Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 663: Lời nhắn từ Vân Sơn




Lúc sứ đoàn tới Thông Châu, trời vừa chập choạng tối, mưa dầm liên tục.

Sở Hoan vốn tưởng rằng Đô Sát Viện Tả Đô Ngự Sử Từ Tòng Dương còn trấn thủ Thông châu, sau khi tới mới biết được một tháng trước Từ Tòng Dương đã trở về rồi, quân nhu và lương thảo vận chuyển đi Tây Bắc vốn qua Thông châu cũng đã quay đầu, vận chuyển về phía Đông Nam.

Lương thảo quân nhu cung ứng Tây Bắc vốn đều từ Tây Sơn đạo và An Ấp đạo, hai đạo này cũng đã cung ứng tới cực hạn, sau này không cách nào tiếp tục cung ứng, vật tư tới Thông châu cũng chuyển tới Đông Nam.

Sau khi Tri châu Thông châu Triệu Quảng Khánh mưu phản bị giết, vị trí Tri châu Thông châu đến giờ vẫn trống. Tổng đốc Tây Sơn đạo Kiều Minh Đương thay thế Từ Tòng Dương, tạm thời tọa trấn tại Thông châu.

Kiều Minh Đường có thể trở thành Tổng đốc một đạo, đương nhiên cũng không phải kẻ ăn cơm trắng, vẫn có vài phần tài cán.

Khi chiến sự Tây Bắc mới xảy ra, Tây Cốc quan chưa phong tỏa, mười vạn dân chúng trào vào từ Quan Tây, lúc họ tới Thông châu đã bị quan binh chặn đường, tất cả đều dàn xếp trong cảnh nội Thông châu.

Vì tránh cho tuyến vận chuyển đi Tây Bắc bị nạn dân quấy nhiễu, nạn dân đều được đưa tới khu nạn dân do quan phủ đặc biệt lập ra, vốn khu nạn dân rất lộn xộn, sau khi Kiều Minh Đường tới, chọn lựa nam tử cường tráng từ trong nạn dân, tạo thành đội trị an, cũng không vận dụng quân chính quy, tránh cho dân chạy nạn bất bình trong lòng, đội trị an giữ gìn trị an, hơn nữa có thêm lương bổng, đương nhiên là rất cam tâm tình nguyện.

Tuy rằng lương thực thiếu thốn, nhưng Kiều Minh Đường vẫn cố gắng cam đoan nạn dân có thể lấp đầy bụng.

Khi sứ đoàn đến thành Thông châu, Kiều Minh Đường giới thiệu giản lược tình hình Thông châu với Tiết Hoài An, y đương nhiên cũng không ngờ Sở Hoan vào kinh không tới một năm, đã lăn lộn rất tốt. Trong lòng của y, Sở Hoan sinh ra từ phủ Vân Sơn, tính toán là người phe mình, cũng thân thiết khác thường đối với Sở Hoan. Trong khi nói chuyện, vị Tổng đốc Tây Sơn đạo này đột nhiên nhớ tới chuyện gì, vội vàng nói với Sở Hoan:

- Sở đại nhân, thiếu chút nữa quên một đại sự, mấy ngày trước Vệ Thống chế tới Thông dhâu một chuyến, mang đến một tin tức có liên quan với ngài.

- Ồ?

Sở Hoan khẽ giật mình.

Kiều Minh Đường nói:

- Vệ Thống chế cũng không biết ngài đi sứ Tây Lương, hắn phái người đi dò la mới biết được ngài đã đi sứ. Vệ Thống chế biết rõ tiến vào Tây Cốc quan phải qua Thông châu, phái người thông báo với bổn quan, nếu ngài trở về qua Thông châu, nên để ngài quay về phủ Vân Sơn một chuyến.

Sở Hoan nghe vậy, lòng trầm xuống.

Hắn đương nhiên hiểu dược, Vệ Thống chế trong miệng Kiều Minh Đường chính là Vệ Thiên Thanh. Vệ Thiên Thanh phái người tới kinh thành tìm mình, thậm chí phái người tới Thông châu chuyển lời cho mình, điều này có thể nói rõ trong nhà mình xảy ra chuyện lớn.

Sau khi hắn vào kinh thành, Vệ Thiên Thanh chủ động gánh trách nhiệm chiếu cố gia quyến của Sở Hoan, nếu như không phải trong nhà xảy ra chuyện, Vệ Thiên Thanh cũng không cần có cử động lớn như vậy.

Vừa nghĩ tới đây, Sở Hoan căng thẳng trong lòng, vội hỏi:

- Kiều Tổng đốc, phải chăng... phải chăng nhà ta xảy ra chuyện gì?

Kiều Minh Đường đáp:

- Sở đại nhân không cần quá sốt ruột. Vệ Thống chế cũng đã nói, dường như thân thể lệnh đường đại nhân không tốt, cho nên...

Lòng Sở Hoan càng xiết chặt, lập tức nhìn về phía Tiết Hoài An. Tiết Hoài An cau mày nói:

- Chuyện liên quan tới lệnh đường đại nhân, lấy hiếu làm đầu, Sở đại nhân, nếu là như vậy, ngài trước tiên trở lại phủ Vân Sơn xem một chút.

- Vậy còn sứ đoàn?

- Điều này ngài không cần phải lo lắng, có bổn quan cùng Hiên Viên Tướng quân, không có việc gì.

Tiết Hoài An đáp:

- Trở lại kinh thành phục mệnh cũng không thể chậm trễ, Sở đại nhân, ngài về xem trước một chút, nếu như lệnh đường đại nhân thân thể khỏe mạnh, ngài phải nhanh chóng trở lại kinh phục mệnh, nếu không... Bổn quan sẽ giải thích với Thánh thượng thay ngài, Thánh thượng thánh minh, chắc chắn sẽ thông cảm sự khó xử của ngài.

Kiều Minh Đường cũng nói:

- Sở đại nhân không cần lo lắng, ta cũng sẽ dâng một tấu chương, giải thích với Thánh thượng cho Sở đại nhân. Thánh thượng vốn là người hiếu từ, chắc chắn sẽ không trách tội.

Sở Hoan cung kính thi lễ với hai người, từ biệt họ, cũng không lập tức khởi hành, mà gọi Tôn Tử Không cùng Lang Oa Tử, phân phó:

- Tử Không, Vô Song, ta phải về phủ Vân Sơn một chuyến, các ngươi đi theo đội ngũ trực tiếp trở về kinh. Tử Không, Vô Song chưa quen thuộc kinh thành, ngươi lại quen thuộc, sau khi trở về kinh, ngươi dẫn theo họ về phủ trước, dàn xếp cho tốt.

Tôn Tử Không vội hỏi:

- Sư phó, hai cô nương kia sắp xếp thế nào? Cũng sắp xếp trong phủ chúng ta?

Sở Hoan lo nghĩ, thở dài:

- Cũng sắp xếp các nàng trong phủ, hết thảy chờ ta trở về rồi xử lý. Sau khi về kinh, tìm đại phu xem thương thế cho Bạch Hạt Tử, hòa thượng kia, các ngươi tìm một viện nhỏ cho ở tạm. Tử Không ngươi mỗi ngày tự mình cho hắn ăn uống, hắn không có cảm giác, nhưng cháo và nước vẫn có thể ăn.

Tôn Tử Không gật đầu nói:

- Sư phó yên tâm, ta đều hiểu được.

- Vô Song, ngươi đi theo Tử Không trở lại kinh, mấy huynh đệ lạc đà khách kia cũng ở lại trong phủ với ngươi. Các ngươi phải nhớ, sau khi trở lại kinh, trước khi ta trở lại kinh, thì đợi ở trong phủ, đâu cũng không được đi, không nên sinh ra sự cố.

Sở Hoan thần sắc nghiêm trọng:

- Bất luận ai trong các ngươi gây ra chuyện, chờ sau khi ta trở về, đừng trách ta trở mặt.

Tôn Tử Không gật đầu, Lang Oa Tử nghĩ nghĩ, ra hiệu bằng tay, ý tứ muốn cùng Sở Hoan trở lại phủ Vân Sơn. Sở Hoan xem hiểu được, lắc đầu nói:

- Không cần, ta sẽ xử lý chuyện rất nhanh, các ngươi an tâm trở lại kinh là được.

Hắn lại lấy ngân phiếu ra giao cho Tôn Tử Không cùng Lang Oa Tử mỗi người mấy tấm, cẩn thận dặn dò một phen, lúc này mới tìm Tiết Hoài An lần nữa, từ biệt y.

Tiết Hoài An an ủi một hồi, còn để Hiên Viên Thắng Tài chọn lựa mười võ sĩ Cận Vệ quân thân thủ cao minh trong Vệ đội, hộ tống Sở Hoan cùng tới phủ Vân Sơn, bảo đảm an toàn của Sở Hoan.

Sở Hoan suy nghĩ, cũng không cự tuyệt, chẳng qua y phục Cận Vệ quân quá bắt mắt, hắn cùng mười võ sĩ Cận Vệ quân đều đổi lại thường phục, lòng lo chuyện nhà, cũng không kéo dài nhiều, từ biệt mà đi.

Trên đường đi vung roi thúc ngựa, người như hổ, ngựa như rồng, cũng không chậm trễ. Sở Hoan nóng vội trong lòng, Vệ Thiên Thanh vội vàng tìm mình, có thể thấy được sức khỏe Sở Lý thị chắc chắn rất xấu, nếu không Vệ Thiên Thanh cũng không mất công như vậy.

Thật ra Sở Hoan đã sớm tinh tường, tình trạng thân thể của Sở Lý thị vẫn luôn không tốt, hắn chỉ hi vọng lão nhân gia có thể chống đỡ, ít nhất có thể gặp mặt một lần.

Chưa tới phủ thành Vân Sơn, lại gặp một trận mưa to, Sở Hoan vẫn vung roi thúc ngựa, chạy như bay trong mưa, mười võ sĩ Cận Vệ quân cũng chịu khổ nhọc theo sát phía sau.

Trận mưa này quả thực không nhỏ, hoàng hôn ngày hôm đó, Sở Hoan rốt cuộc tới phủ thành Vân Sơn, xa cách hơn nửa năm, phủ thành Vân Sơn không có bất kỳ thay đổi nào, vẫn nguy nga sừng sững.

Cửa thành không đóng, đám người Sở Hoan phi ngựa tiến tới, binh sĩ thủ thành thấy hơn mười người cưỡi ngựa trong mưa này hùng hổ, lập tức có binh sĩ xách thương lên quát:

- Dừng ngựa, làm gì vậy?

Một võ sĩ Cấm Vệ quân bên người Sở Hoan nghiêm nghị quát:

- Tránh ra.

Họ là binh sĩ tinh nhuệ nhất đế quốc, cũng là binh sĩ tôn quý nhất đế quốc, quân bình thường, họ chưa bao giờ đặt trong mắt.

Tuấn mã như bay, binh sĩ thấy thế, sợ bị tuấn mã đụng phải, vội tránh ra. Đoàn người Sở Hoan giống như tia chớp, xuyên qua cửa mà vào.

Binh sĩ thủ vệ đều lắp bắp kinh hãi, có người kêu lên:

- Có phải thổ phỉ hay không?

Gã khua tay nói:

- Chúng ta mau đuổi theo.

Một người trầm giọng nói:

- Đuổi cái rắm à? Các ngươi không nhìn thấy, người đi đầu tiên mang giày quan sao, đây là y phục xuất hành hàng ngày của quan lão gia, nếu ai không sợ chết, cứ việc đuổi theo!

Gã vừa nói lời này, mọi người kia không dám cãi lại.

Mưa rơi nhỏ đi không ít, gió mát mưa phùn, đoàn người Sở Hoan ướt đẫm toàn thân, đi qua một nhà trọ, Sở Hoan ghìm chặt ngựa, phân phó đám binh sĩ không cần đi theo, đưa ra một thỏi vàng cho hộ vệ bên cạnh, sai gã dẫn người dàn xếp tại nhà trọ.

Đám hộ vệ được phái tới bảo hộ Sở Hoan nào dám chậm trễ, cũng muốn hộ tống Sở Hoan về nhà. Sở Hoan thấy mọi người kiên trì, cũng không tiện cự tuyệt, lập tức tiếp tục tiến về phía trước, may mà trời đang mưa, trên đường không có người đi lại, xuyên qua một đường phố dài hẹp, nghĩ tới lập tức có thể thấy người nhà, Sở Hoan kích động trong lòng, thầm cầu nguyện người nhà nhất định phải bình an hết thảy, vạn lần không được xuất hiện bất hạnh nào.

Đường phố quen thuộc hiện ra trước mắt, Sở Hoan giảm tốc độ, đám kỵ binh theo sau chia ra hai bên theo sát phía sau. Tới trước cửa, Sở Hoan xoay người xuống ngựa, đi về phía trước, cửa chính vẫn đóng chặt, quen thuộc như vậy. Hắn do dự một chút, rốt cuộc giơ tay lên gõ cửa. Ban đầu cũng không có người trả lời, Sở Hoan lập tức tăng sức lực, lại gõ gõ, không quá lâu trong phòng truyền đến âm thanh quen thuộc vẫn ghi trong lòng:

- Ai vậy?

Sở Hoan cao giọng nói:

- Là ta!

- Ngươi là ai?

Giọng Tố Nương lại truyền đến, dường như trong nhất thời còn không thể tưởng được Sở Hoan sẽ trở về:

- Trời mưa to, trong nhà không người!

Sở Hoan buồn cười trong lòng, lớn tiếng nói:

- Tố Nương tỷ, là ta, ta là Nhị lang!

Trong phòng lập tức tuyền đến tiếng kêu sợ hãi của Tố Nương, thậm chí Sở Hoan có thể nghe được rõ ràng tiếng chạy của Tố Nương. Lập tức, chợt nghe cửa chính cạch một tiếng, cửa chính mở ra một khe hở, một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện trong khe hở, đôi mắt xinh đẹp trợn tròn, nhìn thấy Sở Hoan, đầu tiên ngẩn ngơ, khuôn mặt lập tức lộ ra vẻ vui mừng, lập tức mở hoàn toàn cánh cửa, dáng người xinh đẹp đứng trong cửa, kinh ngạc nhìn Sở Hoan. Lập tức, liền thấy Tố Nương sụt sịt mũi, đôi mắt đỏ lên, cắn môi đỏ mọng, trong nhất thời không biết nói gì cho phải.

Lúc này Sở Hoan thậm chí muốn ôm Tố Nương vào trong lòng để biểu đạt tình cảm nhớ nhung, nhưng lý trí đương nhiên sẽ không làm như vậy. Hắn nhìn thấy Tố Nương mặc một chiếc váy màu xanh ngọc, trên người là một trang phục mùa thu màu tím, khuôn mặt như phù dung, môi đỏ thẫm, da thịt trắng nõn hơn trước kia rất nhiều, trong trắng lộ hồng, dáng người nhấp nhô cuộn sóng, tuy nhiên khí chất hương dã thuần phác từ thôn quê mà Sở Hoan quen thuộc cũng không biến mất.

- Nhị... Nhị lang, đệ... đệ đã trở lại... !

Lúc này Tố Nương đã thấy một đám kỵ binh ngoài cửa, mỗi người đều thân cao ngựa lớn, rất có khí thế, nghĩ rằng Sở Hoan vào kinh làm lão gia, cũng không biết đám người kia có phải bộ hạ của Sở lão gia hay không, lập tức hơi căng thẳng.

Sở Hoan quay đầu lại nói:

- Cac huynh đệ, các ngươi khổ cực, đi nghỉ ngơi trước!

Một gã kỵ binh đáp:

- Đại nhân, chúng ta lưu lại hai người chờ nghe sai phái!

Sở Hoan lắc đầu nói:

- Không cần, các ngươi ở lại nhà trọ lúc trước, nếu cần ta sẽ đi tìm các ngươi!

Đám binh sĩ nhìn nhau, cũng không dám nhiều lời, đều chắp tay:

- Tuân lệnh!

Họ đều quay ngựa, trong tiếng ngựa hí, chạy đi như bay.

Tố Nương nhìn theo, bỗng cảm thấy có một đôi mắt nhìn mình, quay đầu thấy được đôi mắt Sở Hoan đang nhìn mình, dĩ nhiên cảm thấy khuôn mặt hơi nóng, hỏi:

- Nhị lang, những người đó đều là... đều là hạ nhân của đệ?

Sở Hoan cười nói:

- Không nói tới hạ nhân, nhưng hiện giờ quả thực nghe đệ phân phó.

Tố Nương thè lưỡi, không kìm nổi lòng hỏi:

- Nhị lang, đệ thật là lợi hại.

Nàng lại không biết, thè cái lưỡi thơm tho như vậy, cũng có một phen quến rũ xinh đẹp khác, thật là câu người.