Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 662: Có thể cứu một thời, không cứu được một đời




Sở Hoan nghe nói Tĩnh Hoa công chúa đột nhiên mất tích, trong lòng vô cùng kinh ngạc.

Hoàng thành thủ vệ sâm nghiêm, Sở Hoan đã tận mắt chứng kiến, muốn tùy ý ra vào hoàng thành, cho dù là Công chúa cũng thập phần khó khăn. Hắn nhíu mày hỏi:

- Hay là Công chúa lén trốn khỏi cung?

- Sau khi sứ đoàn rời kinh, Thánh thượng cũng sợ Công chúa làm việc dại dột, nên hạ ý chỉ, cấm Công chúa rời khỏi cung một bước.

Thủy công công thấp giọng nói:

- Mấy ngày đầu, Công chúa vẫn chịu ngồi yên trong phòng, nhưng đột nhiên, một ngày nọ, cung nữ tới bẩm báo không thấy tung tích Tĩnh Hoa công chúa đâu cả. Việc này ngay từ đầu cũng không bẩm lên Thánh thượng, chỉ bẩm báo Hoàng hậu. Hoàng hậu đích thân mang người tới cung Tĩnh Hoa tìm chung quanh, nhưng đúng là không hề thấy bóng dáng Công chúa.

- Sau đó thì thế nào?

- Chuyện này quá trọng đại, nên Hoàng hậu đích thân báo cho Thánh thượng biết.

Thủy Liên nhẹ giọng:

- Thánh thượng lập tức phái người tìm khắp trong ngoài hoàng cung, căn bản vẫn không thấy tung tích công chúa. Sau đó Thánh thượng triệu kiến Thần Y vệ Nhạc Lãnh Thu Nhạc Thiên hộ, sai hắn xuất động Thần Y vệ đi tìm. Nhưng vẫn không hề thấy.

Nói tới đây, khóe mắt lão nhảy mấy cái, giọng run lên:

- Các cung nữ Tĩnh Hoa cung đều bị Thần Y vệ bắt giam, bí mật thẩm vấn. Theo lời các nàng nói, đêm đó, Công chúa vẫn ngủ rất ngon, nhưng sáng sớm hôm sau, cung nữ hầu hạ Công chúa vệ sinh buổi sáng thức dậy thì đã không còn thấy tung tích Công chúa nữa.

- Ngươi nói toàn bộ Tĩnh Hoa cung không hề biết Công chúa đã mất tích như thế nào?

- Phải.

Thủy Liên thở dài:

- Thủ đoạn của Thần Y vệ, Sở Công phó chưa từng thấy, nhưng chắc cũng đã nghe nói qua. Chắc chắn không có ai dám dối gạt.

Sở Hoan hỏi:

- Công chúa mất tích, triều đình sẽ không thể thực hiện điều khoản đàm phán hòa bình. Cho nên lúc này mới tìm vị cô nương đó thế thân.

Thủy Liên cười khổ:

- Sở Công phó, chuyện này người biết rất ít. Ngài cũng không nên biết mới phải.

Sở Hoan tất nhiên rõ ràng, chuyện này không thể để bại lộ. Thấy Thủy Liên và Bộ Bộ đều vô cùng bất an, hắn trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Thủy công công, ngài chuẩn bị cho Công chúa một chút, ngày mai sẽ về kinh.

Thủy Liên dẫn Sở Hoan ra cửa. Tiết Hoài An đứng đợi bên ngoài, thấy Sở Hoan đi ra, cười hỏi:

- Sở đại nhân, Công chúa có vừa lòng với lễ vật của ngài không?

Thủy Liên khẩn trương nhìn Sở Hoan. Sở Hoan đã cười nói:

- Công chúa chê lễ vật quá ít, sau khi hồi kinh, chỉ sợ ta còn phải mất nhiều thứ hơn.

Tiết Hoài An cười ha ha, đã tới chào Công chúa, kế tiếp hai người tất nhiên là muốn đi thăm Dư Bất Khuất.

Dư Bất Khuất vẫn ở trong tiểu viện cũ kia. Sở Hoan ngồi trên xe ngựa miên man nghĩ về chuyện tiểu Công chúa mất tích, xe đi đến chỗ ở của Dư Bất Khuất từ lúc nào không rõ. Thân phận của hai người tất nhiên đảm bảo có thể thuận lợi gặp Dư Bất Khuất. Lúc nhìn thấy Dư Bất Khuất, cả hai người đều có chút kinh ngạc. Chỉ qua mấy tháng ngắn ngủi, Dư Bất Khuất đúng là gầy hơn rất nhiều, hốc mắt sâu xuống, hai mắt đục ngầu, khí sắc cực kém, sớm đã không còn chút nào thần khí vũ dũng lúc trước, nhìn qua chỉ là một lão nhân gần đất xa trời mà thôi.

Sở Hoan kinh ngạc. Tuy hắn biết sức khỏe Dư Bất Khuất không tốt, nhưng lại không thể tưởng được đến nông nỗi này.

Dư Bất Khuất cực kỳ suy nhược, suy nhược đến mức thậm chí không thể ngồi xuống, phải nhờ tới Thiên tướng Hứa Thiệu bên cạnh dìu. Vị Đại tướng quân đế quốc từng kiến lập nên những chiến tích vĩ đại này bây giờ thậm chí không thể nhấc nổi một cây đao.

Tiết Hoài An và Sở Hoan nhìn thấy tình cảnh đó, trong lòng cực kỳ cảm khái.

- Sự tình... Ta cũng đã biết... !

Dư Bất Khuất tựa vào thành giường, giọng thều thào yếu ớt:

- Hai vị không nhục sứ mệnh, quả thật... Quả thật là chuyện may mắn của quốc gia.

Tiết Hoài An thở dài:

- Lão tướng quân, sức khỏe của người thế này không thể tiếp tục ở lại đây. Ngày mai chúng ta khởi hành, ngài hãy theo chúng ta hồi kinh. Kinh thành lương y đông đảo, Thánh thượng sẽ sai Thái Y viện Thánh thủ khám và chữa bệnh cho ngài.. !

Dư Bất Khuất lắc đầu, miễn cưỡng cười nói:

- Lão phu... Lão phu chưa về tới kinh thành, đại nạn buông xuống rồi... !

Tiết Hoài An ảm đạm nói:

- Lão tướng quân, sau khi ta trở lại kinh thành, chắc chắn lập tức thỉnh Thái Y viện Thánh thủ tiến đến Tây Bắc, nhất định phải chữa khỏi bệnh cho lão tướng quân.

Dư Bất Khuất nhẹ giọng nói:

- Hứa Thiệu, ngươi... Các ngươi đi ra ngoài, ta có lời này nói với Tiết đại nhân.

Hứa Thiệu đứng dậy. Sở Hoan cũng đã đứng dậy, hướng Dư Bất Khuất thi lễ thật cung kính, lúc này mới cùng Hứa Thiệu đi ra cửa.

Lúc Hứa Thiệu rời phòng liền thuận tay đóng cửa phòng lại, rồi dẫn Sở Hoan tới trong viện. Tuy rằng Hứa Thiệu vẻ mặt thoạt nhìn rất bình tĩnh, nhưng Sở Hoan có thể thấy rất rõ vẻ ảm đạm ẩn sâu trong đôi mắt của gã.

- Sở đại nhân, ngồi tạm ở đây chút vậy.

Hứa Thiệu đưa tay, chỉ vào bộ bàn ghế bằng đá trong viện. Đây là một nơi nghỉ ngơi trong viện, bên cạnh trồng một cây hòe lớn. Dưới tàng cây đặt một cái bàn hình tròn, xung quanh bày bốn cái đôn bằng đá.

Sau khi Sở Hoan ngồi xuống, liền hỏi:

- Hứa tướng quân luôn ở đây chăm sóc lão tướng quân?

Hứa Thiệu cười mỉa mai:

- Không ở bên người tướng quân thì ở nơi nào? Hiện giờ ở Tây Bắc, đã không còn dùng những người như chúng ta nữa rồi.

- Hứa tướng quân chỉ giáo cho.

Hứa Thiệu khoát tay, dường như không muốn nói chuyện nhiều, chỉ cười nói:

- Chúng ta là người ngoài, nhúng tay quá nhiều vào chuyện của Tây Bắc, sớm muộn gì cũng bị bọn họ ghét bỏ.

Sở Hoan biết trong chuyện này có nhiều người có liên can, đối phương không nói, hắn cũng không nên hỏi nhiều, nên chuyển hướng câu chuyện:

- Sức khỏe của lão tướng quân sao lại đến mức ấy? Ta nhớ rõ khi rời khỏi chỗ này sang Tây Lương, tinh thần của lão tướng quân vẫn còn rất tốt.

- Đại tướng quân vốn là mang bệnh đi vào Tây Bắc.

Hứa Thiệu thở dài:

- Chúng ta cũng đều khuyên ngài không nên làm việc quá sức. Nhưng mà... !

Ánh mắt của gã trở nên ảm đạm. Sâu trong đôi mắt còn thấp thoáng vẻ bi thương xen lẫn chút bế tắc tuyệt vọng.

- Chẳng lẽ Tây Bắc không có đại phu?

- Chu Tổng đốc đã tìm được một lương y y thuật rất giỏi. Hắn tinh thông châm thuật, nếu không phải nhờ có vị lương y kia, lão tướng quân chỉ sợ... !

Hứa Thiệu lắc đầu cười khổ nói:

- Thầy thuốc chung quy cũng không phải thần tiên, có thể cứu một thời, không cứu được một đời!

Dư Bất Khuất dựa vào đầu giường, hơi thở của lão rất yếu, ánh sáng trong mắt cũng thực ảm đạm, nhưng lại vẫn như cũ cố gắng chống đỡ, đưa tay ra cầm tay Tiết Hoài An, nhẹ giọng nói:

- Tiết đại nhân... Tiết đại nhân khi nào về kinh?

Tiết Hoài An trong lòng thầm nghĩ, lão tướng quân quả nhiên hồ đồ, vừa rồi mình đã nói ngày mai sẽ về kinh, nhưng mà lão đã quên. Y ôn hòa đáp:

- Lão tướng quân, ngày mai sứ đoàn sẽ về kinh.

Dư Bất Khuất gật đầu nói:

- Tốt lắm, nên sớm về kinh... Tiết đại nhân, nhận được ân sủng nhiều năm của Thánh thượng, Dư Bất Khuất hiện giờ vì nước mà chết, coi như là cái chết có ý nghĩa, nhờ ngươi chuyển lời tới Thánh thượng, nếu có kiếp sau, thần vẫn nguyện ý theo Thánh thượng chinh chiến sa trường.

Tiết Hoài An trong lòng thở dài, gật đầu nói:

- Lão tướng quân yên tâm, ngài sẽ khá hơn, lời của ngài, ta cũng nhất định sẽ chuyển tới Thánh thượng.

Dư Bất Khuất đưa tay sờ soạng lấy từ dưới gối ra một phong thư, vươn cánh tay gầy trơ xương đưa tận tay Tiết Hoài An, hạ giọng nói:

- Tiết đại nhân, này... phong thư này, nhờ ngài chuyển trình Thánh thượng, vạn không thể để mất, hết thảy... hết thảy kính nhờ!

Tiết Hoài An kinh ngạc.

Theo lý thuyết, Dư Bất Khuất nếu có tín hàm phải cấp trình Hoàng đế Bệ hạ, có thể phái khoái mã đi, nhưng lúc này lại đem phong thư này bí mật giao cho mình, xem ra phong thư này thật đúng là không bình thường.

- Tiết đại nhân, đây là việc cuối cùng lão phu kính nhờ ngài.

Thấy Tiết Hoài An có chút do dự, Dư Bất Khuất thần sắc ác liệt hẳn:

- Trước khi chuyển phong thư này cho Thánh thượng, nhất thiết không thể để cho người khác biết có sự tồn tại của phong thư này. Nhân phẩm của Tiết đại nhân, lão phu đã từng nghe, cho nên mới dám đem chuyện này phó thác cho Tiết đại nhân, hết thảy kính nhờ!

Tiết Hoài An thấy Dư Bất Khuất thái độ trịnh trọng, lập tức không dám chậm trễ, hai tay nhận lấy phong thư, thật cẩn thận cất vào trong ngực, lập tức nghiêm mặt nói:

- Lão tướng quân cứ việc yên tâm, phong thư này, ta nhất định sẽ đích thân trình cấp Thánh thượng!

Dư Bất Khuất dường như đã hoàn thành một việc động trời, lại dường như đã trút được tảng đá nặng trong lòng, dùng sức nắm chặt tay Tiết Hoài An, cuối cùng chậm rãi buông ra, nằm xuống.

Dư Bất Khuất tinh thần không khỏe, Tiết Hoài An cùng Sở Hoan cũng không ngồi lâu, rời khỏi chỗ ở của Dư Bất Khuất, khí sắc của Tiết Hoài An khí thoạt nhìn cũng không tốt lắm.

Sáng sớm hôm sau, Tiết Hoài An suất lĩnh sứ đoàn cùng đội ngũ Thủy công công hộ tống Công chúa tập hợp lại một chỗ, tổng cộng có khoảng năm sáu trăm người. Chu Lăng Nhạc đích thân đưa tiễn ra ngoài thành vài dặm.

Cùng Chu Lăng Nhạc cáo biệt một lúc, đội ngũ đi được một đoạn, lại nghe thấy từ phía sau truyền đến tiếng vó ngựa. Mọi người nghe thấy tiếng vó ngựa, quay đầu lại, thì thấy Chu Lăng Nhạc vừa mới chia tay đã mang theo mấy kỵ sĩ phi ngựa mà đến. Mọi người nhìn thấy, trong lòng đều cảm thấy kỳ quái.

Tiết Hoài An và Sở Hoan quay đầu ngựa lại, tiến ra đón, thấy Chu Lăng Nhạc tới gần, xoay người xuống ngựa.

Vẻ mặt y nhìn qua ngưng trọng khác thường, bước nhanh tiến lên. Tiết Hoài An và Sở Hoan liếc nhau, cảm giác sự tình không ổn, xoay người xuống ngựa. Tiết Hoài An đã bước nhanh tới đón, vội vàng hỏi:

- Chu Tổng đốc, ngươi… vì sao lại đến đây?

Đã thấy hốc mắt Chu Lăng Nhạc có chút phiếm hồng, nhìn Tiết Hoài An, lập tức nhìn Sở Hoan liếc mắt một cái, lập tức chắp tay nói:

- Hai vị đại nhân, ta đi sang bên này nói chuyện.

Tiết Hoài An và Sở Hoan liếc nhau, cuối cùng đi theo Chu Lăng Nhạc tới một bên, đã thấy vẻ mặt Chu Lăng Nhạc như có trăm mối cảm xúc ngổn ngang, ảm đạm nói:

- Bộ đường đại nhân, Sở đại nhân, lão tướng quân... đi rồi!

Tiết Hoài An ngẩn ra, Sở Hoan cũng ngẩn ra.

- Đội ngũ các ngươi vừa ly khai, bên chỗ lão tướng quân truyền đến tin tức... !

Chu Lăng Nhạc thanh âm nghẹn ngào:

- Lão tướng quân... Lão nhân gia đã về trời.

Tiết Hoài An rốt cục hiểu ra vấn đề, hiện ra vẻ thương cảm. Hôm qua khi y và Sở Hoan gặp Dư Bất Khuất, xem thể trạng của Dư Bất Khuất, biết chỉ sợ cũng chống đỡ không được bao lâu, nhưng không ngờ lại đến mau như vậy.

- Sở đại nhân, cho đội ngũ quay đầu lại, chúng ta cũng phải đi tế bái lão tướng quân... !

Tiết Hoài An trầm mặc hồi lâu, rốt cục nói.

Chu Lăng Nhạc lập tức nói:

- Bộ đường đại nhân, đoàn còn phải hộ tống Công chúa về kinh, giờ quay lại, không hợp lệ, hơn nữa... !

Y hạ giọng nói:

- Tin tức lão tướng quân mất tạm thời còn không thể để lộ ra ngoài. Hiện giờ Tây Bắc chưa ổn định, nếu tin tức lão tướng quân mất lan truyền ra ngoài, chỉ sợ sẽ sinh ra nhiều chuyện khó lường…

Tiết Hoài An không thể không thừa nhận, Chu Lăng Nhạc nói mấy lời quả thực có đạo lý.

- Hạ quan sẽ mau chóng an bài, đưa linh cữu lão tướng quân trở lại kinh thành.

Chu Lăng Nhạc nghiêm nghị nói:

- Mặc dù là không nề hà, nhưng với hoàn cảnh hiện tại, tang sự của lão tướng quân cũng chỉ có thể đợi về đến kinh rồi mới lo liệu được.

Tiết Hoài An trầm mặc một lát, rốt cục quay mặt hướng về phía thành Bắc Nguyên cúi người thi lễ thật lâu. Sở Hoan lúc này trong lòng sầu não, cũng hướng về phía thành Bắc Nguyên cúi mình thi lễ.

Đại Tần tứ trụ, Phong Vũ Lôi Điện, Phong đã sớm mất, Vũ cũng đã lìa trần!