tù huyện nha thiết lập trong một sân viện âm u, thủ vệ cũng rất nghiêm. Sở Hoan bị mang vào trong tù, một gã quản ngục râu quai nón đi tới, cười nói với Hoàng bộ đầu:

- Hoàng bộ đầu, hàng lại tới à? Lần này là phạm vào chuyện gì?

Hoàng bộ đầu thản nhiên nói:

- Đây là Sở Hoan giết chết Triệu Bảo, hiện giờ sắc trời đã muộn, lão gia truyền xuống, sau này sẽ thẩm tra lại, ngươi hãy trông nhà lao cho ta, nếu có rủi ro, cái bát ăn cơm của ngươi không giữ được.

Gã quản ngục đánh giá Sở Hoan, đôi mắt xẹt qua vẻ quái dị, cười ha ha nói:

- Yên tâm, Trương rậm râu ta làm việc, ngài còn lo lắng sao?

Gã kêu lên:

- Người tới, nhốt hắn vào phòng chữ Giáp!

Lập tức có vài tên ngục tốt tráng kiện từ phía sau tới, mang Sở Hoan qua bên kia.

Vài tốt ngục tốt dẫn Sở Hoan đi, Trương rậm râu mới ghé sát lại, thấp giọng nói:

- Hoàng bộ đầu, chuyện tiếp theo ngài giao cho tiểu nhân, tiểu nhân cam đoan khiến hắn thoải mái!

Hoàng bộ đầu lạnh lùng cười, nhìn bóng dáng Sở Hoan dần biết mất trong bóng đêm, nâng tay lên cằm, liếc Trương rậm râu một cái, thấp giọng nói:

- Ngươi hãy cẩn thận một chút, tuy rằng không phải mãnh long quá giang… Tiểu tử này cũng không phải dễ đối phó.

Trên mặt Trương rậm râu lộ ra vẻ dữ tợn, nói:

- Cho dù là rồng thật, tới nơi này của ta, cũng phải để hắn biến thành một con rắn chết!

Trong một sương phòng hậu viện huyện nha, ngọn đèn dầu sáng ngời, trên một chiếc bàn xa hoa, bày đầy rượu ngon món ngon, nhưng bên cạnh bàn chỉ có ba người ngồi, ngoại trừ Hồ tri huyện mặc thường phục thùng thình và Tiết lang Bát Lý Đường vẻ mặt dữ tợn, bên cạnh Hồ tri huyện còn có một thiếu phụ đầy đặn chẳng qua hai mươi tuổi ngồi, tuy rằng không phải vô cùng xinh đẹp, nhưng cũng có bảy tám phần nhan sắc, thắng ở làn da tuyết trắng và vẻ quyến rũ lộ ra từ bên trong, lúc này vẻ mặt quyến rũ, cắn lỗ tai Hồ tri huyện khe khẽ nói nhỏ, lập tức cười lên khanh khách.

Thiếu phụ này là tiểu thiếp của Hồ tri huyện, mặc dù Hồ tri huyện làm quan ở huyện Thanh Liễu mấy năm, nhưng cũng không phải người Thanh Liễu, lão đến nhậm chức, gia nghiệp lại ở cố hương, người nhà đều ở lại cố hương trông coi gia nghiệp.

Hồ tri huyện ở ngoài cô tịch, năm trước liền lấy phòng tiểu thiếp này, mà phòng tiểu thiếp này quả thật mang đến cho lão khoát hoạt thật lớn, rất được lão yêu thích.

Sau khi Hồ tri huyện nghe tiểu thiếp nói nhỏ, cũng cười lên ha ha, một bàn tay lách ra sau nhẹ nhàng vuốt ve cái mông đầy đặn của thiếu phụ, nói với Tiết lang:

- Tiết lang à, thủ hạ của người đã chết, bản quan gọi ngươi tới, chỉ là muốn an ủi ngươi, nếu đã chết, ngươi cũng nên nén bi thương đi mới được!

Tiết lang thở dài:

- Tiểu nhân đã phái người đi trợ cấp người nhà Triệu Bảo, mẹ góa con côi, quả thật đáng thương, lúc này đây Sở Hoan làm ác hành hung, còn xin đại nhân làm chủ cho Triệu Bảo!

Hồ tri huyện cười lên ha ha, còn chưa nói chuyện, ngoài cửa truyền đến âm thanh:

- Đại nhân, người Hòa Thịnh Tuyền tới!

Tiết lang nhíu mày, Hồ tri huyện lại vô cùng bình tĩnh, vuốt râu cười nói:

- Tới thật sự rất nhanh. Nếu không phải e dè Tô gia có chút liên quan với Lôi Đại tướng quân, bản quan lúc này đây hận không thể kéo Tô gia xuống nước.

Lão đứng dậy, nói:

- Đã đến đây, bản quan phải đi gặp, Tiết lang, ngươi trước tiên ở trong này!

Lão sửa sang lại quần áo, cười ha ha sờ soạng một phen trên người tiểu thiếp, lúc này mới rời đi.

Chờ Hồ tri huyện vừa rời khỏi, trong phòng chỉ còn Tiết lang và tiểu thiếp kia, Tiết lang đã lấy một cây trâm cài tóc ngọc bích từ trong tay áo ra, cười tủm tỉm thấp giọng nói:

- Phu nhân, Sở Hoan giết huynh đệ của ta, thiên lý không dung, còn xin phu nhân nói nhỏ hai câu bên tai lão gia, cho dù như thế nào, cũng tuyệt đối không thể buông tha tên nhà quê kia.

Tiểu thiếp giơ tay nhận lấy, cười ha ha nói:

- Thật sự là đẹp… Tiết đại gia, ngươi ở thành Thanh Liễu uy phong tám phía, lại có lão gia tương trợ, hai đại nam nhân còn không trị được một tiểu tử nghèo nông thôn, ta thấy lần này tiểu tử nghèo kia tiến vào, sẽ không ra được!

Lúc này Lương phường chủ chờ ở trong phòng, tâm tình của gã quả thật vô cùng phức tạp, ở sâu trong lòng gã, tự nhiên tràn đầy địch ý với Sở Hoan. Lần này nhiều vụ bê bối của bản thân bị lọt ra, tuy rằng thốt ra từ trong miệng Viên quản sự, nhưng Lương phường chủ rõ ràng trong lòng, nguyên do chắc chắn là Sở Hoan nói gì đó trước mặt Lâm Lang.

Nhưng gã chủ động xin đi với Lâm Lang, muốn tới nha môn chuẩn bị, nhưng cũng thật sự hy vọng làm chút chuyện này, chỉ cần lần này mình lập công lao trong nguy nan, cũng sẽ không cần lo lắng Lâm Lang đuổi mình ra khỏi Hòa Thịnh Tuyền, thậm chí còn có thể bảo vệ vị trí phường chủ của bản thân gã.

Gã chờ trong sảnh không lâu lắm, Hồ tri huyện đã ho khan tới, Lương phường chủ vội vàng tiến đến, khom người nói:

- Đại nhân, tiểu nhân là Lương Bộ Toàn của Hòa Thịnh Tuyền, lúc này quấy nhiễu đại nhân, còn xin đại nhân thứ tội!

Hồ tri huyện ngồi xuống, ho khan hai tiếng nói:

- Bản quan biết ngươi vì sao mà đến, chẳng qua ngươi không cần tốn nhiều công sức, trở về nói với Đại đông gia của ngươi một tiếng, bản quan đối nhân xử thế, nói công chính liêm minh, tuyệt đối sẽ không ăn hối lộ trái pháp luật.

Lão nâng chung trà lên, nhấp một ngụm nói:

- Hiện giờ thi thể Triệu Bảo ngay trong phòng xác của nha môn, đã khám nghiệm thi thể tử thi, là bị đánh trúng đầu mà chết, chứng cớ vô cùng xác thực, Sở Hoan giết người là sự thật không thể biện giải!

Lương phường chủ tiến lên vài bước, nhìn thấy chung quanh không người, tiến sát vào, lấy ngân lượng phiếu từ trong tay áo ra, cười lành nói:

- Thanh danh đại nhân, không ai không biết, hưng lúc ấy tình thế khẩn trương, cũng có thể là Sở Hoan lỡ tay giết người, mà không phải cố ý giết người, điều này còn xin đại nhân tra rõ hơn.

Hồ tri huyện liếc mấy tấm ngân phiếu kia, chẳng qua hai trăm lạng bạc, mặt không đổi sắc, cũng không nhận ngân phiếu, thản nhiên nói:

- Ngươi đây là ý tứ gì? Là muốn đút lót bản quan phải không?

Lão lộ ra sắc mặt giận dữ nói:

- Bản quan há là kẻ nhận hối lộ trái pháp luật? Bản quan đã nói, bản án phải xử lý công chính, tuyệt đối không làm việc thiên vị trái pháp luật!

Trên mặt lão lộ ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, có vẻ vô cùng đau đớn.

Lương phường chủ chỉ cười làm lành, lại lấy mấy tấm ngân phiếu từ trong tay áo ra, cười thấp giọng nói:

- Đại nhân, Đại đông gia chúng ta đã phân phó xuống, cho dù tốn bao nhiêu bạc, đều phải bảo vệ Sở Hoan… Hết thảy còn xin làm phiền đại nhân!

Hồ tri huyện coi ngân phiếu kia đã có bốn năm trăm lạng, cổ họng giật giật, ngón tay nâng chén trà hơi gõ gõ. Lương phường chủ cũng là người am hiểu sâu đạo lý này, đặt mấy tấm ngân phiếu lên cạnh bàn trà, vừa mới buông, Hồ tri huyện đã buông chén trà trong tay, đặt lên chồng chi phiếu kia, ho khan nói:

- Như vậy đi, bản quan phá án, xưa nay cẩn thận, tuy rằng không buông tha bất luận một người có tội nào, nhưng cũng sẽ không oan uổng một người tốt. Vụ án này, bản quan sẽ không vội vàng định án, sau này bản quan sẽ an bài người kiểm nghiệm thi thể một lần nữa, cũng phải đầy đủ vật chứng lại định án… !

Lương phường chủ tươi cười nói:

- Vậy hết thảy phiền đại nhân!

Hồ tri huyện hơi vuốt cằm, lộ ra vài phần ý cười, nói:

- Đại đông gia các ngươi thật đúng là nhân nghĩa, vì một tiểu nhị nho nhỏ có thể không tiếc vàng bạc… Đúng rồi, Đại đông gia các ngươi thật sự nói qua câu kia sao?

Lương phường chủ ngẩn ra, nhất thời không phản ứng lại.

Hồ tri huyện thản nhiên nói:

- Đại đông gia các ngươi thật sự nói, cho dù tốn bao nhiêu bạc, cũng phải bảo vệ Sở Hoan sao?

- Điều này… !

Trong thời gian ngắn Lương phường chủ cũng đoán không ra trong những lời này của Hồ tri huyện có cạm bẫy hay không, suy nghĩ một chút, hơi kéo dài giọng, cuối cùng vẫn gật đầu nói:

- Đại đông gia quả thật giao xuống như thế!

- Ồ?

Hồ tri huyện vuốt cằm nói:

- Bản quan biết ngươi và Đại đông gia là quan hệ thân thích, là cô phụ của Đại đông gia đúng không?

Lương phường chủ vội gật đầu nói:

- Vâng vâng!

- Nếu là ngươi gặp gỡ kiện cáo này, Đại đông gia các ngươi lo lắng như thế, bản quan thật ra có thể hiểu được.

Hồ tri huyện vuốt râu nói:

- Nhưng lần này chỉ là một tiểu nhị nhỏ ở Hòa Thịnh Tuyền của các ngươi, Đại đông gia các ngươi lại không tiếc số tiền lớn như thế… Ngươi nói cho bản quan, Sở Hoan này và Đại đông gia các ngươi có quan hệ gì? Bọn họ… chẳng lẽ cũng là thân thích?

- Tuyệt đối không phải!

Lương phường chủ nói vô cùng khẳng định:

- Đại nhân, thật ra ngài không biết, Đại đông gia chúng ta ngoài lạnh trong nóng, tâm địa vô cùng tốt. Lần này Sở Hoan giết người, về nguyên do cũng là ra mặt cho Hòa Thịnh Tuyền, hiện giờ Sở Hoan phạm vào kiện cáo mạng người, trong lòng Đại đông gia tự nhiên sẽ băn khoăn, tiêu chút bạc muốn chuẩn bị bảo vệ Sở Hoan một phen… Điều này có thể hiểu được!

Lúc này Hồ tri huyện mới hơi thả lòng, lão thật sự là sợ Sở Hoan có quan hệ sâu đậm với Lâm Lang, nếu là như vậy, sự tình tuyệt đối không dễ làm. Lúc này Lương phường chủ nói như vậy, trong lòng Hồ tri huyện liền hiểu được, lộ ra nụ cười nói:

- Bản quan đã biết. Ngươi đi về trước, để Đại đông gia các ngươi yên tâm, bản quan nhất định sẽ làm việc theo lẽ công bằng!

Sau khi Lương phường chủ tạ ơn Hồ tri huyện rời khỏi, Hồ tri huyện mới vội vàng trở lại nhã gian hậu viên, Tiết lang đã tiến tới nghênh đón, hỏi:

- Đại nhân, là Tô Lâm Lang tiến đến sao?

- Là Lương Bộ Toàn.

Hồ tri huyện đến bên cạnh bàn ngồi xuống, cười ha ha nói:

- Xem ra Hòa Thịnh Tuyền muốn tiêu bạc mua mạng. Tô Lâm Lang nói ra, chỉ cần bảo vệ Sở Hoan, tốn bao nhiêu bạc cũng được, đây là một cơ hội phát tài lớn!

Tiểu thiếp bên cạnh quyến rũ nói:

- Ồ, Tô Lâm Lang thật đúng là rộng rãi. Sở Hoan này có quan hệ gì với nàng, khiến nàng không tiếc tốn tiền như thế?

Không đợi những người khác nói chuyện, ả quyến rũ cười nói:

- Sẽ không phải là quả phụ tương tư, quả phụ kia coi trọng tiểu nhị này, cho nên mới mạnh mẽ cứu giúp như thế chứ? Tô Lâm Lang kia ở góa nhiều năm, hiện giờ cũng động lòng… Theo ta thấy, chỉ sợ hai người đã âm thầm hoan hảo rồi… !

Tiết Lang nhíu mày, nhẹ giọng hỏi:

- Đại nhân, là Lương Bộ Toàn tới đây? Tô Lâm Lang không tự ra mặt sao? Nàng thật sự muốn cứu Sở Hoan, vì sao không tự mình tới đây?

Hồ tri huyện vuốt râu nói:

- Tiết lang, có phải ngươi có lời gì muốn nói hay không?

Tiết lang ngẫm nghĩ một chút, mới nói:

- Đại nhân, ta cảm thấy chuyện này không thể kéo dài, đêm dài lắm mộng!

Gã thấp giọng nói:

- Đại nhân, Sở Hoan kia là một con hổ, người này hoặc là không ra tay, vừa ra tay là phải cực độc… !

Hồ tri huyện nâng chén rượu lên, nhấp một ngụm nói:

- Đánh có thể đánh, chúng ta sửa trị hắn, đơn giản là chống đỡ con đường tiền bạc của chúng ta. Nếu Tô gia thật sự đồng ý xuất huyết, một tiểu tử nghèo nho nhỏ ở nông thôn, thật sự không đáng lo nghĩ.

- Lời này của đại nhân rất đúng.

Tiết lang khẽ mỉm cười, nhưng rất nhanh liền lộ ra vẻ nghiêm nghị nói:

- Đại nhân, nhưng ngài có nghĩ tới hay không, một tiểu tử nghèo ở nôn thôn, không quyền không thế, năm lần bảy lượt đối nghịch với chúng ta, người như vậy, trong tim có lòng làm phản, chính là điêu dân rất lớn.

Gã nắm tay:

- Tiểu nhân chỉ lo lắng, nếu vì bạc của Tô gia, cuối cùng thật sự thả tiểu tử này ra, một khi tiểu tử này oán hận chúng ta, như vậy… !

Gã không nói thẳng ra, chỉ phun ra vài chữ:

- Kẻ liều mạng, không từ bất cứ việc xấu nào cả!