Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 734: Chó săn Thần Y, vào hết u minh!




Sở Hoan nghe nói Hoàng đế sớm phái người tới An Ấp Đạo, hơn nữa an bài hai gã Thần Y Vệ bí mật dẫn người tới trước, hắn cũng không cảm thấy bất ngờ, trái lại cảm thấy điều này là chuyện hợp lý.

Tuy rằng Hoàng đế đã già, nhưng tính toán mưu kế vẫn cực kỳ chặt chẽ chu đáo, bố trí bẫy rập tại Thông Thiên Điện khiến đảng phái An Quốc Công chui đầu vào rọ, đã lộ ra thủ đoạn xảo trá của lão. Thật ra trong lòng Sở Hoan đã sớm cảm thấy, Hoàng đế ra tay với Hoàng gia tại kinh thành, chỉ sợ cũng đã sớm an bài tại An Ấp Đạo.

Nếu như chỉ ra tay ở kinh thành, không thể tiến hành diệt trừ thế lực Hoàng gia tại An Ấp Đạo cùng một thời gian, như vậy chắc chắn sẽ lưu lại tai họa ngầm rất lớn. Tuy rằng đảng phái An Quốc Công bị diệt, nhưng tuyệt đối không thể nhổ tận gốc vây cánh của An Quốc Công tại kinh thành trong thời gian ngắn, cho tới hiện giờ vẫn có vây cánh của An Quốc Công hoạt động tại kinh thành, tại An Ấp, sau khi chuyện xảy ra, cũng sẽ nhận được tin tức trong kinh rất nhanh.

Phái ra hai gã Bách hộ Thần Y Vệ, bí mật dẫn người tới, điều này đã đủ cho thấy Hoàng đế coi trọng chuyện này.

Hoàng đế đương nhiên sẽ không gióng trống khua chiếng phái người từ kinh tới An Ấp. Căn cơ của Hoàng gia tại An Ấp rất sâu, tin tức linh hoạt, nếu như phái người từ kinh tới ở ngoài sáng, Hoàng Thiên Dịch chắc chắn hoài nghi trong lòng, lặng yên không tiếng động phái Thần Y Vệ giỏi về hành động mờ ám, một lần hành động bắt được thậm chí giết chết gia quyến Hoàng gia tại An Ấp, đây mới là thủ đoạn hữu hiệu nhất của Hoàng đế.

Sở Hoan giật mình chính là người Hoàng đế phái ra lại bị diệt toàn quân.

Bốn Đại Thiên hộ Thần Y Vệ, mỗi người đều thần bí khó lường, ngay cả mười hai Đại Bách hộ, mỗi người cũng đều là nhân tài trụ cột, ít nhất trong thế giới ngầm mà nói, mười hai cái tên Bách hộ này đều có thể coi là cao thủ đứng đầu. Hai gã Bách hộ Thần Y Vệ phái tới An Ấp, chắc chắn lặng yên không tiếng động, thế nhưng thủ cấp hai Đại Bách hộ lại được đưa tới Nha môn Tổng đốc, vấn đề này cũng khiến cho người ta rất giật mình.

Sắc mặt của Hoàng đế đã không hề dễ coi.

- Đại học sĩ, tin tức này… phải chăng đã xác thực?

Sở Hoan nhịn không được hỏi, vẻ giật mình chưa giảm.

Từ Tòng Dương gật đầu nói:

- Là Tổng đốc An Ấp Đạo Viên Sùng Thượng tự mình phái người ngày đêm trình gấp tấu chương, hơn nữa… đầu hai gã Bách hộ cũng được đưa tới kinh thành.

- Viên Tổng đốc có bẩm báo tình hình cụ thể?

Chuyện liên quan tới hành trình tiếp theo của Sở Hoan, Sở Hoan không thể không lên tiếng hỏi một chút tình hình.

Từ Tòng Dương liếc Hoàng đế, mới nói:

- Đầu của hai gã Bách hộ, được đưa tới Nha môn Tổng đốc sau khi Hoàng gia phản loạn. Dựa theo tấu chương của Viên Sùng Thượng trần thuật, có lẽ Hoàng Thiên Dịch đã biết trong kinh xảy ra chuyện, biết rõ triều đình sẽ ra tay với Hoàng gia, Hoàng Thiên Dịch kia dẫn đầu gây khó dễ trước, đêm đó tập kết vài trăm người, trực tiếp giết vào Nha môn Tổng đốc, chuẩn bị trực tiếp chiếm lĩnh Tổng đốc thự, tạo phản tại An Ấp. Dưới sự bảo vệ của bộ hạ, ngay trong đêm đó Viên Sùng Thượng bỏ ra cái giá rất lớn, giết khỏi vòng vây, lập tức điều động Cấm Vệ Quân phủ Thái Nguyên. Lúc giết trở lại Tổng đốc thự, Hoàng Thiên Dịch đã dẫn người ra khỏi thành… !

- Sau khi Hoàng Thiên Dịch ra khỏi thành, liền dẫn người tới hồ Ngọc Tỏa?

Lần trước Sở Hoan vừa mới biết được từ miệng Lang Vô Hư, hồ Ngọc Tỏa kia chính là hồ nước lớn nhất An Ấp Đạo, diện tích tới vài trăm dặm. An Ấp vốn là nơi nhiều núi hồ rộng, trong mười sau Đạo của Đại Tần, diện tích đất của An Ấp Đạo rất lớn, có núi có nước, tài nguyên cực kỳ phong phú, trong các hồ, hồ Ngọc Tỏa là có một không hai.

Từ Tòng Dương nghiêm nghị nói:

- Tiêu diệt Hoàng gia, vốn là chuyện cực kỳ cơ mật, phía An Ấp, Thánh thượng đã phái Thần Y Vệ, dựa theo bố trí, trước tiên do hai Đại Bách hộ Thần Y Vệ dẫn thủ hạ của họ là mười tên Giáo úy Thần Y hành động bí mật, trước kia chưa có Hoàng Thiên Dịch còn chưa kịp phản ứng, trước tiên bắt Hoàng Thiên Dịch lại, sau khi đắc thủ lập tức phái người thông báo Viên Sùng Thượng, điều động Cấm Vệ Quân, một mẻ hốt trọn gia tộc Hoàng gia, kế hoạch này trước đó đã trải qua bố trí chặt chẽ chu đáo của Thánh thượng, hơn nữa nếu không có gì bất ngờ xảy ra, dùng năng lực của hai gã Bách hộ Thần Y Vệ và mười tên Giáo úy Thần Y Vệ, đủ để bắt được Hoàng Thiên Dịch, mà Cấm Vệ Quân của Viên Sùng Thượng, cũng đủ tiến hành đả kích hủy diệt gia quyến Hoàng gia, hết thảy điều này, vốn không nên xuất hiện vấn đề gì.

- Nhưng kết quả lại vượt qua dự kiến của trẫm.

Hoàng đế giọng lạnh như băng:

- Hai gã Bách hộ đắc lực của trẫm, không ngờ lại chết tại An Ấp, thậm chí còn mất mười tên Giáo úy Thần Y, ha ha… Xem ra nước An Ấp này dường như còn sâu hơn trẫm nghĩ.

Sở Hoan hiểu được sự phẫn nộ của Hoàng đế.

Thần Y Vệ chính là cơ cấu hắc ám đắc lực nhất của Hoàng đế, cho dù một gã Giáo úy Thần Y Vệ, cũng phải trải qua tuyển chọn kỹ lưỡng lại qua huấn luyện bồi dưỡng nghiêm khắc mới được.

Lúc này thoáng cái tổn thất hai gã Bách hộ và mười tên Giáo úy Thần Y Vệ, cũng trách không được Hoàng đế tức giận trong lòng.

Càng thêm quan trọng, Hoàng đế là người tâm cao khí ngạo, lão dùng võ lập quốc, xuất thân binh nghiệp, đối với quân nhân mà nói, thất bại vốn là khó có thể tiếp nhận, huống chi lão là vua một nước. Lúc này tiến hành đả kích Hoàng gia, cũng trải qua tính toán, bố trí chặt chễ chu đáo, cùng lúc ra tay tại kinh thành và An Ấp. Có thể nói kinh thành đều ở trong lòng bàn tay hoàng đế, một khi An Ấp hết thảy thuận lợi, lúc này mưu đồ của Hoàng đế mới có thể nói là hoàn mỹ.

Thế nhưng biến cố tại An Ấp giống như lỗ thủng sâu sắc xuất hiện trong mưu đồ của Hoàng đế, đối với Hoàng đế tâm cao khí ngạo mà nói, việc này không thể nghi ngờ là một lần vấy bẩn trí tuệ của lão.

- Viên Sùng Thượng dẫn binh giết trở lại Tổng đốc thự, Hoàng Thiên Dịch đã dẫn người rời đi, sau khi y biết được Hoàng Thiên Dịch dẫn người chạy khỏi phủ Thái Nguyên, lập tức phái người tới Hoàng gia, khi đó mới phát hiện Hoàng Thiên Dịch đã sớm chuyển gia quyến đi, hơn nữa đã chở đi rất nhiều vàng bạc châu báu nữ trang… !

Từ Tòng Dương thần sắc nghiêm nghị, chậm rãi nói:

- Viên Sùng Thượng phái người truy tra tung tích của Hoàng Thiên Dịch, biết được Hoàng Thiên Dịch đã tụ tập mấy ngàn người lui tới hồ Ngọc Tỏa, y lập tức điểm binh chuẩn bị vây quét, chưa xuất phát liền nhật được đầu của hai gã Bách hộ.

- Là người của Hoàng Thiên Dịch đưa tới?

Từ Tòng Dương lắc đầu nói:

- Điểm này ngay cả Viên Sùng Thượng cũng không thể biết, hai chiếc đầu người bọc trong một bao, trong đêm đó một con khoái mã phi qua trước Nha môn Tổng đốc, vứt bao lại, người của phủ Tổng đốc không thể đuổi theo người nọ, cái bao đưa tới trong tay Viên Sùng Thượng… !

- Tại sao Viên Tổng đốc lại phán đoán được hai chiếc đầu người kia là thủ cấp hai gã Bách hộ?

- Trong bao, ngoại trừ đầu người, còn có Thần Y Lệnh để chứng minh thân phận hai gã Bách hộ.

Từ Tòng Dương nói:

- Bởi vậy mà Viên Sùng Thượng biết được thân phận hai gã Bách hộ Thần Y Vệ, ngoài ra, bên trong còn có một phong thư dính máu… !

Nói tới đây, Từ Tòng Dương nhìn về phía Hoàng đế. Hoàng đế hơi gật đầu, Từ Tòng Dương mới lấy một phong thư từ trong tay áo, đưa cho Sở Hoan. Sở Hoan nhíu mày, vươn tay nhận lấy, liền thấy bên ngoài phong thư này quả nhiên dính máu, vết máu đã khô, hơi biến thành màu đen. Sở Hoan lấy bức thư bên trong, nhìn thấy bên trên bức thư kia cũng có vết máu khô.

- Hôn quân bất nhân, trời xanh không yên. Chó săn Thần Y, vào hết u minh!

Trên phong thư chỉ có mười sáu chữ này, cũng không kí tên, mà hai chữ hôn quân rõ ràng cho thấy có người cố ý lau vết máu ở trên.

Hoàng đế cười lạnh nói:

- Hôn quân bất nhân, trời xanh không yên, ha ha, trẫm lại muốn biết, phong thư này rốt cuộc là của ai.

Sở Hoan cất kỹ phong thư, đưa trả lại Từ Tòng Dương, Từ Tòng Dương đã khoát tay nói:

- Chuyện An Ấp lần này, phong thư này có lẽ sẽ trở thành một manh mối, ngươi có thể giữ lại trên người.

Sở Hoan ngơ ngác một chút, cuối cùng thu phong thư vào lòng, nói:

- Chó săn Thần Y, vào hết u mình, tám chữ này cho thấy tất cả Thần Y Vệ tới An Ấp có thể đã gặp bất trắc.

Hoàng đế gật đầu nói:

- Nếu có một người còn sống, chắc chắn đã truyền tin trở về, đến hôm nay, chỉ có Viên Sùng Thượng dâng tấu lên, không thấy tin tức của Thần Y Vệ, bọn họ đã lành ít dữ nhiều.

Lão thần sắc lạnh lẽo:

- Những người này làm việc bí ẩn, không nắm chắc tất thắng và cơ hội tuyệt đối, sẽ không tùy tiện ra tay, chỉ cần không ra, đối phương tuyệt đối không thể biết rõ hành tung của họ, thế nhưng một khi ra tay, đó là đã tìm được cơ hội tất thắng… Hiện giờ trẫm rất muốn biết, tại sao bọn họ lại có thể bị người hốt gọn một mẻ?

Sở Hoan trầm ngâm một lát, rốt cuộc nói:

- Thánh thượng, nếu phỏng đoán dựa theo lẽ thường, chỉ có hai loại khả năng!

- Ồ?

Hoàng đế vuốt râu hỏi:

- Ý của ngươi là?

- Thứ nhất, chính là đối phương đã sớm biết hành tung của Thần Y Vệ.

Sở Hoan thần sắc nghiêm trọng:

- Đối phương rõ như lòng bàn tay đối với việc Thần Y Vệ lẻn vào An Ấp, Thần Y Vệ bọ ngựa bắt ve, đối phương lại chim sẻ núp đắng sau, đã sớm bố trí bẫy rập, chờ Thần Y Vệ chui vào.

Hoàng đế lắc đầu nói:

- Điều này mặc dù có đạo lý, nhưng trẫm lại không cảm thấy hành tung của họ bị bại lộ. Hai gã Bách hộ Thần Y Vệ tiến tới An Ấp, là trẫm bí mật hạ chỉ, trong Bạch lâu, thậm chí không có hồ sơ ghi nhớ, ngay cả nội bộ Thần Y Vệ cũng không rõ ràng hành tung của họ… Đối với sự trung thành của họ, trẫm chưa từng hoài nghi, mà năng lực của họ, trẫm cũng chưa từng hoài nghi, bọn họ tuyệt đối không thể bại hộ hành tung của mình.

- Vậy thì chỉ có thể là một khả năng khác.

Sở Hoan chậm rãi nói:

- Thần Y Vệ ngộ hại, có liên quan với Hoàng Thiên Dịch, bên người Hoàng Thiên Dịch, có cao thủ đủ để ngăn cản Thần Y Vệ.

Từ Tòng Dương nói:

- Cho tới hôm nay, đám Thần Y Vệ bị ai làm hại, còn chưa thể hoàn toàn xác địch. Tuy rằng Hoàng Thiên Dịch là hung thủ khả nghi nhất, nhưng trước khi chưa làm tan sương mù, không thể đơn giản đưa ra kết luận này, nếu không sẽ không để mắt tới hung thủ chính thức tại An Ấp.

Mã Hồng ở bên cạnh một mực không nói gì, lúc này cuối cùng nhịn không được nói:

- Thánh thượng, Tổng đốc An Ấp Viên Sùng Thượng dâng tấu, phải chăng… !

Y dừng một chút, muốn nói lại thôi, cuối cùng không nói ra.

Hoàng đế thông minh cỡ nào, hỏi:

- Ngươi nói là Viên Sùng Thượng dâng tấu chưa chắc là thực?

Mã Hồng vội đáp:

- Thần không dám.

Hoàng đế lắc đầu nói:

- Viên Sùng Thượng là kẻ hầu cận bên người trẫm năm đó, trẫm nam chinh bắc thảo, Viên Sùng Thượng một mực theo bên người trẫm, đảm nhiệm thiếp thân thị vệ của trẫm, trên sa trường trẫm gặp nạn mấy lần, trên người Viên Sùng Thượng có vô số vết thương, một vài nơi đều là ngăn cản thay trẫm, hắn trung thành với trẫm, trẫm chưa từng hoài nghi.

Lão khẽ vuốt râu bạc trắng:

- Năm đó trẫm an bài hắn tới An Ấp Đạo, chính là muốn hắn ngăn được Hoàng gia, có hắn ở An Ấp, ít nhiều có thể cản tay Hoàng gia… hắn sẽ không phản bội trẫm!