Quốc Sắc Sinh Kiêu

Chương 907: Hư phượng chân hoàng




Sở Hoan không phải đợi quá lâu, liền nghe được sau lưng truyền tới giọng Lâm Đại Nhi:

- Sở đại nhân, chúng ta có thể xuống xe hay chưa?

Sở Hoan nghe được giọng nói, xoay người lại, không khỏi khẽ giật mình, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một công tử tuấn tú văn nhã, mặc đồ cẩm y màu xanh, đầu quấn tóc, tuấn lãng phi phàm.

Hắn lập tức nhìn ra, công tử tuấn lãng trước mắt này, đúng là Lâm Đại Nhi. Lâm Đại Nhi đã cởi quần áo thái giám và trang sức, trong giây lát liền biến thành một công tử, Sở Hoan không khỏi âm thầm khen ngợi trong lòng. Lâm Đại Nhi ở trong giang hồ nhiều năm như vậy quả thực không uổng phí, nếu không phải mình quá mức quen thuộc nàng, đột nhiên nhìn qua quả thực cho rằng nàng chẳng qua chỉ là một nam tử tuấn lãng.

Lâm Đại Nhi thấy Sở Hoan hơi kinh ngạc, nhìn mình chằm chằm, tức giận nói:

- Nhìn cái gì?

Sở Hoan khôi phục tinh thần, cười nói:

- Lâm công tử quả thực phong độ nhẹ nhàng, tại hạ Sở Hoan, có thể thấy được phong phạm Lâm công tử, quả thực vinh hạnh ba đời.

Lâm Đại Nhi thấy bộ dáng nghiêm trang của Sở Hoan, vừa bực mình vừa buồn cười, hung hăng trừng mắt nhìn Sở Hoan một cái. Sở Hoan liền kéo rèm xe lên, cười tủm tỉm nói:

- Lâm công tử, xin mời!

Lâm Đại Nhi thuận tay cầm quần áo bên cạnh đã bọc lại, xuống xe ngựa. Lúc này Tôn Tử Không đang chờ ngoài xe ngựa đột nhiên nhìn thấy một công tử tuấn dật bước xuống từ trên xe, nghẹn họng nhìn trân trối. Lúc trước gã rõ ràng nhìn thấy Sở Hoan mang theo một tên thái giám lên xe, trong một thời gian giống như ảo thuật, biến thành một vị công tử, tâm trạng rất kỳ quái, liền thấy Sở Hoan cũng xuống xe ngựa. Tôn Tử Không ý bảo người đánh xe đưa xe tới hậu viện, lúc này mới tới bên cạnh Sở Hoan, dò xét Lâm Đại Nhi vài lần.

Đi lại cả đêm, lúc này sắc trời đã tảng sáng, Sở Hoan không đợi Tôn Tử Không nhiều lời, thấp giọng phân phó:

- Ngươi dẫn Lâm công tử tìm gian phòng ở lại trong phủ, chớ kinh động mọi người, Lâm công tử cần gì, ngươi cứ đưa qua là được.

Tôn Tử Không vội đáp ứng, gõ cửa phủ, trong phủ lúc này còn chưa nhiều người dậy, Sở Hoan dẫn Lâm Đại Nhi vào phủ. Đôi mắt xinh đẹp của Lâm Đại Nhi quan sát chung quanh, Tôn Tử Không khách khí cười nói:

- Mời Lâm công tử theo ta.

Lâm Đại Nhi dò xét Tôn Tử Không vài lần, nhìn về phía Sở Hoan. Sở Hoan cười nói:

- Ngươi yên tâm, Tử Không là đồ đệ của ta, tuyệt đối đáng tin.

Tôn Tử Không nghe được, tâm trạng lập tức kích động, không thể tưởng được bản thân mình trong lòng sư phụ lại có địa vị như vậy, lập tức có hào khí kẻ sĩ chết vì tri kỷ.

Lâm Đại Nhi do như một chút, cuối cùng nói:

- Dẫn đường.

Tôn Tử Không dẫn đường phía trước, Sở Hoan liền nói:

- Ngươi trước tiên nghỉ ngơi, sau này ta sẽ qua thăm ngươi.

- Nếu không có việc gì, đừng tới thì tốt.

Lâm Đại Nhi lạnh nhạt nói, đi theo Tôn Tử Không.

Sở Hoan nhìn bóng lưng xinh đẹp của Lâm Đại Nhi, cười khổ lắc đầu, duỗi lưng một cái, quả thực hơi buồn ngủ, nghĩ tới phải chăng trở về phòng nghỉ ngơi một chút, lại nghĩ đêm qua đi vội vàng, vứt bỏ Tố Nương, cảm thấy vẫn nên qua chào hỏi.

Lâm Đại Nhi đi theo Tôn Tử Không quẹo trái rẽ phải trong sân. Thời tiết đã vào xuân, hơi lạnh dần mất đi, không khí sáng sớm tươi mát khác thường. Trong phủ trồng không ít cây cối hoa cỏ, không ít cây bắt đầu đâm chồi ra ngoài, cảnh tượng trong lành. Hít vào không khí sáng sớm, Lâm Đại Nhi lại cảm thấy tâm tình thông thoáng, đột nhiên nghĩ tới cảnh ngộ đêm qua, trong lòng cũng hiểu được, mặc dù mình phí hết tâm tư xâm nhập vào hoàng cung, lại giống như Sở Hoan nói, muốn hành thích Hoàng đế, khả năng thành công quả thực rất nhỏ bé.

Lỗ Thiên Hữu nương tựa triều đình, Lâm Đại Nhi lẻ loi một mình, nàng không có chỗ dựa, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, vào kinh giết chết Hoàng đế.

Sở Hoan chậm trễ một hồi tại An Ấp, Lâm Đại Nhi lại sớm tới kinh thành, so với năm đó, dường như kinh thành đã thay đổi, lại giống như không thay đổi gì.

Lúc Lâm Khánh Nguyên ngộ hại, mặc dù tuổi nàng không lớn, nhưng cũng không tính quá nhỏ, khi đó thân là viên ngọc quý trong tay Hữu Truân Vệ Đại Tướng quân, hơn nữa khi đó từng có mấy vị huynh trưởng, năm đó tính tình nàng vốn hoạt bát, thuở nhỏ đã có khí chất nam tử, không ít lần vụng trộm chuồn khỏi phủ đệ, theo huynh trưởng du ngoạn chung quanh kinh thành.

Kinh thành Lạc An vô cùng rộng lớn, trong thành có phường, trong phường có phố. Mặc dù Lâm Đại Nhi không nắm rõ như lòng bàn tay phố xá lớn nhỏ ở kinh thành, nhưng cũng biết được sơ lược tình hình chung quanh Hoàng thành. Nàng tới kinh thành, vẫn luôn suy nghĩ vào cung thế nào. Hoàng cung tường cao, cho dù cao thủ khinh công số một, cũng chưa chắc có thể leo tường mà vào.

Khinh công của Lâm Đại Nhi không tính cao minh, đương nhiên không có khả năng leo qua được tường Hoàng cung, hơn nữa chung quanh tường Hoàng cung, bên ngoài có binh sĩ Võ Kinh Vệ tuần tra ngày đêm, bên trong lại có vệ sĩ Cận Vệ Quân thủ vệ, người bình thường đừng nói tới leo tường vào trong, muốn tiếp cận tường Hoàng cung cũng khó khăn.

Lâm Đại Nhi một lòng muốn vào cung hành thích, vắt hết óc, dĩ nhiên nghĩ tới lợi dụng Trực Điện Giám vào cung. Nàng xuất thân nhà tướng quân, đương nhiên ít nhiều biết một số chuyện cung đình, biết rõ mỗi đêm Trực Điện Giám đều sẽ vào Hoàng cung. Nàng lợi dụng mấy ngày, thăm dò tuyến đường và thời gian rời cung của Trực Điện Giám, lại kiên nhẫn chờ thời cơ, cuối cùng thay mận đổi đào, theo đoàn xe lẩn vào Hoàng cung.

Chẳng qua nàng tuyệt đối không thể tưởng được, vừa vào Hoàng cung, còn chưa triển khai hành động, liền bị Sở Hoan phát hiện. Lúc đầu nàng quả thực vô cùng tức giận, oán hận Sở Hoan làm hỏng chuyện lớn của mình, hận không thể một đao chém chết Sở Hoan.

Lúc trước nàng có thể tính là ăn được cả ngã về không, chỉ muốn vào cung hành thích, không có bất kỳ người nào bày mưu tính kế bên cạnh nàng, hoàn toàn dựa vào cừu hận trong lòng, căn bản chưa từng suy nghĩ tới an nguy của mình. Nhưng Sở Hoan răn dạy một phen, hơn nữa mở lối, Lâm Đại Nhi dần dần tỉnh táo, suy nghĩ cẩn thận, không thể không thừa nhận Sở Hoan nói rất có lý.

Cấm cung sâm nghiêm, chỉ bằng một mình nàng, khả năng hành thích thành công cực kỳ bé nhỏ, nếu như Hoàng đế hành thích dễ dàng như vậy, Doanh Nguyên sớm đã chết mấy trăm lần.

Sau khi nàng tỉnh táo lại, liền biết hành động lúc trước của mình thật sự lỗ mãng, nếu như không có Sở Hoan ngăn can mình, tám chín phần mười bản thân nàng sẽ chết trong Hoàng cung.

Nghĩ tới nếu như nàng chết trong Hoàng cung này, như vậy mối thù gia môn sẽ không còn báo được nữa, ngay cả hi vọng cuối cùng cung không còn lại gì, Lâm Đại Nhi không khỏi nghĩ mà sợ, trong lòng cũng cảm kích Sở Hoan ngăn cản nàng.

Không khí sáng sớm thấm vào ruột gan, Lâm Đại Nhi thầm nghĩ nếu như đêm qua nàng không gặp gỡ Sở Hoan, như vậy chắc chắn sẽ không được hít vào không khí như vậy nữa.

Nàng đang suy nghĩ, chỉ dựa vào cảm giác đi theo Tôn Tử Không, đột nhiên nghe giọng Tôn Tử Không truyền tới:

- Ồ, Bố Lan Thiên, sao cô lại ở chỗ này? Sớm như vậy đã dậy rồi sao?

Lâm Đại Nhi khẽ giật mình, ngẩng đầu nhìn qua, liền thấy bên cạnh dường như là rừng hoa mai, chẳng qua rừng hoa mai không có hoa mai, lại có một cô nương có thể so sánh với hoa.

Cô nương này mặc đồ màu trắng, tựa như thua kém nước da trên người nàng, tướng mạo xinh đẹp, đang ngồi theo động tác cổ quái, thấy được cô nương kia lườm Tôn Tử Không một cái, ôn hòa nói:

- Hoạt động buổi sáng, tâm tình trong ngày sẽ tốt hơn… Ngươi có muốn qua đây hay không, ta dạy ngươi thể dục buổi sáng!

Tôn Tử Không khoát tay cười nói:

- Cô nương tự luyện đi, ta nào có bổn sự như vậy.

Bố Lan Thiến tựa như Khổng Tướng nhảy múa, thấy Lâm Đại Nhi phía sau Tôn Tử Không, ánh mắt sáng ngời, dò xét một phen, hạ chiếc đùi đẹp thon dài đang nâng kia xuống, hỏi:

- Đây là… ai vậy?

- Ồ?

Tôn Tử Không khẽ giật mình, vội đáp:

- Vị này chính là Lâm… Lâm công tử!

- Lâm công tử?

Bố Lan Thiến mở to hai mắt, nàng tóc vàng mắt xanh, da trắng như tuyết, trông như búp bê. Trong lòng Lâm Đại Nhi thầm nghĩ tại sao trong phủ Sở Hoan lại có nữ tử cổ quái như vậy, chẳng qua cô bé này trông thực sự rất đẹp, cho dù tâm tình không tốt, trông thấy thiếu xinh đẹp tựa như búp bê vậy, cũng có thể khiến lòng người khoan khoái.

Lâm Đại Nhi ôm tay, khuôn mặt bình tĩnh:

- Song Mộc Lâm, Lâm Chí Kiên, gặp qua cô nương!

Nàng trà trộn giang hồ nhiều năm, chuyện giả trai cũng đã nhiều, ứng phó Bố Lan Thiến, thuận buồm xuôi gió.

Lâm Chí Kiên này là cái tên nàng vừa nghĩ ra, chỉ là trong lòng lập xuống lời thề, phải tâm chí kiên định, phải báo huyết cừu.

- Hóa ra là Lâm công tử.

Bố Lan Thiến thấy Lâm Đại Nhi tuấn tú, nho nhã, lễ độ, khí chất nhạt như nước, liền có vài phần thiện cảm, ngọt ngào cười nói:

- Ngài là bằng hữu của Sở?

- Sở?

Lâm Đại Nhi giật mình, nhưng lập tức hiểu được, gật đầu nói:

- Lâm mỗ kinh thương, đã từng có giao tình với Sở đại nhân, lần này vào kinh, liền tới ôn chuyện.

Nàng nho nhã lễ độ, cố ý nói ồm ồm, nhưng giọng nói vẫn trong trẻo êm tai.

Bố Lan Thiến chớp mắt to ngập nước, hỏi:

- Lâm công tử, ngài sẽ ở lại trong kinh rất lâu sao?

Nàng thấy trong tay Lâm Đại Nhi dường như là bao đồ, đó là bao quần áo thái giám của Lâm Đại Nhi, chuẩn bị tiêu hủy, liền cho rằng Lâm Đại Nhi cũng sẽ ở lại trong phủ.

Lâm Đại Nhi thấy nàng khờ khạo ngây ngô, khuôn mặt trắng trẻo vô cùng dí dỏm đáng yêu, trong lòng cũng có thiện cảm, mỉm cười lắc đầu:

- Được Sở đại nhân giữ lại, sẽ ở chỗ này mấy ngày, quấy rầy cô nương.

Bố Lan Thiện vội vươn bàn tay nhỏ bé trắng nõn nói:

- Không phiền không phiền.

Thấy Lâm Đại Nhi đang dò xét mình, khuôn mặt Bố Lan Thiến đỏ ửng, cũng may Lâm Đại Nhi cười nói:

- Lâm mỗ cáo từ trước, xin cô nương cứ tự nhiên.

Nàng ý bảo Tôn Tử Không dẫn mình rời đi, Tôn Tử Không vội vàng dẫn đường phía trước. Bố Lan Thiến ở phía sau nhìn bóng lưng Lâm Đại Nhi, như có suy nghĩ. Chợt nghe tiếng bước chân vang lên đằng sau, quay đầu nhìn lại, liền thấy Trân Ny Ti đang đi tới nơi này, lập tức hưng phấn vội vàng đi tới năm tay Trân Ny Ti, thấp giọng nói:

- Trân Ny Ti, ngươi xem ta thấy người nào?

Trân Ny Ti thấy Bố Lan Thiến có vẻ hưng phấn, hơi kỳ quái, hỏi:

- Ai?

- Nam nhân.

Trân Ny Ti mở to hai mắt, tức giận nói:

- Mỗi ngày đều có thể thấy nam nhân, vậy thì sao, có gì kỳ quái.

Bố Lan Thiến cười hì hì nói:

- Trân Ny Ti, không phải ngươi nói chúng ta có thể phải dàn xếp tại Trung Nguyên sao? Ngươi còn nói cuối cùng chúng ta cũng có một ngày phải lập gia đình, ta vẫn luôn để ý cho ngươi, hôm nay rốt cuộc thấy được một người nam nhân có thể xứng với ngươi, có phải ngươi nên cảm tạ ta hay không?