Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 772: Đêm ở Lệ phủ




Nửa đêm.

Khi màn đêm buông xuống, mọi sinh hoạt trong thành Thái Nguyên cũng kết thúc. Đại bộ phận mọi người đã chìm trong giấc ngủ say. Tuy nhiên, lúc này đang là thời điểm bất thường nên trên đường cái, vẫn còn có vài đội quan binh nhỏ đi tuần tra.

Phủ đệ của Vệ Sở quân Chỉ huy sứ Lệ Vương Tôn trong thành Thái Nguyên cũng không tính là rộng rãi. Trên thực tế, nhà cửa của đại đa số phú cổ thân hào nông thôn có lẽ còn xa hoa hơn nhiều.

Tường viện phủ đệ Lệ Vương Tôn cũng không cao. Lúc này ở bên ngoài viện, Sở Hoan và Tôn Tử Không mặc bộ đồ đen, dán mình vào vách tường, lẫn trong bóng đêm.

Sở Hoan lẳng yên đứng chôn chân tại chỗ. Tôn Tử Không nhìn trái nhìn phải chán chê rồi hạ giọng nói:

- Sư phụ, chắc chắn là không có ai đi theo chúng ta. Chúng ta chú ý cẩn thận, không ai nghĩ ra chúng ta lại tới nơi này.

Sở Hoan cũng không đáp. Hắn cẩn thận lắng nghe. Bên trong Lệ phủ lặng ngắt như tờ. Hắn vẫn không lập tức hành động, chỉ nhẹ giọng lẩm bẩm:

- Chắc chắn là ta không đoán sai.

- Sư phụ, nửa đêm chúng ta đến đây làm gì?

Tôn Tử Không mờ mịt hỏi:

- Muốn gặp Lệ Chỉ huy sứ, cũng không cần lén lút như vậy. Người chỉ cần nói một câu, chẳng phải Lệ Vương Tôn sẽ tự mình đi gặp?

Sở Hoan lắc đầu, hơi trầm ngâm, lại nói một mình:

- Lấy tròng khỏi mắt con cá, mắt của con cá sẽ không còn tròng. Nó là con cá có mắt mà không có tròng. Ăn mắt con cá, lại nhổ ra, như có cái gì nghẹn trong cổ họng.

Hắn không bận tâm Tô Tử Không đang trợn tròn mắt nhìn mình, vẫn tiếp tục lẩm bẩm:

- Ý của hắn là muốn nói ta có mắt mà không có tròng. Hắn muốn nói suy nghĩ của mình ra nhưng lại không thể nói.

Tôn Tử Không trợn mắt khâm phục nói:

- Sư phụ, chuyện ăn mắt con cá mà người cũng nghĩ xa vậy sao? Ta đối với người kính ngưỡng giống như…

Gã chưa nói xong, Sở Hoan đã thấp giọng bảo:

- Chúng ta đi vào, tuy nhiên phải chú ý cẩn thận. Tình hình bên trong Lệ phủ thế nào chúng ta cũng không rõ ràng. Là bạn hay thù, hôm nay vẫn chưa thể xác định.

Tôn Tử Không thấy Sở Hoan thái độ nghiêm nghị, liền vội vàng gật đầu.

Tường viện không cao, động tác của Sở Hoan lại nhanh nhẹn. Tôn Tử Không cũng tựa như con mèo, leo qua bức tường, đáp xuống mặt đất. Chỉ thấy trong viện hoàn toàn yên tĩnh, không một bóng người.

- Đi theo ta, đừng hành động thiếu suy nghĩ.

Sở Hoan hạ giọng, nhẹ chân nhẹ tay men theo chân tường đi về phía trước.

Bên trong Lệ phủ tối đen như mực. Hai người đi được một đoạn, chợt thoáng nhìn thấy xa xa có một đốm lửa. Sở Hoan quay đầu lại ra hiệu Tôn Tử Không đừng phát ra tiếng động, men theo ánh sáng của ngọn đèn đầu, chậm rãi lần mò đi tới.

Lúc đi đến gần, mới phát hiện đó là ánh sáng lộ ra qua một cánh cửa sổ đang mở. Ngọn đèn dầu bên trong phòng cũng không thể nói là hoàn toàn sáng rực, nhưng trong đêm tối, cũng thu hút sự chú ý của người khác.

Sở Hoan lách mình tới dưới một cây cổ thụ, đứng từ xa xuyên qua qua cửa sổ, nhìn vào bên trong phòng. Đó là một thư phòng thấp thoáng có bóng một người đang nằm sấp trên bàn, tựa như dựa vào bàn mà ngủ. Khoảng cách quá xa, nên trong lúc đó cũng không rõ tình huống cụ thể như thế nào. Không biết người đó có phải là Lệ Vương Tôn hay không. Sở Hoan đang trầm ngâm, đúng lúc này, Tôn Tử Không giật giật góc áo Sở Hoan, chỉ về phía cách đó không xa. Sở Hoan nhìn thấy một ngọn đèn dầu đang từ xa đi đến gần.

Hắn liền nấp mình sau thân cây.

Rất nhanh, đã nhìn thấy một tiểu nha hoàn cầm chiếc đèn lồng trong tay, chậm rãi đi tới, đến căn phòng có ngọn đèn dầu kia, nhẹ nhàng gõ cửa:

- Lão gia, là Thúy nhi, Thúy nhi đến thu dọn đồ đạc.

Trong mắt Tôn Tử Không lộ ra ánh nhìn tinh quái. Gã thấp giọng nói:

- Sư phụ, đêm hôm khuya khoắt, cô nương này lại đến đây nói là thu dọn đồ đạc. Hay là thu dọn gường chiếu?

Sở Hoan trừng mắt liếc nhìn gã. Tôn Tử Không vội lấy tay bịt mồm lại.

Thúy nhi kêu hai tiếng, không thấy trong phòng có động tĩnh gì. Sở Hoan hơi ló mình ra xem xét, thấy người dựa trên bàn vẫn không mảy may có động tĩnh, tựa hồ như đã ngủ say.

Thúy nhi thấy không có tiếng trả lời, liền cầm theo đèn lồng đi đến cửa sổ, nhìn vào bên trong, rồi quay lại cửa chính, khẽ đẩy một cái, cửa chính liền mở, hóa ra bên trong không hề chốt. Thúy nhi hơi ngạc nhiên, đứng thần người một lúc rốt cuộc cũng đi vào trong phòng.

Sở Hoan cẩn thận nhìn qua cửa sổ, rất nhanh, liền thấy bóng Thúy nhi xuất hiện bên cửa sổ, thấy Thúy nhi đặt đèn lồng trên bàn, sau đó đi đến bên cạnh người đang nằm ngủ, được một lát, thấy Thúy nhi hốt hoảng quay người chạy ra khỏi phòng, chẳng khác nào vừa gặp quỷ. Sở Hoan trầm xuống, biết chuyện không ổn. Hắn nhìn thấy Thúy nhi chạy cuống cuồng ra cửa khỏi cửa lớn, vừa chạy về phía đông vừa kêu toáng lên:

- Không tốt rồi, không tốt rồi…

Tôn Tử Không và Sở Hoan đều rất kinh ngạc. Ngay khi Tôn Tử Không còn đang ngơ ngác, Sở Hoan đã thấp giọng nói:

- Lên cây!

Rồi không nói hai lời, cả người như con vượn, trèo lên cây.

Mặc dù không biết Sở Hoan định làm gì, nhưng Tôn Tử Không vẫn làm theo, vội bò lên cây.

Cái cây cây này chắc chắn là đã rất lâu năm, cành lá cao chọc trời. Lúc này đang mùa đông nên dù cũng không còn sum xuê như trước nhưng vẫn rất um tùm rậm rạp. Trong đêm tối, nếu trốn trên cây cũng có thể xem là kín đáo an toàn.

Sở Hoan cũng không trèo lên quá cao, đủ để tầm mắt có thể theo dõi diễn biến trong phòng qua cửa sổ. Hắn dấu mình trên cây, lúc này, phát hiện người nằm gục trên bàn như đã ngủ vẫn không hề nhúc nhích.

Không lâu sau, liền nghe thấy tiếng bước chân dồn dập vang lên, lập tức thấy từ phía đông có hơn chục ngọn đèn dầu chung chao lay động đi về phía căn phòng này. Một đám người đang nhanh chân chạy đến.

Đi đầu là một phu nhân, đi theo có mấy gia đinh hộ viện. Còn có mấy nha đầu nữa. Phụ nhân kia đi như chạy, tới trước cửa, đi vào trong phòng. Sở Hoan thấy sau khi đi vào trong phòng, nàng liền đến thẳng bên cạnh bàn, rất nhanh, chợt nghe tiếng nàng kêu lên:

- Nhanh, nhanh đi mời đại phu, nhanh lên.

Rồi nói thêm:

- Hai người tới hỗ trợ ta.

Liền có mấy gia đình xông vào, Sở Hoan nhíu mày, rất nhanh, liền thấy mấy tên gia đinh cẩn thận nâng người đang gục trên bàn dậy. Trong phòng nhất thời người đứng ngồi lộn xộn, lại có người đứng sát cửa sổ, che khuất tầm nhìn của Sở Hoan, tình huống bên trong thế nào hắn không thể nhìn thấy gì hết.

Tôn Tử Không nhịn không được, ghé sát vào bên tai Sở Hoan, hạ giọng nói:

- Sư phụ, hình như hắn ta đã xảy ra chuyện gì rồi…

Sở Hoan gật đầu, thần sắc ngưng trọng.

Phía dưới hỗn loạn. Sở Hoan và Tôn Tử Không trốn trên cây cao nhìn thấy hết thảy, mãi sau, lại nhìn thấy một gã gia đình lôi một lão đầu nhi râu tóc muối tiêu đi tới. Lão già kia vừa đi vừa thở không ra hơi, liên tục khoát tay:

- Chờ một chút, chờ môt chút, để cho lão hủ thở đã chứ…

Gia đinh kia cả giận nói:

- Nếu chậm trễ, lão gia có mệnh hệ gì, thì ngươi cũng đừng hy vọng được thở nữa…

Gã hướng về phía trong phòng kêu lên:

- Đại phu đã tới... !

Từ trong phòng lập tức có mấy người chạy ra, ba chân bốn cẳng lôi đại phu vào phòng, rất nhanh, lại thấy có mấy người đi ra, cửa sổ và cửa chính bị đóng lại. Chỉ còn lại phu nhân và đại phu ở lại bên trong.

Lúc này, đám gia đinh và nha hoàn đều đứng hết ở trước cửa, có mấy người đến dưới gốc cây, cả đám lo lắng căng thẳng, bàn luận xôn xao. Có một người nói:

- Lão gia bị làm sao vậy? Sức khỏe của lão gia dạo này rất tốt, sao bỗng dưng lại xảy ra chuyện này?

Bên cạnh có người nói:

- Các ngươi không nhìn thấy à? Lão gia bị trúng độc.

- Trúng độc?

- Lỗ mũi lão gia chảy máu, máu cũng không phải hoàn toàn là màu đỏ.

Một gã gia đinh giải thích:

- Chỉ có trúng độc mới bị như thế?

- Làm sao lại bị trúng độc?

Lại có người thắc mắc:

- Là ai hạ độc?

- Đúng rồi, Thúy nhi, ngươi tới đây.

Một lão già lớn tuổi vẫy vẫy tay. Hình như người này là quản sự của Lệ phủ. Cô nương phát hiện ra sự việc đầu tiên là Thúy nhi vội vàng đi tới. Lão già kia hỏi:

- Lúc ngươi tới, có nhìn thấy ai khác ở đây không?

Gương mặt nhỏ nhắn của Thúy nhi tái nhợt, run sợ, lắc đầu nói:

- Không có. Khi ta tới, cửa phòng lão gia không khóa. Ta kêu vài tiếng, không thấy lão gia trả lời. Ta nhìn qua cửa sổ thấy lão gia giống như đang ngủ rồi, không dám quấy rầy, liền đi đến đẩy cửa ra, thì thấy cửa mở.

Cô nương này lòng còn sợ hãi, lúc nói chuyện, giọng run lên:

- Ta vào trong nhà, thấy lão gia vẫn chưa tỉnh, định đến dọn bát đũa ăn khuya của lão gia, thế nhưng nhìn thấy cái chén mới hết một nửa, định hỏi lão gia có dùng tiếp hay không…

Tất cả mọi người không nói lời nào, nghe Thúy nhi trần thuật. Cũng bởi vì mọi người không nói lời nào, nên tuy rằng nấp trên cây cao nhưng Sở Hoan vẫn nghe rõ mồn một câu chuyện.

- Tuy nhiên lão gia vẫn ngủ nên ta không dám đánh thức, định ra bên ngoài chờ một lát, thế nhưng mà... thế nhưng mà … đúng lúc ta đang chuẩn bị rời đi, thì ngửi thấy một mùi lạ …

- Mùi gì?

Lão già kia trầm giọng hỏi.

- Máu.

Thúy nhi run giọng nói:

- Là mùi máu tanh. Ta nhìn kỹ thì phát hiện... mới phát hiện trên bàn lão gia có dính máu…

Mọi người xung quanh quay lại nhìn nhau.

- Ta thấy lão gia vẫn không nhúc nhích, sợ lão gia gặp chuyện không may, liền đưa tay lay lão gia, lão gia vẫn bất tỉnh. Ta liền ghé sát vào xem thì thấy… thì thấy mũi lão gia chảy máu… Hơn nữa... hơn nữa màu máu có chút khác lạ…

Thúy nhi không dám nói tiếp, sắc mặt tái nhợt, lấy tay che miệng.

Lão già hơi trầm ngâm, rốt cục hỏi:

- Đêm nay, ai phụ trách phòng bếp?

- Là Lưu Lão Lục.

Thúy nhi đáp.

- Lưu Lão Lục ở đâu?

Lão già kia nhìn xung quanh. Mọi người cũng đều tự mình tìm kiếm Lưu Lão Lục, rất nhanh liền có có người nói:

- Lưu Lão Lục không có ở đây, hắn không đến.

Lão già lập tức lớn tiếng nói:

- Nhanh lên, cử hai người đi tìm Lưu Lão Lục, nhanh... !

Hai gã gia đinh cường tráng lập tức chạy đi như bay.

Đúng lúc này, "cót kẹtzz" một tiếng, cửa chính mở ra, đã thấy đại phu kia đứng ở bên trong cửa, tất cả mọi người đều nhìn sang. Đại phu đưa tay lau mồ hôi trên trán, kêu lên:

- Nhanh, đi đến Bách Thảo đường ở thành Nam mời Hàn đại phu, mời cả “diệu thủ thần châm” Lưu đại phu, nhanh đi tìm hai người này khẩn cấp.

Lão già kia biết sự tình không ổn, lập tức phân phó:

- Đi nhanh lên, đi tìm hai đại phu kia tới. Có bao nhiêu sức thì đổ ra hết, chạy nhanh nhất có thể cho ta.