Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 890: Đình viện sương hoa vô tung




Thời điểm Sở Hoan trở lại kinh thành Lạc An đã là chuyện của nửa tháng sau.

Suốt đường đi cũng coi như thái bình. Chẳng qua Sở Hoan vẫn luôn cảm thấy con đường về kinh thành so với một năm trước thì quạnh quẽ hơn nhiều, hơn nữa còn mấy lần phát hiện ra người có hành tung quỷ dị theo đuôi phía sau.

Đám là đạo phỉ tầm thường. Sở Hoan lần này hồi kinh, quan viên lớn nhỏ ở An Ấp cũng thừa cơ hội, nhờ Sở Hoan hiếu kính hoàng đế ít cống phẩm, đặc biệt là Viên Sùng Thượng, hôm nay lập công chuộc tội, cho nên chọn cống phẩm càng tỉ mỉ. Ngoài cống phẩm cho hoàng đế, hắn còn kính hiến cho Sở Hoan. Quan viên lớn nhỏ của An Ấp, thậm chí là thương nhân cũng đều tặng ít quà cho hắn, trò chuyện lấy lòng.

Thật ra ai cũng biết, có gia tài lớn tại Hoàng gia, chức quan lại vốn béo bở, Sở Hoan cũng không hề kiếm lời ở đây chút nào. Chỉ có điều lễ vật của đám quan viên và thương nhân kia tặng thì ngược lại Sở Hoan đều không từ chối. Cống phẩm và quà tặng vận chuyển bằng mấy chiếc xe ngựa. Xe ngựa đi qua, trên mặt đất lưu lại vết lún rất sâu, đối với đám cướp đường và thổ phỉ, tất nhiên là dựa vào vết bánh xe mà đoán được trong xe có hàng quý giá. Mấy đám thổ phỉ ven đường cũng đều nhìn chằm chằm vào đội ngũ nhưng may mà áo giáp của quân cận vệ cứng rắn, đao thương sáng như tuyết, sát khí lành lạnh, khiến đám thổ phỉ phải cân nhắc liên tục, tuy thỉnh thoảng dò xét nhưng cũng chưa dám ra tay.

Ngoại trừ thổ phỉ, Sở Hoan còn thấy đám Nha sai các nơi vung côn bổng, ép thu thuế má. Sở Hoan biết đây không phải là ý chỉ của triều đình. Hắn là Hộ bộ hữu thị lang, bên trong Hộ bộ cũng nhiều lần nói với mọi người, trước mắt tuyệt đối không thể tăng thêm thuế má nữa, khiến cho dân chúng ca thán, nếu không chắc sẽ sinh sự cố lớn hơn. Hắn không biết Hộ bộ thượng thư Mã Hoành có khống chế tăng thuế thật không hay là do quan địa phương lưng cõng triều đình, bóc lột dân chúng.

Thời điểm Sở Hoan trở lại kinh thành, nơi này là phía nam, khí hậu ôn hòa hơn An Ấp, tuyết đã tan từ lâu. Kinh thành Lạc An vẫn ngựa xe như nước, phồn hoa hưng thịnh.

Hiên Viên Thắng Tài hộ tống Sở Hoan an toàn về kinh, coi như chuyện lần này viên mãn hoàn toàn. Chính hắn còn phải rút quân về doanh trại báo cáo với Hiên Viên Thiệu. Tới kinh thành rồi, tất nhiên Sở Hoan không cần người hộ tống nữa. Bên cạnh hắn còn có Cừu Như Huyết và Tôn Tử Không, hai gã lạc đà khách Liễu Tùy Phong và Mã Chính.

Liễu Tùy Phong và Mã Chính lúc trước theo Sở Hoan tiến vào Tiềm Long Quật, chịu nhục, đợi tới khi quan bị giết tới, bọn họ đã hơi quen thuộc với Tiềm Long Quật, thừa cơ bạo động cu li trong đó.

Hai người bọn họ vốn có võ công, tuy tham gia chém giết nhưng vẫn bình yên vô sự. Mãi tới khi chiến sự tại Tiềm Long Quật được dẹp yên, Thiên Môn Đạo đồ tan tác chim muốn, lúc đó mới thu quân quay về Thái Nguyên.

Chia tay Hiên Viên Thắng Tài, Sở Hoan trở về thẳng phủ. Đi tới trước cửa phủ, thấy một người hầu đang nhàn nhã ngồi trên ụ đá trước cửa phủ, giống như ngủ mà không phải ngủ. Tôn Tử Không đã sớm tung người xuống ngựa, tiến lên thò tay véo tai người kia. Tên người hầu không phải ngủ thật, lỗ tai bị túm, lập tức hô lên, giận dữ nói:

- Thật lớn mật. Nơi này là phủ đệ của Sở thị lang, ai dám tới giương oai?

Hắn nắm nắm tay, muốn đánh tới, khóe mắt lại nhìn thấy Tôn Tử Không như cười như không nhìn mình, lắp bắp thất thanh nói:

- Tôn đại ca!

Tôn Tử Không trong phủ, ngoài Sở Hoan ra thì cũng chỉ có Bạch Hạt Tử và Lang Oa Tử là trị được. Hắn ở trước mặt Sở Hoan thì khiêm nhường vô cùng nhưng trước mặt những người trong phủ khác đều tự coi mình là đồ đệ của Sở Hoan, uy phong cực kỳ. Lúc này hắn mắng:

- Ngươi như thế này thì còn ra sao nữa? Giống như sắp chết tới nơi, nếu bị người ta trông thấy thì còn gì là uy phong của phủ đệ chúng ta nữa?

Người kia không dám nói lời nào. Sở Hoan đã tung người xuống ngựa, nói:

- Tìm người tới, mang mấy thứ này vào phủ trước.

Người kia vội vàng chạy vào trong phủ, la lớn:

- Lão gia về phủ, lão gia về phủ!

Sở Hoan quay đầu thấy Cừu Như Huyết đang đánh giá cửa phủ, cười nói:

- Cừu huynh, chỗ ở của ngươi ta đã nghĩ kỹ rồi. Trong phủ có một sân nhỏ chuyên để luyện công. Bên cạnh sân nhỏ có một căn nhà để không. Ta sẽ phái người tới thu dọn một chút, ngươi tạm thời ở đó, chờ tới lúc rảnh rỗi chúng ta lại tiếp tục nghiên cứu đao pháp một phen!

Cừu Như Huyết gật gật đầu.

Sở Hoan và Cừu Như Huyết đi thẳng vào phủ. Phía ngoài là cống phẩm và lễ vật, tất nhiên có Tôn Tử Không và đám người Liễu Tùy Phong đi xử lý. Chưa tiến vào chính sảnh, Sở Hoan đã nhìn thấy một đám người xông tới trước mặt. Người đi đầu áo xanh chật vật, bên ngoài là một cái áo giáp thi đấu nhỏ màu trắng, tóc rũ xuống hai vai, trên trán còn có mồ hôi. Màu tóc đen nhánh càng làm nổi bật khuôn mặt trắng như tuyết của cô. Bên trong vẻ trắng như tuyết còn là nét hồng phơn phớt.

Tục ngữ có câu, người đẹp vì lụa, lúa tốt vì phân. Còn nói trên đời không có phụ nữ xấu, chỉ có phụ nữ lười. Sở Hoan lúc này cảm thấy lời ấy quá chí lý. So với thời điểm rời kinh, chỉ mới ba tháng mà Tố Nương tựa như biến thành một người khác vậy. Ít nhất là biểu hiện ra ngoài cũng ít đi rất nhiều vẻ quê mùa, lại có thêm vài phần kiều mị.

Hắn chợt nhớ ra, chính mình trước khi rời đi, Tố Nương còn một mực theo Tiết Hoài An phu nhân học tập trang điểm. Phương pháp đơn giản nhất của nàng lại rất có hiệu quả. Thấy vậy nàng nương hoàn toàn nhớ kỹ, để lộ làn da trắng như tuyết, búi tóc cũng để ý hơn trước rất nhiều. Cách ăn mặc đã tăng thêm vài phần khí chất. Tố Nương vốn có bảy phần tư sắc, bảo dưỡng và thay đổi cách ăn mặc một phen, chợt nhìn thật sự là phong tình kiều diễm, quả là một đại mỹ nhân.

Bên cạnh Tố Nương có mấy nữ quyến đi theo, tỉ muội Trân Ny Ti tất nhiên cũng ở đó. Nhìn thấy Sở Hoan, trên mặt đôi hoa tỷ muội này đều lộ vẻ mừng rỡ. Bố Lan Thiến khờ khạo ngây thơ, dịu dàng nói:

- Sở, ngươi rốt cục trở về rồi. Ta còn tưởng ngươi bỏ mặc chúng ta rồi chứ.

Trân Ny Ti cũng đưa tay vỗ nhẹ đầu Bố Lan Thiên, cười hì hì nói.

- Hắn có thể bỏ lại đám người chúng ta mặc kệ nhưng chỉ sợ không nỡ bỏ phu nhân!

Mặt Tố Nương ửng hồng. Cao thấp trong phủ, hôm nay dù là có phục trong lòng thật hay không thì trước mặt Tố Nương đều cung kính cả. Chỉ là thời gian tỉ muội Trân Ny Ti vào kinh chưa lâu, tuy đã bắt đầu quen thuộc lễ nghi Trung Nguyên nhưng tính tình cũng không phải là hai ba tháng là sửa nổi, ngẫu nhiên đùa vui một chút, Tố Nương cũng không cho là quá ngang ngược.

Tố Nương thấy Sở Hoan nhìn mình, trong lòng hơi đắc ý, thầm nghĩ Nhị Lang nhìn thấy ta thế này, nhất định sẽ chấn động. Mấy tháng nay nàng đi theo Tiết phu nhân, cố học tập cách bảo dưỡng dung mạo. Quan trọng nhất là học những lễ nghi của con gái nhà quý tộc, trong đó có cả cách ăn mặc thế nào, ngồi, đi thế nào. Đúng là chia tay ba ngày, lau mắt mà nhìn. Tố Nương tuy xuất thân nghèo khó nhưng có thể chịu khó nhọc, tâm tính chất phác. Dù sao nàng cũng vẫn tràn đầy hâm mộ và tò mò đối với sinh hoạt của nữ quyến quý tộc. Tuy rằng cơ thể còn chút khí tức quê mùa nhưng cũng đã được Tiết phu nhân dạy dỗ ra dáng lắm rồi.

Nàng chỉ có thể đi lại hơi trầm ổn, tới trước mặt Sở Hoan nhưng trong lòng vẫn hơi kích động. Sở Hoan ra ngoài mấy tháng, trong nội tâm nàng không lúc nào là không lo lắng.

Sở Hoan khi ở cạnh nàng, nàng ngược lại không cảm thấy gì. Nhưng đợi tới khi hắn rời đi rồi, cả ngày không thấy hắn, trong nội tâm Tố Nương lại cảm thấy dường như mình đã không thể rời nam nhân này.

- Nhị lão gia, ngươi, ngươi đã về rồi?

Thấy Sở Hoan nhìn mình chằm chằm, Tố Nương cảm thấy hơi vui vẻ, nhưng lại càng ngượng ngùng hơn, nhịn không được mà cúi đầu, trái tim đập loạn. Cũng không biết đây là kích động do lâu không được gặp hay là bởi Sở Hoan nhìn chăm chú mà hơi e lệ.

Sở Hoan cười ôn hòa. Tố Nương nhìn trắng trắng mềm mềm, vốn thân thể đã đẫy đà, giờ nhìn lại càng giống như châu tròn ngọc sáng. Hắn mỉm cười hỏi:

- Các ngươi ở nhà vẫn tốt cả chứ?

Tố Nương vâng một tiếng. Sở Hoan cười nói:

- Thời điểm ta ra đi, mọi chuyện trong phủ đều vất vả cho nàng rồi.

Lúc này Tố Nương ngẩng đầu, vội nói:

- Không có. Đều là, đều là nhờ Đỗ tiên sinh giúp đỡ cả. Mọi chuyện trong phủ đều rất tốt.

Chỉ thấy bên cạnh có người chắp tay nói:

- Đại nhân, người thuận lợi về phủ, đây chính là chuyện vui mừng lớn rồi.

Sở Hoan nhìn lại, đúng là Bạch Hạt Tử. Hắn nhìn Bạch Hạt Tử, cười nói:

- Thân thể Bạch huynh đã bình phục chưa?

- Cũng nhờ phu nhân trợ giúp.

Bạch Hạt Tử cười nói:

- Phu nhân phái người đi tìm đại phu chữa thương cho ta, lại còn cho người nấu nướng riêng cho ta. Hiện tại ta đã khỏe tám chín phần rồi, có thể ứng phó tầm hai ba người được. Chỉ tiếc lần này xuất kinh không thể đi theo bên cạnh đại nhân, thật là đáng tiếc!

Hắn lộ chút tiếc nuối, ánh mắt lại rơi vào trên người Cừu Như Huyết.

Cừu Như Huyết vẫn đeo mũ rộng vành, từ khi vào phủ cũng không tháo xuống. Bạch Hạt Tử nhìn thấy cạnh Sở Hoan có thêm một người thì hơi kỳ quái. Sở Hoan mỉm cười giới thiệu:

- Vị này chính là Cừu Như Huyết, Cừu huynh, ngày sau là huynh đệ trong nhà rồi.

Cừu Như Huyết là người giang hồ, ngược lại chú ý lễ nghĩa, cấp bậc. Hắn hơi ngẩng đầu. Hắn biết Tố Nương là phu nhân của Sở Hoan, chắp tay với nàng, sau đó chắp tay với Bạch Hạt Tử. Bạch Hạt Tử há to miệng, kinh ngạc hỏi:

- Cừu Như Huyết? Chẳng lẽ là...

Hắn còn chưa nói hết, Sở Hoan đã vuốt vuốt cằm, ra hiệu cho Bạch Hạt Tử không nhiều lời.

Bạch Hạt Tử trước kia cũng đã từng lăn lộn trong hắc đạo, chuyện vào nhà cướp của cũng làm không ít. Tên Cừu Như Huyết, hắn cũng đã nghe qua rồi, biết rõ Cừu Như Huyết là nhân vật có tiếng trên giang hồ, lại không thể tưởng được Sở Hoan lại thu hắn về dưới trướng. Ngoài kinh ngạc ra, hắn càng khâm phục Sở Hoan, vội vàng chắp tay hành lễ với Cừu Như Huyết.

Tôn Tử Không lúc này đi ra, hành lễ với Tố Nương, nói:

- Chào sư nương.

Hắn lập tức hỏi Sở Hoan:

- Sư phụ, cái này đặt ở đâu?

- Cống phẩm cho thánh thượng để ở Tây viện, phái người trông coi. Hai ngày sau phải dâng lên. Hàng hóa của ta thì giao cho Bạch huynh xử lý. Đúng rồi, chiếc rương ta chuẩn bị kia thì mang lên chính đường là được rồi.

Sở Hoan sắp xếp.

- Phái người đi thu thập phòng luyện công, để Cừu huynh ở tạm đó trước.

Tôn Tử Không vâng một tiếng. Lúc này Sở Hoan mới mỉm cười nói với Tố Nương:

- Tố Nương, chúng ta ra tiền sảnh nói chuyện cho dễ.

Tố Nương nghe thấy Sở Hoan nói nhỏ, trong nội tâm ngọt ngào, vội vàng gật đầu, dẫn đường phía trước. Sở Hoan đi phía sau lưng, thấy quần áo Tố Nương cũng không dày, nhiệt độ ở kinh thành lại không thấp. Tố Nương đã không mặc áo bông từ lâu, chỉ mặc một bộ áo váy dài màu xanh, hoàn toàn để lộ dáng người lồi lõm của nàng. Lúc di chuyển, chiếc eo nhỏ nhắn đung đưa, váy phủ cặp mông tròn lẳn, giống như một bông hoa yểu điệu trong gió, đầy đặn mà gợi cảm.

Lúc mọi người tiến vào đại sảnh, Trân Ny Ti liền nói:

- Sở, ngươi và phu nhân nói chuyện trước, chúng ta ra ngoài đã, không quấy rầy hai người.

Sau đó nàng liền để mọi người lui xuống trước. Đám nha hoàn lui về phía sau. Tỷ muội Trân Ny Ti cũng chuẩn bị rời đi. Lúc này Sở Hoan nói:

- Hai người các ngươi khoan đi đã. Có lễ vật cho các ngươi đây.

Trân Ny Ti và Bố Lan Thiến đều lộ vẻ vui mừng.

Bố Lan Thiến liền hỏi:

- Lễ vật sao? Sở, ngươi còn chuẩn bị lễ vật cho chúng ta à? Ngươi thật sự là người tốt.

- Chẳng những các ngươi mà Tố Nương cũng có, Lăng Sương cũng có. Ồ, sao lại không thấy Lăng Sương? Nàng đi đâu rồi?

Sở Hoan đặt mông ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn quanh một chút, không thấy Lăng Sương, thuận miệng hỏi.

Tố Nương và hai hoa tỷ muội đều lộ vẻ ảm đạm. Tố Nương do dự một chút, rốt cục nói khẽ:

- Nàng đã tiến cung rồi. Ngươi rời đi không tới nửa tháng thì nàng đã bị đưa tiến cung!

Sở Hoan giật mình, đột nhớ ra việc gì, lông mày nhíu chặt, thần sắc cũng ảm đạm đi.