Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 895: Dạy dỗ




Rượu khiến cho người ta mất lý trí, từ xưa đến nay đều như thế. Lúc này thân thể Sở Hoan nóng lên, hắn nhìn rõ khuôn mặt Tố Nương, nhìn bộ dạng đáng thường lại quyến rũ hấp dẫn kia, mắt đẹp như đóng như không, trong lòng hắn cảm thấy không ổn, thế nhưng trong ý thức lại rõ ràng nữ nhân dưới người này dường như có thể chạm, khí huyết trên người dân lên, người vợ xinh đẹp bộ dạng chịu đựng, quả thực khiến cho Sở đại lão gia cảm thấy kích thích, lập lại một lần nữa:

- Kéo ra… !

Có lẽ từ sâu trong đáy lòng, hắn vốn có hứng thú xấu xa đối với Tố Nương, thích nhìn thấy bộ dạng đáng thương thuận theo của nàng. Bộ ngực to lớn của Tố Nương phập phồng, khiến cho Sở Hoan tràn ngập kích động. Hắn vốn cũng có thể vươn tay giật quần áo ra, nhìn trộm xuân quang trong đó, chỉ là chẳng biết tại sao hắn lại muốn nhìn thấy thê tử dưới thân tự mình xé mở vạt áo, nếu không uống rượu, có lẽ Sở Hoan tuyệt đối sẽ không như vậy, nhưng lúc này đầu óc nóng lên, dĩ nhiên dám làm chuyện lúc tỉnh táo sẽ không làm.

Tố Nương nghe Sở Hoan lại phân phó một tiếng, thân thể thoáng run rẩy, hai bàn tay nhỏ nắm chặt, cuối cùng chậm rãi buông ra, lòng bàn tay tràn đầy mồ hôi, hơi run rẩy nâng lên, đặt trước ngực. Ánh mắt nàng trông như nhắm lại, thực tế lưu lại một khe hở, từ khe hở nhìn thoáng Sở Hoan, thấy Sở Hoan đang ở trên mặt mình, lập tức không dám nhìn, nhắm chặt lại, hai bàn tay nhỏ bé đã nắm lấy hai bên vạt áo trước ngực mình, do dự một chút, cuối cùng kéo vạt áo ra, hai cánh tay lập tức che đi chiếc áo bên trong, không dám mở mắt, nhưng vẫn cẩn thận run giọng hỏi:

- Cái này… cái này còn muốn kéo… kéo ra sao?

Trong mũi Sở Hoan phát ra tiếng ừ, Tố Nương vô cùng căng thẳng trong lòng, lại thở dài, thầm nghĩ dù cho có sợ hãi cũng không làm được gì, thân là vợ người, cửa ải này cũng khó tránh khỏi. Mặc dù như thế, trong sự căng thẳng sợ hãi, trái tim nhỏ bé của nàng vẫn mang theo chút chờ đợi, không biết chờ lát nữa vị đại lão gia này sẽ khinh nhờn mình thế nào.

Hai tay run rẩy của nàng kéo áo ra phía sau, lộ ra chiếc yếm màu trắng sữa, bộ ngực của nàng vốn đầy đặn, vừa bị Sở Hoan giày vò một lát, đã sớm căng lên, càng thêm đầy đặn so với bình thường.

Chiếc yếm màu trắng sữa kia nhô lên cao cao, dường như hai tòa núi nhỏ, bên trong phát ra hương vị cơ thể nữ nhân. Yết hầu Sở Hoan bỗng nhúc nhích, lúc này Tố Nương cũng chỉ còn một chiếc yếm che ngực, khuôn mặt đẹp đã sớm đỏ bừng như hoa đào, lại cẩn thận hỏi một lần nữa:

- Như thế này… như thế này có được không?

Lúc này Sở Hoan rốt cuộc vươn ra, kéo cái yếm xuống dưới, núi non sung mãn trắng như tuyết lập tức bắn ra, bại lộ trong không khí.

Tố Nương kêu a một tiếng, phản xạ có điều kiện đặt hai tay trước ngực, thất thanh nói:

- Nhị… Nhị Lang, chàng… chàng muốn làm gì?

Nàng biết rõ Sở Hoan muốn làm gì, nhưng khi bộ ngực thật sự lộ ra, trong lòng hoảng sợ tới cực điểm, quả thực không kìm lòng được mà nghẹn ngào.

- Gọi lão gia!

Sở Hoan hứng thú nhìn Tố Nương giống như con thỏ nhỏ đang sợ hãi. Mới nhìn thoáng qua, hắn đã thoáng thấy bộ ngực trắng như ngọc này của Tố Nương, chỉ là trong nháy mắt đã bị hai tay Tố Nương ngăn cản, chẳng qua da thịt đầy đặn vẫn tràn ra giữa hai tay. Nhìn bộ dáng khiếp sợ hoảng loạn của nàng, trong lúc nhất thời Sở Hoan cảm thấy vô cùng kích thích, nghĩ tới dáng vẻ căng thẳng của thê tử ngày thường hơi giương oai, Sở Hoan cảm thấy trong lòng mình sinh ra ác ma tàn bạo, dường như thê tử dưới thân này càng hoảng sợ lại càng thú vị, có một loại khoái cảm cực kỳ tà ác.

Tố Nương trong thấy đôi mắt Sở Hoan hơi đỏ lên vì say rượu, ánh mắt kia lấp lánh, tựa như một con cọp, dường như lúc nào cũng muốn nuốt mình vào. Hai đùi nàng lúc này kẹp rát chặt, nhưng thứ cưng cứng ở giữa bụng dưới kia chạm vào khiến bụng nàng nóng lên từng hồi, nàng đau khổ nói:

- Lão… lão gia… !

Sở Hoan thỏa mãn cười cười, giọng điệu ra lệnh:

- Bỏ tay ra!

Tố Nương do dự một chút, cuối cùng quay mặt đi, chậm rãi bỏ hai tay ra. Trước mặt Sở Hoan đột nhiên sáng lên, bộ ngực đầy đặn giống như quả đào này lộ ra, mặc dù đang nằm, nhưng lại không giống khuê nữ hoa cúc, tính co dãn rất tốt, hai ngọn núi vẫn quật cường dựng thẳng, dường như muốn cứu vãn một chút tôn nghiêm.

Lúc này Sở Hoan mới nhìn rõ ràng, mặc dù bộ ngực đầy đặn, nhưng núm vú hết sức tinh xảo, kích cỡ tương đương hạt đậu tương, lúc này đã căng lên, phấn hồng kiều nộn, run run lộ ra trong không khí. Lúc này Tố Nương cắn chặt cặp môi đỏ mọng, tóc mây hơi loạn, hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt ửng hồng, hai tay vẫn nắm chặt, móng tay gần như cắm vào trong da thịt. Sở Hoan cúi đầu xuống, nhẹ nhàng ngậm lấy núm vú. Toàn thân Tố Nương co rút một hồi, run rẩy từng cơn, "à"một tiếng, tiếng rên khẽ mê người phát ra từ yết hầu nàng, eo thon đã uốn éo.

Sở Hoan ngẩng đầu hỏi:

- Không thoải mái sao?

- Không có… không có… !

Tố Nương không dám mở to mắt, chỉ rụt rè nói:

- Không có gì không thoải mái… !

Sở Hoan cúi đầu nhìn đôi tuyết phong này, nghĩ trong lòng bình thường xem người phụ nữ này, vóc dáng trước sau lồi lõm, vô cùng đẫy đà chọc người, lúc này thực sự thấy được, vóc người này quả thực rất đẹp.

Toàn thân Tố Nương run rẩy, môi đỏ phát ra tiếng thở hổn hển, bộ ngực trắng nõn cao thẳng cũng phập phồng lên xuống theo hơi thở dốc của nàng, giống như sóng bạc, vô cùng đẹp mắt mê người.

Mặc dù thời tiết không nóng, hơn nữa thân trên của nàng đều lộ ra, thế nhưng bởi vì hoảng sợ căng thẳng đầu nàng đã đầy mồ hôi, trên trán, trên mặt, thậm chí trên chiếc cổ trắng nõn đều có mồ hôi thơm chảy xuôi, mùi da thịt cùng mùi mồ hôi đan xen với nhau, tỏa ra hương vị mê người.

Ánh mắt Sở Hoan chuyển qua khuôn mặt Tố Nương, mấy túm tóc xanh dán lên gương mặt nàng, bị mồ hôi dính chặt, trông xinh đẹp quyến rũ, vẻ đẹp kia càng khiến nàng vũ mị xinh đẹp, phong tình vạn chủng. Nhưng khuôn mặt của người phụ nữ này lại giống như bộ dáng đáng thương mặc người chém giết như muốn xuống dưới Địa Ngục, đôi mắt dâm tà kia đóng chặt. Sở Hoan nhịn không được vươn tay nắm lấy chiếc cằm kiều nộn của Tố Nương, đưa miệng tới hôn lên đôi môi đỏ mọng của Tố Nương.

Tố Nương ngậm chặt miệng, không dám nhúc nhích. Sở Hoan hôn lên môi nàng, cảm thấy môi nàng đóng chặt, không thể vào, cau mày nói:

- Hé môi… nàng biết hôn môi thế nào không?

Tố Nương ừ một tiếng, ngay lúc đó mở to mắt, nói:

- Không… không biết… !

Nàng không cẩn thận mở to mắt, nhìn thấy khuôn mặt Sở Hoan gần mình trong gang tấc, trái tim xiết chặt, muốn nhắm mắt lại, Sở Hoan đã ra lệnh:

- Không được phép nhắm mắt lại, nhìn ta… !

Tố Nương gấp muốn khóc lên, không dám nhắm mắt, tội nghiệp nhìn Sở Hoan. Sở Hoan liền nói:

- Hé miệng… !

Hắn tiến tới bên tai Tố Nương, nói nhỏ vài câu, Tố Nương khổ sở nói:

- Ta… ta không biết… !

- Học, thử một lần sẽ biết.

Sở Hoan khẽ nói:

- Không phải để nàng học qua thổi tiêu sao?

- Hả?

Đôi mắt kiều mị như hoa đào của Tố Nương lộ ra vẻ mê mang:

- Thổi tiêu cùng… cùng cái này có quan hệ gì?

- Ta đã dạy nàng, thổi tiêu, phải chú ý kết hợp lưỡi, đầu lưỡi phải linh hoạt, nàng hiểu chưa?

Sở Hoan chăm chú nhìn thê tử dưới thân, cẩn thận dạy dỗ:

- Bây giờ nàng thử một chút!

Khuôn mặt Tố Nương ửng hồng, mặc dù rất ngượng ngùng, thế nhưng nàng cũng biết trong khuê phòng, nam nữ hoan ái không thể tránh né. Nàng chưa từng trải qua chuyện khuê phòng, mặc dù ngây thơ biết được một chút, nhưng niềm vui khuê phòng áp dụng cụ thể thế nào, nàng lại mờ mịt không biết. Chẳng qua trong mắt nàng, Sở Hoan là một người vô cùng lợi hại, hiện giờ là quan lớn triều đình, ngay cả quốc sự cũng rõ ràng, như vậy chuyện khuê phòng đương nhiên rõ ràng hơn.

Hắn nói chắc chắn là đúng, hơn nữa Tiết phu nhân liên tục nhắc nhở, nhất định phải thuận theo nam nhân, cho nên mặc dù Tố Nương hơi không thích ứng, cũng không dám chống lại. Nàng thấy khuôn mặt Sở Hoan gần trong gang tấc, mặc dù trong lòng ngượng ngùng, nhưng vẫn khẽ mở cặp môi đỏ mọng, vươn chiếc lưỡi đinh hương ra một đoạn, thấy Sở Hoan như cười như không, tâm trạng hoảng hốt, lại thu hồi.

Sở Hoan hỏi:

- Không nghe rõ vừa rồi ta nói gì sao?

Tố Nương không thể làm gì, nói:

- Nghe… nghe được, thế nhưng… !

- Nhưng cái gì?

- Thế nhưng… thế nhưng ta sợ hãi… !

Bộ ngực sữa của Tố Nương phập phồng, lông mi chớp động, rụt rè nói:

- Ta làm không tốt, chàng… chàng có tức giận hay không?

Sở Hoan đáp:

- Chậm rãi học, chỉ cần dụng tâm, cuối cùng có thể làm tốt.

Tố Nương suy nghĩ, cuối cùng duỗi chiếc lưỡi đinh hương ra lần nữa, do dự vươn lên, thè lưỡi liếm trên môi Sở Hoan. Đầu lưỡi của nàng vừa đụng bờ môi Sở Hoan, thân thể mềm mại liền run rẩy, cảm giác được một bàn tay của Sở Hoan chộp lên một đỉnh núi tuyết của nàng, lập tức cảm giác Sở Hoan đã ngậm lấy lưỡi đinh hương của nàng, tiến vào trong miệng.

Sở Hoan mút chiếc lưỡi thơm của Tố Nương, một tay vuốt ve bộ ngực sữa nở nang trắng nõn như sữa dê, trong lòng nhịn không được khen ngợi, thê tử này chẳng những vóc người đẹp, cảm giác chạm vào cũng rất tốt, bộ ngực sữa trông vô cùng thẳng, thế nhưng nắm tay vào lại co giãn mềm mại như túi nước, quả nhiên là vừa đẹp mắt lại dùng tốt.

Sở Hoan ngậm lấy lưỡi Tố Nương, sau một lát lại phân phó Tố Nương làm ngược lại. Tố Nương rất xấu hổ, lại không dám chống lại, đành cố mà làm. Chẳng qua khi Sở Hoan dạy nàng thổi tiêu, cũng có chút tác dụng. Lúc Tố Nương nhàn rỗi, không buông tha học tập kỹ thuật tương đối tao nhã này, cho nên chiếc lưỡi đinh hương luyện ngày càng linh hoạt, nếu nàng thật sự buông thả, vậy thì linh hoạt giống như con rắn nhỏ, lúc này toàn thân căng thẳng có vẻ hơi cứng ngắc.

Nàng cảm giác được hạt đậu tương trước ngực bị Sở Hoan dùng tay kẹp lấy vuốt ve, loại cảm giác tê liệt từ bộ ngực truyền khắp toàn thân, mà thứ ở dưới bụng kia ngày càng cứng rắn. Hơi nóng ở bụng dưới của Tố Nương cũng mở rộng ra, tràn ra hai chân, liền cảm thấy nơi đó hơi khó chịu, hai chân khép chặt lại, dường như vẫn khó mà ngăn cản cảm giác nơi đó, có một chút ngứa, tê tê, thậm chí có thể cảm thấy bắt đầu ướt át, nàng nhịn không được vặn vẹo vòng eo, để giảm bớt cảm giác khó chịu kia.