Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 770: Thiếu nợ thì trả tiền




Trong Lục viên, hoan thanh tiếu ngữ, chén lại chén, một mảnh hào khí vui sướng hớn hở, Lục Lãnh Nguyệt ở đó liên tục mời rượu, Viên Sùng Thượng tửu lượng không tệ, tửu lượng của vị Phương Thống chế kia cũng không cao, chỉ uống hai chén đã không uống được nữa, thi thoảng ánh mắt lại nhìn ra bên ngoài, tựa như trông chờ gì đó. Từ trong nơi sâu nhất trong ánh mắt thoáng lướt qua vẻ không kiên nhẫn không ai biết.

Sở Hoan thủy chung vẫn mang theo vẻ mặt tươi cười, khóe mắt ngẫu nhiên liếc qua Phương Thống chế đã nhìn ra thần sắc không yên lòng trong đó.

- Tổng đốc đại nhân, thực ra còn có một chuyện nữa, đang muốn thương lượng với Tổng đốc đại nhân.

Lục Lãnh Nguyệt ngồi bên cạnh Viên Sùng Thượng, ghé sát vài tai Viên Sùng Thượng, nói.

Lúc này trên bàn ăn uống linh đình, thật không mấy người chú ý đến Viên Sùng Thượng và Lục Lãnh Nguyệt thầm thì.

- Lục đông gia có chuyện gì?

- Không dối gạt Tổng đốc đại nhân, Lục gia ta còn một chuyện vui muốn làm từ một năm trước.

- A?

Viên Sùng Thượng hào hứng, thấp giọng trêu chọc cười cười:

- Không phải Lục đông gia muốn kết hôn phu nhân mới chứ?

Lục Lãnh Nguyệt vội hỏi:

- Không dám không dám, đại nhân đừng nói đùa. Bất quá, lời đại nhân nói đã đúng một nửa. Lục gia ta chuẩn bị muốn đón người mới nhập môn, hai ngày trước có đi xem bói, gần đây lại không có ngày Đại cát, thời gian tốt nhất cũng phải sau một tháng…

Viên Sùng Thượng bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch. Lục Lãnh Nguyệt vội vàng cầm lấy bầu rượu, tự rót cho mình, Viên Sùng Thượng nghĩ nghĩ rồi nói:

- Một tháng sau, chẳng phải là cuối năm sao?

Lục Lãnh Nguyệt lại cười nói:

- Đại nhân anh minh, ngày Đại cát chính là ngày giao thừa.

Viên Sùng Thượng cười nói:

- Như vậy là thú vị rồi. Đó là đại hỉ của vị nào trong gia tộc của Lục đông gia vậy?

- Chính là tiểu khuyển.

Viên Sùng Thượng nói.

- A?

Viên Sùng Thượng hào hứng hỏi:

- Không phải lệnh lang đã có hai phòng phu nhân rồi sao?

Lục Lãnh Nguyệt thở dài:

- Vốn chuyện trong nhà không tiện khoe ra, nhưng tiểu khuyển có hai phòng tức phụ nhưng đến bây giờ vẫn chưa ai sinh cho nó được một đứa con…

Viên Sùng Thượng có vẻ bừng tỉnh đại ngộ, cười nói:

- Đã hiểu đã hiểu!

Thấp giọng hỏi:

- Là cô nương nhà ai?

Lục Lãnh Nguyệt cười khổ thở dài:

- Là con gái của một vị thế giao Tây Bắc. Cả nhà họ, khi Tây Lương xâm lấn, cơ hồ cũng đã ngộ hại, chỉ có vị chất nữ này mới tránh được hạn, từ Tây bắc đến đây tìm nơi nương tựa.

Lại cảm khái:

- Nó tan cửa nát nhà, không nơi nương tựa. Nó đã đến tuổi kết hôn, đương nhiên ta không muốn làm lỡ nó, muốn tìm một nhà tốt gả nó đi. Ai ngờ…

Viên Sùng Thượng ghé sát lại thấp giọng cười hỏi:

- Hẳn là vị cô nương này coi trọng lệnh lang?

Lục Lãnh Nguyệt thở dài:

- Tiểu khuyển thập phần chiếu cố tới nó, cái này gọi là lửa gần rơm lâu ngày cũng bén..

Lập tức nhướn lông mày cười nói:

- Tổng đốc dại nhân, Lục mỗ cả gan, không biết ngày đại hôn có thể mời Tổng đốc đại nhân ra mặt chủ trì đại hôn được không? Có ngài làm chủ hôn, Lục gia chúng ta có thể hãnh diện. Đều dựa vào hậu ái của Tổng đốc đại nhân, việc chủ hôn này… càng nghĩ càng thấy chỉ có thể khẩn cầu Tổng đốc đại nhân ra mặt.

Viên Sùng Thượng cười nói:

- Đây là chuyện tốt. Khi đó chắc hẳn Hoàng gia đã bị bình định, chuyện vui liên tiếp, bản đốc đương nhiên sẽ ra mặt làm người chủ hôn.

Lục Lãnh Nguyệt cảm kích ra mặt, lại kính Viên Sùng Thượng một ly.

Tân khách hoan thanh tiếu ngữ, trên bàn đều là món ngon mỹ hị, Lục Lãnh Nguyệt liên tục mời đồ ăn, lại càng thường xuyên mời rượu Sở Hoan.

Thấy Lệ Vương Tôn chỉ uống vài chén, chưa hề động đũa, Sở Hoan cười nói:

- Lệ tướng quân, đầy bàn món ngon, không hợp khẩu vị ngài sao?

Lệ Vương Tôn cười lắc đầu, cầm đũa, nhìn quét một lượt thức ăn trên bàn, cuối cùng đẩy đũa tới âu cá hấp chưng, không gắp thịt cá, mà gắp một cái mắt cá, đặt vào trong đĩa của mình.

Sở Hoan hơi lạ, thấy Lệ Vương Tôn bỏ mắt cá kia vào miệng của mình, nhưng rất nhanh, y ho “hắc hắc”, đã thấy y ho mắt cá trong miệng ra.

Khấu Xuân ở bên cạnh nhịn không được nói:

- Lệ chỉ huy sứ, hẳn là không thoải mái?

Lệ Vương Tôn lắc đầu cười khổ:

- Trước kia gia mẫu đã nói cho ta biết, ăn mắt cá, có thể sáng mắt, cho nên trước giờ khi nhìn thấy cá ta đều ăn mắt cá.

- Vậy hôm nay…?

Khấu Xuân nhìn mắt cá trong đĩa đầy nghi hoặc.

- Tiểu nữ cũng vừa nói với ta, lấy mắt cá mà ăn hơi tàn nhẫn.

Lệ Vương Tôn nói:

- Nghĩ tới câu nói đó, ta cũng không dám ăn nữa.

Viên Sùng Thượng lập tức nói:

- Lời nói của tiểu cô nương ngài còn tưởng thật sao? Ăn mắt cá thực tàn nhẫn, thì ăn thịt cá không tàn nhẫn sao?

Lệ Vương Tôn mỉm cười, không nói gì.

Qua ba lần rượu, đêm đã khuya, không ít khách nhân chào từ biệt Viên Sùng Thượng. Viên Sùng Thượng tối nay uống hơi nhiều, hơi say say, Lục Lãnh Nguyệt thấy vậy vội vàng mời hai người Viên Sùng Thượng và Sở Han tới hậu đường uống chút nước trà giải rượu.. Sở Hoan cùng Viên Sùng Thượng đi vào hậu đường, rất nhanh Viên Sùng Thượng tự đưa trà đến, ngồi xuống, thấy bốn phía vắng lặng, phủi phủi tay, liền có một người xuất hiện bên cạnh, chính là Lục Thế Huân.

Lục Thế Huân cầm hai cái hộp bằng bạc không lớn không nhỏ trên nay, Lục Lãnh Nguyệt nhận lấy, tiến lên, đặt hai cái hộp trong tay Sở Hoan và Viên Sùng Thượng, mỗi người một cái, cười nói:

- Khâm sai đại nhân, Tổng đốc đại nhân, đây là món đồ chơi ta mới có được. Lục mỗ chỉ là một tục nhân, không biết thưởng thức. Kính xin hai vị vui lòng nhận cho!

Viên Sùng Thượng đặt chén trà xuống, thò tay tùy ý mở ra, thấy bên trong tản ra một tầng ánh sáng nhẹ nhẹ, liếc một cái thì ra là một viên Dạ Minh Châu, không khỏi cười nói:

- Lục đông gia, sao có thể không biết xấu hổ?

Đương nhiên Sở Hoan cũng thấy. Hắn cũng biết rất rõ dạ minh châu, từ Tây Lương, hắn đã chiếm được ba khỏa dạ minh châu hiếm thấy, còn lớn hơn cả dạ minh châu của Lục Lãnh Nguyệt đưa lên, cũng trân quý hơn nhiều. Bất quá, ngay cả như vậy, hai khỏa dạ minh châu Lục Lãnh Nguyệt đưa đến cũng thực sự rất quý.

Lục Lãnh Nguyệt cười nói:

- Phấn hồng tặng giai nhân, bảo kiếm xứng anh hùng. Dạ minh châu này đương nhiên chỉ có hai vị đại nhân có tư cách thưởng thức.

Sở Hoan cười nhạt một tiếng, thoáng thấy từ sâu trong ánh mắt của Lục Thế Huân bên cạnh Lục Lãnh Nguyệt mang theo chút oán độc, biết rõ người này hận mình đến thấu xương, nhìn Lục Thế Huân cười nói:

- Lục công tử, bổn quan có một việc muốn tìm ngươi.

Lục Thế Huân “A” một tiếng, ôn hòa nói:

- Không biết khâm sai đại nhân có gì phân phó?

Sở Hoan ho khan hai tiếng, chậm rãi rút ra một thứ đồ từ trong tay áo, đưa cho Viên Sùng Thượng. Viên Sùng Thượng hơi tò mò, mở ra xem xét, sắc mặt có vẻ ngạc nhiên, nhìn Lục Thế Huân. Lục Thế Huân thấy thần sắc Viên Sùng Thượng kỳ lạ lập tức cảm thấy hơi không đúng, lại nghe Viên Sùng Thượng hỏi Sở Hoan:

- Sở đại nhân, vị Tô Lâm Lang Tô đông gia này là…?

- Là vị hôn thê của Sở mỗ.

Sở Hoan lại cười nói:

- Lục công tử có biết đấy. Lục đông gia chắc cũng không quên.

Lục Thế Huân hơi biến sắc, Lục Lãnh Nguyệt vẫn mỉm cười, gật đầu nói:

- Lâm Lang chất nữ, đương nhiên Lục mỗ nhớ rõ.

Lại thêm vài phần nghi hoặc:

- Chỉ là Lục mỗ nhớ rõ nhà chồng của Lâm Lang chất nữ hình như họ Phạm, hơn nữa…

Lão không nói tiếp nữa, chỉ mỉm cười, thập phần hòa khí.

- Hơn nữa Phạm đại công tử đã chết.

Sở Hoan nói nốt nửa câu, cười:

- Cho nên Lâm Lang không phải con dâu Lục gia.

- Thì ra là vậy.

Lục Lãnh Nguyệt thở dài:

- Lâm Lang chất nữ thực sự không dễ sống. Vân Sơn Tô gia cùng Thái Nguyên Lục gia ta là bạn làm ăn, hơn nữa quan hệ hòa hợp. Tô lão đông gia là nhân tài số một của thương giới, nếu không đi, nhất định có thể làm ra một phen đại nghiệp. Chỉ tiếc… Ai, trời cáo đố kỵ anh tài!

Tiếc hận lắc đầu.

Sở Hoan gật đầu nói:

- Lục đông gia nói rất đúng, Lâm Lang là một nữ lưu, một mình quản lý công việc thập phần gian khổ. Người có lương tâm đương nhiên sẽ chiếu cố một chút, nhưng trên đời này người có lương tâm liệu được bao nhiêu? Nhưng bỏ đá xuống giếng lại có thể thấy khắp nơi.

Lục Lãnh Nguyệt không đổi sắc, cười nói:

- Khâm sai đại nhân nói đúng. Tô Lục hai nhà được xưng tụng là thế giao, sau này nếu Tô gia có làm gì trên đất Lục gia ta, Lục gia ta cũng nghĩa bất dung từ.

Sở Hoan cười ha ha:

- Lục đông gia quả nhiên đại nhân đại nghĩa.

Nhận lấy công văn trong tay Viên Sùng Thượng, nói với Lục Thế Huân:

- Lần này đến Thái Nguyên, tới Vân Sơn, Lâm Lang đặc biệt dặn bổn quan tới bái phỏng Lục công tử. Thực ra hiện nay Tô gia quả thực có chút khó khăn, xin Lục đông gia ra tay tương trợ.

Lục Lãnh Nguyệt cười nói:

- Không dám!

- Hòa Thịnh Tuyền của Tô gia đã trở thành nhà cấp ngự tửu ở Tây Sơn, cho nên sinh ý đương nhiên phát triển, tiền bạc cũng nhiều.

Sở Hoan thở dài:

- Gần đây chuyện tiền bạc có hơi chút giật gấu vá vai, nghèo rớt mồng tơi. Lâm Lang ngày nào cũng rất sầu muộn, cũng may đột nhiên nhớ ra ở chỗ Lục đông gia có một khoản tiền, có thể giải nguy cơ khẩn cấp, nên bổn quan thuận đường tới nhận tiền.

Lục Lãnh Nguyệt nhíu mày, khó hiểu nói:

- Khoản gì?

Sở Hoan đưa tờ giấy vay nợ kia ra, cười nói:

- Đây là giấy ghi nợ tự tay lệnh lang viết. Đúng rồi, trên đó còn có dấu tay của lệnh lang, thật cũng không có bao nhiêu bạc, trên giấy ghi mượn mười vạn lạng bạc, cho dù có tính thêm lãi cũng không có bao nhiêu.

Lục Lãnh Nguyệt biến sắc.

Mười vạn lượng bạc, đương nhiên không phải số nhỏ. Cho dù đối với Lục gia, mười vạn lượng bạc cũng tuyệt đối là một con số không nhỏ, lúc này Lục Lãnh Nguyệt thấy rõ, đây là một tờ giấy nợ, trên đó quả nhiên có chữ ký và thủ ấn của Lục Thế Huân.

- Thế Huân, có chuyện gì?

Lục Lãnh Nguyệt trầm giọng nói.

Thần sắc Lục Thế Huân cực kỳ khó coi, nghiến răng nghiến lợi, không đợi y mở miệng, Sở Hoan đã nói:

- Kỳ thật sự tình cũng đơn giản. Trước kia Tô gia mua một khoản lương thực chỗ Lục gia, nhưng sau này vì không thể thực hiện ước định, Lục công tử lúc ấy đang ở Vân Sơn, cũng có giải thích, hình như vì tuyết rơi nhiều cho nên không thể chuyển lương. Cũng may Lục công tử là người hiểu chuyện, biết rõ bội ước sẽ tạo thành tổn thất lớn cho Tô gia, không chút do dự đã viết tờ giấy nợ này, nguyện ý bồi thường mười vạn lượng bạc. Ngoài ra, trên giấy nợ cũng ghi rõ, mỗi năm sẽ tính thêm hai vạn tiền lời, cho tới hôm nay vừa tròn một năm, cộng lại chỉ có mười hai vạn lượng bạc. Lục công tử, bổn quan tính không sai chứ?

Lục Thế Huân nhịn không được, nói:

- Ngươi… Tờ giấy nợ này có vấn đề.

Sở Hoan “A” một tiếng, chậm rãi nâng chung trà, thổi thổi lá trà, thản nhiên nói:

- Lục công tử nói tờ giấy nợ này có vấn đề, không biết là có vấn đề gì?

Đôi mắt lạnh lại, sẵng giọng:

- Thiếu nợ trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, cả đời này của bổn quan, chuyện khác sẽ không làm, nhưng nếu đã là tiền nong, nợ nần, cho dù là chân trời góc bể, cho dù mười năm trăm năm cũng phải đòi cho được!